A Âm - Nhất Lê

Chương 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 18Phu xe cho xe chạy rất nhanh, tiếng gió rít gào bên tai ta không ngớt.Từ khi ta hạ sinh cặp song sinh kia, cơ thể vốn đã hư nhược, lúc này cả một ngày không ăn uống gì, lại thêm nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, sắc mặt ta dần mất đi huyết sắc.Liên Nhi cẩn thận đắp áo choàng lông có trắng lên người ta, chốc chốc lại nhìn ta, chốc chốc lại nhìn ra ngoài rèm xe, trong mắt dần dần nhuốm đầy vẻ lo lắng.“Phu xe...” Liên Nhi cảm nhận được bàn tay ta vịn vào tay nàng ấy đã lạnh buốt như một tảng băng, cuối cùng định kéo màn xe muốn gọi phu xe dừng xe ngựa lại để ta nghỉ ngơi.“Liên Nhi, không cần.” Ta ra hiệu cho Liên Nhi không cần gọi phu xe.So với tình trạng cơ thể ta lúc này, việc trở về cung quan trọng hơn nhiều.Nếu để đến lúc trời sáng hắn, muốn trở về cung Vĩnh An mà không gây chú ý, sợ rằng sẽ không dễ dàng.Khuôn mặt Liên Nhi càng thêm lo lắng, chỉ có thể giữ chặt lấy ta, chắn những cơn gió lạnh lùa vào từ rèm xe.Ta nhìn Liên Nhi lo lắng chăm sóc ta giống như ta là một chú chim non yếu ớt, vừa cảm động vừa buồn cười.Mặc dù cơ thể ta không được khỏe nhưng cũng không đến mức không chịu nổi chút rung lắc này.Ta nghiêng người định gọi Liên Nhi đến ngồi cùng mình thì bất ngờ “vút” một tiếng, một mũi tên lông trắng xuyên thủng rèm xe, sượt qua mặt ta rồi cắm phập vào thành xe.Cái gì thế này?Ta nhất thời kinh hãi đến mức cứng đờ người như một khúc gỗLiên Nhi sững sờ trong chốc lát, lập tức đẩy ta ngã nhào xuống đất, không chút do dự hét lên với phu xe: “Phu xe! Phu xe! Nhanh lên chút nữa!”Lúc này ta mới hiểu ra, Liên Nhi luôn do dự không phải muốn dừng xe ngựa để ta nghỉ ngơi mà là muốn thúc xe chạy nhanh hơn. Nàng ấy che chắn trước mặt ta không phải vì sợ ta bị lạnh mà là vì sợ sẽ có ám tiễn làm ta bị thương.Cùng với tiếng hét hoảng loạn của Liên Nhi là những âm thanh vun vút của vô số mũi tên rời cung, thế nhưng lại không một mũi tên nào xuyên qua được rèm xe nữa.Bên ngoài là âm thanh của vô số đao kiếm ngăn cản mũi tên.Ta được Liên Nhi che chắn dưới người, bên tai chỉ nghe thấy tiếng binh khí chém giết đầy khiếp đảm.Sắc mặt Liên Nhi tái nhợt, trong mắt đầy nỗi sợ hãi không thể che giấu, cả người nàng ấy run rẩy không ngừng.“Liên Nhi...” Ta nhìn người cung nữ nhỏ bé đã làm bạn bên cạnh ta năm năm, nàng ấy rõ ràng là vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng che chở cho ta.“Chiêu nghi, Chiêu nghi đừng sợ, sắp đến cổng hoàng cung rồi.” Xe ngựa vẫn lao nhanh, giọng nói của Liên Nhi run rẩy không ngừng: “Hoàng thượng nói... nói sẽ có ám... ám vệ bảo vệ Chiêu nghi.”“Hoàng thượng nói với ngươi sẽ có nguy hiểm sao?” Ta nhẹ nhàng hỏi.