(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một chiếc hộp bên trong là bộ hôn phục màu hồng phấn mà thiếp thất thường mặc cùng với khế ước nhà đất ở kinh thành.
Chiếc hộp còn lại đựng sổ sách đăng ký danh phận lương dân, giấy thông hành và một ít vàng bạc.
Tiểu công chúa hỏi ta: "Ngươi có biết vì sao nhà họ Bùi thất bại không?"
Ta cung kính quỳ xuống đáp: "Bởi vì nhà họ Bùi không nhìn rõ vị trí của mình, nghĩ rằng trèo lên được cành cao là thật sự có thể đứng trên vạn người, mơ tưởng những thứ không thuộc về mình."
Tiểu Công chúa hài lòng mỉm cười: "Ngươi hiểu là tốt. Ngươi thông minh hơn nhà họ Bùi, sẽ sống lâu hơn bọn họ.”
"Hai phần thưởng này, ngươi có thể chọn một. Ngươi là người hiểu chuyện, không cần ta phải dạy ngươi đâu nhỉ?"
Ta dập đầu ba cái thật mạnh, rồi mang đi chiếc hộp thứ hai.
Ta rất biết ơn Công chúa.
Dù trong ánh mắt nàng cũng mang theo vẻ khinh thường của kẻ bề trên, nhưng những gì nàng cho ta, đều là thứ ta từng mơ ước.
Ta có thể trở về nhà với danh phận lương dân.
Số tiền này đủ để nuôi sống ca ca và mẫu thân suốt quãng đời còn lại.
Còn kinh thành, vốn dĩ ta không muốn ở lại.
Về phần Thẩm Nam Ẩn, hắn từng giúp phụ thân ta một lần và ta cũng đã cứu hắn một mạng.
Chúng ta, xem như hai bên đã thanh toán xong.
Ta mang theo khúc xương cổ trở về quê hương.
Khi về đến nhà, mùa xuân đã gần kết thúc, trên mộ phụ thân, cỏ non đã mọc xanh rờn.
Chân ca ca gần như đã hồi phục, mẫu thân cũng dần khỏe hơn, đã có thể ngồi dậy.
Ca ca kể rằng số tiền ta để lại năm đó đã giúp huynh ấy chôn cất phụ thân, nuôi dưỡng mẫu thân, sau đó huynh ấy vào tư thục làm công việc tạp vụ, tranh thủ học hành, chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử.
"A Ngu, ca ca thật vô dụng, để muội phải bán thân lấy tiền nuôi sống ca ca và mẫu thân. Ca ca nhất định sẽ dựa vào bản lĩnh mà đứng ở nơi cao hơn, bảo vệ muội và mẫu thân suốt đời."
Ta chôn khúc xương vào mộ phụ thân, trả lại danh dự cho ông – ông không phải đào binh.
Ta dùng số tiền mang về mở một tiệm thuốc nhỏ, vừa kiếm sống vừa lo chi phí cho ca ca thi khoa cử.
Ca ca rất có chí, chẳng mấy chốc đã đỗ Tú tài.
Ba năm sau, ca ca lên kinh ứng thí và thi đỗ Bảng nhãn.
Tin vui truyền về, mẫu thân vui đến mức ăn liền ba bát cơm, tối đó thậm chí có thể vịn tường đứng dậy đi vài bước.
Ca ca nhờ người gửi thư về muốn đón ta và mẫu thân lên kinh thành.
[A Ngu, hỏi thăm sức khỏe của mẫu thân giúp ca ca. Kinh thành rất tốt, mọi việc đều thuận lợi. Ca ca đã mua một ngôi nhà ở đây, để dành sẵn phòng cho muội và mẫu thân.]
[Kinh thành có nhiều thứ mới mẻ, nghĩ rằng muội sẽ thích, ta đã mua một ít và để sẵn trong phòng của muội rồi. Khi nào thì muội đến thăm?]
[Ca ca hàng ngày xử lý công vụ cũng không quá bận rộn. Nếu có muội và mẫu thân ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không thấy mệt mỏi mà lại vui vẻ hơn.]
[Các đồng sự trong triều rất tốt, muội nói với mẫu thân rằng không cần lo lắng.]
[Chỉ là có một vị Tướng quân họ Thẩm rất hợp ý ca ca, lần đầu gặp đã tỏ ra vô cùng xúc động, lao đến ôm ca ca.]
