Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 3: 3: Em Em Mau Thả Kẹo Xuống




Đỗ Thanh Thanh về đến nhà chuyện đầu tiên làm chính là kêu quản gia Lưu thúc tìm người đổi trản đèn thủy tinh trong phòng kia đi, không đổi thì ngay cả phòng cũng không dám tiến vào.

Yêu cầu này nghe tới thật sự là khiến mọi người không thể tưởng tượng được.

Phải biết rằng mọi đồ vật trong phòng Cận Như Ca, từ lớn như giường đệm tủ quần áo, nhỏ như gương giá cắm nến, toàn bộ đều là dựa theo sở thích của nàng mà thiết kế, trong số đó nàng đặc biệt vừa lòng nhất chính là trản đèn kia.

Nghe nói được làm từ chính tay nhà thiết kế nước ngoài Joe Hisaishi, phối màu điệu thấp xa hoa, đường cong ưu nhã mượt mà, phi thường phù hợp với thẩm mỹ thiết kế sang trọng hiện đại, điềm tĩnh và mềm mại, ưu nhã và quý phái.

Chẳng qua này đó đối với Đỗ Thanh Thanh mà nói cùng cấp độ với vô dụng, trản đèn kia ngoại trừ nên dỡ ra thì chính là phải dỡ xuống.

Đã chết tại nó một lần là quá đủ mệt mỏi rồi!

Đỗ Thanh Thanh mới vừa hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó đã nhịn không được nhíu mày, ngay sau đó liền nhắm mắt vô tình phất tay, nói Lưu thúc đổi đi, không cần thương tiếc nó!

Lưu thúc gật gật đầu, tuy biết đó là trản đèn tiểu thư thích nhất, nhưng cũng biết rõ tính khí hay thay đổi của nàng, cũng không nói gì nữa, mau chóng phái người dỡ đèn xuống.

"Tiểu thư muốn thay thành kiểu dáng gì?" Lúc sau hắn hỏi, "Tôi sẽ gọi người đi chuẩn bị."

"Không cần quá phiền toái." Đỗ Thanh Thanh đáp lời, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, một lát sau nói, "Đèn dây tóc là được."

"Đèn dây tóc?" Lúc này dù là kinh nghiệm phong phú như Lưu thúc cũng phải giật mình, "Nhưng tiểu thư, ngài không phải thích loại xa hoa sao, như thế nào lại......"

"Cháu hiện tại lại thích loại đơn giản như vậy." Đỗ Thanh Thanh cười cười, không chờ hắn nói xong đã lắc lắc đầu, "Lưu thúc, ngài cứ kêu người mua tới thay cho cháu là được rồi."

"Nhớ mua mấy cái thật sáng a!" Nàng nhấc chân bước vào phòng, không quên dặn dò Lưu thúc.

Suy cho cùng thì phòng này của nàng thật sự quá lớn, mua cái quá nhỏ quá mờ sợ chiếu không đủ.......!

-

Lưu thúc làm quản gia ở Cận gia mười mấy năm, hiệu suất làm việc vẫn luôn thực mau chóng, chỉ chốc lát sau trong phòng Đỗ Thanh Thanh đã có ánh đèn sáng rực.

Đúng theo những gì nàng yêu cầu, cực kì sáng, sợ nàng dùng không tiện, Lưu thúc còn cố ý bảo người làm cho nàng một cái đuôi đèn hình cỏ ba lá, ba bóng đèn lớn hướng lên trên chiếu rọi sáng ngời cực kỳ.

Đỗ Thanh Thanh phi thường vừa lòng, gật gật đầu lễ phép cảm tạ Lưu thúc, ngay sau đó liền trở lại cái bàn lúc trước viết vào nhật ký làm việc——

【 Ngày 16 tháng 8, nắng.

【 Chết lần thứ tư trở về, thật sự quá thảm quá thảm, kịch bản cẩu huyết khi nào mới buông tha tôi đây! 】

Nàng thở dài, viết đến nơi này còn không quên ngước lên nhìn đèn dây tóc trên đỉnh đầu, thậm chí mở miệng nhờ hệ thống giúp nàng canh chừng, đỡ phải bị cái đồ vật nào đó đổ sụp xuống đè chết nàng lần nữa.

