A Đào

Chương 7: Tiểu sư muội




Bình minh lên.

Kỷ Vô Ưu mặc một bộ trường sam bó sát màu xanh nhạt với hoa văn hình đám mây, hiên ngang ngồi trước bàn đá, nhàn nhã cầm quạt xếp gõ xuống lòng bàn tay.

Được một lúc, A Đào xách ấm nước ra khỏi phòng, đang định bước nhanh tới chỗ khe suối.

“Đứng lại!”

Một câu ra lệnh làm nàng hoảng sợ, cả người run lên.

Kỷ Vô Ưu chậm rãi đứng dậy, thong thả đi qua, bước chân tao nhã như một công tử quyền quý, nhưng trong mắt A Đào, bóng dáng kia quả thực tàn bạo hơn cả ma quỷ.

Hắn đi tới trước mặt, lấy quạt nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm vào vành mắt thâm đen của nàng.

A Đào rụt người, né tránh ánh mắt của hắn.

Kỷ Vô Ưu cong cong khóe miệng, cười rất nhã nhặn, nhưng ý cười lại không với tới đôi mắt đen kịt kia, “Ngươi trốn cái gì? Hửm?” Hắn nghiêng người để sát vào tai nàng, giọng hắn trầm thấp và dễ nghe, nhưng nàng vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy thẳng từ tai ra khắp da thịt.

Nàng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: “Ngươi…… Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.”

“Ngươi sẽ không nói ra?” Kỷ Vô Ưu mạnh tay hơn, vẻ mặt lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất: “Ngươi biết cái gì?”

A Đào nghiêng đầu tránh đi sát khí bức người kia, nàng hiểu ý hắn, hiển nhiên không dám làm hắn tức giận nữa, “Ta không biết gì cả.”

“Ồ, tốt nhất là như vậy.”

Lực ép kia bỗng nhiên thả lỏng ra, A Đào nhất thời không thể đứng vững, ngồi quỳ xuống đất, ấm nước trong tay va chạm với nền đá, phát ra tiếng vang nặng nề.

Kỷ Vô Ưu nhìn nàng từ trên cao, khẽ xoay cổ tay, quạt xếp xòe ra, nhúm lông vũ mỏng gắn trên mặt quạt nằm trước ngực, đung đưa dao động.

Hắn giơ cằm về phía nhà bếp, ra lệnh, “Đi pha một ấm trà tới đây, nếu để ta nếm được vị đắng, ta nhất định sẽ…….” Lời uy hiếp còn chưa nói xong, hiệu quả đã đạt đến, người nọ đã như chim sợ cành cong, hốt hoảng chạy đi.

Hắn cười nhạo một tiếng, nhanh nhẹn bước ra ngoài, hát khẽ trong miệng, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng bếp, A Đào nâng tay áo xoa mồ hôi trên đầu, không ngờ mạnh tay quá nên đụng phải vết thương, cảm giác đau đớn truyền đến, tuy không đến mức không chịu được, nhưng từng giọt nước mắt lại rơi thẳng xuống chậu.

Khi một nồi cháo rau thanh đạm và đĩa bánh áp chảo nướng đến vàng óng được bưng lên bàn cũng là lúc Trương Úc Bạch dậy, hắn đi tới bàn, ngại ngùng nhìn Kỷ Vô Ưu, đánh trống lảng nói, “Tửu lượng của ta thật là càng ngày càng kém.” Kỷ Vô Ưu cũng hơi gật đầu, cười nói: “Chắc là vì ta không ở đây, nên không ai mời huynh uống rượu.”

