Ác Bá Khó Làm

Chương 7: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (7)




Lúc Ôn Ngải tỉnh lại vào ngày hôm sau, cảm mạo đã khỏi hoàn toàn, thể chất của cậu chính là như vậy, tuy rất dễ sinh bệnh, nhưng khi khỏi bệnh liền không sao hết. Không giống như một số người sau khi phát sốt còn ho khan một tuần.

Ôn Ngải lấy quần áo sạch vào phòng tắm, một bên cầm vòi sen kỳ cọ, một bên nhớ lại chuyện tối qua. Cậu nhớ rõ có người một đường cõng cậu từ trường về nhà, cái cảm giác này rất quen thuộc, có lẽ là Tưởng Thành, dù sao bạn học khác cũng không có giao tình tốt như vậy với cậu.

Khi ra khỏi phòng tắm, Ôn Ngải phải gọi là thần thanh khí sảng, mồ hôi dính nhớp trên người đã bị tống vào cống thoát nước, cả người cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.

Tìm được áo khoác giáo phục ở giữa đống chăn ở trên giường, Ôn Ngải xỏ tay vào tay áo ---

Hả? Tay đâu?

Ôn Ngải mở áo khoác ra nhìn, cái này có phải của cậu đâu, áo của cậu nhỏ hơn hai số mà!

Trường học có ghi tên học sinh sau cổ áo giáo phục, Ôn Ngải lấy nhãn ra, thấy ba chữ "Hứa Trường Châu", đôi mắt trừng lớn.

Cậu thịch thịch thịch chạy xuống lầu hỏi quản gia, quản gia đang bày biện bữa sáng trên bàn: "Đúng vậy, hôm qua lúc bạn học Hứa phải đi, cậu còn lấy áo khoác người ta làm gối ôm, cậu ấy thấy cậu ngủ say nên không nhẫn tâm quấy rầy. Lão bảo mình đi lấy áo cho, cậu ấy bảo không cần, mặc cái áo lông mỏng tanh rồi đi."

Quản gia giúp Ôn Ngải kéo ghế dựa, múc cho cậu một chén cháo bắp: "Thiếu gia, cậu đừng trách lão lắm miệng, hôm qua bạn học Hứa bồi cậu đến hai ba giờ sáng, nếu cậu có tâm, hôm nay nhớ nói cảm ơn với người ta."

Ôn Ngải cắn thìa, tâm tình phức tạp gật đầu.

Bình thường thì lúc Ôn Ngải tới phòng học, Hứa Trường Châu đã ngồi ở chỗ của mình vẽ tranh, mà Tưởng Thành vừa lúc chuông vào học vang lên mới đến trước giáo viên một bước.

Trình tự hôm nay lại trái ngược.

Ôn Ngải vừa bước đến cửa phòng học Tưởng Thành liền nhào tới, thoạt nhìn đã đợi cậu rất lâu.

Tưởng Thành nói thật cẩn thận: "Em cảm thấy thế nào? Không phát bệnh chứ?" Vừa dứt lời, hắn đột nhiên đập vào đầu mình một cái: "Fuck! Cái miệng xui xẻo này! Anh là muốn nói em không phát sốt chứ?"

Ôn Ngải để cặp sách lên trên ghế, nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống không bên cạnh, thất thần nói: "Không có việc gì."

Tưởng Thành áy náy xoa xoa tay: "Lúc trước chú còn ủy thác anh chăm sóc em, kết quả là anh là người cuối cùng trong lớp biết em xin nghỉ học... Em, em đừng giận anh nha..."

Ôn Ngải nhìn chằm chằm cửa phòng học: "Cái này có gì đáng giận đâu."