"Đã biết." Hệ thống đáp, "Vậy cô đừng quên đem khoai lát chia cho tôi một nửa."

"Được được được." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, cười tủm tỉm chia sẻ cho nàng, "Tôi sẽ không bạc đãi cô, thích vị nào trực tiếp lấy đi."

Lời này thật đúng là gọi người vui vẻ.

Hệ thống ho nhẹ một tiếng, ngoài miệng nói để bản thân nếm thử, thực tế lại liên tiếp lấy đi của nàng ba bịch.

Đỗ Thanh Thanh: "Nếm thử?"

"Đúng vậy." Hệ thống lời lẽ chính đáng, "Miệng rộng không được sao? Hâm mộ đi!"

Đỗ Thanh Thanh: "......"

Nàng cạn lời, chịu đựng nghe tiếng hệ thống ở trong đầu mình ăn khoai lát nửa ngày, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, dứt khoát cũng mở ra một túi cùng nàng ăn ăn.

Động tác trên tay cũng không bởi vậy mà dừng lại, vẫn như cũ tiếp tục múa bút thành văn——

【 hy vọng lần này có thể sống lâu một chút, bất tử càng tốt, nếu còn chết như vậy tiền thưởng chẳng thể còn.......】

【 hơn nữa lần này có điểm kỳ quái, khi sống lại địa điểm bắt đầu thế nhưng lại thay đổi, không phải là bồn tắm như lúc trước.

【 cũng không biết nguyên nhân vì sao, lúc trước dự khóa huấn luyện giảng viên cũng chưa có giảng qua trường hợp như vậy.

Viết đến chỗ này Đỗ Thanh Thanh tạm dừng một lát, ôm nhật ký làm việc nhìn nhìn, sao lại cứ cảm thấy không yên tâm, vì thế liền xé tờ giấy, viết phong thư kêu hệ thống giúp mình đưa tới cho tổng bộ đi.

Dù sao thì giữ gìn hài hòa xác thật là một cái công việc rất mệt mỏi, cho nên vì đảm bảo công nhân có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, công ty đặc biệt thiết lập hiệp hội bảo hộ công nhân, tương tự, cũng có cả hiệp hội bảo hộ hệ thống.

Kỳ thật nói trắng ra thì không khác phòng tư vấn tâm lý là bao.

Đỗ Thanh Thanh mở giấy ra, ghi vấn đề của mình rõ ràng ở trên giấy, đưa cho hệ thống, ngồi ở trên bàn ăn khoai lát một lúc, thực mau liền thu được hồi âm.

—— Xin chào quý cô thân mến, căn cứ vào miêu tả của ngài, trước mắt không có cách nào phán đoán được vấn đề ở chỗ nào, mong ngài cung cấp miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cùng hình ảnh hoặc video, cảm ơn đã hợp tác.

Đỗ Thanh Thanh:???

Miêu tả thì được, lại còn phải cấp hình ảnh và video?

Nàng dừng một chút, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng lên, móc di động ra đi đến phòng tắm, một bên chụp một bên giảng giải, phí nửa ngày sức lực cũng vất vả làm xong, kết quả lần nữa phát qua lại vẫn thu về hồi âm nguyên dạng.

Cho nên, cái hiệp hội bảo hộ này rốt cuộc là dùng để cứu người hay là chọc điên người vậy.......

Sọ não Đỗ Thanh Thanh phát đau, thở dài một tiếng ném điện thoại qua một bên chuẩn bị đi tắm rửa.

Mới vừa tiến vào phòng tắm liền lui ra, dặn dò Lưu thúc nếu nhìn thấy Đỗ Nhược Thu xách theo điểm tâm tới, nhất định phải ngăn nàng lại.

Lưu thúc dại ra: "..........!Được, tiểu thư."

Cũng không biết tiểu thư đầu dưa nhà hắn rốt cuộc lại suy nghĩ cái gì rồi.

