Cách triển khai và hướng đi của cốt truyện thật sự là quá kỳ quái.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc liền choáng váng, nhìn nhìn Tô Kỷ Miên, lại nhìn nhìn Trương Tân Viễn, trong lúc nhất thời không hiểu rõ nổi trạng huống.
Đang tính mở miệng hỏi một tiếng, nhưng còn chưa kịp hỏi ra, lại đột nhiên bị Tô Kỷ Miên bên cạnh kéo cổ tay, cả người giống như một nhóc gà con trực tiếp bị túm kéo qua.
Chẳng qua là thật ra cũng không có dùng bao nhiêu sức lực, Đỗ Thanh Thanh có thể cảm nhận được, Tô Kỷ Miên lúc này đang cố gắng khống chế lực đạo.
Động tác thực ra rất ôn nhu, nhưng ngữ khí lại bất đồng, như là cất chứa băng sương ngàn năm, nghe đến thôi cũng khiến người muốn phát run.
"Càng không." Nàng nói, trên khóe miệng treo một tia cười lạnh, "Không rời đi thì thế nào?"
Chỉ một thoáng, trong đầu Đỗ Thanh Thanh nhảy ra một cái thành ngữ: Giương cung bạt kiếm.
"A, cô đúng là được đằng lưng lại lân đằng đầu!" Trương Tân Viễn nói, nhìn thấy nàng lôi kéo Như Ca của mình, đáy lòng tức khắc càng thêm buồn bực mấy phần.
Vì thế lần này dứt khoát giơ một bàn tay khác ra, chụm lại tạo số sáu.
Tô Kỷ Miên trầm mặc không nói, mặt đầy khinh thường.
Trương Tân Viễn nhìn thấy người này thật đúng là quá tham lam, không khỏi cúi đầu nghĩ nghĩ, lần này cắn răng dựng thêm ngón làm số tám.
"Như vậy cô hẳn là vừa lòng rồi đi?" Hắn nhấc mày cười tà mị, "Cầm tiền nhanh đi đi, cách nàng càng xa càng tốt!"
"Đều bởi tại cô." Trương Tân Viễn ngẩng đầu nhìn Đỗ Thanh Thanh, mặt tràn đầy đau đớn, "Như Ca không thèm để ý tới tôi!"
Đỗ Thanh Thanh: "!!!" Cậu như thế nào lại nói ra tên thật của tôi!
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn mặt Tô Kỷ Miên, vẻ mặt khẩn trương cùng lo lắng muốn nhìn một chút liệu người này có phát hiện ra hay không.
Vốn dĩ không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng lọt vào mắt Trương Tân Viễn, không thể nghi ngờ là lại lần nữa sát muối vào ngực hắn.
Hai người này còn dám liếc mắt đưa tình!
Kỳ thật trong giới bọn họ, thích đồng giới cũng không phải cái việc lạ gì, Trương Tân Viễn bên cạnh có vài người anh em cũng như vậy, tiếp xúc lâu rồi, hắn cũng dần dần tập mãi thành thói quen.
Có đôi khi nhàn rỗi không có việc gì thậm chí còn sẽ đoán xem, Trương tiểu thư có phải là thích Lý cô nương hay không, Hàn công tử liệu có thích Sở thiếu gia hay không.
Đoán còn rất đỉnh, cơ hồ là nhiều lần đều đúng.
Nhưng hắn ngàn đoán vạn đoán thế nào cũng không nghĩ tới Như Ca nhà mình lại thích nữ!
Trước kia nàng không phải mỗi ngày luôn xoay quanh mình sao, sao tự nhiên bây giờ lại đột nhiên thay đổi tính tình, càng ngày càng không muốn để ý đến hắn.
Trương Tân Viễn buồn bực, cho nên cố ý tìm tiểu tuỳ tùng hỗ trợ thăm dò một chút, sau đó liền phát hiện Cận Như Ca không hề dính hắn mấy ngày nay hóa ra là vì đi tìm một nữ nhân khác.
