[Abo Hệ Liệt] – Đinh

Chương 30: Trọn đời bên nhau




=)))))) “trọn đời bên nhau- Cố Mạn”

A Ngạo và tiểu Điềm nhìn đứa nhỏ lớn lên từng ngày. Cảm thấy cuộc sống khi về già cũng thật bình yên.

Tiểu Điềm dừng việc sinh con khi cái thai thứ hai suýt bị mất, lại là Alpha, A Ngạo tiếc thương lão bà hơn là đứa con nên lên mười là Bánh Bao biết cách chăm em mình rồi.

“Con tính học về nghệ thuật sao?”, tiểu Điềm ngẩn mặt nhìn Bánh Bao đang thành thục cắt dưa leo… Đắp mặt nạ.

“Dạ cha, con đã được nhận học bổng toàn phần, năm sau sẽ đi nước ngoài du học”, Bánh Bao đã trải qua mười mấy năm, bé lớn lên, dậy thì, mộng tinh nhưng theo chiều hướng Omega hoá. Da được dưỡng mịn hơn da em bé, má vẫn ửng hồng như vậy, di truyền cặp mắt to tròn của cha nữa, Bánh Bao hoàn toàn là hình mẫu Omega lý tưởng của Alpha, cho tới khi họ phát hiện Bánh Bao cũng là Alpha thì mất hứng bỏ đi.

A Ngạo từng gợi ý con trai bỏ thằng khỉ gì đó tên Khôi mà tìm Omega xinh đẹp để quen nhưng Omega có tự tôn rất mạnh, chẳng ai chịu quen một Alpha còn xinh đẹp hơn mình đâu.

“Ừ, nhớ nói bố và em gái con”, tiểu Điềm xếp quần sao xong thì bưng vào tủ.

Con gái cưng của tiểu Điềm tên là Điềm Xảo, tên thân mật là Bánh Bột, vào giai đoạn phản nghịch, cô bé đã từng muốn chui đầu xuống đất vì cha toàn “Bánh Bột đừng như vậy”, “Bánh Bột ngoan nào”…

“Anh trai, anh thật sự thích người tên Khôi kia tới mức này sao? Em nghe nói năm sau anh ta cũng qua nước X theo gia đình định cư”, và anh của cô chấp nhận lấy học bổng để một thân một mình qua đấy với người ta. Vò vò mái tóc under-cut của mình, cô ló đầu nhìn xuống tầng dưới, anh trai cô thiệt điệu.

Vì là giường tầng và chung một phòng nên hai anh em khá là thân thiết dù cách nhau tận năm, sáu tuổi.

“Ây dà đố ai hiểu được tình yêu cơ chứ, anh trai em cả đời này trừ người tên Khôi kia cũng chẳng vừa mắt ai nữa đâu em ơi”, xoa kem mềm gót chân xong thì tắt đèn đi ngủ.

[…]

Ngày Bánh Bao đi du học là ngày đại gia đình kéo nhau ra sân bay tiễn Bánh Bao. Đứa nhỏ dù lớn nhưng trong mắt người nhà vẫn chẳng khác nào là nhóc đáng yêu ngày xưa.

“Khi nào qua đến nơi, gửi tin liền cho cha và bố nhé”, tiểu Điềm quyến luyến ôm chặt con, không muốn con mình đi du học. Đến lúc Bánh Bao qua cửa cách ly, cậu chôn mặt vào lòng A Ngạo khóc nức nỡ “tôi chỉ có Bánh Bao mà xem như O để chăm sóc thôi… Nó đi tôi biết quan tâm ai…”.

Con gái út nhìn cảnh trước mặt mà 囧, con là gì của bố và cha đấy?

Nói chia ly đau khổ thế thôi, một tuần sau anh và cậu mua vé bay qua thăm con trai liền, bỏ nhà cho con gái quản, bỏ công ty cho thư ký trông. Hay lắm, tác giả thật sự không muốn gán ghép thư ký và Bánh Bột đâu.

“Cha, bố, con cũng bỏ nhà theo anh, khi nào đủ hai lăm, con trở về tiếp nhận công ty cho bố”, cô con gái luôn khiến tiểu Điềm và A Ngạo đau đầu vì bề ngoài, phong cách chẳng khác gì dân chơi có thể thốt ra một câu cảm động như thế. Khiến tiểu Điềm vui đến ôm chầm cô bé và hôn như ngày xưa. “Bố ơi cha tính giết con bằng nụ hôn!!!”, cô bị hôn đến nổi hết cả da gà.

Cả nhà dù thiếu một người vẫn sôi nổi như trước mãi đến khi cô bé cũng đi du học xa.

“Đến con cũng bỏ cha lại… Cha chỉ có hai đứa con để yêu thương thôi mà…”, tiểu Điềm nắm chặt tay con mình.

