(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 11Cuối mùa xuân đầu mùa hè, suốt đêm ta không ngủ. Sáng hôm sau ta gọi Thúy Tâm đến trang điểm cho ta thật tỉ mỉ.Trong gương đồng là khuôn mặt kiều diễm của một thiếu nữ mười tám tuổi, đã hoàn toàn rũ bỏ nét ngây ngô khi ta mới nhập cung năm mười lăm.Trong lòng ta không ngừng nhắc nhở bản thân: Không được khóc, không được khóc!Nhưng khi bóng dáng từng vô số lần quanh quẩn trong giấc mơ xuất hiện ở trước mặt ta, mang theo giọng nói khàn khàn, già nua, run rẩy quỳ xuống gọi ta một tiếng “Chiêu nghi”, nước mắt ta vẫn không kìm được mà tuôn rơi.Ta không còn là “A Âm” nhỏ bé có thể nhào vào lòng họ mà làm nũng nữa. Họ cũng không còn có thể bảo vệ ta chu toàn để ta mặc sức làm loạn rồi.Nhưng không sao, họ vẫn là những người yêu thương ta nhất, nhìn thấy ta, họ bảo rằng ta đã chịu khổ rồi.Ba năm trời, cuối cùng ta cũng có thể gọi một tiếng “phụ thân”, gọi một tiếng “mẫu thân” rồi.Khi ta còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau niềm vui sướng và xúc động lớn lao ấy thì một tiếng hô “Hoàng thượng giá lâm” đã khiến trái tim ta run lên một cái.Tên cẩu Hoàng đế này đến đây làm gì?Phụ thân ta cúi đầu hành lễ, rất lâu không chịu đứng lên.Lần bái lạy kéo dài này không chỉ để xóa bỏ hiềm khích nhiều năm trước, mà còn là cảm tạ hoàng ân, cũng là tấm lòng của một người cha làm hết khả năng những điều mình có thể làm được dành cho tiểu nữ nhi cô độc nơi cung cấm.Tề gia đã sớm không còn là tướng phủ quyền thế ngập trời trước kia. Sau lưng ta không có gia tộc làm chỗ dựa, thứ có thể dựa vào chẳng qua chỉ là chút ân sủng của Hoàng thượng mà thôi.Nhưng phụ thân ta, người rời kinh ba năm qua, làm sao biết được mối hiềm khích giữa ta và Hoàng thượng đã kéo dài và sâu đậm đến mức nào.Cho dù phụ thân có dẫn theo toàn bộ già trẻ Tề gia quỳ đến mòn vỡ nền gạch cung Vĩnh An, Hoàng thượng cũng không thể từ một tên tiểu nhân tâm cơ hóa thành một chính nhân quân tử được.Ta ôm lấy Giác Nhi, khó khăn cúi người định đỡ phụ thân dậy.Thế nhưng Hoàng thượng lại nhanh ta hơn một bước, khách khí đỡ phụ thân ta đứng lên, còn ban chỗ ngồi. Sau đó, hắn quay sang nắm tay ta, dịu dàng nói:“Tề lão cứ yên tâm, A Âm đã vất vả vì hoàng gia sinh hạ Hoàng tử. Trẫm nhất định sẽ yêu thương nàng. Những chuyện cũ đã qua rồi, bây giờ trẫm còn cần nhờ cậy tướng quân Tề Thương bảo vệ giang sơn cho trẫm.”Những lời này thật sự còn ngọt ngào hơn cả lời lẽ của những công tử si tình trong thoại bản mà ta từng đọc.Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cách hắn gọi ta từ những lời lạnh nhạt như “này”, “ê” đã chuyển thành “A Âm” dịu dàng trìu mến.Ta lại càng không biết câu “sẽ yêu thương” của hắn có phải là lần tới khi ném cho ta một cái chăn sẽ kèm thêm một cái gối hay không.Còn về phần đại ca của ta, ta đã đoán được từ lâu. Việc hắn chần chừ không triệu hồi huynh ấy về triều chắc chắn là có ý đồ khác.Ta cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới vị Hoàng đế khí độ bất phàm trước mặt này, càng nhìn càng cảm thấy những lời hắn vừa nói chẳng có ý tốt lành gì.Thế nhưng phụ thân ta lại rưng rưng nước mắt, run rẩy dập đầu tạ ơn liên tục. Đến lúc rời cung phụ thân còn nắm chặt tay ta, không ngừng cảm thán Hoàng thượng nhân đức, dặn dò ta phải trân trọng, đừng giống như khi còn nhỏ tùy tiện làm bậy mà phụ lòng thánh ân.Chính vì vị Hoàng thượng chuyên khiêu khích châm ngòi ly gián này, lần đầu tiên trong mười tám năm qua Tề Âm ta cảm nhận được sự cô đơn và bất lực ngay trong mối quan hệ tình thân của mình.Ta buồn bực tức giận quay sang nhìn về phía Hoàng thượng đang đứng bên cạnh, vừa hay bắt gặp ý cười đầy ý tứ trong mắt hắn vẫn chưa tan biến.12May mắn thay, trong những người thân của ta vẫn có một người mà Hoàng thượng không thể mê hoặc được, đó chính là Giác Nhi của ta.Từ sau khi đầy tháng, Giác Nhi đã không còn dáng vẻ nhăn nheo, cau có như trước mà biến thành một búp bê sữa phấn điêu ngọc trác*, nhìn thấy bộ dạng đáng yêu đó khiến trái tim ta tan chảy, cuộc sống của ta thêm phần rực rỡ.Những khổ sở mà ta đã chịu đựng vì thằng bé trước đây thật sự chẳng đáng là gì. Bây giờ chỉ cần Giác Nhi nhoẻn miệng cười một cái, dù là núi đao biển lửa ta cũng sẵn lòng vượt qua vì thằng bé.*phấn điêu ngọc trác: dùng để miêu tả vẻ đẹp tinh xảo và hoàn mỹ như được chạm khắc từ phấn và ngọc.Càng quan trọng hơn là, Giác Nhi của ta chưa từng sợ oai phong của phụ hoàng nó mà luôn một lòng một dạ đứng về phía mẫu thân của mình.Khi Giác Nhi mới vừa tập bò, ta và tên Hoàng thượng tiểu nhân kia chia nhau đứng hai bên, thằng bé không chút do dự mà bò thẳng về phía ta.Khi Giác Nhi bắt đầu bập bẹ tập nói, mỗi ngày ta và Hoàng thượng đều cố gắng hết sức lặp đi lặp lại “phụ hoàng” và “mẫu phi” trước mặt thằng bé. Cuối cùng thằng bé lại vung cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm như ngó sen về phía ta, non nớt gọi tiếng “mẫu phi” đầu tiên.Đến khi Giác Nhi chập chững tập đi, ta và Hoàng thượng chen nhau đứng ở trước mặt thằng bé, căng thẳng giơ tay ra bảo vệ. Nhưng ngay cả khi ngã, thằng bé cũng chỉ ngã vào trong lòng ta mà thôi.Giác Nhi càng lớn càng yêu quý ta, sự thiên vị thằng bé dành cho ta cũng càng ngày càng rõ ràng. Sao ta có thể không yêu thằng bé được. Ta yêu Giác Nhi đến phát đ i ê n!Nhưng Hoàng thượng thì không được hài lòng giống như ta.Nhớ lại năm đó ta kinh hãi trước sự xấu xí của Giác Nhi đến suýt chút nữa ném thằng bé đi, may mà Hoàng thượng đỡ được. Bây giờ Giác Nhi lại hoàn toàn không nhớ đến ân tình của phụ hoàng cứu mình ngày đó. Mỗi lần như vậy hắn đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chỉ có thể véo nhẹ vài cái vào má của Giác Nhi mà không biết phải phát tiết thế nào.