[Abo] Hướng Tới Bình Minh

Chương 32: 32: Tổng Công - Côngthụ Đều Được - Tổng Thụ




Brand bàn giao mọi việc cho Arthur một cách thuận lợi, chính thức rời khỏi vị trí thị vệ thân cận của ngài Nguyên soái, xuất phát tới tiền tuyến, gia nhập bộ tham mưu của quân đoàn không quân Số Bảy.

Lúc kéo vali tới từ biệt Francois, anh chàng Alpha cao lớn vạm vỡ này khóc bù lu bù loa, mở miệng gọi ba chữ "ngài Nguyên soái" xong là nghẹn ngào nói không nên lời nữa.

Arthur lạnh lùng đứng nhìn, trong lòng khinh bỉ: Gì khóc ghê vậy? Rời khỏi tên ma quỷ mặt liệt máu lạnh này có gì mà không nỡ đâu? Trông cái dáng vẻ sụt sùi của anh ta kìa, thật là làm xấu cái danh sinh viên tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, tương lai đầy hứa hẹn của học vận quân sự Sed mà.

Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Arthur tỏ ra cảm động vô cùng, mở miệng khuyên nhủ:

– Trung uý, anh đừng khóc nữa, anh còn khóc nữa là ngài Nguyên soái sẽ buồn lắm đấy.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, tuy quả mặt liệt của Fracnois không có chút cảm xúc nào nhưng Brand không thút thút nữa, vén áo chùi nước mắt trên mặt, nặn ra một nụ cười nom còn khó coi hơn cả khóc.

Francois vỗ vai Brand, nghiêm nghị nói:

– Cố gắng lên, chờ cậu trở về.

Chỉ có những tướng lĩnh lập công lớn mới có cơ hội trở lại hành tinh Trác Nhã gia nhập Tổng Bộ Tư Lệnh.

Lời nói của Francois là lời động viên, cũng như kỳ vọng rất lớn về Brand.

Brand cảm động vô cùng, thẳng lưng vô ngực, chào kiểu quân đội với Francois:

– Ngài Nguyên soái, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành sứ mệnh.

Tôi thề, rồi sẽ có ngày trở về làm thuộc hạ dưới trướng ngài!

– Ừm.

Cố lên! – Francois gật đầu.

– Vậy...!ngài Nguyên soái, tôi đi đây...!– Mắt Brand hoe đỏ, nhìn Francois với vẻ quyến luyến:

– Ngài...!nhất định phải bảo trọng.

Sau khi Brand rơi nước mắt từ biệt Francis, Arthur thay mặt cảnh sát tiễn đưa anh ta đi.

Trên đường từ tòa nhà quân sự đến Nhà ga giữa các vì sao, Brand đã thú nhận rất nhiều điều với Arthur, và anh nghe thấy khóe miệng Arthur co giật, và tai anh gần như trở thành vết chai.

Chào tạm biệt Francois xong xuôi, Arthur thay ngài Nguyên soái tiễn anh ta đi.

Đoạn đường từ Toà nhà Quân Bộ đến trạm hàng không quốc tế, Brand lại blobla dặn dò y đủ mọi thứ, Arthur nghe mà phiền, lỗ tai như sắp mọc kén luôn.

– Trung uý, tôi đã nhớ hết rồi mà, anh đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc ngài Nguyên soái thật tốt.

– Arthur đảm bảo.

Brand hình như cũng ý thức được mình hơi nhiều lời, ngại cùng cười cười:

– Có thể cậu nghĩ tôi hơi dông dài, nhưng có điều cậu không biết; thực ra ngài Nguyên soái trông thì có vẻ lạnh lùng, cũng rất kiệm lời, nhưng ngài ấy là một vị lãnh đạo tốt, cậu sẽ học được rất nhiều điều khi ở cạnh ngài.

Có điều, ngài ấy là người cuồng công việc, bận lên là chẳng thiết gì hết, không biết yêu quý bản thân, nên sau này cậu phải thường xuyên nhắc nhở ngài ấy, đừng quá lao lực, đừng thức khuya quá....!Thực ra soái ca có vẻ ngoài lạnh lùng và ít nói, nhưng thực chất anh ấy là một người lãnh đạo tốt và bạn sẽ học hỏi được rất nhiều điều khi làm theo anh ấy.

Chỉ là anh ấy đã làm việc quá chăm chỉ.

Em không biết trân trọng bản thân mình nên sau này em phải nhắc nhở anh ấy nhiều hơn, đừng làm việc quá sức, đừng thức thâu đêm...!

