Ác Bá Khó Làm

Chương 17: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (17)




          

Sáng hôm sau, Ôn Ngải thu hoạch được một ly cà phê chó con đã lâu không thấy, hương vị vẫn tinh khiết ngon miệng như cũ, phong cách của chó con vẫn nhuyễn manh đáng yêu như cũ, cậu uống một ngụm nhỏ, cảm giác quen thuộc ngập đầy trời đất tràn đến lập tức gợi lên rất nhiều hồi ức trong cậu, từng màn sinh hoạt hàng ngày ở cao trung với Hứa Trường Châu hiện lên rõ ràng.

Hứa Trường Châu muốn tới công ty đi làm, ở trước gương to thong thả cài lại nút áo sơ mi, bàn tay khớp xương rõ ràng lại gợi cảm. Ôn Ngải ôm ly cà phê đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên hỏi: "Có phải cậu không định thả tôi đi đúng không?"

Hứa Trường Châu nhìn cậu trong gương: "Ừ."

Ôn Ngải bĩu môi: "Vậy dù sao cậu cũng phải cho tôi về ký túc lấy đồ chứ?"

Ngữ khí Hứa Trường Châu tự nhiên: "Bỏ đi, tan tầm anh cùng em đi mua cái mới."

Ôn Ngải siết chặt cái ly trong tay: "Không được, sao có thể nói không cần liền không cần! Cậu đừng quá phận, tôi đã nhường một bước rồi, cậu cũng phải nhường một bước đi chứ."

Hứa Trường Châu thắt xong cà vạt, nhét áo sơ mi vào quần tây: "Anh bảo người dọn giúp em."

"Tôi không muốn người khác chạm vào đồ của mình." Ôn Ngải bắt lấy cánh tay Hứa Trường Châu quơ quơ: "Cho tôi về dọn đồ đi, được không?"

Hứa Trường Châu nghiêng người nhìn Ôn Ngải, Ôn Ngải cũng ngửa đầu đối diện hắn, đôi mắt xinh đẹp to tròn nhìn thẳng vào người ta chớp chớp, làm nũng: "Được hông?"

Hứa Trường Châu mím môi, bại trận trước thanh âm quá mức mềm dẻo của cậu: "Được, anh tìm người đưa em đi."

Ôn Ngải giương miệng, đôi mắt cười đến cong cong: "Ừa ừa."

Hứa Trường Châu kéo cậu đến trước người, cúi đầu hôn lên trán cậu: "Bảo bảo, em ngoan một chút."

Ôn Ngải biết đây là đang nhắc nhở mình không nên gây chuyện, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cậu ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại âm thầm tính toán chuyện về nước.

Sau khi tới ký túc xá, Ôn Ngải chui vào phòng mình dọn đồ, lấy lý do không muốn bị quấy rầy nhốt hai bảo tiêu Hứa Trường Châu phái đến ngoài cửa. Hai bảo tiêu nhìn nhau, một người vòng ra đứng dưới cửa sổ phòng Ôn Ngải.

Ôn Ngải trốn ở trong phòng căn bản không thu dọn, Hứa Trường Châu đã trả lại di động cùng ví tiền bị đánh rơi lúc bắt cóc ngày hôm qua cho cậu, lúc này cậu lấy di động ra, trực tiếp gọi điện cho công ty hàng không, định lập tức đặt một vé máy bay về Trung Quốc.

Lúc đặt vé, người trực tổng đài yêu cầu Ôn Ngải cung cấp số hộ chiếu, Ôn Ngải lấy hộ chiếu trong ngăn kéo ra đọc số, sau khi đầu kia điện thoại vang lên tiếng đánh máy, người trực tổng đài cực kỳ áy náy nói cho Ôn Ngải, hộ chiếu của cậu bị đóng băng, không thể đặt vé.

Ôn Ngải không tin tà, gọi hơn mười cuộc điện thoại, công ty hàng không lớn bé nào cũng thử qua, trả lời đều giống y hệt nhau, hộ chiếu có vấn đề, họ không thể đặt vé cho cậu.

Ôn Ngải buồn bực ngã lên giường, co quắp trên đó giống như một quả bóng cao su xì hơi.

Chiêu này của Hứa Trường Châu đúng là đủ lợi hại, trực tiếp vây chết cậu ở Mỹ, khó trách buổi sáng đồng ý yêu cầu của cậu, đây là đã chắc chắn mình trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Ôn Ngải lấy gối che mặt, tâm tình rất không tốt.

Hệ thống nhân cơ hội khuyên cậu: "Nếu thế cậu cố gắng kiên trì một chút, nữ chính sắp tới Mỹ rồi, cậu ở lại giúp đỡ cũng được."

Ôn Ngải áp gối đầu càng chặt, thanh âm rầu rĩ: "Bằng không có thể làm sao bây giờ..."

