A Xá - Thì Thà Thì Thầm

Chương 22




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: uyenchap210

Đêm dài, trong phòng cũng chỉ đột ngọn nến chiếu sáng, ánh mến mông lung được l*иg chụp che bớt. A Xá không thích sáng quá, thế nên chỉ thắp hai ba ngọn trước giường La Hán.

Ánh nến le lói chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của Tạ Tu Hoành, hắn đang tập trung xem sách. A Xá dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thư thái đọc sách của hắn, dưới ánh sáng mờ mờ mờ sự gai góc của hắn như trở nên dịu dàng hơn.

Tự dưng nàng muốn học vẽ, muốn vẽ lại hình bóng của hắn, muốn lưu giữ những khoảnh khắc mà chỉ mình nàng có thể thấy, thế là nàng đưa tay muốn phác họa đường lông mày, sống mũi, khóe miệng của hắn.

Đầu ngón tay đột nhiên lướt trên mặt làm hắn hơi ngứa. Tạ Tu Hoành để sách xuống nắm chặt lấy tay nàng, cúi đầu cọ lên tóc của nàng, hỏi: "Sao thế, chán à?"

Tuyết đã ngừng rơi, tuyết đọng lạ trên máy hiên bắt đầu tan thành nước, tí tách rơi từng giọt xuống nền đá, làm cho đêm đông ấm áp này thêm phần vui thú.

"Chàng ở đây bao năm như vậy, khi nhàn rỗi sẽ làm gì?" A Xá tò mò hỏi hắn.

Tạ Tu Hoành rơi vào trầm tư. Những năm qua ở Tây Bắc, hắn phiền lo không nguôi, hầu như ngày nào cũng suy tính lo nghĩ, có rất ít thời gian thảnh thơi, nhưng hắn chỉ muốn kể cho nàng nghe những điều tốt đẹp, không muốn nàng biết những chuyện không vui của hắn.

"Cưỡi ngựa thì phải?" Tây Bắc đồi núi chập chùng, lúc nhàn rỗi hắn sẽ cưỡi ngựa một mình vượt qua núi Kỳ Liên, phóng qua vách núi, đón gió hơi lạnh, tự dưng hắn nhớ tới phụ thân phải chăng cũng từng tiêu dao cưỡi ngựa băng qua nơi đây, phải chăng cũng từng giống hắn đứng trên đỉnh núi nhìn trời mênh mông xa xa, nghĩ đến khi nào chiến loạn kết thúc để sống yên ổn, khi nào mới có thể gặp lại người thương.

A Xá chưa từng được cưỡi ngựa, không hiểu sao tự dưng hôm nay cái gì nàng cũng muốn học, bèn cười nói: "Em muốn học, hôm này chàng dạy em nhé?"

Tạ Tu Hoành nghe nàng nói, đột nhiên muốn mang nàng đi cưỡi ngựa, tưởng tượng hai hai người cùng đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh hoàng hôn. Mà con người hắn rất quyết đoán, nghĩ đến là phải làm ngay.

"Hay là bây giờ đi luôn?"

A Xá nhìn ra cửa sổ thấy trời tối đen như mực, cây táo bị cuồng phong thổi nghiêng ngả, lá rụng rào rào không ít, thỉnh thoảng có nghe được tiếng gió rít, như thể chứng minh cái rét lạnh bên ngoài.

Đột nhiên nàng cảm thấy hưng phấn trước chuyến phiêu lưu khác thường này, mỉm cười nhìn vào đôi mắt biết nói của Tạ Tu Hoành: "Ôi, có thể chứ?"

Bên ngoài lạnh thấu xương, A Xá mặc kín mít, cấm theo đèn l*иg khắc hoa soi đường, áo choàng bọc kín người nàng, trên mũ trùm đầu còn khâu lông thú mềm mại, chỉ để lộ một đôi mắt to hiếu kỳ đảo quanh.

Tạ Tu Hoành ngồi sau ôm nàng, người hắn rất ấm, ôm thôi mà cả người nàng cũng nóng theo.

Hắn cưỡi ngựa rất giỏi, cho dù đường vách núi chênh vênh vẫn đi rất dễ dàng, chẳng qua khi hai người dừng ở đỉnh núi, trời lại đột nhiên đổ tuyết, may mà không lớn lắm.

A Xá đưa tay đón, bông tuyết rơi lên bàn tay nàng lập tức tan thành nước, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Tu Hoành đang hướng về phương xa, không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nàng chợt nhớ tới đêm tuyết trước ngày hắn xuất chinh năm đó, cũng giống bây giờ. Rồi nàng lại nghĩ đến nụ hôn thoáng qua kia, thế là nàng đột nhiên vịn lấy cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.

Tạ Tu Hoành bị nụ hôn bất ngờ này làm rối trí, rung động, cảm thấy trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra, nhìn xuống nàng, bấy giờ mới thấy trong cặp mắt hạnh ánh lên ý cười giảo hoạt lấp lánh.

Hắn dùng một tay khống chế tay nàng, cúi đầu hôn xuống. Đây là một nụ hôn chậm rãi trầm mê, hắn mυ"ŧ lấy môi A Xá, lưỡi cạy mở miệng nàng, từ từ đi vào dò xét.

Rất lâu sau mới buông nàng ra, tuyết lặng lẽ rơi xuống đầu, xuống vai của hai người. Tạ Tu Hoành chu đáo phủi tuyết giúp nàng, nhưng vẫn quyết nắm chặt lấy tay nàng, muốn truyền hơi ấm cho nàng.

"Sau khi chúng ta thành hôn về Trường An một chuyến đi, về xem... mẫu thân." A Xá nghĩ rất lâu cũng không biết gọi Tạ quý phi thế nào cho phù hợp, nghĩ mãi vẫn nên gọi mẫu thân đi thôi. Gọi vậy Tạ Tu Hoành cũng sẽ vui.

Tạ Tu Hoành không ngờ nàng sẽ chủ động nhắc tới chuyện này. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, gật đầu cười nói: "Được, sau đó chúng ta cùng đi thăm phụ thân và ông ngoại."

A Xá nhìn vào mắt hắn, nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóc.

Chuyến này A Xá không học được cách cưỡi ngựa, nhưng nàng biết thời gian còn dài, rồi từ từ nàng cũng biết cưỡi ngựa, vì dù sao Tạ Tu Hoành cũng là một thầy giỏi mà.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.