Hai người ngồi xuống, Kỷ Vô Ưu nhíu mày nhìn mấy món trên bàn, với hắn mấy món này quá tầm thường, thật sự không thể hạ đũa. Trương Úc Bạch lại rất cao hứng, cắn một miếng bánh áp chảo rồi giơ tay ra hiệu cho hắn, “Tay nghề của A Đào không tồi đâu, tuy không đẹp bằng tổ yến nấm tuyết, nhưng cực kì ngon, đệ nếm thử là biết.” Kỷ Vô Ưu không thấy hứng thú, nhưng vì Trương Úc Bạch mời mãi, hắn hết cách, chỉ phải duỗi tay cầm lấy miếng bánh Trương Úc Bạch đang ăn, cắn một miếng, nuốt xuống rồi vô thức liếm môi.

“Xác thật không tồi!”

Cơm xong, A Đào bưng trà lên, chỉ một đoạn ngắn, nàng bước một bước lại ngừng ba lần, khay trà trong tay loảng xoảng vang.

Kỷ Vô Ưu phe phẩy quạt xếp nhìn nàng, cười như không cười.

Bình tĩnh rót trà xong, vội vàng vùi đầu lui ra ngoài, bước khá nhanh, không cẩn thận bị vấp ở ngạch cửa, suýt nữa là ngã.

Trương Úc Bạch thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, có chút khó hiểu, “Sao cô nương ấy lại sợ hãi thế?”

Kỷ Vô Ưu bưng chén trà, nhưng không uống ngay, chỉ xoay chén trà, ánh mắt lạnh lùng nói: “Chắc là đã làm chuyện gì đó trái lương tâm.” Nói xong, thổi bọt, hớp nhẹ, động tác liền mạch lưu loát, ưu nhã đúng mực.

Ba giây sau.

Kỷ Vô Ưu phun trà ra, quạt xếp ướt một mảng, mặt bàn hỗn độn.

Trương Úc Bạch lấy tay áo gạt đi nước trà trên mặt bàn, hắn chưa bao giờ thấy Kỷ Vô Ưu thất thố như vậy, hơi ngạc nhiên hỏi: “Đệ sao vậy?”

Kỷ Vô Ưu ném chén trà đi, vùi đầu nằm trên bàn, hai vai rung rung, giống như đang run rẩy. Có lẽ một túi đường đã được đổ vào ấm trà lần này, vừa đắng vừa ngọt, hoàn toàn không thể nuốt xuống.

Nữ nhân kia đúng là ngu xuẩn.

Chờ đến khi Trương Úc Bạch và Kỷ Vô Ưu lại lên đỉnh núi luận võ, A Đào mới lặng lẽ ra khỏi phòng chứa củi, tóc đã được quấn lại bằng một cây gỗ nhỏ. Khi rửa chén, nước trong chậu phản chiếu khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của nữ nhân, A Đào hít mũi, như thể thấy được chính mình của ngày xưa, rụt rè, sợ hãi và vô hồn.

Lúc A Đào đang quét sân, phía xa bỗng truyền tới một tiếng thét dài, một bóng đen to lớn bay liệng giữa núi, bất ngờ xông thẳng lên đỉnh núi rồi đáp xuống, đậu trên cây tùng trước cửa, đập cánh, nhấc lên tầng tầng sóng gió.

Lại là con diều hâu to lớn kia, A Đào sợ hãi nhìn nó.

Nó tới truyền tin, lần này không biết lại mang đến tin tức gì.

Trương Úc Bạch nghe tiếng vội vàng ngự khinh công trở về, đọc tin xong, ý mừng trong mắt khó giấu, vội vàng về phòng tìm bút viết hồi âm. Kỷ Vô Ưu đạp gió bay tới, lạnh lùng nhìn bóng lưng sốt ruột của y, mồ hôi trên người bị gió hong thành một lớp sương mù mông lung, trường kiếm trên tay còn chưa vào vỏ, nhoáng một cái, mũi kiếm đã đặt ngay cổ A Đào.

“Sáng nay ta đã nói gì, hửm?”

Kiếm quang chợt lóe, gậy gỗ bay ra xa, mái tóc đen dài rũ xuống, làm nền cho gương mặt tái nhợt của nàng, khiến nàng càng thêm nhu nhược và đáng thương.