“Hoàng thượng nói, nếu trở về trễ sẽ bị người... người có tâm theo dõi phát hiện, cho nên dặn nô tì nhất định... nhất định phải đưa Chiêu nghi về cung đúng giờ.” Liên Nhi nhìn ta, trong mắt long lanh nước mắt: “Nô tì... nô tì thề sống chết bảo vệ Chiêu nghi được an toàn!”“Ngươi nói nhảm, ta từ nhỏ đã học võ, từng đánh khắp hẻm Thiên Phúc không đối thủ, còn là bang chủ bang Thiên Phúc, đã gặp biết bao trận đánh lớn, cần gì ngươi bảo vệ.” Ta nắm lấy tay Liên Nhi, kéo nàng ấy xuống khỏi người ta, cùng ta nấp sau tấm rèm xe: “Hơn nữa, mũi tên kia bắn còn không trúng đích.”Ta vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng ngựa hí đau đớn thảm thiết.Xe ngựa bắt đầu lắc lư dữ dội, lúc xe ngựa sắp lật nhào, lại một tiếng ngựa hí thảm thiết nữa vang lên, tiếp đó là tiếng “phịch” nặng nề, xe ngựa bất ngờ vững vàng dừng lại.Ta vẫn còn hoảng hốt, trái tim đập loạn xạ, dần dần tiếng đao kiếm giao đấu bên ngoài cũng biến mất.“Ra ngoài.” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài xe ngựa truyền vào trong, giọng nói không lớn nhưng lọt vào tai ta lại giống như tiếng sấm.Ta ngồi yên không nhúc nhích, cảm giác nhất định là mình nghe nhầm.“Mau ra ngoài!” Giọng nói ấy rõ ràng hơn, mang theo chút không kiên nhẫn, nghe lại chân thật hơn nhiều.Sau đó tấm rèm xe bị kéo ra, đập vào mắt ta là một gương mặt tuấn mỹ phi phàm.Hắn mặc một bộ trang phục màu đen ôm sát người, tóc dài buộc chặt lên, chân mày nhíu lại, trong mắt hiện lên chút tức giận nhưng bàn tay vẫn đưa về phía ta.“Nàng sợ đến đần người rồi à?” Hắn thấy ta kinh ngạc không nói nên lời, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: “Không phải là bang chủ của bang Thiên Phúc sao?”Ta lập tức nhào vào lòng hắn, vòng tay ấm áp của hắn mang theo một chút mùi máu tanh. Tất cả đều là thật, thật sự là hắn.Sao hắn lại ở đây? Sao hắn lại đột nhiên giống như từ trên trời giáng xuống trước xe ngựa của ta?À, võ công của hắn thực sự rất tốt.Nhưng sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây?“Thừa Nguyên Chỉ, thật sự là ngài rồi.” Ta dụi đầu vào trong ngực hắn, thì thầm gọi.“Nàng dám gọi thẳng tên của trẫm!” Hoàng thượng đưa một tay che mắt của ta lại, tay kia ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng bế ta xuống khỏi xe ngựa.Dù trong lời nói của hắn mang theo ba phần tức giận nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận.Đúng vậy, tên húy của Hoàng thượng sao có thể dễ dàng gọi ra như thế?Nhưng Hoàng thượng sao lại có thể trong đêm tối mặc y phục dạ hành, đứng trước cổng cung, trên trán còn dính mồ hôi sau khi đánh nhau, mang theo chút giận dữ, ôm lấy eo một phi tử như vậy chứ?Cho nên, ngài không phải là Hoàng thượng. Ngài là Thừa Nguyên Chỉ, là phu quân của ta. Chỉ có phu quân ta mới có thể giữa đêm khuya ôm lấy thê tử còn đang kinh hãi của mình.