Tưởng Thành đột nhiên oán khí ngút trời: "Còn nói không giận, hiện tại em còn không muốn nhìn anh nói chuyện! Gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy em cũng không thèm hồi âm! Hơn nữa tại sao hôm qua em thấy không thoải mái lại không gọi điện cho anh?!" Hắn nóng nảy gãi đầu, "Sớm biết vậy liền không bồi mấy bà cô thối tha kia đi tiết tự học buổi tối, mẹ nó đàn bà đúng là phiền phức!"

Ôn Ngải kinh ngạc liếc hắn một cái, nghĩ thầm hôm qua anh còn trái một câu phải một câu dỗ dành người ta, hôm nay liền thành thối tha rồi.

Ôn Ngải móc di động ra, ấn khởi động máy trước mặt Tưởng Thành, màn hình vẫn một mảnh đen sì như trước: "Thấy không? Hai ngày trước khi thi em không sạc điện thoại."

Kỳ thật là di động sáng hôm nay mới tự động tắt máy, tuy nhiên cậu cảm thấy Tưởng Thành không biết vẫn tốt hơn.

Tưởng Thành ngây ngô cười hai tiếng: "Anh biết mà, chúng ta thân như vậy... Em là không có biện pháp mới không gọi cho anh... Ha ha."

Ôn Ngải đẩy vai hắn khiến hắn quay lên: "Chuông từ lâu rồi, nên làm gì thì làm đi."

Thời điểm Hứa Trường Châu khoan thai tới muộn, chủ nhiệm lớp vừa lúc bưng chén trà cũ đã tróc sơn của ông tuần tra hành lang, trực tiếp bắt tại trận Hứa Trường Châu, đưa đi văn phòng giáo dục phê bình, tiết đầu tiên sắp bắt đầu mới thả người ra.

Lúc học, đôi mắt Ôn Ngải không ngừng ngó sang bên cạnh, thoạt nhìn Hứa Trường Châu giống như không có việc gì, chắc là ở trong văn phòng không bị làm sao, chính là giữa trán có nét mệt mỏi, hẳn là tối qua không được nghỉ ngơi tốt.

Ôn Ngải bĩu môi, hai ba giờ sáng mới về tới nhà, chung quy cũng không ngủ được bao lâu, có thể nghỉ ngơi tốt mới là lạ, quả thật lần này mình thiếu người ta một cái nhân tình.

Cuối giờ, Ôn Ngải đưa áo khoác cho Hứa Trường Châu, móc ra một tấm thẻ vàng để lên bàn: "Đây là cảm ơn chuyện ngày hôm qua, chúng ta việc nào ra việc đó."

Hứa Trường Châu giật mình, hàm dưới dần dần hóa cứng, sắc mặt trở nên khó coi.

Ôn Ngải đẩy đẩy tấm thẻ về phía trước: "Cầm đi, nhà cậu dù khá giả thế nào cũng kém hơn tấm thẻ này."

Hứa Trường Châu đột nhiên đứng lên, Ôn Ngải cho rằng đây là rốt cuộc không kiềm chế được sát khí muốn đánh cậu một phen, kết quả Hứa Trường Châu không thèm nhìn cậu cái nào, trực tiếp rời khỏi phòng học.

Ôn Ngải nhìn tấm thẻ vàng óng trên bàn, cũng cảm thấy bản thân quá lòng lang dạ sói. Kỳ thật cậu rất muốn tử tế nói cảm ơn với Hứa Trường Châu, lúc cậu bị bệnh Tưởng Thành không chăm sóc được cậu, hệ thống cũng không giúp được gì, Hứa Trường Châu liền đứng ra chăm sóc, buổi sáng lúc nghe được quản gia nói, trong lòng cậu rất cảm động.

Nhưng là cậu còn có nhiệm vụ, cậu có cảm giác cấp bách mãnh liệt với ký ức mất đi của mình, nhất định nơi đó có chuyện gì đó rất quan trọng.

Hệ thống đột nhiên nhảy ra: "Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng đã chân chính nhục nhã được nam chính một lần."

Trong lòng Ôn Ngải càng hụt hẫng: "Biết rồi biết rồi!"

