Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 15: 15: Em Phải Tin Tưởng Chính Mình




Tô Kỷ Miên vẫn là lần đầu nhìn thấy có người ở cốp xe khai mở siêu thị mini.

Chị đây là muốn đi bày quán sao?

Tô Kỷ Miên buồn cười lại nghi hoặc, cuối cùng vẫn là cất bước tiến lên, nương theo ánh trăng sáng ngời lại ái muội, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Ngay sau đó, đáy lòng tức khắc bị giật mình.

Bên trong thế nhưng thật sự chứa rất nhiều đồ vật.

Tô Kỷ Miên nhìn lại một chút, phát hiện ngoại trừ mấy cái Đỗ Thanh Thanh mới vừa triển lãm cho mình xem, sâu tít bên trong cốp vẫn còn phóng đủ loại lớn lớn bé bé.

Giá áo, hộp cơm, cái ly, bàn chải đánh răng, bột giặt bột tẩy......!

Lớn lớn bé bé đồ vật, thực sự khiến cho cốp xe vốn không lớn bao nhiêu bị nhét đến đầy ứ.

Không khỏi tức khắc cảm thấy tò mò, người này tích trữ nhiều đồ vật như vậy rốt cuộc là muốn làm cái gì, còn đặt hết trong cốp xe, lái tới lái lui chạy loạn khắp nơi.

Không sợ hỏng hết sao?

Ý tưởng của kẻ có tiền thật sự là rất khó lý giải.

Ý thức được điểm này, Tô Kỷ Miên không khỏi chậm rãi lắc lắc đầu.

Mắt nhìn Đỗ Thanh Thanh còn đang điên cuồng giới thiệu cho nàng, sau một lúc lâu hơi cong khóe miệng, hé môi nhẹ giọng nói: "Vừa rồi là nói giỡn với chị thôi, kỳ thật tranh tôi vẽ căn bản không đáng giá tiền, nói gì tới thần tiên cơ chứ."

"Cận tiểu thư thích thì cứ lấy đi là được, coi như là lễ vật cảm ơn chị dẫn tôi tới ngắm phong cảnh." Nàng nói, tầm mắt bình tĩnh thong thả đảo qua cốp xe, rồi đến khi nhìn thấy con gấu đồ chơi nào đó nằm trong góc liền vô thức sửng sốt, một hồi lâu mới mở miệng nói tiếp, "Chị không cần vì hồi đáp mà cố ý đưa cho tôi cái gì đâu."

Lời này nghe tới có vẻ lễ phép, kỳ thực bên trong lại bao vây tràn đầy xa lạ.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, động tác trong tay dần dần ngừng lại.

Nhìn chằm chằm vào mắt Tô Kỷ Miên, thực mau mở miệng cự tuyệt đề nghị của nàng.

"Bức vẽ này là em cực cực khổ khổ vẽ ra, xét tới công sức lao động thì tôi cũng phải trả cho em thù lao chứ."

"Đừng khách khí đừng khách khí." Nàng lắc đầu, cầm lấy sữa tắm ở một bên nhét vào trong tay Tô Kỷ Miên, "Cái này khá tốt, là sản phẩm mới ra gần đây, hương hoa hồng rất thơm!"

"Còn có cái này, là giá áo gấp gọn! Rất tiện dụng nha, phù hợp với em phù hợp với em nha!"

"......"

Cùng nhiều vô số thứ khác, mạnh mẽ nhét một đống lớn vào lòng ngực Tô Kỷ Miên.

Khiến Tô Kỷ Miên thực bất đắc dĩ, rốt cuộc vẫn tranh thử mở miệng cự tuyệt nàng: "Tôi không cần."

Đỗ Thanh Thanh đang cao hứng đưa tới, hai gót chân như dẫm lên mấy tầng mây, làm sao có thể nghe được lời này.