“Sao lại che mắt thần thiếp?” Ta đưa tay muốn gỡ bàn tay đang che mắt mình ra nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã nghe một tiếng thét “Á” chói tai, theo sau là tiếng “bịch” nặng nề.Liên Nhi!“Hoàng thượng, nàng ấy sợ quá ngất đi rồi.” Một giọng nói trầm thấp mang theo chút lúng túng khó xử bẩm báo.Hả?Sao ta lại cảm thấy giọng nói này cũng có chút quen tai như vậy?Nhưng ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Hoàng thượng đã ghé vào bên tai ta nói: “Trẫm sợ nàng nhìn thấy máu ngựa chảy đầy đất cũng sẽ ngất đi như thế, nếu như ngất đi không dậy nổi, ba đứa con của trẫm sẽ không còn mẫu thân.”Hắn thật sự không hề che giấu vẻ mỉa mai trong lời nói, cái gì mà Thừa Nguyên Chỉ, cái gì mà phu quân, hắn vẫn là tên cẩu Hoàng đế kia thôi. Phì!Hoàng thượng cưỡi ngựa đi đường vòng rẽ trái rẽ phải qua cổng An Phúc mới tiến vào hoàng cung.Sau khi vào cung, ta lập tức ngồi lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.Khi ngồi trên lưng ngựa ta đã cảm thấy choáng váng chóng mặt, vừa ngồi lên xe ngựa thì toàn thân đã đau nhức, thực sự rất mệt mỏi, thế là ta lại dứt khoát tựa vào lòng Hoàng thượng định nghỉ ngơi một chút.“Nàng cũng biết mệt nữa à?” Hoàng thượng thấy ta không khách khí chút nào coi hắn như gối mềm, sắc mặt tái nhợt đi nhưng cũng không đẩy ta ra.“Hoàng thượng, A Âm không còn phụ thân nữa rồi.” Ta nhắm mắt lại, im lặng rất lâu, giọng nói nhẹ như gió thoảng.Bên trong cung điện này thật yên tĩnh. Xe ngựa lăn bánh chậm rãi đi trên con đường cung, ngoài tiếng vó ngựa lộc cộc, ngay cả tiếng gió cũng chỉ nhẹ nhàng.“Hừ.” Hoàng thượng khẽ hừ một tiếng, cơ thể hơi cứng lại.Ta đột nhiên nhớ tới việc khi Tề gia còn đứng ở phe Thái tử, từng không chút lưu tình tấn công phe Ninh vương. Phụ thân của ta còn dâng không ít tấu chương hạch tội phe Ninh vương.Phụ thân ta qua đời, bên trong hoàng cung này, ngoài ta ra sợ rằng chẳng còn ai cảm thấy đau buồn.Cảm giác mệt mỏi trên người ta lập tức giảm đi đôi chút, ta chậm rãi ngồi dậy, muốn rời khỏi vòng tay của Hoàng thượng, đối với hắn mà nói, đây vốn không phải chuyện đau buồn gì.Nhưng Hoàng thượng lại đưa tay ôm lấy vai ta, ép ta trở lại trong lòng hắn: “Trẫm sẽ phong Tề Thương làm Định Bắc tướng quân, triệu hắn trở về chịu tang, thừa kế Tề phủ. Mặc dù Tề phủ không còn là tướng phủ nhưng vẫn là phủ tướng quân. Tang lễ sẽ không sơ sài.”Ta trợn tròn mắt nhìn Hoàng thượng không chớp mắt lấy một lần.Tề gia bị giáng chức lưu đày đến vùng đất khắc nghiệt, mặc dù đã được ân xá quay về kinh thành nhưng vẫn chỉ là gia đình bá tánh bình thường, tang lễ không thể nào tổ chức lớn cũng không có cách nào tổ chức lớn.Nhưng nếu là phủ Tướng quân thì lại khác. Phụ thân của Tướng quân qua đời, tang lễ có thể tổ chức long trọng.Tại sao?Ta không