Vô cùng siêng năng cả ngày chạy tới chạy lui, đường đường là đại tiểu thư của Cận gia, lại mỗi ngày chạy đến cửa hàng tiện lợi nho nhỏ kia đón người ta tan tầm.
Sao cậu có thể sa đọa như vậy!
Hắn thật sự muốn nổi điên, liên tiếp mấy ngày sinh khí, nghĩ chờ tụ hội nhất định phải tìm nàng hỏi cho ra nhẽ.
Ai ngờ vào buổi đêm hôm đó gặp Cận Như Ca thế nhưng lại mang theo nữ nhân kia, còn..còn nổi hứng chơi trò tình thú rượu vang rải lên ngực.
Trương Tân Viễn trong đầu oanh một tiếng, thực mau xẹt qua một tia cảm giác khủng hoảng.
Cho nên cố ý dậy thật sớm, ngựa không ngừng vó chạy tới đây tìm nguồn cơn, vọng tưởng dựa vào tiền bạc châm ngòi quan hệ hai người, miệng dẩu lên tựa như một máng buộc hai đầu lừa*.
*raw là [嘴撅的宛若上面一连栓了两头驴], QT là "miệng dẩu giống như mặt trên liên tiếp xuyên hai đầu lừa", mình không biết là có chơi chữ hay không nữa;
một máng không buộc hai đầu lừa: tựa như câu một rừng không thể có hai hổ, bởi vì một máng ăn buộc hai con lừa nó sẽ đấu đá nhau.
Sau một lúc lâu, Đỗ Thanh Thanh: "......"
Hình như mình hiểu được chuyện gì rồi.
Nàng thở dài, đứng tại chỗ nghe xong mấy câu này, lại ở dưới đáy lòng cùng hệ thống trao đổi tin tức, cuối cùng ra được cái kết luận, tên ngốc Trương Tân Viễn này chỉ sợ là không biết từ khi nào đột nhiên bắt đầu thích nàng, lúc sau lại tự hành xem Tô Kỷ Miên trở thành tình địch giả tưởng.
Rõ ràng chính mình cũng không đối xử hắn tốt lắm nha, còn gọi hắn là em trai.
Trên thế giới này còn có người nguyện ý làm em trai sao?
Đỗ Thanh Thanh không rõ, đáy lòng cũng rất sầu, vì thế dứt khoát tiến về phía trước vài bước, muốn cùng người ta nói minh bạch.
"Tôi và Miên Miên là bằng hữu, không phải như cậu tưởng tượng như vậy, cậu cũng không cần làm phiền nàng." Nàng nói, ngữ khí hiếm thấy nghiêm túc, "Còn có, tôi nghĩ cậu hiểu lầm, tôi đối với cậu cũng không có ý tứ gì đặc biệt."
"Cậu lớn lên đẹp trai như vậy, tính cách lại tốt như thế." Đỗ Thanh Thanh ho khan một tiếng, che lại lương tâm khen hắn, "Người thích cậu có rất nhiều, cậu hẳn là nên thử đi tiếp xúc nhiều một chút."
Ngụ ý chính là cậu đừng có lãng phí thời gian ở chỗ tôi.
Nói đã thực minh bạch, nhưng Trương Tân Viễn nghe xong, lại kinh hãi lùi về sau ba bước.
Mặt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu lại thật mạnh phun ra mấy chữ: "Tôi không tin!"
Nói cho hết lời, giống như là không cam tâm lập tức bỏ chạy, bộ dáng thoạt nhìn thực đáng thương.
Làm cho Đỗ Thanh Thanh cũng không biết phải làm gì: "Hầy...."
-
Trương Tân Viên đi rồi, trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc.
Nhớ tới bộ dáng người nọ lúc rời đi trông như hồn xiêu phách lạc, Đỗ Thanh Thanh sợ hắn xảy ra chuyện gì, vì thế chỉ có thể lấy di động ra, tìm được phương thức liên hệ của tiểu tùy tùng, gửi tin nhắn nói hắn mấy ngày này trông chừng thiếu gia nhà hắn một chút.
Không vài giây liền thu được hồi âm: "Được chị, em đã biết."
