A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 3




Thời hạn bảy ngày đã hết, Âu Dương thiếu chủ cho một cơ nhân đến nói với A Tử cô nương: “Cô nương tự tháo băng gạc trên mắt ra đi.”

Chỉ có một câu thờ ơ như vậy, còn là nói cách một cánh cửa.

A Tử nghe xong lập tức nhảy từ trên giường xuống: “Dâm tặc này, dám đối xử với ta như vậy!”

Ba lần hai lượt cuối cùng cũng tháo được băng gạc. Đột ngột nhìn thấy ánh sáng có hơi chói mắt.

“Có ai không?”

A Tử đẩy cửa ra ngoài mới phát hiện nơi gọi là Bạch Đà Sơn này quả thực hoa lệ giống như một cung điện, còn khí thế hơn cả vương cung Liêu Quốc mà nàng từng ở.

Nếu không có ai canh giữ vậy thì lặng lẽ xuống núi thôi, muốn đi đâu thì đi đó. Nghĩ đến không cần phải tiếp tục dây dưa với tên tiểu dâm tặc kia nữa, trong lòng A Tử liền cảm thấy vui vẻ.

Đi thẳng dọc theo đường nhỏ, đình đài lầu các thay đổi liên tục, nơi nào cũng có vẻ giống nhau.

A Tử đang rất rầu rĩ thì lại nhìn thấy một nữ tử áo trắng từ phía xa liền lập tức chạy lại hỏi: “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi đường xuống núi đi như thế nào?”

Nữ tử áo trắng liếc nàng một cái, nói: “Đi về phía trước trăm bước rồi rẽ trái, lại đi trăm bước nữa rồi rẽ phải là có thể nhìn thấy đường xuống núi.”

“Đa tạ tỷ tỷ.”

A Tử tĩnh dưỡng mấy ngày hôm nay, tinh thần rất tốt, đi suốt một đường nhưng cơ thể vẫn nhẹ như chim yến, không lâu sau đã nhìn thấy con đường mà nữ tử kia nói.

Nếu như đây quả thực được gọi là đường...

Bậc thang được tạc trên vách đá, mỗi bậc đều cao bằng nửa người nhưng độ rộng lại chỉ vừa chủ cho hai bàn chân, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt.

“Cô nương rời đi, sao không nói lời tạm biệt với ta vậy?”

Nàng có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là cái tên Âu Dương Khắc kia.

A Tử quay đầu lại: “Ngươi, tên dâm...” Chữ tặc còn chưa thốt ra được bởi vì gương mặt của người này có hơi gần với nàng.

Nam tử hào hoa nhã nhặn nhất nàng từng gặp chính là ca ca Đoàn Dự của nàng, nhưng người này so với ca ca lại có thêm mấy phần phong lưu ở đầu mày cuối mắt. Một thân bạch y, một cây quạt sắt, một đôi mắt hoa đào như cười mà như không cười khẽ chớp mắt nhẹ như mây gió, sóng mắt lưu động khiến cho người ta phải mê muội.

Âu Dương Khắc lắc quạt đi tới gần: “Đôi mắt này, cô nương có vừa lòng không?” Đôi mắt này phải phối hợp với người như thế này mới gọi là hoàn mỹ.

A Tử cúi đầu, lúng túng nói: “Bạch Đà Sơn này của các ngươi ở trên cao thế này không thấy chóng mặt sao?”

“Quen rồi thì không sao. Cô nương muốn xuống núi sao?”

“Đương nhiên là muốn xuống núi, ta nói rồi, ta muốn đi Nhạn Môn Quan.” A Tử ngẩng đầu lên, bất chợt bốn mắt nhìn nhau với Âu Dương Khắc, mặt cảm thấy hơi nóng: “Dâm tặc, ngươi ghé sát thế làm gì?” Nói xong liền lùi về phía sau hai bước, còn lui nữa chính là vách núi. A Tử kinh hoảng: “Ngươi... Ngươi đừng lại đây...”

A Tử phóng mắt nhìn xung quanh, đây là một ngọn núi đơn độc, không xa phía tây là sa mạc, quả nhiên cách Nhạn Môn Quan rất xa.

“Nếu cô nương nhất định muốn đi vậy ta đưa cô nương xuống núi.”

Âu Dương Khắc chưa nói dứt lời thì đã phi thân lên, tay trái ôm eo A Tử, thả người nhảy xuống bậc thang bằng đá dưới vách núi.