hề nhìn thấy chút cảm giác đau buồn nào trên khuôn mặt Hoàng thượng. Hắn tuyệt đối không thể vì nhớ ơn phụ thân ta nên mới sắp xếp như thế.Tên cẩu Hoàng đế này thù lâu nhớ dai như vậy, càng tuyệt đối không thể vì muốn thể hiện tấm lòng bao dung rộng lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân mà làm như vậy.Hắn nói ra điều này mà mặt không chút biểu cảm, sợ rằng trong lòng không hề muốn nhưng hắn vẫn làm như vậy.Tại sao?“Ông ấy là phụ thân của nàng.”Hoàng thượng quý chữ như vàng, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, xem như đáp lại biểu cảm đầy nghi hoặc của ta.“Thừa Nguyên Chỉ, ngài giỏi lắm, đợi thân thể thần thiếp khỏe lại, thần thiếp sẽ sinh cho ngài một cô con gái.” Ta ôm chặt lấy eo của Hoàng thượng, ngửi được mùi hương Long diên nhàn nhạt trên người hắn, đột nhiên ta cảm thấy mùi hương kỳ lạ này cũng trở nên ngọt ngào.“Nàng lại dám gọi thẳng tên húy của trẫm!”Hoàng thượng nổi giận đùng đùng quát lớn, tiếng thét của hắn vang vọng trong con ngõ nhỏ tĩnh mịch của hậu cung, kéo dài không dứt.19Năm Tân Kiến thứ sáu, tuyết lớn vẫn đúng hẹn trút xuống.Sau khi hồi cung, ta tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ về giọng nói của người ngày hôm đó bẩm báo với Hoàng thượng rằng Liên Nhi bị sợ hãi ngất xỉu, giọng nói ấy quen thuộc đến lạ thường, khiến ta băn khoăn mãi không yên, ruột gan rối bời.Hỏi Liên Nhi mấy lần, nàng ấy lại chỉ nhớ cảnh tượng máu chảy khắp nơi. Ta muốn hỏi Hoàng thượng, nhưng mỗi khi ánh mắt Hoàng thượng nhìn về phía ta, ta lại không thốt nên lời.Không còn cách nào, lần này ta thực sự nợ vị Hoàng thượng lòng dạ hẹp hòi này một ân tình to lớn.Ngày trước ở hẻm Thiên Phúc, nếu như có người ám hại người trong bang Thiên Phúc của ta, còn hại ta suýt chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ, cho dù giết địch một ngàn tổn hại tám trăm ta cũng phải truy tìm kẻ đó ra, đánh cho một trận để trả thù, đúng với câu "Có qua có lại mới toại lòng nhau."Ta tuy không học rộng tài cao như đại tỷ nhưng tinh túy trong sách vở ta vẫn ghi nhớ cẩn thận, lại thực hiện nghiêm chỉnh, cho đến khi ta nhập cung.Nhập cung, khắp nơi là những quy tắc phiền toái, trái một điều phải một điều trói chặt tay chân ta.Thật là phiền phức!Chẳng hạn như lần này, chính Huệ Phi biết được đêm khuya ta lén xuất cung hồi phủ, đã ngấm ngầm thông đồng với thái giám và thị vệ, mua chuộc sát thủ bên ngoài cung, gấp rút lập kế hoạch, dự định trong đêm tối lặng yên không một tiếng động kết liễu ta ngoài tường thành hoàng cung.Khi Liên Nhi truyền đạt lời của Hoàng thượng xong, ta thực sự khó mà tưởng tin nổi.Ta và Huệ Phi rất ít khi qua lại, chỉ biết nàng ta nhập cung cùng một năm với ta, hình như được Hoàng thượng rất sủng ái, vừa mới nhập cung đã lập tức phong