Xem ra bên cạnh Trương Tân Viễn vẫn có người bình thường.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, cuối cùng yên tâm thu hồi di động, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại đi trấn an cảm xúc của Tô Kỷ Miên, lại đột nhiên cảm giác được phía sau gáy chợt lạnh.
Đỗ Thanh Thanh:!!! Có nguy hiểm!
Nàng đứng ở tại chỗ không dám động, cứ như vậy không lên tiếng trầm mặc vài giây, quả nhiên cảm nhận được Tô Kỷ Miên phía sau cách mình ngày càng gần.
Cũng nghe người ta mở miệng, ngữ khí thực nhẹ kêu nàng: "Cận......!Như Ca tiểu thư?"
Đỗ Thanh Thanh nghe thấy ngay cả mồ hôi lạnh cũng đã rớt xuống, không nghĩ tới Tô Kỷ Miên thật sự nghe được tên thật của mình.
Đỗ Thanh Thanh phát ngốc, không biết làm sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua mình đổ rượu lên người Tô Kỷ Miên, trái tim đang treo cao càng trực tiếp muốn nhấc lên tới cổ họng.
Thiếu chút nữa đã ôm đầu chạy trốn.
Nhưng mà một giây sau, Tô Kỷ Miên cũng đã đi tới trước mặt nàng.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc run lên, theo bản năng rũ mắt xuống không nhìn nàng, chỉ hơi hơi gợi lên khóe môi hướng nàng lộ ra một nụ cười lấy lòng.
Khiến người bỗng dưng nhớ tới bộ dáng say rượu của nàng hôm qua.
Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng chớp chớp mắt, sau một lúc lâu thở dài một tiếng phun ra mấy chữ: "Hóa ra tên thật của Cận tiểu thư là Cận Như Ca."
"Phải, phải nha." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, nơ-ron trong óc bay nhanh vận chuyển, nghĩ nên dùng cái cớ gì để giảo biện, "Kỳ thật chuyện này tôi không phải cố ý giấu em, thật sự là bởi vì lúc ấy tôi......."
Lời nói còn chưa nói xong, lại đột nhiên nghe được bên tai vang lên nhàn nhạt ý cười.
Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng mình nghe lầm, vì thế liền theo bản năng ngẩng đầu đi xem.
Lại không nghĩ tới, nàng thế nhưng thật sự nhìn thấy khóe miệng Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng giương lên.
Cũng tiện đà nghe được nàng mở miệng, làm như không để ý đến, nhẹ nhàng phát ra mấy chữ: "Là một cái tên khá dễ nghe nha."
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy ngây ngẩn: "Em không giận tôi sao?"
"Ừm?" Tô Kỷ Miên cười cười, "Vì cái gì phải tức giận?"
"Bởi vì tôi lừa em." Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng nói, giống học sinh tiểu học cúi đầu nhận sai, "Tôi rõ ràng tên Cận Như Ca, lại nói với em tôi tên Cận Ca Như."
"Này không có gì." Tiếng nói vừa dứt Tô Kỷ Miên liền nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Rốt cuộc lúc đó chúng ta mới vừa quen biết không lâu, theo lẽ thường cẩn thận một chút cũng phải."
Vẫn là thiện giải nhân ý như vậy.
Đỗ Thanh Thanh yên tâm chút, giương mắt nhìn nàng, một lát sau lại nói: "Còn có chuyện ngày hôm qua, tôi không phải cố ý muốn đổ rượu lên người em đâu."
"Tôi biết." Tô Kỷ Miên nói, "Không phải bởi vì uống say sao?"
"Lại nói kia rõ ràng là quần áo của Cận tiểu thư, tôi không có tư cách gì tức giận." Nàng nói, duỗi tay mở cặp mình ra, động tác thực nhẹ nhàng từ bên trong móc ra một cái túi.
Trong túi đúng là đựng bộ lễ phục hôm qua nàng đưa cho Tô Kỷ Miên.
Lại cẩn thận nhìn một chút, còn có áo khoác nhỏ mà lúc sau nàng cố ý phủ thêm cho người ta, lúc này toàn bộ đều được gấp gọn trong túi, mỗi một món đồ đều được tẩy giặt sạch sẽ, cầm lại gần một chút còn có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát của bột giặt.