Kỳ thật Ôn Ngải đã nghĩ tới chuyện cầu viện trong nhà, nhưng cha Triệu dù lợi hại đến cỡ nào cũng chỉ giới hạn trong phạm vi trong nước. Nơi này là địa bàn của Hứa Trường Châu, hơn nữa người ta hai bên hắc bạch đều có sinh ý, cho dù cậu nói cho người trong nhà cũng chỉ có thể khiến họ lo lắng suông mà thôi.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ, Ôn Ngải phiền muộn ôm gối không kiên nhẫn đi ra mở cửa: "Không phải bảo các anh chờ --- Hứa, Hứa Trường Châu? Sao cậu lại tới đây..."

Tầm mắt Hứa Trường Châu dạo một phòng trong phòng sau lưng Ôn Ngải, sau đó về tới trên người Ôn Ngải, nhàn nhạt nói: "Còn chưa dọn đồ sao?"

Ôn Ngải chột dạ cúi đầu vùi mặt vào gối, nhỏ giọng nói: "Tôi vừa nghỉ ngơi một chút."

"Mệt sao?" Hứa Trường Châu kéo cả người lẫn gối đầu vào trong lồng ngực: "Vậy chúng ta không dọn đồ nữa, đợi lát nữa mua cái mới."

"Cậu không phải đang đi làm sao?" Ôn Ngải dự cảm Hứa Trường Châu đã biết chuyện mình gọi điện, do dự hỏi: "Cậu tới đây là bởi..."

Hứa Trường Châu dùng cằm thân mật cọ đầu cậu: "Bảo bảo không ngoan, muốn chạy trốn, anh chỉ có thể bỏ công việc tới bồi em thôi."

Ôn Ngải mở to hai mắt: "Cậu cài thiết bị nghe trộm trong di động của tôi."

Hừa Trường Châu hào phóng thừa nhận: "Ba năm trước đã cài, có cả định vị GPS nữa."

"Cậu thật sự quá, quá ---" Ôn Ngải cách gối đầu đấm một quyền lên ngực hắn, "Tôi muốn đổi di động, cậu không được cài mấy đồ vật vớ vẩn đấy lên nữa."

Hứa Trường Châu: "Vậy nếu lại xuất hiện tình huống ngày hôm nay thì phải làm sao bây giờ?"

Bả vai Ôn Ngải rũ xuống: "Sẽ không, hộ chiếu của tôi bị cậu đóng băng rồi, còn có thể giở trò gì được nữa."

Hứa Trường Châu xoa xoa gáy cậu: "Được, nếu lại có lần sau, anh sẽ trừng phạt em."

Ôn Ngải a một tiếng: "Được rồi được rồi, tôi thật sự muốn dọn đồ."

Ôn Ngải cất quần áo thường mặc cùng một ít đồ dùng quan trọng vào trong vali, Hứa Trường Châu nhận lấy giúp cậu mang xuống dưới. Một chiếc Limousine đang đợi trước cửa, tài xế mở cửa xe cho bọn họ, lúc ngồi vào xe, Ôn Ngải liếc tài xế đeo kính râm nhiều hơn một cái, chung quy cảm thấy đã gặp ở nơi nào.

Chờ đến lúc tài xế ngồi trở lại ghế lái, Ôn Ngải mới thấy một vết sẹo do súng gây nên ở gáy đối phương, tức khắc nhớ ra đây là người đầu tiên tới đưa cơm.

Ôn Ngải dùng khuỷu tay chọc chọc Hứa Trường Châu bên cạnh, kinh ngạc nói: "Cái cửa hàng cơm hộp kia là cậu mở?"

Hứa Trường Châu gật đầu: "Anh thấy em không quen ăn đồ ở đây liền phái người mời đầu bếp tại cửa hàng em thích ăn trước kia tới đây."

Ôn Ngải: "Có phải cậu thu thập Danny không? Lúc tôi là sinh viên năm nhất ấy?"

Hứa Trường Châu lại gật đầu: "Sau đó y không cãi nhau với em chứ?"

"Không có." Ôn Ngải lại liên tiếp hỏi vài chuyện, sau đó phát hiện vốn dĩ cậu tưởng những cái đó là do cậu đụng phải vận cứt chó, kỳ thật đều là Hứa Trường Châu lặng lẽ an bài sau lưng.

Trong lòng Ôn Ngải nổi lên chút cảm động, đôi mắt ươn ướt lóe lên ánh sáng: "Cậu... Cái đó... Cảm ơn."

Hứa Trường Châu chọc chọc cái mũi nhỏ của cậu: "Hiện tại nói cảm ơn còn quá sớm, anh đã nói là muốn chăm sóc cho em cả đời mà."

Toàn bộ mùa hè cuộc sống Ôn Ngải trải qua giống như đang ở trên thiên đường, bạn hỏi cậu lên kiểu gì?