làm phi.Nàng ta tài năng dung mạo đều xuất chúng, có mấy phần phong thái mỹ nhân khuynh thành, mỗi khi trong cung có yến tiệc, ta đều không nhịn được mà liếc nhìn nàng ta thêm vài lần.Nếu nói có mâu thuẫn gì thì chỉ là một lần nàng ta bị ta nhìn đến tức giận, đòi móc mắt ta.Khi ấy, ta mới vào cung chưa đầy một năm, bị Hoàng thượng mỉa mai rằng dù có móc mắt ta hay không thì cũng chẳng khác gì, bởi đôi mắt ta giống như nước ao tù, không nhìn rõ được người khác, hắn chọc cho ta nổi giận đùng đùng nhưng cũng không làm gì được.Nàng ta nghe vậy cũng nguôi giận.Từ đó về sau, ta biết Huệ Phi không thích bị người khác nhìn chằm chằm nên ta cũng không nhìn nàng ta nữa. Tại sao nàng ta lại muốn cái mạng nhỏ này của ta chứ?Thế là ta vén váy lên định chạy đến cung Tường Phúc tính sổ với Huệ Phi.Nhưng còn chưa kịp bước qua bậc cửa, ta đã bị Liên Nhi và Thúy Tâm ôm chặt lấy đùi lớn tiếng hét lên: “Chiêu nghi, xin hãy bình tĩnh!”Khổ nỗi thân thể của ta vẫn còn yếu, chân không có chút sức lực nào, bị hai tiểu nha đầu kéo mạnh quay trở lại bên trong phòng.“Chiêu nghi, Huệ Phi là chính nhất phẩm hoàng phi, địa vị tôn quý.”Ta cũng là chính nhị phẩm Chiêu nghi, nàng ta có thể tùy ý tìm người giết ta, tại sao ta lại không thể xả giận? Ta không phục!“Chiêu nghi hiện đã có ba vị tiểu điện hạ, làm việc gì cũng phải cân nhắc kỹ càng, không để người ta nắm được nhược điểm.”Có thù không báo không phải quân tử, ta phải làm gương tốt cho ba đứa nhỏ kia!“Chiêu nghi, thân thể của người vẫn còn yếu, đánh không lại Huệ Phi đâu, sẽ chịu thiệt thôi.”Yếu thì có yếu thật nhưng chỉ cần ta ra tay bất ngờ lúc đối phương không chuẩn bị, ta không tin không trả được mối hận này!“Chiêu nghi, người còn nhớ sau khi Định Bắc tướng quân hồi kinh đã nhận chức dưới trướng Phiêu Kỵ Đại tướng quân Lý Nguy không?”Khí thế của ta lập tức giảm hẳn xuống.Lý Nguy chính là phụ thân của Huệ Phi, phụ thân của Huệ Phi lại quản lý ca ca của ta.Ta thất vọng ngồi phịch xuống, tự nhủ bản thân ta thì không sao nhưng nếu liên lụy đến ca ca, ta còn mặt mũi nào đối diện với Tề gia đây?Ngàn vạn lần không ngờ tới, ta còn chưa kịp nghĩ thông suốt, tiểu thái giám Tiểu Hạ Tử bên cạnh Hoàng thượng đã truyền ý chỉ khắp lục cung: Huệ Phi thất lễ trước ngự tiền, tước bỏ phi vị và phong hào Huệ phi, giáng xuống làm Lý Bảo Lâm.Huệ phi từ chính nhất phẩm hoàng phi bị giáng thẳng xuống Bảo Lâm chính lục phẩm? Thất lễ trước ngự tiền? Đây là thất lễ nghiêm trọng tới mức nào chứ?