“Ngài đừng có bóp má Giác Nhi lung tung!”Ta ôm lấy Giác Nhi đang ngủ say sưa, gạt bàn tay xấu xa của Hoàng thượng ra.“Trẫm bóp lung tung? Trẫm bóp rất nghiêm túc mà!”Hoàng thượng hờn dỗi nhéo má Giác Nhi thêm hai cái, rồi cuốn mình trong chăn, lạnh lùng quay lưng lại với ta, hừ một tiếng.“Con trai không tốt, trẫm muốn có một cô con gái.”Năm Tân Kiến thứ tư, Giác Nhi hơn một tuổi, Hoàng thượng bắt đầu nói muốn có một cô con gái.Nhưng hậu cung đông đảo phi tần như vậy, không có lý nào đứa con gái đó nhất định phải do ta sinh chứ?Ta để ý thấy số lần Hoàng thượng qua đêm ở cung Vĩnh An càng ngày càng nhiều. Thời gian ta được ở bên Giác Nhi càng ngày càng ít, sự bực bội tích tụ trong lòng ta cũng nhiều lên.Lần này ta còn chưa kịp bùng nổ thì Thái hậu đã ra tay trước.Hôm đó trời trong gió mát, đúng là một ngày đẹp trời. Khi mặt trời ngả về phía tây, ta đang lo lắng không biết Hoàng thượng sẽ bất ngờ xuất hiện vào lúc nào.Ta hôn nhẹ lên má Giác Nhi, rưng rưng chuẩn bị gọi nhũ mẫu bế con đi lại thấy Tiểu Hạ Tử hớt ha hớt hải chạy đến bẩm báo.“Chiêu nghi, hôm nay Hoàng thượng không thể tới đây. Xin Chiêu nghi tự mình dùng bữa tối trước.”Không tới? Trái tim ta lập tức nhảy cẫng lên vui sướng, vội vàng gọi Tiểu Hạ Tử kể rõ ngọn nguồn.Hoá ra là bà già Thái hậu cuối cùng cũng quyết định ra tay với chính đứa con trai của mình.Liên tiếp mấy tháng trời, Hoàng thượng cứ bảy ngày lại có ba bốn ngày ở lại cung Vĩnh An của ta, còn một hai ngày thì ở trong điện Hưng Đức của hắn. Còn lại một ngày rưỡi cũng chỉ thỉnh thoảng ghé qua cung của Hoàng hậu hoặc Tứ phi ngồi một lát.Các phi tần trong cung như sống trong cảnh góa bụa, ngọn lửa ghen tuông bùng cháy đến tận trong cung của Thái hậu, khiến bà tức giận đến mức đập vỡ cả bảo bối ngọc như ý yêu quý nhất.Ngay sau khi Hoàng thượng hạ triều đã vội vàng chạy đến cung Thái hậu để xin lỗi, vì vậy mới không thể đến chỗ ta quấy rầy.Ta nghe xong, trong lòng lập tức hân hoan vui mừng. Cuối cùng tên tiểu nhân Hoàng thượng này cũng có người trừng trị hắn rồi.Sau khi Tiểu Hạ lui ra, ta vui vẻ ôm lấy Giác Nhi thoải mái thưởng thức một bữa ăn ngon rồi ngủ một giấc thật say.Nghe nói hôm đó Thái hậu nổi cơn thịnh nộ, đuổi hết tất cả người xung quanh đi. Bên ngoài chỉ nghe thấy từ trong liên tục truyền ra tiếng tranh cãi. Khi Hoàng thượng bước ra, sắc mặt lạnh như sắp kết một lớp băng.Kể từ ngày hôm đó, Hoàng thượng không còn đến cung Vĩnh An của ta nữa. Bắt đầu từ cung Hoàng hậu trở đi, các phi tần trong cung lần lượt trông mong được nhận hoàng ân mưa móc mà bọn họ ngày nhớ đêm mong.Nhưng hoàng ân này rõ ràng không giống như bọn họ kỳ vọng.Hơn một tháng trôi qua, sự lạnh lùng như ba thước hàn băng trên khuôn mặt Hoàng thượng khiến các phi tần trong hậu cung run rẩy sống trong nơm nớp lo sợ.