Cho dù là kẻ thù không đội trời chung, Arthur không thể không thừa nhận, Francois là một lãnh đạo rất có sức hút, nếu không đã chẳng thể khiến nhiều quân nhân thề sống chết chỉ trung thành với hắn, bán mạng vì hắn.

Ngay cả thanh niên tuổi trẻ tài cao như Brand cũng tông trọng sùng bái hắn từ đáy lòng.

Arthur biết cảm giác này cũng như việc hâm mộ thần tượng nên không đả kích Brand mà trả lời một cách rất nghiêm túc.

Tiễn Brand xong, Arthur trở lại bộ Tư Lệnh, phát hiện có khách ghé thăm phòng làm việc của ngài Nguyên soái.

Khách tới là hai sĩ quan mặc quân phục Đế Quốc, vị Alpha ngồi trước trên vai đính bốn ngôi sao bạc, là một thượng tướng, anh ta đang nói chuyện phiếm với Francois.

Người còn lại là một trung uý Beta rất đẹp trai, nghiêm chỉnh đứng phía sau thượng tướng.

Arthur ngầm quan sát vị Thượng tướng bốn sao kia, người kia cũng vừa đúng lúc quay mặt lại.

Nói thật lòng thì đó là một người đàn ông khá điển trai, cũng xấp xỉ tuổi ngài Nguyên soái.

Tuy người đó không đẹp trai chói loà như Francois nhưng khí chất toát lên vẻ tao nhã dịu dàng.

Cơ mà, là một sĩ quan quân đội, nhưng anh ta lại nuôi tóc dài tới vai, đôi mắt hoa đào như thể nhìn ai cũng liếc mắt đưa tình được.

Đến cả quân phục của Đế Quốc anh ta cũng chẳng thèm mặc hẳn hoi, dây lưng vắt lỏng lẻo trên hông, Arthur chỉ sợ giây sau quần anh ta sẽ tụt xuống.

Sau khi nhìn thấy Arthur, đôi mắt hoa đào kia sáng bừng lên, nhìn chằm chằm y một cách trắng trợn.

Arthur nhíu chặt mày, y rất ghét người khác nhìn mình bằng đối mắt khinh nhờn như thể muốn lột sạch y này.

Arthur chả thèm để ý đến gã, đi thẳng tới trước mặt ngài Nguyên soái, y báo cáo:

– Ngài Nguyên soái, thuộc hạ đã đưa trung uý Brand lên phi thuyền tinh tế.

Francois còn chưa kịp đáp lời, Mắt Hoa Đào đã thốt lên:

– Đứa nhóc này chính là người đoạt Quán Quân trong cuộc thi chọn Đội Vệ Sĩ Hoàng Gia, sau đấy sống chết đòi làm cái đuôi nhỏ của ngài đấy à?

Francois gật đầu:

– Cậu ấy tên là Arthur – Phùng – Brigde, người kế nhiệm Brand đảm nhiệm chức vụ quan thị vệ thân cận của ta.

Hôm nay là ngày làm việc chính thức đầu tiên.

Thấy Arthur hơi ngơ ra, Francois chủ động giới thiệu với y:

– Arthur, vị này là thượng tướng Muller.

Thượng tướng Muller? Trong ấn tượng của Arthur, mang họ Muller chỉ có thể là người của Hoàng tộc, chẳng lẽ gã này là người Hoàng tộc? Arthur nhanh chóng suy nghĩ, theo những gì tin tình báo bọn họ có, cộng thêm kiến thức Brand giớ thiệu, Đế Quốc hiện có bốn vị Thượng tướng bốn sao, đều là trợ thủ đắc lực dưới quyền Francois, bọn họ lần lượt là: Hollier, Owens, Herbert và Jacques.

Có ai họ Muller đâu nhỉ? Chẳng lẽ vị này mới thăng chức?

Tuy Arthur khá thắc mắc, nhưng y vẫn hành lễ chào thượng tướng Muller một cách rất lịch sự.

Thượng tướng Muller giữ chặt cánh tay y, hào hứng đưa mắt quét khắp người y một cách trắng trợn, đoạn bỗng thở dài:

– Francois này, có mỹ nhân bầu bạn, ngài thật có diễm phúc! Ầy, mỹ nhân đẹp như vậy mà lại không có duyên với ta, quả là chuyện đáng buồn!

Gân xanh trên trán Arthur nổi lên, chỉ muốn lật tay tát cho tên dâm dê này một phát, đạp gã xuống đất vì tội ăn nói bừa bãi!

Có điều lai lịch của vị thượng tướng này chắc chắn không đơn giản, trước mặt Nguyên soái mà gã còn ngả ngớn đến thế; hơn nữa Fracois còn không hề tức giận, chỉ bình thản nói:

– Đừng có suy bụng ta ra bụng người.