“Chiêu nghi, chắc hẳn là Hoàng thượng biết chuyện người bí mật xuất cung không tiện lộ ra bên ngoài, nên chỉ đành tìm cớ khác để trách phạt Lý Bảo Lâm.” Thúy Tâm thấy ta tỏ vẻ ngờ vực, mỉm cười nói: “Hoàng thượng thật sự đau lòng Chiêu nghi đấy.”Thừa Nguyên Chỉ mà có lòng tốt như vậy sao? Nếu hôm nay hắn đến cung Vĩnh An, ta nhất định sẽ quỳ xuống lạy hắn ba cái.Nhưng Hoàng thượng đã tròn năm ngày không đến cung Vĩnh An.Bởi vì Hoàng thượng xử phạt Huệ phi quá nghiêm khắc, phụ thân nàng ta là Lý Nguy dẫn theo mấy vị đại thần tâm phúc đã dâng không ít tấu chương, lời lẽ bên trong thể hiện rõ sự bất mãn.Bất mãn đến nỗi ta còn chưa kịp gặp Hoàng thượng đã nghe được đủ loại lời đồn đại.Nhưng Hoàng thượng đã trải qua hai vương tranh đoạt hoàng vị, xử lý những lời ra tiếng vào này cực kỳ gọn ghẽ, không tốn bao nhiêu sức lực đã khiến tiền triều hậu cung lại một lần nữa yên bình.Không biết Hoàng thượng đã nói gì với Lý Nguy, chỉ biết rằng ngày hôm đó lúc Lý Nguy tiến vào điện Sùng Đức vẫn còn oán khí ngập trời nhưng đến khi rời đi thì lại cảm động đến rơi nước mắt.Thật sự là kỳ diệu.Vì vậy, đến ngày thứ sáu, khi ta nhìn thấy Hoàng thượng ung dung chậm rãi bước vào cung Vĩnh An của ta, ta không nhịn được mà cẩn thận quan sát đỉnh đầu của Hoàng thượng, muốn nhìn một chút xem có phải trên đỉnh đầu Thừa Nguyên Chỉ đang tỏa ra tiên khí không.“Nàng cảm thấy mình không xứng với trẫm à?” Hoàng thượng nhàn nhã ngồi xuống, nâng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, vẻ mặt vô cùng tự mãn.Ta lập tức thu lại ánh mắt nhiệt thành quá mức của mình, trong lòng âm thầm hối hận, quả thật vô ý làm mất mặt Tề gia của ta rồi.Huệ phi đã bị trừng phạt, ta cũng sớm bỏ qua chuyện nàng ta muốn ám sát ta ngày hôm đó.Nhưng giọng nói quen thuộc đến kỳ lạ đêm đó càng ngày càng khiến trong lòng ta ngứa ngáy khó chịu, rốt cuộc là ai đây?Sao ta cứ cảm thấy quen tai nhưng mãi vẫn không nhớ ra được là ai?Ngứa ngáy suốt năm ngày, hôm nay cuối cùng ta cũng có cơ hội hỏi rõ.Ta không kìm được sự nôn nóng, liền hỏi: “Hoàng thượng có biết người đêm đó đỡ Liên Nhi là ai không?”Trong mắt Hoàng thượng lóe lên lóe lên một tia sâu xa khó đoán.Hắn trầm mặc rất lâu, đến khi ta định hỏi lại một lần nữa, hắn bắt đầu kêu ca kể khổ, từ việc Lý Nguy ở tiền triều hoành hành ngang ngược đến việc các phi tần hậu cung bàn tán lung tung, Hoàng thượng nói đến đầu lưỡi nở hoa kể lại chi tiết hắn đã chịu đựng muôn vàn ấm ức để che giấu chuyện ta lén lút xuất cung, khiến ta nghe xong thì mặt đỏ tai hồng, xấu hổ vô cùng.Sau đó, mỗi khi ta muốn hỏi thêm, Hoàng thượng lại dùng ánh mắt giống như phải chịu nỗi oan ức lớn bằng trời, dồn ép đến mức khiến ta cảm thấy nếu như ta còn mở miệng nhắc một câu nào về chuyện đêm đó, hỏi thêm một câu về người đêm đó thì chính là loại lòng lang dạ sói không bằng cầm thú.Trước giờ ta chưa từng biết Thừa Nguyên Chỉ ngoài việc lạnh lùng và nhỏ nhen, còn có khả năng khiến người khác không thể mở miệng được thế này.Nhưng rốt cuộc là tại sao? Ta mang trong lòng một đống nghi vấn nhưng cũng chỉ đành bỏ qua.Huống