Đám cung nữ và thái giám đi lại trên đường đều không dám thở mạnh. Mặc dù là mùa xuân tháng Ba nhưng toàn bộ hoàng cung lại lạnh lẽo giống như giữa mùa đông giá rét.Tuy nhiên, ở giữa mùa đông giá rét đó chỉ có một nơi như chốn đào nguyên, đó chính là cung Vĩnh An của ta.Hoàng thượng không đến cung Vĩnh An nữa, ta và Giác Nhi đã một tuổi rưỡi sống vô cùng vui vẻ. Hôm nay làm đèn lồng cung đình, ngày mai buộc xích đu, khiến toàn bộ cung Vĩnh An hoàn toàn náo loạn đến sắp lật trời.Nhưng ta đã quên mất rằng vui quá dễ hoá buồn. Khi ta đang vui vẻ đến quên cả trời đất thì trong cung Thái hậu đã truyền đến một ý chỉ.13Buổi chiều, một cơn mưa rào bất chợt đổ xuống, trong cung của Thái hậu hương trầm nhẹ nhàng tỏa ra. Ta mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào trong điện.Thái hậu phất tay đuổi những người bên cạnh lui ra. Nhìn thấy tình hình này ta bắt đầu tự hỏi liệu trong thời gian qua mình có quá phóng túng hay không, chẳng lẽ Thái hậu muốn động tư hình với ta sao?Khuôn mặt của Thái hậu trở nên mơ hồ không rõ ràng trong làn khói trầm. Chỉ là bà ấy im lặng quá lâu khiến ta cảm thấy có chút bồn chồn bất an. Nhớ lại lời Thúy Tâm đã liên tục căn dặn nên ta phải kiên nhẫn, cố gắng giữ bình tĩnh chờ Thái hậu lên tiếng.Nhưng sự im lặng này có phải đã kéo dài quá lâu rồi không?“Năm Hồng Gia thứ ba mươi sáu, lúc đó ai gia mười tám tuổi, trải qua nhiều khó khăn trắc trở cuối cùng cũng như ý nguyện kết hôn với thiếu niên lang hay cầm roi cưỡi ngựa chọc cho ta cười, vừa nhập phủ đã được sủng ái.”Cuối cùng Thái hậu đã phá vỡ sự im lặng. Giọng nói của bà ấy chậm rãi vang lên trong làn khói, nghe có chút hư ảo không chân thật.Ta nhất thời ngẩn người. Sao hôm nay Thái hậu lại không trách mắng ta mà còn kể chuyện năm xưa cho ta nghe thế này?“Năm Hồng Gia thứ ba mươi tám, cuộc tranh đoạt hoàng vị giữa năm vị Hoàng tử thật sự rất khốc liệt. Tiên hoàng bị người khác mưu hại, giam lỏng ở phủ Thái tử, ai gia cũng mất đi đứa con đã ba tháng trong bụng. Tiên hoàng chỉ trong một đêm đã thay đổi tính cách hoàn toàn, từ đó trở nên ít nói, chỉ có thể tâm sự với ai gia mấy câu. Mùa đông ấy thật u ám và lạnh lẽo, đến bây giờ ai gia vẫn không thể quên được.”“Năm Hồng Gia thứ bốn mươi hai, ai gia sinh ra Hoàng đế, trong mắt Tiên hoàng hiện lên chút vui mừng hiếm hoi.”“Năm Hồng Gia thứ bốn mươi ba, Tiên hoàng sau năm năm dưỡng sức cuối cùng cũng bước lên ngôi vị chí tôn. Ngày hôm đó Tiên hoàng nắm tay ai gia nói mọi chuyện đều đã qua rồi, từ đây đã là bước qua bóng tối chào đón bình minh.”