Ác Bá Khó Làm

Chương 13: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (13)




          

Lần thực tập này diễn ra vào lúc nghỉ hè. Một người khác được chọn làm thực tập sinh là một người nhiệt tâm chăm chỉ, sau ngày thi khảo thí liền tới tìm Ôn Ngải, hẹn cậu hôm sau tới công ty báo danh. Kỳ thật Ôn Ngải rất muốn kéo dài một trận, cứ dời mấy ngày lại mấy ngày, nhưng cảm thấy đi báo danh cùng đồng học trong lòng sẽ kiên định hơn một chút, vì thế liền gật đầu đồng ý.

Tòa nhà Stewart gồm 100 tầng, đủ để so sánh với cao ốc Empire State. Ôn Ngải cùng tiểu đồng bọn của cậu sau khi nói mục đích đến ở quầy lễ tân liền được hai vị tiền bối đưa vào thang máy. Lúc thang máy dừng ở tầng 30, nam trợ lý đưa tiểu đồng bọn của Ôn Ngải ra ngoài, Ôn Ngải vừa muốn nhấc chân đuổi theo đã bị nữ tiền bối bên cạnh ngăn cản: "Ngài Ôn, ngài được phân tới cương vị khác, không ở tầng này."

Ôn Ngải "A" một tiếng, nhìn chằm chằm một dãy nút trước mặt không nói.

"Còn chưa giới thiệu với ngài, tôi tên là Kelly." Kelly cười cười với cậu, "Là trợ lý bậc một của tổng giám đốc."

Ôn Ngải cảm thấy lông tơ trên người mình đang chậm rãi dựng lên: "... Tổng giám đốc nào?"

Kelly nhướn mày: "Đương nhiên là Hứa tổng, ngài hẳn là biết ngài ấy đi?"

Biểu tình Ôn Ngải cứng đờ: "Chưa từng nghe qua, tôi không chú ý đến những vấn đề này lắm."

Kelly ý vị thâm trường nhìn cậu một cái: "Như vậy à..."

Ôn Ngải gian nan hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Kelly cười cười: "Ngài chờ một lát sẽ biết."

Ôn Ngải nhìn cái nút sáng lên trong dãy nút, số trên đó là 100.

Chỉ hy vọng tầng cao nhất trong công ty là nhà ăn của nhân viên, nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật...

"Tầng này ngoại trừ văn phòng của tổng giám đốc cũng chỉ có phòng của trợ lý công tác chúng ta." Kelly mặc trang phục công sở giá trị xa xỉ, ngẩng đầu đi trước dẫn đường: "Ngài đảm nhiệm vị trí thư ký của Hứa tổng, nội dung công tác khá lặt vặt, ngài chỉ cần nhớ rõ phải 'phục tùng mệnh lệnh' là được."

Ôn Ngải phía sau kì kèo mè nheo đi theo, hận một bước không thể đi thành ba bước.

Thư ký cái gì? Còn không phải là phiên bản hiện đại của người hầu bên người sao? Người ta làm trợ lý tốt xấu có thể quản lý người bên dưới tổng giám đốc, thư ký như cậu cũng chỉ có thể bưng trà bê nước, người ta trong WC thì chuyển giấy vệ sinh cho!

Quan trọng nhất chính là, người cậu cần hầu hạ là Hứa Trường Châu đó.

Kelly đưa Ôn Ngải một đường đi tới văn phòng tổng giám đốc, cô gõ cửa vào báo cáo tình huống, sau đó mời Ôn Ngải đang chờ bên ngoài vào, lúc rời đi còn giúp bọn họ đóng cửa.

Văn phòng lớn đến nỗi có chút trống trải, Hứa Trường Châu ngồi một mình trước bàn công tác, cúi đầu thẩm duyệt văn kiện. Ánh sáng trong văn phòng cùng tây trang tối màu trên người khiến hắn trở nên vô cùng có phong cách, phong cách tổng tài bá đạo.

Ôn Ngải hít một hơi sâu: "Hứa tổng, tôi là thư ký thực tập của ngài, hiện tại tới báo danh với ngài."

Đầu Hứa Trường Châu cũng không nâng, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không nói tiếp.

Trong nhất thời, trong phòng an tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng lật giấy, tay chân Ôn Ngải cũng không biết nên để nơi nào, đứng ngốc một hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Ngài có nhiệm vụ gì phân cho tôi không?"

Hứa Trường Châu đem tầm mắt chuyển lên người Ôn Ngải, bất động thanh sắc đánh giá cậu trong chốc lát: "Lại đây."

Ôn Ngải nghe lời đi qua, khẩn trương đến nỗi đi cùng chân cùng tay cũng không biết.

Khóe miệng Hứa Trường Châu lặng lẽ giương lên trên một chút, đưa cho cậu một hộp mực cùng con dấu, lại duỗi tay chỉ văn kiện trước mặt mình: "Anh xem xong cái nào thì em đóng dấu cái đó, đóng đúng chỗ ghi ngày, hiểu không?"