-

Một đêm không mộng.

Đại khái là bởi vì liên tiếp sống lại hai lần thân thể thật sự không chịu nổi, Đỗ Thanh Thanh phá lệ ngủ đến lười nhác, thẳng đến khi mặt trời phơi mông mới tỉnh dậy.

Cũng may thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cận Như Ca cũng không sai biệt lắm, Đỗ Thanh Thanh rửa mặt xong mới vừa xuống phòng bếp một chút vừa lúc bữa cơm sáng được dọn lên.

Một bữa ăn vô cùng dinh dưỡng, bánh mì lúa mạch kẹp trứng chiên, bên trong còn có một ít hồ tiêu, bơ, hành tây vụn vặt linh tinh, bên cạnh có thêm một ly sữa hạnh nhân.

Đồ ăn thức uống căn bản cùng một cái màu sắc giống nhau, nhìn đến nỗi Đỗ Thanh Thanh không muốn ăn cũng chả muốn uống.

Dù sao thì.....!Ở cả ba kiếp trước nàng trên cơ bản đều lo chạy trốn ở bên ngoài, căn bản không trải qua quá mấy ngày sinh hoạt hào môn, quen ăn giò rán cháo quẩy, lại nhìn đến những món này thật sự một chút cũng không nhấc lên nổi hứng thú.

Nhưng cũng không có gì để kén chọn, có ăn là tốt rồi.

Đỗ Thanh Thanh một câu oán hận cũng không có, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn cơm, sau khi ăn xong thậm chí còn đi vào thư phòng đọc sách một lát.

Kỳ thật bỏ đi tính cách cùng hành vi làm người, chỉ đơn giản bàn luận đến giá trị nhan sắc mà nói, thì Cận Như Ca thật sự phải là mỹ nữ số một số hai.

Không giống Tô Kỷ Miên tạo hình sạch sẽ thuần túy, nàng yêu diễm, gợi cảm, xinh đẹp, nhấc mày cong môi đều có thể câu hồn, cho dù hiện tại chỉ mặc một bộ quần áo thuần đen ở nhà cũng như cũ không che giấu được vẻ đẹp mỹ lệ của nàng.

Tiền đề là nàng đừng nói chuyện, nếu không nhất định sẽ bại lộ sự thật rằng nàng không nội hàm không tu dưỡng.

"Cho nên nói, cưng chiều không được." Đỗ Thanh Thanh thở dài, một bên lật sách một bên cùng hệ thống nói chuyện, "Nguyên chủ sỡ dĩ trưởng thành thành thế này, có một phần nguyên nhân là bởi vì người nhà thật sự quá mức cưng chiều và yêu quý nàng."

Cận cha Cận mẹ phấn đấu cả đời, khi già rồi rốt cuộc cũng có một đứa con gái, xem Cận Như Ca quả thực như bảo bối không gì sánh bằng, cơ hồ là muốn cái gì cấp cái đó, nàng muốn làm sao liền làm thế đấy.

Về lâu về dài tạo thành kết quả chính là Cận Như Ca lớn như vậy chuyện am hiểu nhất lại là ăn nhậu chơi bời, ngợp trong tháng ngày vàng son, lúc sau thậm chí còn vì tên nam nhân mà chạy tới điên cuồng giá họa cho nữ chính.

"Tốt nhất vẫn là đọc sách nhiều tu thân dưỡng tính." Đỗ Thanh Thanh cảm khái.

Vừa dứt lời hệ thống liền vô tình vạch trần nàng: "Cô muốn nói《 Tuyển tập truyện cười 》?"

Đỗ Thanh Thanh: "《 Tuyển tập truyện cười 》thì sao chứ, cô khinh thường truyện cười à?"

Sao lại có thể phân bì như thế được chứ.

Đỗ Thanh Thanh cảm thấy không phục, vừa định mở miệng cùng hệ thống biện luận vài câu, lại đột nhiên nhìn thấy Lưu thúc tiến tới chỗ mình.