Hệ thống: "QAQ Cậu hung dữ với tôi."

Ôn Ngải: "... Cậu vẫn nên đi chơi rắn săn mồi đi, xin cậu đó."

Ôn Ngải đứng tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng lặng lẽ lấy lại thẻ, nhịn không được ra ngoài tìm Hứa Trường Châu.

Hứa Trường Châu ở bên ngoài phòng học, đôi tay đặt lên lan can, đầu cúi xuống, lưng cong cong, gió thổi qua, bóng dáng có sự ưu thương tịch liêu không nói nên lời. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết đây không phải bị tình thương tổn, mà là do chưa ăn sáng.

Ôn Ngải đến cạnh hắn song song ngắm cảnh, không đầu không đuôi hỏi: "Ăn chưa?"

Hứa Trường Châu hơi sửng sốt, lắc đầu.

Ôn Ngải lấy thứ gì đó trong túi áo ra, mở tay ra, trong lòng bàn tay là hai viên chocolate nhân rượu. Tay cậu đưa về hướng Hứa Trường Châu: "Cho cậu nè."

Sắc mặt Hứa Trường Châu hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn cầm một viên, chậm rãi bóc giấy gói: "Cậu rất thích?"

Ôn Ngải vứt viên chocolate còn dư lại lên trời rồi bắt lấy, tầm mắt cũng chuyển động trên dưới theo viên chocolate: "Đúng vậy, không có việc gì liền ăn một cái, ăn đặc biệt ngon!"

Vừa dứt lời, trong miệng bị nhét vào cái gì đó, Ôn Ngải theo bản năng cắn lấy, khoang miệng tràn ngập mùi rượu nồng đậm. Cậu ngẩn người, quay sang nhìn Hứa Trường Châu: "Cho tôi làm gì, không phải cậu chưa ăn sáng sao?"

Hứa Trường Châu giúp cậu bắt lấy viên chocolate đang rơi xuống, nhanh chóng bóc vỏ xong lại nhét vào miệng cậu: "Tôi bị dị ứng cồn."

Quai hàm Ôn Ngải bị nhét tràn đầy: "Cậu dị ứng thật hay đang giận dỗi đó?"

Hứa Trường Châu cúi đầu đùa nghịch giấy gói chocolate, không nói chuyện.

Ôn Ngải lấy khuỷu tay chọc chọc hắn: "Hé răng đi, tôi đều vứt mặt mũi đi tìm cậu, cậu còn sĩ diện với tôi?"

Hứa Trường Châu nâng mí nhìn cậu một cái: "Không giận."

Ôn Ngải không tin: "Vậy cậu đứng bên ngoài làm gì?"

Hứa Trường Châu cất giấy gói vào trong túi quần: "Đang suy nghĩ."

Ôn Ngải ghé sát vào hắn, tò mò chớp chớp mắt: "Suy nghĩ cái gì?"

Hứa Trường Châu nhìn cậu một cái thật sâu: "Về sau cậu sẽ biết."

Sau lưng Ôn Ngải chợt lạnh, chung quy cảm thấy những lời này có hiệu quả kỳ diệu giống như "Mười năm sau tao sẽ quay lại lấy cái mạng chó của mày".

Sáng hôm sau, Tưởng Thành đặt một cái hộp vuông lên bàn Ôn Ngải, Ôn Ngải nhìn nhìn chữ trên hộp, nghi hoặc hỏi: "Đưa em cái sạc dự phòng này làm gì?"

Tưởng Thành mở hộp ra, lấy dây gắn lên di động Ôn Ngải: "Như vậy liền không sợ em hết pin không liên lạc được với anh."

Ôn Ngải: " Sạc dự phòng cũng không phải có thể sạc được vô hạn, chung quy sẽ có lúc hết pin, anh nên đưa cho bạn gái anh."

