Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 19: 19: Chờ Tôi Tôi Tới Liền!




Ba năm không gặp, trải qua bao thăng trầm cuộc sống, hết thảy dường như đều đã xảy ra thay đổi thật lớn, nhu cầu cấp bách cần một đoạn thời gian để thích ứng.

Đỗ Nhược Thu cũng không phải là kiểu người có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, năm đó bị bắt xuất ngoại du học, mới đầu cả ngày tránh trong chăn khóc, không nói lời nào cũng không giao du bằng hữu, ước chừng tiêu hao thời gian hai tháng mới miễn cưỡng thích ứng.

Lần này về nước cũng giống vậy, tuy rằng không nghiêm trọng như phía trước, nhưng cũng bởi vậy mà cần tiêu phí vài ngày để điều chỉnh.

Vốn tưởng rằng bản thân có thể, lại không nghĩ tới thế nhưng lại thua trong tay Đỗ Thanh Thanh.

Chị họ của nàng rốt cuộc là làm sao vậy!

Đỗ Nhược Thu hoang mang cả một đêm, buổi sáng ngày hôm sau rửa mặt xong, vừa ra cửa, giật mình thiếu chút nữa cho rằng mình mở cửa sai cách rồi.

—— trước cửa nhà nàng, đậu một dàn siêu xe.

Nhãn hiệu nào cũng có, mỗi một chiếc đều là xa hoa cao cấp, làm nổi bật khí chất bất phàm của chủ nhân.

Nhưng nhìn kỹ lại, ngồi bên trong thế nhưng đều là người hầu của Cận gia, liếc mắt đảo qua, theo thứ tự là quản gia, bảo mẫu, đầu bếp, người làm vườn....

Căn bản là tìm không thấy bóng dáng chị họ nàng đâu!

Đỗ Nhược Thu phát ngốc, nhón chân từ dòng xe cộ tìm kiếm chiếc xe quý nhất, nghĩ nếu người hầu đều lái xe sang như thế, vậy xe của chị họ nàng nhất định phải là chiếc càng sang càng quý mới đúng.

Thẳng đến khi nàng nhìn thấy ở đầu hàng xe có một chiếc xRui.

Bởi vì quá nhỏ quá không nổi bật, thế cho nên ban đầu nàng cũng chưa có chú ý, mãi đến khi quét qua ba vòng mới nhìn thấy được.

Mà người ngồi bên trong........!Đúng là chị họ vừa mê người lại cao quý kia của nàng.

Đỗ Nhược Thu: "???" Thế giới này không khỏi quá mức ma huyễn.

Nàng có điểm ngốc, giơ tay cùng Đỗ Thanh Thanh vẫy vẫy, bước nhanh về phía trước sửa sang lại làn váy ngồi lên xe, lễ phép lại ngoan ngoãn cùng người chào hỏi, vừa mới chuẩn bị xác nhận lại lần nữa, hôm nay rốt cuộc có phải là thật sự muốn đi trồng khoai tây hay không.

Còn chưa kịp há mồm, đã thấy chị họ bên cạnh chậm rãi nâng tay lên, tươi cười xán lạn đưa qua một cái mũ rơm.

"......"

Tại đây một giây, Đỗ Nhược Thu thức thời nuốt lại nghi vấn của mình vào bụng.

-

Hôm nay thời tiết không tồi, độ ấm cùng độ ẩm cũng vừa lúc, đặc biệt thích hợp gieo giống.

Đỗ Thanh Thanh sáng sớm liền cùng Lưu thúc nói qua, kêu hắn nói một tiếng với đám người hầu nhàn hạ trong nhà, bảo ngày mai cùng nhau đi làm đại sự.

Còn về đại sự là cái gì, bác hiểu mà.

Lưu thúc gật gật đầu, dường như đã tiếp nhận sự thật tiểu thư nhà mình không biết ngã hỏng đầu ở chỗ nào rồi, liền đáp ứng tỏ vẻ bản thân lập tức đi làm theo.

Vì thế sáng sớm hôm sau liền xuất hiện hình ảnh như vậy, đám người hầu trong nhà mỗi người thống nhất trang phục, tay cầm công cụ đầu đội mũ rơm, tự giác ngồi vào con xe được chuẩn bị trước tiến ra chiến trường.

Thậm chí còn tự phát cái khẩu hiệu: "Bồi dưỡng thân thể, rèn luyện tâm tính, lao động là vinh quang!"

Đỗ Thanh Thanh tức khắc cảm động, lập tức vung tay lên tỏ vẻ tiền lương tháng này toàn bộ tăng gấp đôi.

Lúc này mọi người càng như là tiêm máu gà, khởi động xe chạy ra ngoài ruộng, cùng mấy người Lưu thúc mướn tới hội hợp, sau đó liền bắt đầu vùi đầu lao động, dưới ánh dương xán lạn tận tình rơi mồ hôi.