Arthur là Beta, không phải Omega, đừng có liên mồm gọi người ta là mỹ nhân.

– Hờ, thế thì đã sao? Người đẹp không phân biệt giới tính! – Thượng tướng Muller bỗng quay đầu, nói với trung uý Beta đẹp trai phía sau mình:

– Evan, cậu có biết sự khác biệt giữa Alpha, Beta và Omega là gì không?

Trung uý tên Evan tóc vàng mắt xanh, mang vẻ đẹp phi giới tính, cậu ta nghiêng đầu nghĩ một lát, mạnh dạn đoán:

– Tổng công, công-thụ đều được, tổng thụ?

– Ồ không không! – Muller vươn ngón tay trỏ ra lắc lắc:

– Đối với ta thì là như này: Alpha không chén được, Beta chén được, Omega chén xong, chén tiếp! – Thượng tướng Muller vừa nói vừa vươn tay bóp bờ mông căng tròn của Evan, Evan kêu lên một tiếng, cả gương măt đỏ lựng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trung uý Beta Even này hẳn là đối tượng "chén được" của thượng tướng Muller rồi.

Arthur cụp mắt khinh thường, âm thầm phỉ nhổ hành vi cặn bã vô đạo đức này, còn Francois thì ung dung cầm tách uống trà, ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh hai người kia tình tứ.

Bởi tỉ lệ mất cân bằng nghiêm trọng giữa Alpha và Omega, ở Đế Quốc có rất nhiều Alpha bị ép kết hợp với Beta, có điều vị thượng tướng Muller này hẳn không thuộc dạng thiếu thốn Omega.

Trong giới sĩ quan cao cấp của Đế Quốc còn có một luật bất thành văn sau: Dù đã kết hôn với Omega, nhưng các sĩ quan quanh năm chính chiến xa nhà, Omega lại không thể đi theo bọn họ ra chiến trường.

Bởi vậy có rất nhiều sĩ quan nuôi tình nhân Beta bên mình để dễ bề giải quyết nhu cầu.

Mà Beta cũng có rất nhiều ưu điểm: Thể chất tốt hơn Omega, rất nhiều Omega chỉ có nhu cầu tình dục khi tới kì phát tình, lúc bình thường, cơ thể yếu đuối của bọn họ thật sự rất khó thoả mãn sự đòi hỏi mạnh mẽ như dã thú của đám Alpha; nhưng Beta có thể chịu được, hơn nữa sức bền của bọn họ cũng hơn hẳn Omega; lại rất khó thụ thai, quả thực là tình nhân lý tưởng!

Có điều, nuôi quan vệ sĩ như tình nhân không nằm trong phạm vi suy xét của Francois.

Thượng tướng Muller lúc nào cũng ngả ngớn như vậy, câu nào câu nấy như sấm sét giữa trời quang, Francois đã quen, chẳng thèm để tâm những lời gã nói.

Thượng tướng Muller tình tứ no nê với người tình bé nhỏ xong, liếc mắt ra hiệu cho Francois, Francois hiểu ý, biết gã muốn nói chuyện riêng với mình, bèn kêu Arthur:

– Cậu ra bên ngoài pha hai cốc cà phê mang vào đây, nhớ là phải dùng bột cà phê vừa xay.

Thượng tướng Muller cũng tìm cớ sai Evan đi làm việc khác, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.

Hai quan thị vệ vừa rời khuất bóng, thượng tướng Muller lập tức thu lại nụ cười ngả ngớn, nghiêm túc cảnh báo:

– Francois, ta vừa nhận được tin tức, bên Liên Bang lại phái đặc vụ tới hành thích ngài!

– À, thế hả? – Francois chẳng thèm quan tâm.

– Đừng lơ là, nghe nói lần này Liên Bang phái con át chủ bài ra, kẻ này được xưng là "Thiên Sứ Bóng Đêm", ngài phải cẩn thận!

- Có điều tra được gì về đặc công đó không? – Francois nhíu mày hỏi.

– Rất tiếc, đặc công này rất kín đáo, ngoại hình hay thông tin gì cũng không tra ra được; chỉ biết cậu ta đã xuất phát từ hơn một tháng trước; tính thời gian thì hẳn là đã tới hành tinh Trác Nhã, thậm chí có khả năng đã mai phục cạnh ngài rồi cũng nên.

Thượng tướng Muller thấy Francois lặng im không nói,bèn bổ sung thêm:

– Người xuất hiện cạnh ngài gần đây, ngài đều phải cảnh giác cao độ, bao gồm cả tên quan vệ sĩ mới kia!

– Ta đã cho người điều tra mọi thông tin liên quan đến Arthur, không có vấn đề gì hết.