“Nhưng con đường đế vương thật sự rất gian nan, những chuyện không theo ý muốn xảy ra thường xuyên. Để ổn định giang sơn, ngài ấy không thể không lập Hàn Hoàng hậu, không thể không lập tiền Thái tử, lại còn phải che giấu mẫu tử ta ở phía sau, cố gắng hết sức trở thành minh quân như lời bọn họ.”“Nhưng cuối cùng bọn họ ngay cả chút bình an cuối cùng cũng không muốn cho ai gia. Hai nhà Hàn Tề liên minh, vọng tưởng một tay che trời trên triều. Trong tình thế không còn đường lui, ai gia và Tiên hoàng tốn bốn năm, cuối cùng cũng nâng được Hoàng đế ngồi lên đế vị.”Thái hậu dùng giọng điệu bình thản nhẹ nhàng để che giấu đi những cuộc minh tranh ám đấu ngày xưa.Ta nuốt nước bọt một cái, trước đây Tề gia quả thực có chút kiêu ngạo.“Ai gia đắc sủng mấy chục năm, tình cảm với Tiên Hoàng sâu đậm không chút nghi ngờ nhưng lại quên mất rằng con trai của ngài tất nhiên cũng giống ngài, một khi đã yêu, sẽ yêu đến tận cùng.”“Dù ai gia không thích tính cách bị nuông chiều đến hư hỏng của ngươi, càng căm ghét Tề gia các ngươi từng giờ đủ thủ đoạn mợ ám nhắm vào Hoàng đế nhưng ai gia lại càng không muốn con trai mình giống như phụ hoàn của hắn, mang theo phiền muộn đi hết con đường đế vương. Nếu hắn đã dành tình cảm cho ngươi, ai gia cũng nguyện cùng hắn gánh chịu mọi phong ba bão táp của tiền triều lẫn hậu cung.”Ta cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt thoáng nét tiều tụy của Thái hậu nhưng lại không tài nào hiểu được những lời cuối cùng bà ấy nói là có ý gì.Dành tình cảm cho ta?Thái hậu nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của ta, không nhịn được chống tay lên trán thở dài.“Rốt cuộc ai gia đã tạo nghiệt gì mà con trai của ta lại đi thích một đứa ngốc thế này?”Ta lập tức cảm thấy vô cùng ấm ức, sao Thái hậu có thể mắng người như vậy?Tại sao ta lại trở thành đứa ngốc được? Đây chẳng phải oan uổng cho ta quá rồi sao?Rõ ràng tên cẩu Hoàng đế ấy từng nói muốn báo thù ta, nói rằng hắn không thích ta, bây giờ Thái hậu lại khăng khăng rằng hắn dành tình cảm cho ta, sao ta có thể không hoài nghi được?“Ai gia biết thường ngày hắn luôn tranh cãi với ngươi, bởi vì hắn đem lòng yêu một cô nương vốn không nên yêu, hắn lại sợ bị vạch trần tâm tư này của mình. Vì hắn biết, người mà hắn không nên yêu đó, có thể cũng không thích hắn.”Thái hậu nhìn ta đầy ẩn ý, khuôn mặt ta lập tức đỏ bừng đến tận mang tai."Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng giá đáo."Tiếng của vị cô cô hầu hạ bên cạnh Thái hậu từ bên ngoài vọng vào trong điện.