A Coolgirl

Chương 3: Tai nạn (3)




Bây giờ đã quá trưa, Minyu cả buổi trưa hôm nay đều không ngủ chút nào, cô cứ trằn trọc mãi không thôi. Nhưng cô đã trót làm rồi, giờ có rút lại cũng chẳng được. Nhìn lên đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ điểm 2.00 chiều. Một lát nữa, khi cả nhà cô thức giấc, cô sẽ cùng họ đi cắm trại. Minyu ngồi dậy mặc áo vào, cô chuẩn bị luôn mọi thứ để sẵn sàng cho chuyến đi.

Chang Min hôm nay cũng không ngủ trưa, cô đang ngồi bên ngoài nghĩ ngợi vẩn vơ. Hôm nay cô thấy Minyu có điều gì đó khá kì lạ, dường như đang dấu cô một chuyện gì đó. Em gái cô là người rất hiền lành, nhiều khi gặp điều gì đó khó khăn sẽ không nói ra vì sợ bị cô mắng. Chang Min đứng dậy, lên phòng thay quần áo.

Mẹ cô đã thức giấc và đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa cơm chiều tại buổi cắm trại. Bà sắp từng món ăn, tất cả đều đậm chất ẩm thực của văn hóa dân tộc Hàn Quốc. Bà đang sắp xếp thêm cả khăn trải và một số dụng cụ cần thiết khác nữa. Ba cô cũng đã dậy, ông đang đi lấy chiếc xe ô tô nhỏ của nhà mình ra. Gia đình không được giàu có nên chỉ mua một chiếc xe vừa phải với kinh tế của nhà, ngoài ra tất cả mọi người đều đi xe đạp.

Minyu xuống nhà, cô gặp chị gái mình. Chợt trong lòng cảm thấy lo sợ, biểu hiện bên ngoài thì giật mình. Chang Min nhìn cô em gái đang giật mình mặc dù cô không làm gì Minyu cả. Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, trầm giọng hỏi Minyu:

- Em đang bị cái gì vậy hả? Suốt từ sáng tới giờ cứ lo sợ như vậy là sao?

- Không đâu Chang Min... À, ngày mai có tiết kiểm tra Hóa nên em rất sợ. Chị biết đấy, em dốt Hóa nhất mà! - Minyu nhanh trí.

Chang Min nhìn em gái mình một hồi, cô thở dài:

- Nếu vậy thì chăm chỉ học, còn có chuyện gì phải nói với chị!

- Vâng, em biết rồi mà!

Chang Min đi lên trên phòng, Minyu khẽ đưa đôi mắt nhìn theo. Chị gái cô lúc nào cũng khiến người khác thót tim vì sợ. Khả năng quan sát và suy luận của chị cô vô cùng nhạy bén, rất may là vừa rồi cô đã kìm lại được. Nếu không mọi bí mật lần này sẽ bị cô tuôn hết ra mất. Minyu thở phù một cái, cô nhẹ nhàng đi xuống bếp với mẹ rồi xách đồ ra xe.

Cả gia đình sau khi đã chuẩn bị xong xuôi thì lên xe chuẩn bị lên đường. Gia đình Chang Min sống ở Incheon, và cô đang đến hồ sen của thành phố để ngồi vui chơi, cắm trại. Chang Min nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, lâu rồi cô cũng không đi xa. Bang hội của cô cũng có nhiều cuộc làm ăn ở xa nhưng cô không đi, chủ yếu là do Jenny và Jack đi thôi nên cô rất ít ra khỏi trung tâm thành phố Incheon. Minyu cũng vậy, cô ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài với vẻ thích thú, cô cũng rất ít được ra ngoài do sự quản lí của Chang Min. Vì vậy, hôm nay được đi xa một chút cô thấy rất vui.

Minyu chợt nhìn thấy một chiếc xe đen chạy gần xe của gia đình cô. Một tên đeo kính râm giơ tay cao ngạo chào cô. Cô hiểu ra họ đã đến. Bất chợt cô víu mạnh tay vào thành cửa ô tô. Lo lắng trào dâng trong lòng cô, cô cắn môi. Chiếc xe đen vụt qua rồi đi trước. Chang Min thấy em gái mình bám víu nghĩ rằng cô bị đau ở đâu nên rất lo lắng. Cô hỏi em gái của mình:

- Đau bụng à?