Tô Kỷ Miên bên kia vừa phát ra cái chữ không này, nàng liền tức khắc ngẩng đầu lên, còn rất hung dữ cau mày mắng một câu: "Không cần cũng phải lấy, sao lại nhiều chuyện như vậy!"

Nói cho hết lời mới ý thức được chính mình vừa rồi làm cái gì.

Đỗ Thanh Thanh: "!!!" Mình mới vừa quát Tô Kỷ Miên có phải không?!

Nàng ngẩn người, trạng thái lâng lâng tức khắc không còn một nửa, lặng lẽ giương mắt nhìn biểu tình Tô Kỷ Miên, quả nhiên từ đáy mắt người ta nhìn thấy được một mạt vô ngữ.

Trong một thoáng, trái tim yếu ớt như đậu hũ oa oa lạnh, không khỏi hoảng loạn ở trong lòng gào thét với hệ thống: "Thống nhi tôi sợ hãi!!"

"Chớ sợ!" Hệ thống mở miệng an ủi, "Có mị đây!"

"Sách vở đã dọn sẵn." Nàng nhẹ giọng hừ hừ, "Nàng mà đánh cô tôi liền ghi cho cô tai nạn lao động!"

Đỗ Thanh Thanh: "??? Càng sợ đó biết không!!"

Nàng thở dài, không dám lại cùng hệ thống nói chuyện phiếm, ngẩng đầu nhìn mặt Tô Kỷ Miên, vội vàng mở miệng cứu vớt: "Không đúng không đúng, tôi không có ý nói em không tốt."

"Chỉ là muốn nói với em, tranh em vẽ thật sự rất đẹp, xứng với tất cả mọi thứ ở đây."

Ừm, câu này nói không tồi, đề tài cuối cùng cũng trở về quỹ đạo.

Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, dưới đáy lòng tự trấn định lại một chút, sau đó mới mở miệng nói tiếp: "Tôi mặc kệ người khác thấy thế nào, dù sao đối với tôi em chính là thần tiên họa sĩ, nhìn thế nào cũng không ra được tí tì vết nào, đẹp lợi hại!"

"Hơn nữa em phải có tự tin." Nàng nói, "Miên Miên của chúng ta thật sự rất tuyệt rất rất tuyệt, tôi tin tưởng chỉ cần em nỗ lực nỗ lực thật nhiều, nhất định sẽ trở thành một họa sĩ đặc biệt lợi hại, cho nên em phải tin tưởng chính mình."

"Cũng......!Ngàn vạn đừng lại nói bản thân như vậy nữa."

Lời này nói thế nhưng ngoài ý muốn đứng đắn và chân thành.

Tô Kỷ Miên nghe vậy bỗng trở nên trầm mặc, một hồi lâu cũng không nói chuyện, chỉ có ánh mắt như cũ dừng lại trên mặt Đỗ Thanh Thanh, dường như đang nghiêm túc đánh giá nàng.

Đỗ Thanh Thanh bị nàng nhìn đến có chút thẹn thùng cùng sợ hãi, nhưng vì chứng minh thái độ của mình, cuối cùng vẫn là căng da đầu cùng Tô Kỷ Miên nhìn nhau thật lâu thật lâu.

Lâu đến mức, gió đêm cũng đã bất tri bất giác trở nên lạnh thấu xương.

Tiếng kêu của những côn trùng không biết tên càng lúc càng lớn, cùng với tiếng bóng cây lay động từ phương xa truyền đến, chậm rãi văng vẳng vào màng tai.

Nhưng càng là như vậy lại khiến không khí trước mắt càng thêm an tĩnh, tĩnh đến nỗi Đỗ Thanh Thanh cơ hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập, thịch thịch thịch nhảy không dứt.

Sẽ không bị Tô Kỷ Miên nghe thấy chứ?

Đỗ Thanh Thanh không khỏi lặng lẽ đỏ mặt, vừa định cùng hệ thống oán giận một câu dời đi lực chú ý.