“A.......”

Tiếng thét trong trẻo của A Tử vang vọng khắp Bạch Đà Sơn, chấn động cả những con quạ đen trên đỉnh núi làm cho chúng nó kêu to, bay tán loạn.

Mũi chân của Âu Dương Khắc điểm nhẹ xuống bậc thang: “A Tử cô nương, ôm chặt.”

A Tử chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt lấy eo của Âu Dương Khắc, bên tai là tiếng gió vù vù, giống như lúc trước khi nàng ôm thi thể của anh rể nhảy xuống vách núi. Chỉ là không biết tại sao, lần này nàng lại sợ chết như thế.

Nàng tự nói với mình, chờ đáp xuống đất nàng nhất định sẽ cầm châm độc đâm lấy lỗ lên mặt tên tiểu dâm tặc kia... Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt tên tiểu dâm tặc kia, một nam nhân lại trắng nõn mịn màng như vậy, đúng là nên đâm.

Từ nhỏ đến lớn, Âu Dương Khắc đã quen với ánh mắt nóng rực của các cô nương, nhưng ánh mắt của tiểu nha đầu từ trên trời rơi xuống này lại không phải loại ánh mắt tình ý triền miên mà lại mang theo vài phần sát khí.

Thân thể Âu Dương Khắc nghiêng ngả, giơ một tay bắt lấy một cành cây mọc trên vách đá, mắt thấy đã sắp rơi xuống liền lập tức duỗi hai tay cùng nắm lấy cành cây.

Cành cây kia vốn không to, bây giờ phải chịu sức nặng của hai người, càng ngày càng cong xuống, chỉ lát nữa là sẽ bị gãy.

Tay chân của A Tử đều ôm chặt lấy người Âu Dương Khắc, nôn nóng hô to: “ Tiểu dâm tặc, ngươi đùa gì vậy!”

Âu Dương Khắc nhịn cười: “A Tử cô nương, thực xin lỗi, vừa rồi khi cô nương nhìn ta, ta nhất thời cao hứng, khinh công liền mất hiệu nghiệm.”

“Vậy ta không nhìn ngươi nữa là được! Ngươi mau đưa ta xuống!”

“Phong cảnh nơi này rất được, ngắm một lúc cũng không tồi.”

“Ai muốn ở đây ngắm cảnh chứ!”

“Bậc thang phía sau cô nương cũng cách nơi này năm trượng, cô nương đẩy ta một cánh là có thể mượn lực để qua đó.”

“Dâm tặc, không phải khinh công của ngươi rất lợi hại sao, ngươi dẫn ta qua!”

Âu Dương Khắc nói: “Vừa rồi ta không cẩn thận nên bị trật chân rồi, cô nương mau đi bằng, bằng không sẽ không kịp.”

Cành cây càng ngày càng cong, cuối cùng rắc một tiếng, trong nháy mắt khi cành cây sắp gẫy, Âu Dương Khắc buông tay, đẩy A Tử một cái.

“Này.... Tiểu dâm tặc.....” A Tử an toàn đáp xuống bậc thang bằng đá, chỉ nhìn thấy Âu Dương Khắc rơi xuống như đá chìm đáy biển, không thấy tăm hơi.

A Tử nhìn một chút, chỗ này ở giữa vách núi, bất luận là lên trên hay xuống dưới cũng đều không dễ: “Dâm tặc này, cố ý bỏ ta ở đây!” Nàng mắng hai câu lại nghĩ, chẳng may họ Âu Dương này thực sự bị trật chân, lúc này ngã xuống, coi như không chết thì hẳn là cũng tàn phế?

Dâm tặc này tốt xấu gì cũng giúp mình thay mắt, vậy thì làm người tốt một lần, đi lên báo tin giúp tên dâm tặc này đi. Thuận tiện còn có thể mượn bọn họ một con ngựa, trên núi này có không ít ngựa tốt, chỉ trong vòng ba ngày là có thể đi tới Tiểu Kinh Hồ, đi đến Nhạn Môn Quan hẳn cũng không mất quá nhiều thời gian.

Quyết định xong, A Tử bắt đầu trèo lên trên.

Muốn lên trên phải dùng cả chân cả bay, mỗi khi bò xong một bậc đều giống như dốc hết hơi sức toàn thân ra.

A Tử bò được mấy bậc liền thở hồng hộc: “Cha mẹ, tỷ tỷ, tỷ phu, nếu như mọi người trên trời có linh thiêng thì phù hộ cho con không chết giữa sườn núi này...”

