(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 7Hôm đó, ta đứng ở cửa cung đặt tay lên cái bụng đã nhô cao nhìn ra khu vườn tràn ngập hoa nở rực rỡ, ánh mắt mong ngóng không nguôi.Khi đại ca ta mặc một thân áo vải mà dáng vẻ hào hoa phong nhã vẫn chẳng hề suy giảm bước vào cung Vĩnh An của ta, nước mắt tích tụ suốt hai năm trời của ta không kiềm được mà tuôn như mưa.“Ca ca...”Đó là hai chữ duy nhất ta có thể thốt lên rõ ràng từ khi gặp lại đại ca. Những lời còn lại đều bị tiếng nghẹn ngào bóp nghẹt đến không thể nghe rõ.Đại ca xoa đầu ta, nói rằng tiểu muội Tề gia cuối cùng cũng đã trưởng thành, đã sắp làm mẫu thân rồi.Ta khóc đến mức không nói nổi một câu nào. Đại ca chỉ vừa vỗ về lưng ta, vừa kể lại những tin tốt trong gia đình cho ta nghe. Phụ mẫu vẫn khỏe mạnh, nhị tỷ càng ngày càng giỏi thêu thùa, đại tẩu đã sinh thêm một đứa cháu trai cho ta...Ta nghe xong lại càng khóc lớn hơn.Ta hối hận. Ta không nên chỉ biết khóc, còn chưa kịp nhìn kỹ dung mạo hiện tại của đại ca, cũng chưa kịp nói thêm mấy câu với đại ca thì đại ca đã rời khỏi cung của ta, lại một lần nữa khoác lên mình bộ khôi giáp bước ra chiến trường khói lửa.Mà thánh chỉ của Hoàng thượng cũng được truyền tới cung của ta ngay buổi chiều hôm đó: “Trưởng tử Tề gia, Tề Thương sắc phong làm Trấn Bắc tướng quân, dẫn binh lên phía Bắc. Tam nữ nhi Tề gia Tề Âm, hiền lương thục đức, tấn phong làm Dung hoa.”Đêm hôm đó, Hoàng thượng đến cung của ta. Lần đầu tiên không ném chăn xuống đất, cũng không bắt ta chịu khổ, hắn chỉ lặng lẽ nằm bên cạnh, nghe ta khóc đến trời đất mù mịt suốt cả đêm, còn tốt bụng kéo chăn đắp kín người cho ta.Bây giờ bụng của ta lớn lên từng ngày. Đi lại trong cung, mặc dù phân vị của ta vẫn thấp kém nhưng ánh mắt như dao kiếm sắc lạnh của các phi tần trong cung giờ đây đều tan biến, chuyển thành những cái nhìn trầm mặc và kính nể.Ta không biết sự kính nể ấy là vì đứa trẻ trong bụng ta hay vì người đại ca đang liều mạng chiến đấu nơi tiền tuyến.Tóm lại, những ngày tháng trong cung của ta đã trở nên thuận lợi hơn một chút.Thế nhưng ta lại chẳng thể vui nổi.8Ta không biết mình và đứa nhỏ trong bụng có thù hằn lớn đến mức nào. Khi mới vừa có nó, ta đã nôn mửa không ngừng, đến mức cả miệng toàn vị tanh đắng.Khó khăn lắm mới ngừng nôn được, yên ổn được mấy ngày, có thể toàn tâm toàn ý lo lắng cho đại ca đang chinh chiến nơi xa thì nó lại bắt đầu đấm đá trong bụng, khiến ta ngày nào cũng ăn ngủ không yên.Sắc mặt ta ngày càng trở nên tiều tụy, như lời của Thuý Tâm chính là: “Củ cải xanh mơn mởn đã bị ép khô thành dưa muối rồi.”Mà tất cả chuyện này đều là do tên Hoàng thượng kia ban tặng!Ánh mắt ta nhìn Hoàng thượng càng ngày càng không thân thiện. Nhưng ta càng nhìn hắn không thuận mắt, hắn lại càng thường xuyên xuất hiện trước mặt ta để chọc tức.Chiến sự ở biên cương phía Bắc đã yên ổn, cuộc sống của hắn hình như càng rảnh rỗi hơn.Hắn thường xuyên dùng bữa trưa tại cung của ta, đến bữa tối còn muốn đi tới cung của ta dạo một vòng khiến mùi hương Long Diên trên người hắn quanh quẩn khắp cả cung của ta.Nhưng ta đã không còn thời gian đâu mà để tâm đến lòng dạ của kẻ tiểu nhân ấy nữa. Bụng của ta càng ngày càng lớn, cuối cùng, khi chiếc lá vàng cuối cùng của mùa thu rụng xuống, ngày mà ta đã chờ đợi vô số đêm ngày đã đến. Ta sắp sinh đứa trẻ gây rắc rối kia ra rồi.Cung Vĩnh An của ta chật kín người, nào là bà đỡ, Thái y, y nữ. Nhưng đứa trẻ này quả thực không phải loại người lương thiện, ta đau đến mức suýt chút nữa ngất đi mà nó vẫn ở lì trong bụng ta sống ch không chịu ra.