“Cha… Con sẽ không nói là con cũng muốn có cảm giác được thấy cha nghẹn ngào khóc khi cùng con call Skype đâu, như cách cha đã khóc khi call với anh trai.”, cô cười nhẹ, hôn lên mu bàn tay tiểu Điềm rồi thả ra, tiêu sái nước qua phòng chờ. Bỏ lại cha và bố đang hoá đá với gió hiu hiu thổi qua.

[…]

“Hè này con về thì rủ em gái con về chung nhé, cũng ba năm hơn con bé ở xứ người rồi”, cậu tựa vào lòng anh, lười biếng trò chuyện cùng con trai mỗi cuối tuần theo thói quen.

“Nhân tiện hỏi nó cách để cua người ta đi, em con qua một năm hơn là liền báo về rằng cha và bố có con dâu luôn”, A Ngạo mỉm cười xoa cằm cậu, hôn lên trán tiểu Điềm một cái thật kêu.

“Cha! Bố! Thôi ngay đi! Trên đầu cũng sắp có hai thứ tóc rồi còn tỏ ra sến súa nữa!!! Khôi cũng chấp nhận con rồi!!! Nhưng mà làm bạn thân trước!!!”, Bánh Bao che mặt lại, gào vào loa.

“Ha ha ha, bố dắt cha đi ăn đây, con giữ sức khỏe”, anh vươn tay kết thúc cuộc gọi, ôm người yêu vào lòng hôn hít thật thỏa trước giờ ăn tối.

[…]

Mùa hè đầu tiên, hai anh em trở về, cùng cô con dâu tương lai nhỏ nhắn xinh xắn của Bánh Bột.

Bánh Bao vẫn chưa được chấp thuận.

“Năm năm con theo người ta rời khỏi quê nhà rồi, cha nhìn con mà xót lắm, được thì tiến không thì thôi đi con, Alpha trên đời này không có tuyệt chủng đâu”, xoa đầu đứa con trai, tiểu Điềm an ủi.

“Cha cho con một năm nữa, nếu không được, con sẽ tìm O làm dâu cho cha”, Bánh Bao đỏ cả hốc mắt khi thấy cha ngày càng có tuổi.

[…]

Bánh Bao nói, Khôi không muốn về lại nữa nên Bánh Bao chẳng thể làm gì khác là ở lại theo vì không muốn rời khỏi Khôi.

Hai anh em lần lượt tốt nghiệp, tiểu Điềm và A Ngạo đều đến dự lễ tốt nghiệp của các con.

Bánh Bột theo bố về tiếp quản công ty, ổn định cuộc sống thì kết hôn với cô người yêu, sau đó sinh cho cha và bố những đứa cháu tinh nghịch.

Đáng ra cuộc đời Bánh Bao cũng là đường thẳng giống Bánh Bột nhưng từ lúc gặp đứa nhóc tên Khôi kia lại thập phần khó đi.

[…]

Tiểu Điềm về hưu vào một ngày đẹp trời.

A Ngạo về hưu vào ngày sinh nhật thứ hai tám của con gái.

Họ ở nhà trông cháu, trồng cây, đi du lịch, hưởng thụ cuộc sống khi về già bên nhau như cách mà họ hẹn ước với nhau vào ngày cưới trọng đại năm xưa.

Cuối cùng thì Bánh Bao cũng viên mãn bên Khôi, chỉ là khi dẫn người về nhà thì nghe tin hai lão lại nắm tay nhau đi du lịch rồi.

[…]

Tại bờ biển thơ mộng tiểu Điềm ngẩn người ngắm hoàng hôn, cạnh bên là người cậu yêu nhất cuộc đời này, A Ngạo.

“Anh này, anh có bao giờ hối hận khi yêu em chưa?”

“Chưa, anh chưa từng hối hận. Mỗi ngày bên em chính là hạnh phúc, có hối hận cũng là không chịu nghe theo trái tim mình, yêu em sớm hơn”.

Chuyện lão nhị sắp đặt họ bên nhau chính là duyên phận, đoạn duyên phận này đúng người, đúng thời điểm, thật sự là may mắn mà.

Hoàn chính văn

Tớ cũng không tin đâu A thế là xong chính văn rồi!!!!!

[tiểu kịch trường]

Mục sư: tiểu Điềm, con có chấp nhận A Ngạo là Alpha hợp pháp của con, cùng nhau chia vui sẻ buồn, cùng nhau nắm chặt tay, cùng nhau bước trên con đường dù bằng phẳng hay chông gai và mãi đến khi già nua, cùng nằm chung phần mộ không?

Tiểu Điềm: con đồng ý!

Mục sư: A Ngạo, con có chấp nhận tiểu Điề…

A Ngạo: con đồng ý!

Mục sư: này, đừng chen lời người khác khi họ đang nói thế chứ! Ta đành tuyên bố, hai con thành đôi!

Tiểu Điềm A Ngạo: … (Cái gì mà đành tuyên bố chứ?! Tác giả! Tác giả đâu mau ra đây sửa lời thoại mau!)

Tác giả đang xúc động khóc hu hu QwQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.