- Không... không đâu, em đang ngắm cảnh.

Chang Min thôi không hỏi nữa, cô nhìn ra xa, đã đến cánh đồng sen. Chiếc xe của gia đình cô dừng lại, họ bước xuống xe nhẹ nhàng xách đồ chuẩn bị dựng trại. Ba cô còn đem theo cầu lông đôi để cả gia đình chơi cùng nhau. Họ lại gần bờ hồ, đặt dụng cụ xuống rồi cùng nhau đi ngắm sen. Minyu nhìn những bông hoa xinh đẹp mà quên mất chuyện mà cô đang lo lắng, cô mỉm cười chạy rất nhanh ra nghịch ngịch một đóa hoa sen gần bờ.

Mọi người mỉm cười nhìn nhau, rất lâu rồi mới có dịp cả gia đình đầm ấm như vậy. Mẹ cô chợt lên tiếng:

- Đi ngắm hoa cũng không hết cả buổi được, chơi cầu lông thôi, xa bờ ra một chút không rơi cầu xuống hồ mất.

- Được.

Họ cầm vợt, cả gia đình họ chơi đùa vui vẻ với nhau. Nhìn những đường truyền của quả cầu, ít ai nghĩ rằng cuộc sống đầm ấm này của họ sẽ bị mất đi. Ai cũng đều thấy được rằng, niềm hạnh phúc này sẽ là mãi mãi.

Sau khi chơi đùa một thời gian khá lâu, họ chuyển sang việc chuẩn bị cho bữa ăn tối. Ngày hôm nay họ ăn ngoài trời thật thoáng mát, vừa nhìn cảnh đẹp vừa ăn uống trò chuyện cùng nhau thì thật là thú vị. Bữa cơm chiều diễn ra suôn sẻ trong tiếng cười nói rộn ràng. ''Ring ring''... Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, là của Minyu, cô khẽ giật mình. Mở điện thoại lên xem, một dòng tin nhắn thông báo cô: ''Đã sẵn sàng chưa?''

Minyu nắm chặt điện thoại trong tay, cảm giác sợ hãi bắt đầu dâng chiếm trong lòng cô. Cô bình tĩnh lấy lại tinh thần, quay sang ba mẹ và chị gái cố gượng cười:

- Là bạn con, bạn ấy rủ con ngày kia đi xem phim.

- Ừ, ăn tiếp đi con!

- Vâng.

Chang Min mỉm cười, em gái cô đi chơi cùng bạn bè không biết cô có nên đi cùng không nhỉ? Nhưng mà như vậy hơi gò bó, Minyu cũng cần có không gian riêng, thôi vậy. Họ chuẩn bị dọn dẹp sau bữa ăn và ra về. Mọi người bước lên xe, chợt ánh sáng sáng lóa làm Chang Min phải lùi ra xa. Đang lúc lấy lại được ổn định định tiến lại gần chiếc xe cùng ba mẹ mình, chợt một tiếng nổ vang lên chói tai.

''Ầm''...

Chiếc xe tan thành khói bụi, mọi thứ trở nên kinh hoàng và trong đó, là ba mẹ của Chang Min và cả Minyu. Chang Min nhảy ra khỏi đó lấy tay che người lại. Cô ngất đi trên nền đất. Đám người mặc áo đen đeo kính râm nhìn ra chỗ vụ nổ xảy ra. Đã xong công việc mà họ được yêu cầu, bây giờ cần trở về nhanh gọn. Họ phóng xe đi mất hút.

Trong không gian bi thương ấy, chỉ còn lại một người còn sống sót, đó là Chang Min. Rồi ngày mai, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ ra sao với cô? Một lát sau, do được đàn em đi tuần tra thông báo, Jenny và Jack hối hả chạy đến cánh đồng sen. Chang Min vẫn đang nằm ngất gần đó. Họ đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nhanh chóng đưa Chang Min về bang hội. Một số được điều động ở lại điều tra.

Khung cảnh hoang tàn ấy thật khiến người khác đau đớn, thật sự Chang Min vẫn phải chịu đau đớn mất người thân, ngay cả khi cô đã mất ba mẹ ruột, thì cô vẫn không có được một gia đình đầm ấm với ba mẹ nuôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.