Đỗ Nhược Thu nhìn đến sợ ngây người, mơ mơ màng màng cầm lấy công cụ cùng người đi vào ruộng, mới vừa đào hai nhát liền thiếu chút nữa bởi vì trượt chân mà ngã vào bùn.

Thời khắc mấu chốt vẫn là Đỗ Thanh Thanh duỗi tay kéo người một phen, lúc này mới tránh cho gặp phải tai nạn không cần thiết.

"A Thu cẩn thận một chút." Dù sao cũng là chị họ hơn người ta mấy tuổi, Đỗ Thanh Thanh thấy Đỗ Nhược Thu bị màn vừa rồi làm kinh người không nhẹ, ngay sau đó liền giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, ôn nhu nói, "Không có việc gì, ngoan ngoan không sợ."

Giọng nói cùng động tác đều bọc nhàn nhạt ôn nhu, giống như một người chị tận chức tận trách, vô cùng tín nhiệm và đáng giá dựa vào.

Này vẫn là lần đầu tiên chị họ đối tốt với mình như vậy.

Đỗ Nhược Thu ngây ngẩn cả người, cảm thụ được độ ấm của bàn tay trên đầu, sau một lúc lâu gương mặt hơi hơi đỏ lên, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị họ."

Có chút giống bé cún con vừa nhỏ yếu lại đáng thương.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế không khỏi tình yêu tràn lan, không sốt ruột đi lao động, mà đứng ở tại chỗ cùng nàng nói nhiều thêm vài câu: "A Thu không thích ứng chuyện như vậy sao?"

Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Nhược Thu trầm mặc, sau một lúc lâu cũng chưa nói gì.

Đỗ Thanh Thanh cũng không vội, cứ như vậy kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ đợi, một hồi lâu rốt cuộc mới thấy đứa nhỏ này dùng biên độ rất nhỏ gật gật đầu, thử phun ra một tiếng ừm.

Đỗ Thanh Thanh còn rất cao hứng, nghĩ Đỗ Nhược Thu cuối cùng cũng chịu mở miệng biểu đạt ý nghĩ của chính mình.

Mặc dù chỉ là nho nhỏ một tiếng ừm mà thôi.

Nhưng lại là cái tiến bộ rất lớn, tương lai sẽ càng tốt!

Đỗ Thanh Thanh tức khắc cười cười, lôi kéo người tìm cái bờ ruộng ngồi xuống, chuẩn bị cùng nàng trò chuyện tâm tình: "Không sao cả, ai cũng có lúc không kịp thích ứng, chậm rãi thích ứng là được rồi."

"Chỉ cần đáy lòng có niềm tin, tin tưởng chính mình nhất định có thể."

Nàng nói như vậy, nhẹ nhàng giơ giơ lên công cụ lao động trong tay, lấy chuyện làm ruộng này ví dụ cho em họ, giảng giải đạo lý nhân sinh: "Em xem chị cũng là lần đầu tiên trồng trọt, lần đầu tiên gieo giống, lần đầu tiên đứng dưới ánh mặt trời tùy ý rơi mồ hôi, chị cùng A Thu kỳ thật giống y chang nhau."

"Mấu chốt là em nhìn nhận chuyện này như thế nào, dùng thái độ gì để xem xét nó." Nàng nói, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bên trong tràn đầy ý cười ôn nhu, "Đời người cũng vậy, chắc chắn sẽ gặp đủ loại suy sụp, nhưng chị tin tưởng chỉ cần có niềm tin, nguyện ý hành động, hết thảy đều có thể vượt qua."

"A Thu của chúng ta thông minh như vậy lợi hại như vậy, nhất định có thể." Nàng nói, lời lẽ chính đáng vỗ vỗ bả vai Đỗ Nhược Thu, "Chỉ cần tin tưởng chính mình!"

Thông minh như vậy lợi hại như vậy......

Này vẫn là lần đầu tiên chị họ khen mình.

Đỗ Nhược Thu được khen có điểm đỏ mặt, trái tim đập bịch bịch, mắt nhìn công cụ trong tay, đột nhiên liền cảm thấy có động lực, ngay sau đó liền gật gật đầu, dựa theo lời chị họ nói, chạy đến một bên vừa nỗ lực thích ứng vừa cổ vũ chính mình.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, tuy rằng thân thể rất mệt, nhưng đáy lòng lại thực vui sướng, giống như sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên tìm được mục đích sống của cuộc đời.