Cùng với mùi hương trên người Tô Kỷ Miên giống nhau, toàn bộ đều thơm thơm.
Đỗ Thanh Thanh ngửi thấy cỗ mùi hương kia, không tự chủ hơi hơi đỏ mặt.
Bên môi cũng rốt cuộc lại lần nữa nổi lên ý cười, trạng thái khôi phục như lúc ban đầu, ôm quần áo trong tay tiếp tục cùng Tô Kỷ Miên lôi kéo thân quen: "Vậy tôi yên tâm rồi."
"Ừm." Tô Kỷ Miên gật gật đầu, không nói cái gì nữa.
Nhưng Đỗ Thanh Thanh lại có chuyện nói, nhớ tới vừa rồi cùng Tô Kỷ Miên nhắc tới họ tên, đề tài lại lần nữa vòng trở về, hỏi nàng: "Nếu Miên Miên nói lúc mới quen biết giấu giếm tên cũng không có gì, vậy lúc trước có phải em cũng che giấu không?"
"Tôi còn khá tò mò." Nàng nói, cố ý dẫn đường cho Tô Kỷ Miên, "Cho nên tên thật của Miên Miên rốt cuộc là gì nha?"
Trong mắt mang theo một tia chờ mong đặc biệt rõ ràng, còn tưởng rằng người ta sẽ ăn ngay nói thật.
Nhưng......!Sao có thể chứ.
Tô Kỷ Miên lắc đầu, đáy mắt thực mau xẹt qua một tia tính kế.
Thế nhưng liền như vậy cùng nàng giả ngu, nói: "Tôi như nào lại nghe không hiểu Cận tiểu thư đang nói cái gì nha."
"Tên thật của tôi là Kỷ Tô Miên a." Như cũ cùng nàng chơi hoán vị sắp xếp.
"......"
Được rồi được rồi.
-
Đỗ Thanh Thanh lại đứng ở cổng trường cùng Tô Kỷ Miên hàn huyên một lát, biết đến bạn cùng phòng của Tô Kỷ Miên vẫn chưa trở lại.
Gần nhất sắp khai giảng, Tô Kỷ Miên việc học bận rộn, không thể lại đi làm công việc toàn thời gian như ở cửa hàng tiện lợi, vì thế liền làm đủ hai tháng rồi nghỉ việc.
Đổi thành đến một nhà hàng gần đây làm việc theo giờ, sau khai giảng nhận việc.
Nói cách khác, mấy ngày nay nàng kỳ thật hoàn toàn rảnh rỗi.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, dưới đáy lòng tính toán một chút, đẩy đẩy mấy chuyện liên quan đến trồng trọt tới vài ngày sau, nghĩ hai ngày này có thể ở cùng nàng càng nhiều càng tốt.
Ngược lại lại tưởng tượng, dù sao hai người hiện tại đều đã ra ngoài, chi bằng trực tiếp nắm chắc cơ hội hiện tại.
Chỉ là.....!Không biết nên đi nơi nào.
Bởi vì lần trước ăn xong bữa lẩu là Tô Kỷ Miên thanh toán, kỳ thật Đỗ Thanh Thanh trong lòng còn rất ngượng ngùng, sợ nàng lại tiêu tiền uổng phí, vì thế thực mau hủy bỏ ý niệm mang nàng dùng cơm.
Đang buồn rầu tiếp tục tìm địa điểm, hệ thống đột nhiên mở miệng nhẹ nhàng vứt ra một câu: "Cô mang nàng về nhà mình không phải là được rồi sao."
"Dù sao nhà cô rộng lớn như vậy, ăn uống tất cả đều có." Hệ thống nói, "Còn có hoa viên xinh đẹp để ngắm cảnh, so với điểm du lịch bên ngoài không hề thua kém."
Quả thực đúng là cái chủ ý khá tốt.
Đỗ Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng cảm thấy cái ý tưởng này rất được, vì thế liền ở dưới đáy lòng vỗ vỗ tay tán thưởng hệ thống.