[Nhưng không biết sao, lúc say rượu trò chuyện, hắn lại nhìn vào n.g.ự.c ca ca với vẻ mặt thất vọng.]
Ta cười nhẹ, viết thư trả lời huynh ấy, chỉ nói rằng có lẽ vị Tướng quân ấy cảm thấy huynh ấy hợp ý.
Hắn là Phò mã của Công chúa, ca ca ta làm thân với hắn cũng không phải điều xấu.
Ca ca nhanh chóng gửi thư hồi âm.
[A Ngu, có lẽ muội nhầm người rồi chăng? Vị Thẩm Tướng quân này là người duy nhất dám kháng chỉ không tuân.]
[Nghe nói năm đó hắn từ chối cưới Công chúa, sau đó suốt bốn năm qua cũng không chấp nhận bất kỳ lời cầu thân nào.]
[Hiện giờ hắn luôn đi theo ca ca, còn nhiều lần hỏi thăm về gia đình mình. Ca ca thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ hắn thích nam nhân?]
Ta chưa kịp trả lời, ca ca đã gửi thêm một lá thư khác.
[A Ngu, là ca ca nhầm rồi. Thẩm Tướng quân là người rất tốt, hắn không thích nam nhân.]
[Mấy ngày trước, lúc cùng uống rượu say, hắn kể rằng hóa ra cả hai đều có một người muội muội. Thật là trùng hợp.]
[Thẩm Tướng quân có ý muốn gả muội muội của hắn cho ca ca, cũng nói rằng muốn gặp muội. Ca ca thấy hắn rất đáng tin, muội có muốn lên kinh gặp thử không?]
Ta lập tức viết thư từ chối, còn cảnh báo ca ca:
[Người kinh thành đầy mưu mô, huynh đừng để bị lừa.]
Nửa tháng sau, ca ca lại gửi thư.
[A Ngu không muốn đến thì thôi vậy. Ca ca rất hợp ý với muội muội nhà họ Thẩm, đã mời mai mối đến dạm hỏi.]
[Huynh muội nhà họ Thẩm cũng rất thông cảm cho sức khỏe của mẫu thân, nên sắp tới họ sẽ cùng ca ca về thăm nhà. Muội cứ ở nhà chờ, ca ca sẽ mang đồ ngon về cho muội.]
Nhận được thư, ta vô cùng kinh ngạc.
Tính toán thời gian, ca ca có lẽ sẽ về trong một hai ngày tới.
Ta vội vàng thu dọn hành lý, gửi gắm mẫu thân cho tiểu đồ đệ ở y quán, rồi lập tức xuống núi trong đêm.
Vội vã trên đường, ta không chú ý dưới chân, bất cẩn trượt ngã, làm kinh động tới một con sói tuyết đang ngủ.
Trong màn đêm, những đôi mắt xanh lục sáng lên, chầm chậm tiến về phía ta.
Ta lùi từng bước, nhưng phía sau lại bị một bàn tay ấm áp chạm vào thắt lưng, không thể lùi thêm nữa.
"Sợ rồi sao?"
Giọng nói quen thuộc.
Mùi mực nhàn nhạt pha lẫn mùi m.á.u tanh quen thuộc.
Ta quay đầu lại, thấy Thẩm Nam Ẩn đang đứng ngay phía sau.
Sói tuyết lao lên, Thẩm Nam Ẩn kéo ta ra phía sau, vung tay một cách dứt khoát, thanh kiếm bay ra, xuyên thủng con sói.
Nhìn bóng lưng hắn, ta lặng lẽ lùi bước, định nhân lúc hắn không chú ý mà rời đi.
Nhưng eo ta bỗng căng lại.
Nhìn xuống, ta mới phát hiện, từ khi nào hắn đã buộc dây thắt lưng của ta vào đai lưng của hắn.
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
Dưới ánh trăng, ta gần như có thể thấy nơi khóe mắt hắn lấp lánh một giọt lệ chưa rơi.
Hắn không nói thêm lời nào, bế ta lên vai, đi về phía một cỗ xe ngựa dưới chân núi.
"A Ngu, sai lầm đã từng phạm phải, ta tuyệt đối sẽ không phạm lại lần nữa.”
"A Ngu, sau này đừng chạy lung tung nữa, được không?”
"A Ngu, không có nàng, ta trằn trọc suốt đêm không ngủ được.”
"A Ngu, chúng ta về nhà thôi."
Hết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");