– Biết là vậy, nhưng ngài nhất định không được lơ là; có thể thử cậu ta chút xem có lộ ra sơ hở gì không.

– Ta biết rồi, dù ngài không nhắc, ta cũng sẽ thử cậu ấy.

– Ừm, rất tốt.

Thấy ngài không bị sắc đẹp mê hoặc, người làm chú như ta yên tâm rồi! – Thượng tướng Muller vỗ vỗ vai Francois như con cháu trong nhà, nở nụ cười thiếu đòn:

– Nếu cậu nhóc kia vượt qua sát hạch thì có thể nghĩ đến việc phát triển xa hơn, dù gì cậu ta cũng mê ngài như điếu đổ, chắc sẽ không từ chối đâu.

– Đây là việc của ta, ngài không cần nhọc lòng! – Francois chẳng chút khách sáo đuổi khách:

– Nếu ngài đã xong việc thì có thể đi rồi, ta còn rất nhiều việc phải xử lý.

Thượng tướng Muller giả vờ giận dữ:

– Cái thằng này, ăn nói với chú thế à?

Francois chẳng mảy may ảnh hưởng, còn chủ động mở cửa, đưa tay làm thế mời ra ngoài cho; thượng tướng Muller bó tay, đành ỉu xìu rời đi.

Vừa ra đến cửa thì thấy Arthur bưng hai tách cà phê vào, thượng thướng Muller tiện tay lấy một cốc, thổi nhẹ, hớp một hơi rồi nở nụ cười tán thưởng:

– Chẹp, tay nghề của mỹ nhân không tồi!

Arthur đanh mặt, lạnh lùng đáp:

– Cảm ơn lời khen của thượng tướng!

Dứt lời, y chả thèm liếc đối phương nữa, bưng tách cà phê còn lại về phía ngài Nguyên soái, tiếp đó cửa lớn đóng cái "rầm", để lại một mình Muller bên ngoài.

Arthur nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn làm việc của Francois, trong đầu vẫn không ngừng suy đoán thân phận thật sự của tên ngả ngớn kia.

Francois phát hiện thắc mắc của y, bèn chủ động giải thích:

– Không quen vị thượng tướng vừa rồi hả?

Arthur hơi do dự, đáp:

– Thuộc hạ ngu dốt, chưa từng nghe nói về thượng tướng Muller.

– Vậy chắc từng nghe nói về "Ma Hồ Adolf"(Ma Hồ: Cáo ma thuật) rồi chứ?

– Gì cơ? Ma Hồ Adolf?....!Là ngài ấy ư? – Arthur trợn mắt há hốc miệng, vẻ mặt rất...!oằn tà là vằn.

Thấy biểu cảm của y, đôi mắt Francois thoáng chút ý cười:

– Xem ra danh tiếng của thượng tướng Muller không được tốt lắm!

Danh tiếng của "Ma Hồ Adolf" nào chỉ không-tốt-lắm? Có thể xưng là tiếng xấu vang dội luôn rồi!

Chức vị chính thức của gã làngười đứng đầu Cơ quan Tình báo Quốc phòng Đế Quốc, Thống soái của Đội Ám Vệ Hoàng gia và cơ quan đặc vụ Đế Quốc.

Gã cũng là con chó trung thành, tay sai hung dữ nhất của hoàng đế Muller.

Khi Muller mới dựng nước, Ma Hồ Adolf đã thực hiện không biết bao nhiêu vụ ám sát theo lệnh, nhằm củng cố chính quyền và trừ khử những kẻ dị nghị; người chết dưới tay gã và thuộc hạ nhiều không kể xiết!

Còn đối với Liên Bang, "Ma Hồ Adolf" cũng là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ, gã nhiều lần phái gián điệp sát hại các lãnh đạo cấp cao của Liên Bang.

Kẻ này cực kỳ gian xảo, thủ đoạn tàn nhẫn, người người khiếp sợ.

Liên Bang hận gã đến xương tuỷ, nhưng hành tung của "Ma Hồ" rất kín đáo, xuất quỷ nhập thần; bao nhiêu năm nay, Liên Bang vẫn chẳng điều tra được chút gì về gã, không ngờ một kẻ ghê gớm đến thế lại trông hệt như phường lưu manh háo sắc!

Trong lòng Arthur mừng như điên vì bí mật vô tình có được, nhưng ngoài mặt không dám tỏ vẻ gì, y thu lại vẻ ngạc nhiên, thu dọn tách cà phê Francois vừa uống xong rồi lịch sự rời khỏi đó.

Nhưng Arthur không hay biết, Francois vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng y, đôi con ngươi sâu thăm thẳm.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.