“Xem xem, mới nói được vài câu mà hắn đã lo lắng đến mức này, nhanh như vậy đã chạy đến chỗ ai gia rồi.”Thái hậu cười nhẹ một tiếng, ta thuận theo tiếng động nhìn về phía Hoàng thượng đang vội vàng bước nhanh vào.Dưới ánh nắng chiều ấm áp, bộ long bào uy nghiêm của hắn lại toát lên vẻ dịu dàng ấm áp, mặc dù sắc mặc hắn lạnh lùng nhưng ánh mắt không thể che giấu được vẻ lo lắng. Hắn tiến về phía ta, phong thái ung dung, khí chất phi phàm.Phải, từ lần đầu tiên gặp hắn, Hoàng thượng của ta đã luôn tuấn tú như vậy.Sau khi Hoàng thượng kéo ta rời khỏi cung Thái hậu đi ra ngoài, trên đường đi sắc mặt hắn vô cùng nghiêm nghị.Thứ nhất là vì Thái hậu không chịu nói rõ lý do triệu ta đến, khiến hắn đầy nghi hoặc, thứ hai là vì ta cứ mặt dày, nhìn hắn cười hồi lâu không rõ lý do.Hắn càng nghiêm túc, ta lại càng cảm hắn giống như một chàng trai con nhà lành bị ta trêu ghẹo.Đây đều là lỗi tại ta. Ta thật sự không thể kiềm chế được niềm vui dâng trào trong lòng.Tên Hoàng thượng mặt lạnh tâm nóng, da mặt mỏng này, quả nhiên là thích ta!Nhưng niềm vui của ta không kéo dài được bao lâu.Khi cửa cung Vĩnh An mở ra, trong sân tràn ngập những cánh diều lụa, những bó hoa trang trí trên xích đu, lồng đèn đỏ treo đầy mái hiên, cùng một cái đèn kéo quân lộng lẫy quay tròn ở giữa sân, khung cảnh còn náo nhiệt còn hơn cả ngày Tết mấy phần.
Sắc mặt Hoàng thượng lập tức lúc xanh lúc trắng.“Những ngày trẫm không có ở đây, xem ra nàng sống rất thoải mái nhỉ.”Ta vừa nghe liền hiểu ngay, đây rõ ràng là đang bóng gió nói trong lòng ta không có hắn, hắn không thể nào vui vẻ nổi.Thái hậu quả nhiên không lừa ta, trong lòng ta âm thầm khoái chí.Nhưng đây là hắn hiểu lầm rồi, cho dù trong lòng trong mắt trong lòng ta đều là hắn thì nên vui vẻ ta vẫn phải vui vẻ thôi.“Cái này... tất cả đều là do Giác Nhi. Nó nhớ ngài đến mức cả ngày của khóc lóc, thần thiếp chỉ có thể dùng nhiều chút tâm tư để dỗ dành nó. Giờ ngài đã tới rồi, mấy thứ phù phiếm vớ vẩn này chắc chắn không cần dùng nữa.”Ta vừa nhanh trí đổ hết tội lỗi lên đầu Giác Nhi, vừa tỏ thái độ vô cùng khinh thường chán ghét, đá nhẹ cái đèn kéo quân trong sân để chứng minh lòng thành của mình.Ở trước mặt Hoàng thượng của ta, dù đèn có đẹp đến đâu cũng phải lu mờ thôi!“Thật vậy sao?”Hoàng thượng Hoàng thượng nhanh chóng liếc mắt nhìn Giác Nhi, nhưng chỉ thấy đứa trẻ mập mạp kia lúc này đang bóc một miếng bánh thái sư, ăn say sưa ngon lành đến mức chẳng bận tâm gì xung quanh.Trong lòng nó, vị phụ hoàng xa cách hơn một tháng kia rõ ràng chẳng hấp dẫn bằng một hạt mè trên bánh ngọt.Là lỗi của ta! Tất cả đều tại ta! Là lỗi của ta không biết sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, sớm dạy con phải tỏ vẻ nhớ nhung lệ rơi đầy mặt khi gặp phụ hoàng.Ta nhìn thấy khuôn mặt Hoàng thượng không còn lúc xanh lúc trắng nữa, mà là một loạt sắc thái rực rỡ khác nhau, trong lòng cuống quýt nghĩ cách giải thích để cứu lấy Giác Nhi của ta.Có rồi!Ta không nói hai lời, kéo thẳng Hoàng thượng đi vào trong phòng.