Vì thế đơn giản nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau vậy mà lại cầm công cụ cùng Đỗ Thanh Thanh tới làm ruộng, sau đó ngày thứ ba thứ tư, thẳng đến ngày thứ năm, thế nhưng còn bắt đầu buông thả bản thân, đi theo mọi người cùng nhau cao giọng hô hào khẩu hiệu.

Đỗ Thanh Thanh nhìn đến quả thực quá cảm động, vỗ vỗ tay nói: "Chỉ cần chịu khai quật, người trẻ tuổi quả nhiên có năng lực vô hạn."

Hệ thống tức khắc trợn trắng mắt phủ định nàng: "Không, tôi thật ra lại không cảm thấy như vậy."

"Tôi cảm thấy nàng chỉ là bị cô đồng hóa mà thôi........"

-

Cần lao canh tác chỉ giằng co năm ngày, đến ngày thứ sáu, Đỗ Thanh Thanh rốt cuộc thả một ngày nghỉ, kêu mọi người hãy nghỉ ngơi nghỉ ngơi.

Cũng không phải bởi vì mệt mỏi, mà là bởi vì ngày mai là một ngày đặc biệt ——

Sinh nhật 66 tuổi của ba nguyên chủ, Cận Sơn Hải.

Phong tục tập quán mỗi nơi không giống nhau, có người cảm thấy đó là điềm lành, có người cho rằng đó là điều gở, tất cả đều do ý kiến cá nhân.

Cận cha là một thương nhân, tung hoành thương hải nhiều năm như vậy, đối với con số cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt thích cái con số may mắn này.

Cho nên lần sinh nhật này hắn nhất định phải tổ chức, không chỉ muốn tổ chức, còn muốn làm một bữa thật lớn.

Sớm mấy ngày trước Đỗ Thanh Thanh đã thu được thư mời dự sinh nhật của Cận Sơn Hải.

Nói đến kỳ thật buồn cười, rõ ràng là quan hệ cha con, lại một hai phải giống người ngoài làm cái lưu trình này, phát cái thư mời gì chứ, nhìn qua thật là làm người ta không sờ được đầu óc.

Nhưng đặt ở vị trí hai cha con bọn họ mà nói, chuyện này kỳ thật lại rất bình thường.

—— quan hệ của Cận Như Ca với cha mẹ từ mấy năm trước đã bắt đầu đặc biệt không tốt.

Cận cha Cận mẹ có con trễ, sủng ái Cận Như Ca vô cùng, nhưng lại không cẩn thận không nắm chắc mức độ, đứa con bị sủng đến phát hư, muốn uốn nắn trở lại cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cận cha Cận mẹ những năm gần đây thử rất nhiều chiêu thức, cuối cùng chẳng những toàn bộ đều không hiệu quả, còn không cẩn thận chạm phải nghịch lân của Cận Như Ca, chọc cho người này như chim dẩu mông bay mất.

Nhiều năm như vậy trôi qua, ngoại trừ muốn tiền tiêu vặt trên cơ bản đều không giao lưu liên hệ, ngay cả thời điểm sinh nhật cha mẹ Cận Như Ca cũng không muốn trở về.

Nhưng lần này thì khác——

Đỗ Thanh Thanh mới vừa nhận được thư mời liền vội vàng mở ra xem, đại khái xem qua một lần, quả nhiên ở phía dưới cuối cùng phát hiện nội dung bất đồng với những thư mời khác.

Là Cận cha tự mình viết xuống, mỗi một chữ đều cứng cáp hữu lực: Thu cái tính tình trẻ con của con lại, lần này phải trở về! Bằng không liền cắt tiền tiêu vặt!

Đối với Cận Như Ca mà nói, mấy câu này thật đúng là tương đương với tối hậu thư.

Nhưng đối với Đỗ Thanh Thanh thì lại không phải.

Kỳ thật nàng từ sớm đã muốn mang theo lễ vật lấy lòng, là dựa theo sở thích của Cận cha mà mua, còn đóng gói vô cùng tinh mỹ, nghĩ nhất định phải cho người ta một cái kinh hỉ.

Mặc dù.....!Bản thân cũng không phải là đứa con gái mà hắn hết mực yêu thương kia, cũng sẽ không trở thành đứa con được cha mẹ yêu thương nhất kia.

Suy cho cùng cha mẹ của chính mình đã qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn từ rất nhiều năm trước, vào những ngày tháng lúc sau đó, Đỗ Thanh Thanh vẫn luôn lẻ loi một mình, gian nan thống khổ tồn tại.

Cho nên nàng rất hâm mộ Cận Như Ca.

Đỗ Thanh Thanh thở dài, tưởng tượng đến này đó liền cảm giác trong lòng thực buồn, toàn thân như là bị một trận hắc ám bao vây, đôi mắt cũng không tự giác hơi hơi ươn ướt.