Kết quả không đợi nói chuyện, đã thấy người trước mắt rốt cuộc lại lần nữa chậm rãi mở miệng, hỏi nàng: "Chị làm sao biết tôi về sau sẽ trở thành một họa sĩ đặc biệt lợi hại, chắc chắn đến vậy sao?"

Giọng nói đè nặng, bộ dáng tỏ vẻ như là nghiêm túc và lạnh nhạt.

Nhưng cũng không biết vì sao, Đỗ Thanh Thanh lại cảm thấy bản thân có thể từ lời nàng nói nghe ra vài phần chờ mong sâu kín.

Giống như thật sự rất để ý lời nàng vừa nói.

Đỗ Thanh Thanh không khỏi kiên định gật đầu: "Tôi biết, cũng rất chắc chắn!"

Dù sao thì tôi cũng đã xem qua kịch bản~

Nàng nghĩ.

Tô Kỷ Miên người này về sau tuyệt đối sẽ rất lợi hại.

Điều này......!Tuyệt đối có thể tin tưởng, cũng hoàn toàn không thể nghi ngờ.

Ở phương diện này nàng tín nhiệm Tô Kỷ Miên vô điều kiện.

Có lẽ là bị ánh mắt tràn đầy kiên định của nàng cảm nhiễm, Tô Kỷ Miên ngoài ý muốn trầm mặc, lời nói không thể vốn dĩ định toát ra, lại tạm dừng một lát, cuối cùng khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, biến thành một nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn Đỗ Thanh Thanh, sau một lúc lâu nhẹ nhàng mở miệng nói một câu: "Vẫn là lần đầu tiên có người tin tưởng tôi như vậy."

Thanh âm thật sự quá nhỏ, không đợi người nghe rõ liền bị gió thổi tan.

Đỗ Thanh Thanh tức khắc nghi hoặc: "Em vừa rồi nói cái gì hả?"

"Không có gì." Tô Kỷ Miên nói, duỗi tay tùy ý cầm lấy một cái đồ vật đặt ở trước mắt đùa nghịch, "Mấy thứ này tùy tiện lấy cái nào cũng được đúng không?"

Cuối cùng cũng muốn nhận rồi sao!

Đỗ Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, mau chóng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, tùy tiện lấy tùy tiện lấy!"

"Tốt nhất là lấy hết đi." Nàng nói, mặt tràn đầy vui vẻ cười, "Tôi còn có thể cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi nha~"

Quả thực là đem trọng trách liếm cẩu biểu hiện đến cực hạn.

Tô Kỷ Miên cười mà không nói, một đôi tay đẹp ở bên trong chọn lựa một lát, cuối cùng cố ý vô tình dừng ở trên con gấu bông nhỏ kia, cấm lấy nói với nàng: "Liền lấy cái này đi."

Kỳ thật con thú bông kia rất đắt.

Tô Kỷ Miên rất sớm trước kia đã gặp qua, cho nên tự nhiên biết nó có giá cả xa xỉ.

Lấy một bức tranh vẽ sao trời đơn sơ mà đổi với người trước mắt này tuyệt đối có điểm thiệt thòi, không bằng.......!

Tô Kỷ Miên cười cười, ôm thú bông vào ngực, sau đó lại xoay tay nhẹ nhàng kéo khóa kéo cặp mình ra.

Cũng thực mau mở miệng lần nữa, hỏi: "Nếu Cận tiểu thư biết tôi vẽ tranh rất lợi hại, về sau sẽ trở thành một họa sĩ đặc biệt ưu tú, vậy chị có biết kỳ thật tôi còn biết làm ảo thuật không?"

Gì? Cái này thật sự không có nghe nói qua.

Đỗ Thanh Thanh nghe nàng nói như vậy còn rất giật mình, theo bản năng lắc đầu, vừa định tìm hệ thống dò hỏi không lẽ kịch bản đã xảy ra thay đổi.