“Nàng làm gì vậy?” Hoàng thượng bị ta kéo đến lảo đảo một chút đi vào phòng, đã có ba phần bực bội.“Con trai không ngoan, chúng ta sinh một đứa con gái đi!”Ta đáp lại một cách rõ ràng và dứt khoát.14Nhưng mà tên cẩu Hoàng đế của ta mặc dù tướng mạo tuấn tú nhưng tính tình lại chẳng dễ chịu chút nào.Ta đã rất cố gắng muốn sinh cho hắn một đứa con gái nhưng con gái cũng đâu phải cứ muốn là có thể có được, trồng một cây bí ngô còn phải đợi qua bốn mùa xuân hạ thu đông kia mà.Thế nhưng, Hoàng thượng chẳng hề quan tâm đến những lời lý lẽ biện hộ của ta, sáng sớm ngày hôm sau hắn đã sai người dọn dẹp sạch sẽ tất cả những đồ vật “lộn xộn” trong viện của ta.“Cái này, cái này không được động vào!”Ta nhìn con diều phi yến mà mình yêu thích nhất bị tiểu thái giám cầm lên định mang đi, lập tức đau lòng đến đứt từng khúc ruột.Hoàng thượng khoanh tay đứng đó, quay đầu ra hiệu cho tiểu thái giám đang bị ánh mắt của ta làm cho sợ hãi không dám nhúc nhích.Tiểu thái giám lập tức cầm lấy con diều rời đi không chút lưu tình.“Cuộc sống nhất định phải khó khăn đến thế sao?”Ta thật sự muốn tức giận rồi, giọng điệu cũng đã mang theo ý đe dọa.“Hậu cung này đúng là quá khó sống.”Hoàng thượng tặc lưỡi hai tiếng, không chút xấu hổ mà tiến sát lại gần, gật đầu cười cợt ta.Đây là thích ta thật sao? Ta có chút nghi ngờ thoáng qua trong đầu. Đâu có người nào lại đi cướp mất thứ người mình thích yêu quý cơ chứ?Ta cố gắng kiềm chế bản thân không vung nắm đấm lên, sợ rằng một quyền này của ta vung lên, toàn bộ lớn bé Tề gia lại phải dắt díu nhau đến vùng đất lạnh lẽo chịu khổ.“Có bệ hạ ở đây, không khó chút nào.”Ta nhớ lời Thái hậu căn dặn, phải phải đi ngược lại những gì thường làm, thế là khi Hoàng thượng ghé sát mặt lại gần, ta hôn “chụt” một cái lên má Hoàng thượng, còn giả vờ dịu dàng dùng giọng điệu dỗ dành Giác Nhi nói.Hoàng thượng hơi khựng người lại, ánh mắt thoáng chút rối loạn.Hắn đảo mắt liếc một vòng đám cung nhân đang nín thở không dám nói gì, rồi giống như định thần lại, bước nhanh ba bước ra ngoài cửa.“Để lại con diều đó cho nàng!”Thái hậu quả thật không hổ danh là sủng phi mấy chục năm. Một nụ hôn nhẹ nhàng này đúng là có tác dụng hơn cả một cái tát hay một cú đấm.Ta phấn khích ôm lấy con diều, quay đầu nhìn về phía Thúy Tâm và Liên Nhi, lại chỉ thấy bọn họ đứng đó ngây ra như tượng gỗ nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.Đúng vậy, chủ tử của các ngươi đã trưởng thành rồi.Ta tỏ vẻ thâm trầm, cầm theo con diều đi trở về trong phòng, cất giấu kỹ chiến lợi phẩm.