Ôn Ngải gật gật đầu, cầm con dấu ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ.

Tốc độ đọc của Hứa Trường Châu rất nhanh, chẳng bao lâu, hắn gõ gõ mặt bàn, ý bảo Ôn Ngải có thể đóng dấu.

Ôn Ngải không dám kéo văn kiện đến trước mặt mình, chỉ có thể nghiêng người tới, Hứa Trường Châu cũng không ngả người ra đằng sau cho cậu không gian, cứ ngồi ngay ngắn tại chỗ, thân thể hai người không thể tránh khỏi đụng chạm.

Eo Ôn Ngải dán vào bả vai Hứa Trường Châu, cánh tay cũng cọ tới mặt Hứa Trường Châu, áo sơ mi mùa hè lại mỏng, Ôn Ngải đối với tiếp xúc thân mật như vậy cực kỳ không được tự nhiên, vội vàng đóng dấu lên văn kiện rồi lui về tại chỗ.

Hứa Trường Châu thẩm duyệt văn kiện tiếp theo, mỗi lần thẩm duyệt xong một bản lại cho Ôn Ngải đóng dấu, mỗi lần đều không tránh không nhường, khiến Ôn Ngải dán lên người hắn.

Lặp lại năm sáu lần như vậy, rốt cuộc Ôn Ngải không nhịn được, thật cẩn thận nói: "Hứa tổng, nếu không ngài xem trước, xem xong tôi đóng dấu là được."

Hứa Trường Châu ngẩng đầu liếc cậu một cái: "Mệt à?"

Ôn Ngải lắc đầu: "Tôi... Chỉ là tôi cảm thấy..."

Hứa Trường Châu cười như không cười nhìn cậu: "Cảm thấy cái gì?"

Cảm thấy chúng ta như vậy có điểm ái muội.

Tuy nhiên Ôn Ngải không dám nói như vậy, bởi vì từ lúc vào cửa đến giờ, Hứa Trường Châu trước sau đều nghiêm trang, không giống như đang cố ý trêu cợt cậu.

Ôn Ngải không đáp lại được, Hứa Trường Châu đóng lại văn kiện đưa cho cậu: "Được rồi, thẩm duyệt xong rồi, em mang văn kiện sang cất trên tủ kia đi."

Ôn Ngải buồn bực "A" một tiếng, sớm biết trước thì lúc nãy nhịn một chút.

Văn kiện đều có đánh số, lúc cất cần phải bỏ đúng theo số thứ tự, Ôn Ngải nhìn tủ văn kiện nửa ngày, cuối cùng ngẩng cổ lên mới tìm được chỗ để văn kiện trong tay, là ở ngăn tủ trên cùng.

Cậu nhón chân duỗi tay, mỗi lần đều kém một chút, giơ nửa ngày trước sau cũng không thể với tới.

Hứa Trường Châu đi về phía này: "Không với tới sao?"

Ôn Ngải không quay đầu lại, vẫn còn đang nỗ lực cất văn kiện vào chỗ của nó: "Ừa, có chút cao..."

Phía sau đột nhiên nóng lên, Ôn Ngải cảm giác được ngực Hứa Trường Châu dán lên lưng cậu, tức khắc cả người cứng đờ.

Hứa Trường Châu tựa hồ không cảm thấy như vậy có chỗ nào không đúng, cực kỳ tự nhiên lấy văn kiện trong tay cậu, giơ tay lên, bỏ vào tủ dễ như trở bàn tay.

Ôn Ngải bị nhốt giữa Hứa Trường Châu cùng ngăn tủ, một cử động cũng không dám, tội nghiệp phát run, giống như động vật nhỏ bị bắt được.

Hứa Trường Châu cúi đầu ngửi mùi hương nơi cần cổ của cậu, môi ái muội để sát vào lỗ tai phiếm hồng, âm thanh trầm thấp gợi cảm: "Lần sau nhớ gọi anh tới giúp."

Thanh âm của hắn rót vào tai Ôn Ngải khiến cả người cậu vừa tê dại lại mềm nhũn, một chữ cũng không nói nên lời.

Hứa Trường Châu nhẹ nhàng nhéo một chút lên eo cậu: "Nghe thấy không?"

"Đừng..." Ôn Ngải bị kích thích đến nỗi tay siết chặt ngăn tủ, ủy ủy khuất khuất nói: "Tôi biết rồi..."

Ánh mắt Hứa Trường Châu sâu thẳm không thấy đáy, đồ vật phía dưới cũng nhanh chóng thức tỉnh, trước khi Ôn Ngải phát hiện hắn nhanh chóng lùi lại, xoay người vào WC.

Hắn đi rồi, Ôn Ngải mới dám thả lỏng, Hứa Trường Châu mang đến cảm giác hít thở không thông, khiến cậu quả thực không thở nổi, lúc này há miệng hô hập một trận mới cảm thấy bình thường trở lại.

Cái ông chủ tồi này, đúng là khó hầu hạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.