Khen đến hệ thống còn có chút ngượng ngùng, ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng tìm nàng muốn khen thưởng: "Khoai lát!"
"Mua mua mua." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, "Hai thùng được chứ, cho cô ăn thỏa thích."
Lúc này hệ thống buồn bực mấy ngày rốt cuộc chịu thả lỏng lại.
Vui vẻ vui vẻ đáp ok, sau đó liền chạy đến một bên bắt đầu ngâm nga, tiếng ca ma quái ở trong đầu Đỗ Thanh Thanh quanh quẩn khắp nơi.
Làm cho Đỗ Thanh Thanh có chút cạn lời, nhưng lại không đành lòng hủy hoại vui thú của hệ thống, vì thế chỉ có thể mạnh mẽ dời đi lực chú ý.
Khuyên can mãi khuyên một hồi lâu, lấy cớ là muốn bồi thường một chút cho sai lầm của mình mà mang được Tô Kỷ Miên lên xe, thành công quay trở về nhà của mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi trọng sinh nàng tự mình dẫn người tới nhà.
Lưu thúc nhận ra cô gái kia đúng là người hỗ trợ đưa tiểu thư về nhà hôm qua, tức khắc đáy lòng cũng nhiều thêm vài phần hảo cảm.
Cố ý kêu phòng bếp bên kia chuẩn bị trước thịt dê thịt bò cao cấp mới vừa không vận (vận chuyển hàng không) trở về, cân nhắc đãi người một bữa cơm trưa thật chu toàn.
Cơm ăn xong, lại đặc biệt dẫn Tô Kỷ Miên đi tham quan trong nhà.
Lại nói tiếp, kỳ thật Lưu thúc đối với gian nhà này còn hiểu biết hơn nhiều so với Đỗ Thanh Thanh.
Lúc trước khi Cận Như Ca tức giận rời nhà trốn đi, nhu cầu cấp bách tìm một chỗ trú ngụ, cho nên cũng liền trực tiếp mua gian nhà cũ này, chủ yếu là vì tiện, còn cái yêu cầu gì nữa về sau rồi tính, ngay cả người hầu cũng đều là hiện có, căn bản không cần tìm lại.
Này trong đó liền bao gồm cả Lưu thúc đã ở trong nhà hơn hai mươi năm.
Một gạch một ngói thực quen thuộc vô cùng.
Tô Kỷ Miên một đường đi theo hắn về phía trước, nghe xong rất nhiều cũng nhìn rất nhiều, kiến thức cũng tăng trưởng theo không ít.
Thẳng đến khi đi đến hoa viên mới được xây dựng trước đó không lâu.
Đại khái......!Có thể xưng là tiên cảnh đi, mọi thứ bên trong đều cực kỳ xinh đẹp.
Đường sỏi tinh xảo bóng loáng, hoa cỏ kiều diễm ướt át, cửa ngói lưu ly ẩn giấu ở chỗ sâu, tiểu đình tử phục cổ bao phủ trong hương hoa.
Khiến cho Tô Kỷ Miên xem đến ngây người.
Sau một lúc lâu, Đỗ Thanh Thanh cũng đã nhận ra cảm xúc biến đổi của nàng, nghĩ nếu nàng thích, vậy không bằng lưu lại chỗ này lâu một chút.
Vì thế liền kêu người hầu chuẩn bị nước trà cùng điểm tâm, giống như mấy cái quý tộc trên điện ảnh, giữ người ở lại nơi này khai mở tiệc trà.
Qua một lát lại cố ý tìm mấy tờ giấy sạch, thật cẩn thận bày ra trước mặt Tô Kỷ Miên, đôi mắt long lanh kiến nghị một câu: "Miên Miên nếu là có linh cảm, muốn họa cái gì thì tùy thời họa."
"Đã biết." Nói cho hết lời, Tô Kỷ Miên liền nhẹ nhàng gật gật đầu.
Giương mắt thưởng thức một chút cảnh đẹp quanh thân, thật đúng là như lời nàng nói, cúi đầu bắt đầu an an tĩnh tĩnh vẽ tranh.
