A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 19-3: Ngoại truyện Cao A Dục (2)




Thiên Khai năm thứ 14, năm thứ 12 ta nắm giữ chứ Tướng quốc.

Hoàng Thượng càng lúc càng có phong phạm đế vương, đã học được cách lẳng lặng nuôi nấng thực lực của mình.

Các vị đại thần vẫn gió chiều nào che chiều ấy như cũ, may mà không có sóng gió gì lớn.

Ngày sinh nhật 20 tuổi của Hoàng đế, đại xá thiên hạ, quân thần mở tiệc vui vẻ, còn gọi hòa thượng của Thiên Long Tự đến cúng bái một hồi.

Đoàn Trí Diễm, hiện tại nên gọi là Liễu Trần đại sư làm lễ cúng bái xong được Hoàng thượng mời đi uống trà.

Hắn chinh phạt Thổ Phiên là năm hắn 22 tuổi, hăng hái, bễ nghễ thiên hạ, uy phong mạnh mẽ. Cũng là năm đó, hắn thất bại, xuất gia. Ta vẫn nhớ rõ ánh mắt cuối cùng hắn nhìn ta, sâu không thấy đáy.

Ta biết. Liễu Trần đại sư đến bây giờ vẫn không dứt lòng trần, giấu tài nhiều năm như vậy, không biết lúc nào sẽ ra tay thu thập quốc tặc là ta.

Ngày đó là ngày giỗ của Ngọc Lăng, ta ở hậu viên tự rót tự uống, Cao Viễn báo lại rằng thiên lao bị cướp, nghi là có quan hệ với Thiên Long Tự.

Cho dù là Liễu Trần năm đó cũng tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện lỗ mãng này.

Về sau nghe nói Liễu nghe nói người bị cướp đi là một nữ nhân xông vào hoàng cung.

Nữ nhân có thể khiến cho Liễu Trần đại sư động phàm tâm sao có thể là người đơn giản chứ?

Khi nhìn thấy nữ nhân kia, ta biết Liễu Trần đã nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.

Trời cao trong vắt, nàng toàn thân mặc nam trang đứng trong đám người, không hề để ý ngẩng đầu nhìn ta, ta nhìn thấy gương mặt của Ngọc Lăng.

Nam nhân bên cạnh nàng, Âu Dương Khắc, nghe nói là thiếu chủ của Bạch Đà Sơn.

Ta không phải người giang hồ, thực ra cũng không quan tâm những thứ này, cho dù hắn là người Liễu Trần mời tới để đối phó với ta. Cao A Dục ta sao có thể sợ hãi?

Liễu Trẫn vẫn chưa từng gặp Ngọc Lăng cho nên hắn không biết, cho dù lúc trước dùng một hàng giả tới lừa ta thì ta cũng có thể liếc mắt một cái là phân biệt được nàng giữa một đám người.

Cô nương này nếu như thực sự có thân thế như lời thám tử điều tra được thì xem ra lời tiên tri kia không phải là giả.

Tính mạng của Cao A Dục ta cuối cùng cũng kết thúc trên tay nàng, bất luận là dùng phương thức nào, ta cũng vô cùng mong đợi.

Thiếu chủ Bạch Đà Sơn vẫn có vài phần thủ đoạn.

Chỉ là thủ đoạn khi giết Liễu Trần mặc dù cao minh nhưng không lừa gạt được ta, chỉ sợ cũng không lừa gạt được Liễu Không.

Bọn họ không có thù oán, Liễu Trần đại sư chết quả thực có vài phần oan ức.

Nghĩ lại, giết người không phải vì báo thù thì chỉ có thể là có toan tính.

Xem ra mấy năm nay Liễu Trần dốc lòng nghiên cứu phật học và võ học cũng có không ít thu hoạch.

Chỉ sợ A Tử cũng nằm trong kế hoạch của hắn.

Vị Âu Dương công tử này làm việc tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng chỗ nào cũng lộ vẻ do dự, đại khái là hắn cũng không muốn lợi dụng người con gái mình thích.

Ta nghĩ, nếu như hắn quyết đoán hơn một chút thì ta đã không có cơ hội đón A Tử vào phủ Tướng quốc.

Nàng có sự điêu ngoa tùy hứng và linh động ngay thẳng của Ngọc Lăng, tuy rằng có thêm một chút tà khí.

Cho dù mạng của ta không còn bao lâu như trước khi lâm chung có thể có một nghĩa muội như vậy ở bên cạnh cũng coi như ông trời chiếu cố ta rồi.

Ngày đó đồ ngọc và tranh chữ ta cất giữ nhiều năm bị nàng phá hủy hết tám phần, ta cũng chỉ gọi Hạ quản gia đi mua chút đồ dởm về cho nàng phá.

Không biết vì sao sau khi nàng đập phá ta lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả chiến sự ở biên cương, tình hình thiên tai ở phía tây cũng đều có thể tạm thời ném ra sau đầu, nhìn gương mặt tức đến đỏ lên của nàng rất thú vị.

Nếu như không phải Hoàng thượng nhân lúc ta bệnh để nắm giữ triều chính, muốn gả nàng đi Tây Hạ thì ta nghĩ mình sẽ không nỡ thả nàng đi nhanh như vậy.

Lặp lại chiêu cũ, ta đã là một người sắp chết, không có tâm tình chơi tiếp với bọn họ.

Ta sẽ không để cho A Tử trở thành Ngọc Lăng thứ hai.

Khi Âu Dương Khắc sắp đi đã nói với ta nếu như A Tử có gì bất trắc sẽ diệt cả nhà Cao thị của ta.

Ta nghĩ rằng hắn sẽ bảo vệ chu toàn cho A Tử.

Ngày đó dứng trước mộ Ngọc Lặng, ta nói với nàng rất nhiều.

Tất cả những việc ta làm chẳng qua là ích kỷ muốn an ủi tâm lý của mình mà thôi.

Ngọc Lăng của ta đã sớm hương tiêu ngọc vãn ở Thổ Phiên rồi.

Ngọc Lăng của ta đã sớm không thể trở về được nữa.

Kim quốc quả thực lạnh hơn Đại Lý rất nhiều. Trong rừng trúc, ánh mặt trời loang lổ, không khí không tồi.

Ta vậy mà lại có mạng từ Đại Lý đến được đây, xem ra nội lực của Liễu Không đại sư đúng là bất phàm.

Ta chỉ là muốn lại nhìn gương mặt của Ngọc Lăng.

Nghe nói người mình nhớ kỹ trước khi chết, cho dù bước lên cầu Nại Hà cũng sẽ không quên.

Ngọc Lăng, nhị ca có lỗi với muội....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.