A Đào vội vàng dùng hai tay bảo vệ tóc dài, nhìn hắn cầu xin, “Ta đã bỏ rất nhiều đường vào trà, tuyệt không không đắng.” Kỷ Vô Ưu nhìn nàng một cách mỉa mai, nắm chặt chuôi kiếm, khẽ hất lên, mũi kiếm xẹt qua đỉnh đầu, hai lọn tóc dài rơi xuống mặt đất.

A Đào thét chói tai, ôm đầu ngồi xổm xuống, giấu cả người sau chiếc ghế đá nhỏ, nhắm mắt lại run bần bật.

Nếu Vương bà tử ngược đãi cơ thể nàng, thì nam nhân này lại tra tấn tinh thần nàng, hai người cũng đâu khác gì nhau.

Ngày lành chưa tẫn, đảo mắt đã biến thành mây khói, nàng bắt đầu chán ghét sự xuất hiện của hắn.

Không biết qua bao lâu, hình như trong viện đã không còn động tĩnh, A Đào nín thở nhìn ra ngoài, thân ảnh màu xanh nhạt kia vẫn chưa rời đi, chỉ đứng cạnh cây tùng, đối mặt với khung cảnh núi non mênh mông ở phía dưới, không biết đang nghĩ gì.

A Đào vốn trốn ở rất xa, nhưng lúc này nhìn bóng dáng cô đơn kia lại cảm thấy hắn có chút đáng thương, mọi hỉ nộ ái ố của hắn đều do ân công, nhưng dường như ân công chỉ coi hắn là huynh đệ mà thôi.

Cái ân công để ý, tuyệt đối không phải hắn.

Ngay lúc đó, nàng gần như cảm nhận được nỗi đau của hắn, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

***

Hôm sau, trời còn chưa sáng Trương Úc Bạch đã muốn xuống núi, hắn trao đổi thư tín với sư muội, biết hôm nay sư muội lên núi, không chờ được muốn gặp nàng sớm hơn.

Kỷ Vô Ưu thấy dáng vẻ lòng như lửa đốt của hắn, trong lòng hụt hẫng, chỉ sau khi hắn xuống núi, liền vung một chưởng đánh gẫy cây tùng trước cửa.

Rễ của cây tùng già này cắm sâu vào vết nứt giữa các tảng đá, vì một tác động mà tất cả núi đá xung quanh đều bị liên lụy, trên mặt đất chấn động rung lên ầm ầm. A Đào nghe được tiếng vang, không dám ra ngoài, chỉ ở trong phòng bếp, vịn mép cửa sổ, lặng lẽ liếc nhìn. Nam nhân kia lại đang nổi điên, xem ra sự xuất hiện của sư muội ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Khi Trương Úc Bạch trở về, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Căn nhà gỗ vốn ở một nơi thanh u tĩnh mịch thì giờ lại tràn ngập nắng xuân, cây tùng trước cửa bật gốc ngã qua một bên, cháy rụi, núi đá cũng sụp xuống.

A Đào đang cố gắng dọn dẹp đống lộn xộn trên mặt đất, mà đầu sỏ gây tội lại ở trong sân, ngồi trên ghế mây thong thả phe phẩy quạt giấy màu trắng, bộ dáng lạnh nhạt, không quan tâm đến bất kì chuyện gì.

“Ngươi làm gì vậy?” Tuy Trương Úc Bạch tốt tính, nhưng thấy cảnh như vậy cũng không khỏi khó chịu, “Cái cây vô tri vô giác này, chẳng lẽ cũng chọc ngươi?”

Kỷ Vô Ưu xoay cổ tay xếp quạt lại, đứng dậy cười tủm tỉm nói: “Đơn giản là nó chắn mắt ta thôi, sao vậy? Chẳng lẽ vì một cái cây mà sư huynh cũng muốn gây gỗ với ta?”

Trương Úc Bạch vội la lên: “Cây chắn mắt ngươi, nàng ấy thì sao? Sao ngươi lại khinh rẻ người ta?”