Hứa Trường Châu sủng lên đó!

Trời nóng, Ôn Ngải không thích ra ngoài liền ăn vạ trong nhà nằm điều hòa, các loại sản phẩm điện tử bày la liệt trên giường, đói bụng liền lấy mấy gói đồ ăn vặt trong tủ ra ăn. Giữa trưa Hứa Trường Châu đều về nhà nấu cơm cho cậu, ăn xong hai người lại cùng nằm lên giường ngủ trưa, Ôn Ngải ngủ đến 3 giờ chiều sẽ dậy, lại chìm đắm trong game thêm 2 giờ là vừa đến giờ tan tầm của Hứa Trường Châu.

Cuối tuần, Hứa Trường Châu sẽ dẫn Ôn Ngải đi bơi, làm tiêu mỡ béo tích cóp được sau một tuần. Ôn Ngải không thích nước, thời điểm vừa bắt đầu đặc biệt kháng cự, mỗi lần sặc nước đều trút giận lên Hứa Trường Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ướt như chuột lột, càng nhìn càng chọc người đau: "Học cái gì mà học, bụng tôi đều phồng lên rồi!"

Hứa Trường Châu ấn ấn bụng nhỏ mềm như bông của cậu: "Có thể là bởi ngày thường em ăn quá nhiều."

Ôn Ngải không thích nghe, vỗ mặt nước một cái, bọt nước bắn lên mặt Hứa Trường Châu: "Cậu chê tôi béo? Đừng tưởng là tôi không biết cậu dẫn tôi đi bơi lội là muốn chiếm tiện nghi của tôi! Lúc nãy cậu còn sờ mông tôi vài cái!"

Hứa Trường Châu hết đường chối cãi: "Chỉ là không cẩn thận đụng phải. Anh không đỡ em sẽ chìm mất."

Dưới sự kiên trì của Hứa Trường Châu, Ôn Ngải dần dần có thể bơi được mấy mét, cậu tìm được niềm vui ngược lại lại thích loại vận động này, tới cuối tuần liền giục Hứa Trường Châu dẫn cậu đi bể bơi.

Trải qua một kỳ nghỉ hè, tố chất thân thể Ôn Ngải xác thật tốt hơn trước.

Lúc khai giảng, Ôn Ngải gặp được Tôn Mộng Chân trong trường học tới Columbia làm học sinh trao đổi, bởi là bạn học lúc cao trung, hai người rất nhanh liền thục lạc (quen thuộc và hiểu nhau).

Ôn Ngải tìm một cơ hội cùng hẹn Tôn Mộng Chân cùng Hứa Trường Châu, giống như lần lữ hành đó, không hỏi trước bọn họ, trước đem người đặt lên một cái bàn rồi tính.

Nhưng lần này, Hứa Trường Châu không dễ nói chuyện như lần trước, hắn lạnh mặt kéo Ôn Ngải đi, một đường lái xe về chung cư.

Ôn Ngải cơ bản chưa từng thấy hắn tức giận, rụt rè bám trên khung cửa không dám vào. Hứa Trường Châu túm người đi vào, mạnh mẽ đẩy lên tường, Ôn Ngải hu hu hu kêu to, đẩy thế nào hắn cũng không di chuyển.

Cho đến khi Hứa Trường Châu buông Ôn Ngải ra, hai mảnh môi Ôn Ngải đã sưng lên như hai miếng lạp xưởng nằm ngang, chạm vào nhau một chút là tê.

Ôn Ngải nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Trường Châu, nghe qua còn có vẻ đặc biệt ủy khuất: "Cậu làm gì dùng sức như vậy, đau chết mất..."

Hứa Trường Châu không nói chuyện, đi đến tủ lạnh lấy khối băng nhỏ, dùng vải bọc lại đắp lên môi cậu.

Ôn Ngải rầm rì: "Còn dùng băng làm gì, tôi nhìn mặt cậu là đủ lạnh rồi."

Đắp xong, Hứa Trường Châu ném khối băng lên bàn trà, nhẹ nhàng hôn hôn đôi môi đã tốt hơn một chút của Ôn Ngải: "Bảo bảo, em có thể dày vò anh, tức giận với anh, nhưng đừng đẩy anh về phía những người khác, anh sẽ tức giận."

Trên mặt Hứa Trường Châu hiện lên một tia yếu ớt, trong lòng Ôn Ngải cũng không thoải mái: "Tôi không có ý khác --- quên đi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được không?"

Tuy xin lỗi nhưng Ôn Ngải vừa nhìn biểu tình của Hứa Trường Châu liền biết chuyện này không dễ cho qua như vậy. Cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lúc Hứa Trường Châu ấn cậu lên sô pha bật GV cho cậu xem, nội tâm cậu vẫn có chút sụp đổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.