Tưởng Thành không thèm để ý nói: "Đưa cho cô ấy làm gì, không liên hệ được thì chờ đến lúc liên hệ được lại nói."

Ôn Ngải: "..."

Còn nhớ anh đã nói phải chiều chuộng tiểu tình nhân đủ kiểu không?

Đúng là tự vả mặt mà.

Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, 4 giờ chiều đã tan học, Ôn Ngải ổn định ngồi tại chỗ, chờ đến lúc người trong lớp đi gần hết mới đến sau phòng học lấy cái chổi, đứng trước mặt Hứa Trường Châu.

Hứa Trường Châu hơi nhấp môi: "Làm gì?"

Ôn Ngải cười với hắn: "Đừng giả vờ, khẳng định là chủ nhiệm lớp phạt cậu tổng vệ sinh, người đi muộn bị bắt đều không qua được một kiếp này."

Hứa Trường Châu nhìn cái chổi trong tay cậu: "Vậy cậu..."

Ôn Ngải giơ cây chổi lên phía trước: "Đương nhiên là tới giám sát cậu!"

Việc dọn vệ sinh lớp học đã có dì chuyên môn dọn dẹp phụ trách, chuyên nghiệp lại có hiệu suất, quét dọn cực kỳ sạch sẽ. Nhưng bọn học sinh lại đều là người yêu thích bóng rổ, mỗi người cảm thấy mình có thể ném vào được ba phần, kết quả miệng thùng rác cũng chưa chạm tới. Những thiếu gia tiểu thư này cũng không chịu hạ mình cúi xuống nhặt lên, mặc cho đống giấy tán loạn trên mặt đất, người đi ngang qua không cẩn thận đá phải, lại đá về giữa phòng học.

Ôn Ngải ngồi trên bục giảng, tầm mắt tùy tiện hướng tới một góc nào cũng có thể nhìn thấy rác rưởi. Hứa Trường Châu ở dưới quét rác, một tay dịch ghế dựa ra khỏi chỗ quét, quét xong lại để vào chỗ cũ, nhẹ nhàng, không một chút dong dài dây dưa.

Ôn Ngải lấy mấy viên phấn trên bảng đen, cầm trong tay ước lượng, nhắm ngay đầu Hứa Trường Châu ném qua. Đỉnh đầu Hứa Trường Châu giống như mọc mắt, đầu cũng chưa nhấc, người thoáng xoay một cái, phấn viết liền sượt qua tóc hắn.

Lông mày Ôn Ngải nhướn lên, liên tiếp ném hơn mười viên qua, toàn bộ đều không trúng, tức khắc thở phì phì nói: "Không chơi nữa!"

Nói xong cậu ghé vào bàn giáo viên nằm bất động.

Hứa Trường Châu đi tới chọc chọc cánh tay cậu, cậu đặc biệt không vui hẩy tay ra, lẩm bẩm không để ý tới người.

Hứa Trường Châu lại chọc trán cậu một chút, cậu dùng đôi mắt tròn xoe trừng người ta một cái, trực tiếp xoay đầu sang bên kia.

Hứa Trường Châu nhìn cái ót của cậu, khóe miệng không tiếng động giương lên.

Ôn Ngải nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, đang buồn bực, phía trên đột nhiên phủ lên một tầng bóng tối.

Tay Hứa Trường Châu chống ở hai bên sườn cậu, đem cả người cậu vây ở dưới: "Cậu thế nào lại thích ném đồ như vậy? Ném tennis, ném phấn, lần sau lại muốn ném cái gì?"

Ôn Ngải bị hơi thở Hứa Trường Châu vây quanh, sau lưng thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ lồng ngực của Hứa Trường Châu, đầu óc cậu tức khắc không còn, miệng cũng không khống chế nổi: "Tôi muốn ném vào cậu..."

Hứa Trường Châu nhìn lỗ tai biến đỏ của cậu, thấp giọng cười hai tiếng: "Vậy lần sau tôi không tránh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.