Chẳng qua chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy Tô Kỷ Miên trước mắt nói: "Chị nhắm mắt lại, tôi hô biến ra một cái cho chị xem, coi như là mua một tặng một đi."

Vừa dứt lời, người này còn rất chú ý.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy gật gật đầu, nhìn Tô Kỷ Miên lúc này rất cao hứng hẳn là sẽ không làm gì nàng, cũng liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe người này nhẹ nhàng đếm một hai ba.

Đến khi lại mở mắt ra, trước mắt thế nhưng lại có thêm một bức họa, lần này không phải là bầu trời sao lộng lẫy trên đỉnh đầu, mà là một mỹ nhân đoan trang xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh uốn lượn mê người, mắt hạnh môi đỏ, minh mi họa mục, chiếc cổ thiên nga thon dài cùng xương quai xanh tinh tế khảm khắc trên làn da trắng nõn nà.

Này còn không phải là......!Mình sao?

Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hoàn hồn, không khỏi vội vàng đặt câu hỏi: "Đây là từ đâu ra? Em vẽ từ lúc nào vậy?"

Nhưng bất luận nàng hỏi như thế nào, Tô Kỷ Miên lại cũng chỉ trả lời mấy chữ: "Biến ra."

Làm cho Đỗ Thanh Thanh cũng không biết phải làm gì, bất đắc dĩ chỉ có thể gật gật đầu tin tưởng, duỗi tay tới vốn định thưởng thức thưởng thức, kết quả lại ngoài ý muốn phát hiện bức họa thế nhưng lại mất một góc.

Hẳn là cố ý bị xé xuống, liếc mắt một cái nhìn lại mặt cắt không quá chỉnh tề, cẩn thận nhìn xung quanh một chút dường như còn có dấu mực nước nhàn nhạt, thoạt nhìn có vẻ trước kia từng viết chữ gì đó.

Đỗ Thanh Thanh tò mò, ngay sau đó tiếp tục dò hỏi, thực mau đổi lấy được một câu: "Đó là bởi vì ma lực không đủ, chưa biến ra hoàn chỉnh."

Đỗ Thanh Thanh: "......"

Được rồi, em nói cái gì thì chính là cái đó.

Được đến hai bức họa Đỗ Thanh Thanh thực vui vẻ, nhìn thấy thời gian lúc này đã không còn sớm, sợ chậm trễ Tô Kỷ Miên nghỉ ngơi, ngay sau đó liền vội vàng chở người quay về.

Thẳng đến khi thấy người đi vào ký túc xá rồi, lúc này mới yên tâm trở về, mới vừa vào nhà liền đem hai bức họa kia dán ở nơi dễ nhìn nhất trong phòng ngủ, chuẩn bị thời thời khắc khắc đều có thể thưởng thức.

Lại chưa từng nghĩ, Tô Kỷ Miên bên kia kỳ thật cũng làm như vậy.

Người này phá lệ đem hộp nhạc trông có vẻ rất có kỷ niệm vẫn luôn được đặt trên mặt bàn kia đặt qua một bên, sau đó rút ra tờ khăn giấy lau lau mặt bàn, lúc này mới đem chú gấu bông đồ chơi đổi lấy được từ chỗ Đỗ Thanh Thanh bày lên.

Cũng cuối cùng lấy ra mảnh giấy viết tên Cận Như Ca vẫn luôn bị nắm chặt trong lòng bàn tay suốt đường trở về, vuốt phẳng, nhẹ nhàng dán lên trên lỗ tai gấu bông kia.

Làm xong xuôi mới cuối cùng nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Nhưng trước khi đi lại không quên sờ sờ đầu gấu con, duỗi tay nhẹ nhàng chạm mảnh giấy nhỏ kia một chút, mang theo nụ cười nói: "Ngủ ngon, Như Ca.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.