Cũng không biết đã qua mấy canh giờ, khi A Tử bò lên được đỉnh núi kia thì mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

Nàng nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì thấy có một đám người mặc đồ trắng không ngừng lắc lư trước mặt.

Ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là không lẽ tên Âu Dương Khắc này thực sự ngã chết chứ?

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Nhanh đi báo cho công tử.”

A Tử bắt đầu hối hận, dâm tặc này quả nhiên không chết, cái gì mà bị trật chân, rõ ràng là nói bậy. Nếu như lúc đó nàng xuống núi thì có thể có chút hơi sức, lúc này đang trên đường đi về phía đông rồi. Một lúc nữa dâm tặc kia đến nhất định sẽ cười nhạo mình. Nàng ngồi dậy, phát hiện quần áo vốn rách tả tơi đã hoàn hảo như mới.

“Cô nương, y phục của ngài đã bị vách đá làm rách, công tử dặn dò thay cho ngài bộ mới giống hệt.”

“Cô nương, điểm tâm đã được chuẩn bị, cô nương thích hương vị của Liêu Quốc, của Đại Tống, của Đại Lý hay là của Tây Vực?”

“Cô nương, tay chân của ngài bị thương, nên thay thuốc rồi.”

A Tử càng nghe càng thấy phiền: “Ra ngoài, ra ngoài, tất cả ra ngoài hết cho ta!”

“Ai lại chọc giận A Tử cô nương rồi?” Giọng nói của Âu Dương Khắc truyền từ xa tới, sau đó một gương mặt tươi cười hớn hở xuất hiên ở cửa, lạnh lùng nói: “Không phải đã dặn dò các ngươi rồi sao, ai chọc giân A Tử cô nương thì lập tức cút xuống núi cho ta.”

Bốn cơ thiếp trong phòng đều dập đầu với Âu Dương Khắc rồi nhanh chóng lui xuống.

A Tử liếc nhìn Âu Dương Khắc một cái, tức giận nói: “Tiểu dâm tặc, ngươi còn chưa chết à?”

“Cô nương đã đi mà còn quay lại, là lo lắng cho ta sao?”

Nụ cười trên mặt Âu Dương Khắc vào trong mắt A Tử chính là đang cười nhạo nàng: “Cho ta một con ngựa, ta muốn rời đi ngay lập tức.”

“Tay chân của cô nương đều bị thương, phải dưỡng mấy ngày mới được.”

“Không cần ngươi quản!”

Âu Dương Khắc đến gần, nhẹ nhàng nói: “Giận rồi? Ngày đó thực sự chân ta bị thương, được một cơ thiếp xuống núi nhìn thấy mới nhặt được một cái mạng về, nếu không phải vậy, làm sao ta có thể để một cô nương như hoa như ngọc giữa sườn núi chứ?”

“Ngươi cút xa một chút! Nhanh chuẩn bị ngựa cho ta! Bản cô nương không muốn ở lại nơi quỷ quái này một khắc nào nữa!”

“Cô nương đừng vội, ta....”

Âu Dương Khắc mới nói nửa câu thì nghe thấy bên ngoài có người hô: “Khắc nhi, có phải thừa dịp ta bế quan lại lười biếng rồi không?” Âm thanh rõ ràng ở rất xa nhưng lại nghe rõ như ở ngay bên tai.

Âu Dương Khắc nhanh chóng lấy chăn trùm kín người A Tử: “Xuỵt... Tuyệt đối không được động đậy.”

“Khắc nhi, nghe nói gần đây con nhặt được một nữ nhân biết dùng độc? Ở đâu? Để thúc phụ xem xem công phu nàng dùng là của môn phái nào.”

“A Tử nằm trong chăn, cẩn thận nghe ngóng, người nói chuyện là một người đàn ông trung niên.

“Thúc phụ, thứ cô nương kia dùng chỉ là châm độc tầm thường, chất nhi thấy nàng ta dung mạo thường thường thì đã thả xuống núi rồi.” Âu Dương Khắc dâng một ly trà lên: “Thúc phụ, đây là Thiết Quan Âm cực phẩm mà chất nhi sai người đến Trung Nguyên mua được, ngài nếm thử xem.”

“Chơi bời lêu lổng, sau này dụng tâm luyện công một chút, Âu Dương Phong ta chỉ có một truyền nhân là con, con phải nhớ kĩ thân phận của mình! Ta muốn tiếp tục bế quan luyện công, con tự giác một chút đi.”