Đêm qua đã quá mệt mỏi, ta nhất định phải ngủ thêm một giấc để hồi phục.Hoàng thượng lại cần mẫn qua đêm ở cung Vĩnh An, bóng tối bao trùm hậu cung suốt hơn một tháng qua cũng tan biến nhờ vào nét mặt hòa nhã của Hoàng thượng, cung nhân đi lại trên đường cũng nhẹ bước chân hơn hẳn.Ta mang trọng trách sinh công chúa trên người, nên khó tránh khỏi được hưởng ân sủng quá mức. Nhưng các phi tần trong cung cũng ít khi đến trong cung Thái hậu khóc lóc than thở nữa.Vào cuối thu đầu đông năm Tân Kiến thứ tư, trời cao trong xanh vạn dặm không một gợn mây, trong nhà ta truyền đến tin mừng: Nhị tỷ của ta gả cho Tam lang dòng dõi vọng tộc Dương gia ở kinh thành, lập tức khiến cả kinh thành xôn xao.Dương gia vốn là trâm anh thế phiệt, nhiều đời đều là quan to chức lớn, từng có giao tình với Tề gia của ta. Nhưng nay Tề gia đã không còn vinh hiển như trước, bọn họ vẫn chịu kết thân, quả là đáng quý vô cùng.Ta cầm bức thư trong tay, trong lòng cũng dấy lên chút nghi hoặc.“Nhị lang Dương gia kia đã thành thân chưa?”“Bẩm Chiêu nghi, nô tài nghe nói hình như vẫn chưa.”Tiểu thái giám đưa thư ngẫm nghĩ một lát, trả lời đầy cẩn trọng.“Vẫn chưa? Tam đệ của hắn còn cưới được nhị tỷ của ta rồi, sao hắn lại chưa thành thân?”Ta lại cảm thấy có chút kinh ngạc, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau lưng. Ta quay đầu lại đã thấy Hoàng thượng bước vào cửa.“Nàng rất quan tâm chuyện cưới hỏi của Nhị lang nhà Dương gia sao?”Hoàng thượng phất tay áo ngồi xuống, sắc mặt đầy lạnh lùng.“Thuý Tâm, ngày hôm nay ăn trưa có món gì vậy?”Ta nhìn thấy trong ánh mắt Hoàng thượng hình như có sát khí, người đến chẳng có ý tốt, ta vén váy lên định chạy thẳng vào phòng bếp.“Chạy cái gì hả? Chột dạ rồi sao?”Hoàng thượng “soạt” một tiếng vội vàng bật dậy, nhanh như sét đánh không kịp bưng tai tóm gọn ta.“Oan uổng quá!”Ta thấy không thoát được liền vội vàng kêu oan.Ta thật sự chỉ thuận miệng hỏi, dù sao trước đây phụ thân cũng từng có ý định gả ta cho Nhị lang nhà Dương gia kia, ta cũng chỉ gặp hắn ta đúng một lần, còn chưa nói chuyện quá ba câu.Nhưng ta thông minh lanh lợi thế nào chứ, chỉ liếc nhìn sắc mặt Hoàng thượng đã biết ngay hắn nắm rõ chuyện hôn sự dang dở của ta.Ta nói không lại hắn, cũng đánh không lại hắn, chẳng lẽ không nên chạy trước để tránh họa hay sao?Không ngờ, trốn không được ngược lại trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo.Bữa trưa hôm đó, ta chỉ có thể nhai nhồm nhoàm rau xanh luộc nhạt nhẽo, ánh mắt đầy ai oán nhìn Hoàng thượng thưởng thức từng món ăn một cách ngon lành.Bình thường tên cẩu Hoàng thượng kia ăn uống rất ôn tồn lễ độ nhưng hôm nay lại ăn món nào cũng chép miệng thật lớn. Ta cúi đầu nhìn đĩa rau nhạt nhẽo vô vị của mình mà muốn khóc không ra nước mắt.Nhưng sự ghen tuông của Hoàng thượng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, tin tức ta mang thai lần nữa cũng truyền ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");