chi, nỗi đau đớn khi mất đi người thân mỗi ngày lại càng thêm rõ rệt.Phụ thân qua đời, thân là con gái, đáng lẽ ta phải ăn chay ba tháng, mặc đồ tang nửa năm nhưng thân là cung phi, việc mặc đồ tang là tuyệt đối không thể làm, chỉ còn lại duy nhất chuyện ăn chay có thể thực hiện.Ta từ nhỏ đã ghét nhất là ăn chay nhưng giờ đây mỗi ngày ba bữa chỉ có rau xanh, củ cải, nước trong, ta lại không hề cảm thấy khó nuốt. Ngay cả những bát thuốc đắng ngắt uống ba lần mỗi ngày, ta cũng thoải mái uống một hơi hết sạch.Thì ra, nỗi đau đớn trong lòng có thể lấn át cả sự khó chịu trong miệng.Thế nhưng Hoàng thượng thấy thấy ta ăn chay suốt một tháng rưỡi mà không than phiền một câu, cũng không cau mày lấy một cái, hắn chăm chú quan sát ta hồi lâu.Sau một hồi suy tư, hắn gọi Thái y hàng ngày chăm sóc ta đến, cho rằng ta vì đau buồn quá độ mà mất đi vị giác.Thái y bắt mạch, kiểm tra lưỡi của ta kỹ lưỡng, nhiều lần khẳng định ta không có vấn đề gì, hắn mới yên tâm. Nhưng nhìn khuôn mặt ta nhăn nhó như quả mướp đắng của ta, hắn vẫn cau mày, đưa tay sờ trán ta, hỏi: “Rốt cuộc có phải không khỏe chỗ nào không?”“Khó chịu, trong lòng giống như bị rót đầy nước ớt.” Ta ôm lò sưởi Thúy Tâm đưa, giọng khàn khàn đáp lại. Bàn tay ấm áp của Hoàng thượng áp lên trán ta, nhẹ nhàng đặt lên trán ta xoa vài cái rồi buông xuống.“Trong lòng khó chịu à?” Hắn nhìn sắc mặt nhợt nhạt của ta, thấy ta không muốn để ý đến hắn thì hơi nhíu mày, do dự một chút rồi thấp giọng nói với Tiểu Hạ Tử: “Gọi Gia Nghĩa đến cung Vĩnh An.”Gia Nghĩa? Gia Nghĩa là ai? Là Thái y mới sao? Lại muốn kê thêm những loại thuốc đắng chết người đó sao? Cho dù ta có thể tạm thời chịu khổ vì nỗi đau trong lòng nhưng không có nghĩa là ta sẵn sàng để người ta tùy tiện đổ thuốc vào miệng mình. Ta là cái hũ thuốc của Thái y viện chắc?“Thần thiếp không gặp Gia Nghĩa nào hết!” Ta dùng ánh mắt đe dọa Tiểu Hạ Tử, ngươi dám dẫn một Thái y đeo hòm thuốc quay lại thử xem.“Không phải Thái y đâu.” Hoàng thượng lắc lắc ống tay áo, kéo vạt áo ngồi xuống đối diện ta, ra hiệu cho Tiểu Hạ Tử nhanh chóng đi ngay. Tiểu Hạ Tử như được giải thoát, chạy biến mất tăm.“Gia Nghĩa là Thống lĩnh Vũ Lâm vệ.”“Vũ Lâm vệ?” Ta nhìn Hoàng thượng, sắc mặt hắn rất khó đoán, ánh mắt nhìn ta có chút khác thường.Vũ Lâm vệ trực thuộc Hoàng thượng, thay vì nói là tướng sĩ chi bằng gọi là ám vệ. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng, cho nên đều là những người có võ nghệ cao cường. Thống lĩnh giữ vai trò chỉ huy Vũ Lâm vệ càng là người thân tín của Hoàng thượng, tuy chức quan không lớn nhưng địa vị cũng không nhỏ.Ta lại vô cùng nghi hoặc. Trong lòng ta đang buồn bực khó chịu, Hoàng thượng gọi người của Vũ Lâm vệ tới làm gì?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.