Không khí tốt đẹp lại điềm tĩnh.
Ngay cả Lưu thúc cũng bị cảm nhiễm, nhìn tiểu thư nhà mình, nhẹ nhàng cúi người hỏi: "Không khí trước mắt tốt như vậy, tiểu thư lại cao hứng như thế, chi bằng xướng một bài thả lỏng một chút?"
Trong ấn tượng, tiểu thư nhà mình xác thật là thích ca hát, đặc biệt thích ngồi ở trong vườn hoa này cất tiếng hát, rất nhiều người hầu trong nhà đều đã gặp qua.
Tiếng hát kia thật sự là rất êm tai, giống chim sơn ca thanh thúy uyển chuyển, nghe được liền không tự giác quên mất phiền não, rộng mở trái tim.
Cũng không biết vì cái gì, Lưu thúc phát hiện tiểu thư lại trước nay không hề ở trước mặt người ngoài ca xướng, giọng hát dễ nghe như vậy lại cố tình một hai phải giấu đi, chỉ cô đơn tự mình thưởng thức.
Chỉ sợ là có tâm bệnh.
Lưu thúc lo lắng vô cùng rồi lại không có cách nào, cảm thấy tâm bệnh không phải sớm chiều là có thể hóa giải, liền nghĩ muốn đi giúp nàng một chút.
Vì thế liền thường xuyên nói bóng nói gió dò hỏi, hy vọng tiểu thư nhà mình có thể ra khỏi khúc mắc, tự tin cất tiếng hát ca.
Chỉ tiếc kết quả mỗi lần đều là phủ định.
Lưu thúc thở dài, vốn tưởng rằng lần này có lẽ vẫn sẽ nghe thấy câu phủ định trả lời, cho nên cũng không có ôm cái chờ mong gì.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, có lẽ là bởi vì chân thành, sự tình thế nhưng xuất hiện chuyển biến.
Tiểu thư nhà mình thế nhưng phá lệ đáp ứng rồi!
Quả thực là khiến Lưu thúc kích động hỏng rồi, vội vàng dịch ra một bên, sợ ảnh hưởng đến tiểu thư phát huy.
Thậm chí còn đặc biệt tự hào nhẹ giọng nói với Tô Kỷ Miên: "Ngài biết không, tiểu thư nhà tôi ca hát rất dễ nghe."
"Vậy sao?" Tô Kỷ Miên nghe thế cười cười, thực mau dừng lại bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đôi mắt Đỗ Thanh Thanh, nói: "Cháu đây có chút chờ mong rồi."
Những lời này quả thực cho Đỗ Thanh Thanh cổ vũ rất lớn.
Nàng gật gật đầu, nghĩ không thể cô phụ sự chờ mong của mọi người, vì thế còn cố ý tìm hệ thống giúp mình tìm giai điệu.
Ngay sau đó......!Dưới ánh mắt của mọi người liền đem một ca khúc nổi tiếng gần xa xướng thành "Bản sắc dân tộc tuyệt vời nhất"*.
*có thể tìm google [Tối Huyễn Dân Tộc Phong] để nghe:)
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đón đọc, khom lưng cảm tạ mọi người! Hôm nay bởi vì một chút sự tình mà chậm trễ, cho nên không thể (?), ngày mai sẽ nỗ lực hơn để bồi thường! Và, tại chương này phát bao lì xì nhỏ cho mọi người, cảm ơn đã theo dõi nha, yêu mọi người!
Editor có lời muốn nói: IQ của anh Viễn thật sự là không dùng được ლ(╹◡╹ლ)
Trương Tân Viễn: Đường đường là đại tiểu thư của Cận gia, lại đều đặn mỗi ngày chạy tới cửa hàng tiện lợi nho nhỏ kia đón người ta tan tầm.
Sao cậu có thể sa đọa như vậy!
Đỗ Thanh Thanh: Sa đọa? Không, đây là tinh thần bất khuất kiên cường của một liếm cẩu, cậu hiểu không?
Trương Tân Viễn:......!(ノへ ̄、).