Nói với nàng: "Tiểu thư, Vương tiểu thư các nàng hẹn ngài ra ngoài đi dạo phố."

Vương tiểu thư các nàng trong miệng Lưu thúc, theo như kịch bản, chính là đám bạn mèo mả gà đồng của Cận Như Ca, nguyên chủ trước kia mỗi khi nhàn không có việc gì làm sẽ mỗi ngày cùng các nàng đi ra ngoài ăn nhậu chơi bời đàn đúm.

Gọi hoa mỹ là tận hưởng cuộc sống.

Nhưng đến chỗ Đỗ Thanh Thanh thì biến thành lãng phí sinh mệnh, thời gian đó còn không bằng nàng ngồi đọc tuyển tập truyện cười.

"Không đi không đi, Lưu thúc giúp cháu từ chối đi." Đỗ Thanh Thanh thực mau cự tuyệt.

"Được, thưa tiểu thư." Lưu thúc chỉ nghĩ tâm tình nàng không tốt, gật gật đầu rời đi, nhưng không được một lát lại thực mau vòng lại, nói Trương thiếu gia mới vừa gọi điện thoại lại đây hẹn gặp nàng.

Ai, Trương Tân Viễn á?

Đỗ Thanh Thanh vừa nghe thấy cái tên này lá gan liền run lên, không chút nào muốn cùng hắn có nửa phần quan hệ.

Vì thế liền lấy cớ thân thể mình không thoải mái, lại lần nữa kêu Lưu thúc giúp mình từ chối, còn nói không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới quấy rầy, lại có người gọi điện thoại lại đây ngài giúp cháu trực tiếp từ chối là được.

"Được, tiểu thư." Lưu thúc theo tiếng gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi, thật đúng là không còn đến lần nào nữa.

Đỗ Thanh Thanh mừng rỡ thanh tĩnh, ngồi ở trong thư phòng đọc truyện cười gần một ngày, đến tận 5 giờ chiều mới đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

—— giờ này hẳn là lúc Tô Kỷ Miên tan tầm.

Vì mạng sống, nàng đến lôi kéo lôi kéo cảm tình.

-

Đỗ Thanh Thanh ở đáy lòng bàn tính một phen, cố ý canh giờ qua đi, nghĩ cuối cùng Tô Kỷ Miên cũng sắp tan tầm, hiện tại vừa không quấy rầy nàng làm việc, cũng có thể làm bộ tiện đường cùng nàng về nhà.

Vừa ra đến trước cửa sợ Tô Kỷ Miên cảm thấy cùng mình có khoảng cách, còn đặc biệt thay đổi một bộ quần áo tương đối mộc mạc, suy cho cùng hiện tại người này còn không biết thân phận của nàng, mà tạm thời nàng cũng không muốn bại lộ danh phận.

Không ngờ khi nàng tới mới biết được, cửa hàng tiện lợi hôm nay thật sự quá nhiều người.

Sau khi nghe ngóng, hình như là trại hè nào đó vừa lúc ở giờ này trở về, đám trẻ con đói bụng một buổi trưa, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi liền giống như sài lang hổ báo ào ào tiến vào.

Chen chen lấn lấn một nhóm lớn ở cửa hàng tiện lợi nhỏ bé, làm cho Đỗ Thanh Thanh căn bản không tìm được cơ hội cùng Tô Kỷ Miên chào hỏi.

Bất đắc dĩ chỉ đành phải tìm cái góc tường đứng chờ, mua cây kem que ở một bên ăn đợi chờ, không chỉ phí thời gian chính mình mà còn khiến hệ thống thèm quá sức.

Nhưng mà cũng may, ngay lúc nàng chậm rì rì ăn xong cây kem que kia, Tô Kỷ Miên cuối cùng cũng bận xong rồi, có thể tan làm.

Đỗ Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, chạy nhanh sửa sang lại dáng vẻ, đi lên phía trước nhìn như vô tình kỳ thật cố ý chào hỏi với Tô Kỷ Miên.