Kỷ Vô Ưu  ngạc nhiên nói: “Ta khinh rẻ người ta, lại liên quan gì đến huynh?”

Trương Úc Bạch nhất thời bị nghẹn họng không trả lời được, một hồi lâu mới tức tối đáp, “Ngươi thật là ngang ngạnh.”

Kỷ Vô Ưu gõ cán quạt vào lòng bàn tay, thong thả bước tới, “Rốt cuộc sư huynh đang đau lòng cái cây, hay đau lòng người, nếu đau lòng người, ta đây cũng chỉ có thể bồi tội với huynh thôi.” Nói xong, hắn chắp tay cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, cười đến ám muội.

“Ngươi nói bậy gì đó?” Trương Úc Bạch khẽ liếc qua Vận Thu – người đang đứng bên cạnh, nhíu mày, cả giận nói.

Kỷ Vô Ưu cũng mặc kệ khuôn mặt đã đỏ bừng của Trương Úc Bạch, nhếch môi, lập tức đi tới trước mặt Vận Thu, lấy quạt gõ nhẹ lên đầu nàng, vẻ mặt sủng nịch nói: “Tiểu nha đầu này thật bất công, bảo lên đây cùng ta thì không muốn, sao Đại sư huynh vừa mời, muội lại vội vàng tới?”

Vận Thu tiểu sư muội mang theo nha hoàn Băng Nhi, chủ tớ hai người đang ngạc nhiên vì cảnh tượng trước mắt, vừa nghe Kỷ Vô Ưu nói khuôn mặt đều bừng sáng.

Vận Thu nhào đến, ôm cánh tay hắn, cọ qua cọ lại như mèo con, “Là hai ngày trước nương không cho ta đi, hôm nay vừa thoát được đã chạy nhanh đến đây, ta cũng lâu rồi không gặp Đại sư huynh, trong lòng hơi sốt ruột, bất công chỗ nào chứ?” Nàng ngây thơ nghiêng đầu, dây cột tóc màu hồng phấn lắc lư, xinh đẹp vô cùng.

Kỷ Vô Ưu chỉ vào mũi nàng, cười thở dài: “Muội nha, vẫn thích hoa ngôn xảo ngữ.” Hai người đùa giỡn một trận rồi cùng nhau đi vào nhà.

Trương Úc Bạch nhìn bóng dáng hai người, ảm đạm không nói.

Sau một lúc lâu, hắn mới quay đầu, thấy A Đào rụt người đứng một bên, đang sợ hãi mà nhìn hắn, bèn đi lên phía trước, hỏi nhỏ, “Cô nương không sao chứ?”

A Đào lắc đầu, không dám nhiều lời.

Trương Úc Bạch nhìn hai tay nàng đầy vết thương do đá cắt, có chút vô lực mà thở dài một hơi: “Cô nương đừng làm nữa, vào nhà nghỉ ngơi đi.”

A Đào lại lắc đầu, cúi mặt chuyển một cục đá dưới chân ra xa, chậm rãi đi men theo vách núi, một gốc cây tùng còn sót lại lẻ loi bên cạnh nàng, gió nhẹ thổi qua, lá cây và bóng râm dưới mặt đất cùng nhau nhảy lên, đều là dáng vẻ run rẩy.

Trong lòng Trương Úc Bạch thật sự hụt hẫng, cố lên tinh thần, trấn an nàng, “Cô nương đừng buồn, tính tình của sư đệ ta vốn vậy, ta đã quen, tuy hắn nói chuyện khó nghe, nhưng tâm địa lại không xấu, sau này nếu cô nương có gì khó khăn chỉ cần nói cho hắn, hắn nhất định có thể giải quyết giúp cô nương.”

A Đào do dự một chút, cuối cùng là khẽ gật đầu, khó khăn trước mắt của nàng đều do nam nhân hỉ nộ vô thường kia mang đến, sao hắn có thể giải quyết giúp nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.