Tựa như một chú chó bị bỏ rơi, ảm đạm bi thương một hồi lâu, đến khi nàng sắp khóc ra đến nơi, di động đặt bên cạnh lại đột nhiên vang lên một tiếng.

Đỗ Thanh Thanh bị hoảng sợ, vô thức gạt lệ ngồi thẳng thân thể, cầm lấy di động tới nhìn thoáng qua.

Thế nhưng là Tô Kỷ Miên gửi tin nhắn cho nàng!

Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, vội vàng bấm vào xem, phát hiện Tô Kỷ Miên gửi tới cho nàng một bức ảnh.

Là một chiếc hoa tai, liếc mắt một cái liền biết là kiểu dáng nàng đeo vào ngày cùng Tô Kỷ Miên đi xem điện ảnh hôm đó, trước khi đi còn an ổn trên lỗ tai, lúc trở về lại bị mất một bên, Đỗ Thanh Thanh còn cho là nửa đường rớt ở đâu rồi, cũng không quá để ý.

Cho đến hôm nay nhìn tới bức ảnh, có lẽ là lúc ấy rơi ở trên giường, bởi vì quá tối, cho nên trùng hợp bị Tô Kỷ Miên đang sửa sang lại cặp sách nhặt được.

Quả nhiên, không bao lâu sau Tô Kỷ Miên liền nhắn tới một tin, nói với nàng rằng bản thân lúc ấy không cẩn thận nhặt được hoa tai của nàng, hôm nay sửa sang lại cặp sách mới phát hiện ra, hỏi nàng ngày mai có thời gian hay không, chính mình tự tới đưa đồ.

Kỳ thật cái hoa tai kia cũng không có quý giá gì, không đáng bao tiền, mất liền mất, không cần thiết phải chuyên môn đi một chuyến lấy lại.

Nếu là đặt ở bình thường, Đỗ Thanh Thanh có khả năng sẽ kêu Tô Kỷ Miên trước tiên cứ giữ lại, nghĩ chờ đến khi nào hai người gặp mặt rồi lấy lại cũng không muộn.

Nhưng hôm nay lại không như bình thường.

Không biết vì cái gì, Đỗ Thanh Thanh đột nhiên muốn đi trông thấy nàng.

Cho dù chỉ là đi lấy cái hoa tai, vẫy vẫy tay, đối mặt một lúc sau liền phải xoay người rời đi, cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không thể nói.

Nhưng lại vẫn là muốn gặp, có lẽ bởi vì hai người đã cùng nhau ăn bữa cơm, cùng xem điện ảnh, cũng trao đổi WeChat......!Bởi vì là bằng hữu rồi đi.

Khi khổ sở muốn cùng bằng hữu gặp mặt cũng không có gì không đúng.

Đỗ Thanh Thanh trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều, tốc độ hồi phục tin nhắn cũng có chút chậm, Tô Kỷ Miên cho rằng nàng không có ở đấy, cũng liền một lần nữa nhắn tới: "Cận tiểu thư?"

Một câu thực mau kéo Đỗ Thanh Thanh trở về.

Nàng ngẩn người, vội vàng cầm lấy di động trả lời: "Đây đây!"

Nhìn thời gian, nghĩ hiện tại có chút trễ, sợ ảnh hưởng Tô Kỷ Miên nghỉ ngơi, cũng không lại tiếp tục đánh chữ, đổi thành phát tin nhắn thoại qua, nói với Tô Kỷ Miên: "Em hiện tại có thời gian chứ, tôi vừa lúc có rảnh, đến tìm em lấy có được không?"

Bởi vì sợ hãi bị cự tuyệt, giọng nói khẩn trương đến nỗi căng cứng, thân thể cũng có chút phát run.

Cứ như vậy chật vật đợi vài giây, trên màn hình rốt cuộc có cái tin nhắn mới nhảy ra.

Tô Kỷ Miên thế nhưng ngoài ý muốn nói được.

Tâm tình treo cao của Đỗ Thanh Thanh tức khắc được thả xuống đất, lập tức đứng lên lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa, hấp tấp mới vừa lên xe, không nghĩ tới di động đột nhiên lại có tin nhắn mới nhảy ra.

Vẫn là của Tô Kỷ Miên gửi tới, so với tin trước nhiều hơn mấy chữ, dặn dò nàng: "Cận tiểu thư trên đường chú ý an toàn."

Nhìn mấy chữ kia, đáy mắt Đỗ Thanh Thanh tức khắc nổi lên mạt ánh sáng long lanh.

Do dự vài giây, rốt cuộc vẫn ấn xuống chỗ ghi âm, trịnh trọng đáp ứng nàng: "Đã biết."

Còn nói: "Miên Miên chờ tôi, tôi tới liền!"

Trong giọng nói không che giấu được ý cười cùng vui sướng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.