“Dạ, chất nhi nhớ rồi.”

Sau khi Âu Dương Phong đi xa, Âu Dương Khắc vén chăn lên nói với A Tử: “Ta lập tức chuẩn bị ngựa cho nàng, cho người đưa nàng xuống núi, nàng nhớ kĩ, sau khi xuống núi, đi về phía đông chính là Song Kỳ Trấn, nàng đến đó rồi hỏi đường đi tới Trung nguyên.”

A Tử thấy vẻ mặt của Âu Dương Khắc biến đổi trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy rất thú vị: “Người kia là thúc thúc của ngươi sao? Ngươi sợ không ta như vậy à?”

Âu Dương Khắc nghiêm mặt nói: “Nàng trốn ở trong chăn, không phải là ông ấy không biết, chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi. Phàm là những người cho thúc thúc nhà ta xem qua võ công thì không có mấy ai sống sót rời đi.”

A Tử nghe xong, bắt đầu xỏ giày: “Vậy còn chờ gì nữa? Ta lập tức đi!”

Âu Dương Khắc tự mình chọn một con ngựa tốt, đưa A Tử xuống chân núi.

“Đường núi phía trước này thực ra rất dễ đi mà làm sao còn phải khó khăn tạo những bậc thang đá phía vách núi đằng sau kia chứ...”

“Đây là để phòng ngừa ngộ nhỡ có kẻ địch xông tới thì còn có một con đường để thoát thân. Ta cũng chỉ có thể đưa cô nương đến đây thôi. Chúng ta tạm biệt từ đây.”

A Tử cưỡi ngựa đi mấy bước rồi quay đầu lại, nở nụ cười: “Âu Dương công tử, ngươi thua cược, còn nợ ta một chuyện, nhưng mà ngươi chữa mắt cho ta, coi như ta nợ ngươi. Như vậy hai chúng ta đã thanh toán xong, không ai nợ ai.” Nói xong, vung roi lên, đi về hướng đông.

Âu Dương Khắc nhìn bóng lưng màu tím kia, cười rất lâu. Nhan Môn Quan... nơi đó rất xa, mình ngày mai xuất phát, đại khái ngày hôm sau nữa là có thể đuổi kịp nàng.

Lần đầu tiên Âu Dương Khắc vì muốn đuổi theo một cô nương mà phải đi con đường rất dài, không phải bởi vì nàng nhí nhảnh yêu kiều cười khẽ, cũng không phải vì thân thế ly kì xuyên qua trăm năm của nàng, càng không phải vì nàng miệng lưỡi sắc nhọn, thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhớ tới khi hắn ngã từ vách núi xuống đã bắt gặp ánh mắt của nàng, tràn ngập lo lắng và không đành lòng. Một tay của nàng bám vào vách đá, tay còn lại đưa về hướng mà mình rơi xuống: “Này... Tiểu dâm tặc...”

Tiểu dâm tặc. Âu Dương Khắc nhắc lại ba chữ này nhiều lần, cười ha ha.

--- --------Ta là phân cách tuyến câu chuyện nhỏ---- ---------

A Tử và Hoàng Dung đánh bài

Dung nhi: Ta ra Hồng Thất Công

A Tử: Tiêu Phong, KO. Tỷ phu ta cao hơn sư phụ ngươi vài bối phận đấy, ngươi ra cái khác đi.

Dung nhi: Lão Ngoan Đồng.

A Tử: Thiên Sơn Đồng Mỗ, KO

Dung nhi: Kim Đao Phò Mã

A Tử: Hoàng đế Đại Lý, KO

Dung nhi: Cửu âm chân kinh

A Tử:........

Tĩnh ca ca: Dung nhi, mau tới cho Tương nhi uống sữa~~~~~

Dung nhi: tới đây, tới đây (Nói với A Tử) lần tới lại đánh với ngươi, nhớ kĩ, thua thì đừng đến

đoàn kịch của chúng ta cướp vai.

Tĩnh ca ca: Dung nhi, nàng tới rồi.

Dung nhi: Không phải là Tương nhi vẫn đang ngủ ngon sao?

Tĩnh ca ca: Âu Dương Khắc bảo ta tới nói.....

A Tử: Tiểu dâm tặc, giỏi lắm.

Khắc Khắc: (cười gian~ing)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.