Tô Kỷ Miên nhìn thấy nàng thì hơi khựng lại, dường như từ đầu tới cuối không chú ý tới nàng có mặt, sửng sốt vài giây sau lại lễ phép cùng nàng chào hỏi: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Rõ ràng chỉ là câu chào hỏi bình thường, nhưng từ trong miệng nàng nói ra lại giống như gió xuân thổi tới núi đồi, dày đặc ôn nhu.

Đỗ Thanh Thanh bị nàng mê hoặc, ngay sau đó liền gật gật đầu: "Đúng vậy, thật là trùng hợp."

"Trở về?" Ngay sau đó nàng hỏi.

"Phải nha." Tô Kỷ Miên cười cười, trong khoảng thời gian cùng nàng nói chuyện đã thu thập xong đồ vật, đeo túi nhỏ lên lưng bước ra cửa hàng tiện lợi.

Mới vừa định quẹo phải, Đỗ Thanh Thanh tức khắc mở miệng: "Thật trùng hợp nha, em cũng phải đi bên kia a, chúng ta vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi đi thôi."

Không chừa cho Tô Kỷ Miên đường cự tuyệt, cũng không chờ Tô Kỷ Miên đáp lại đã bước chân vui vẻ đi theo người ta, vừa đi vừa lôi kéo làm quen.

Cứ như vậy chậm rãi đi vào một con hẻm nhỏ.

Đỗ Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.

Trước khi tới nàng vừa mới củng cố qua một lần kịch bản, đối với vị trí trường học, lộ tuyến tan tầm trở về của Tô Kỷ Miên đều là rõ như lòng bàn tay, trong ấn tượng của nàng đáng lẽ không nên đi con đường này.

Không phải là......!Kịch bản đột nhiên tan vỡ, dẫn tới ngày Tô Kỷ Miên muốn giết nàng lại nhảy lên đầu đấy chứ?

Đỗ Thanh Thanh mới vừa tưởng tượng như vậy, lập tức một thân túa ra mồ hôi lạnh, bước chân cũng dần chậm, cùng Tô Kỷ Miên bảo trì khoảng cách ngày càng xa.

Cảm thấy đại sự không ổn, vốn dĩ muốn tìm cái cớ rút lui.

Kết quả không đợi mở miệng, đã thấy Tô Kỷ Miên trước mắt dừng bước chân, sau đó chậm rãi quay đầu lại.

Gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia phá lệ không còn ý cười, thậm chí thoạt nhìn còn có chút....!hung dữ.

"......"

Thời gian dường như tại đây một khắc trở nên tĩnh lặng.

Đỗ Thanh Thanh hoảng sợ không nhẹ, cảm giác tim mình sắp ngừng đập, đầu óc trì độn một mảng kêu ong ong, bước chân không khỏi muốn lùi về sau.

Chẳng qua rốt cuộc vẫn là chậm một bước, Tô Kỷ Miên thực mau đã đuổi kịp nàng.

Đồng thời từ trong túi lấy ra thứ gì đó, liếc liếc mắt một cái, hình như còn tản ra ánh bạc nhàn nhạt lấp lóe.

Đỗ Thanh Thanh đầu lưỡi cuộn thắt, tức khắc bắt đầu ở trong đầu gân cổ lên cùng hệ thống kêu gào: "Dao dao dao dao dao dao dao dao!"

Hệ thống bị nàng dọa hoảng sợ, trầm mặc một lúc lâu sau mới mở miệng đáp lại nàng: "Dao cái gì mà dao, cô nhìn lại cho kĩ xem!"

Đỗ Thanh Thanh nguyên bản là các loại tư thế cầu xin tha thứ đã nghĩ xong rồi, nghe thấy hệ thống nói như vậy, lúc này mới thoáng bình phục tâm tình, một lần nữa nhấc mắt nhìn thoáng qua trên tay Tô Kỷ Miên.

Kết quả phát hiện kia thật đúng là không phải dao, thế nhưng là một hộp kẹo.

Đỗ Thanh Thanh: "......"

"Ch-Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, em, em mau bỏ kẹo xuống......"

- -------Hết Chương--------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.