“Mẹ ơi!”Ta hét đến khàn cả giọng. Trước năm mười lăm tuổi, ta vẫn là tiểu nữ nhi được cả nhà thương yêu, bây giờ mới chỉ mười bảy tuổi đã phải chịu cơn đau tột cùng, gọi trời không thấu, gọi mẹ mẹ không về.Ta rất nhớ mẫu thân. Ta khao khát được nhìn thấy mẫu thân ta một lần trước khi ch.“Dung hoa, Hoàng thượng nói người cố gắng dùng sức, cố gắng một chút, sinh xong đứa nhỏ chỉ cần người không sao Hoàng thượng sẽ cho phép lão gia và phu nhân cùng toàn bộ Tề gia được trở về kinh!”Thuý Tâm mồ hôi đầy đầu nắm chặt lấy tay ta, truyền đạt từng chữ từng câu khẩu dụ của Hoàng thượng.Ta lập tức dồn hết sức lực trong cơ thể. Ta biết Hoàng thượng là người lòng dạ hẹp hòi, hay ghi thù, không ưa ta nhưng từ trước đến nay hắn nói lời luôn giữ lời!“Oa...” Một tiếng khóc vang vọng khắp cung Vĩnh An.Sự căng thẳng trong lòng ta cuối cùng cũng được buông lỏng. Tề gia của ta cuối cùng đã có thể trở về kinh thành.Khi Hoàng thượng bước vào, trong phòng vẫn chưa được dọn dẹp. Liên Nhi luống cuống tay chân gom hết mấy thứ lặt vặt vào một lượt rồi vội vã mang ra ngoài, chỉ sợ làm bẩn mắt Thánh thượng.“Ngài giữ lời chứ?”Ta tựa vào gối mềm, nhìn hắn ngồi thẳng xuống bên cạnh giường của ta. Ta sợ hắn đổi ý, dù hắn là Hoàng thượng, cho dù hắn nhất ngôn cửu đỉnh.“Giữ lời.”Hắn nhìn ta, trong mắt hình như còn sót lại chút sợ hãi.Ta chớp mắt, cảm thấy có lẽ bản thân đã nhìn lầm. Ta sợ hắn đổi ý, hắn thì có gì mà sợ chứ?Nhưng ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhũ mẫu đã bế đứa nhỏ đi vào phòng.“Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Dung hoa, mừng Hoàng tử ra đời.”Ta đón lấy bọc tã lót từ tay nhũ mẫu. Vừa nhìn thoáng qua đã giật mình, suýt chút nữa run tay mà làm rơi xuống. Hoàng thượng nhanh tay lẹ mắt, lập tức đưa tay đỡ lấy, trừng mắt nhìn ta:“Nàng làm gì vậy?”“Xấu...!”Ta nhìn Hoàng thượng, buột miệng thốt lên. Hoàng thượng cúi đầu liếc nhìn một cái, biểu cảm trên mặt khiến ta ngay lập tức hiểu được thế nào là đồng cảm.Nhưng hắn vẫn vững vàng ôm lấy đứa trẻ nhăn nheo trong tay, trong mắt ngập tràn ý cười rạng rỡ.Đây là đứa con đầu tiên của hắn, hắn ban cái tên Giác.9Năm Tân Kiến thứ ba, khi Giác Nhi đầy tháng, ta được tấn phong làm Chiêu Nghi, một trong chín Tần.Lúc này đại ca của ta đại thắng ở biên cương phía Bắc, Tề gia được đại xá, vài ngày nữa sẽ hồi kinh.Tề gia từng là thế gia hiển hách một thời, sau khi phe Thái tử thất bại thảm hại bỗng sụp đổ như toà nhà lớn. Vậy mà chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi lại có dáng vẻ như cây khô đâm chồi trở lại.Đúng là thế sự khó lường.Nhưng lúc này ta đang đứng trong cung Thái hậu, gồng mình cứng ngắc chờ đợi bà ấy phán quyết.Mặc dù Hoàng tử đã ra đời nhưng tội lỗi trước kia của ta vẫn chưa được xóa bỏ.Thế nhưng Thái hậu cũng không trách phạt ta nặng nề, chỉ lạnh lùng răn dạy vài câu, bảo rằng sau này ta phải cẩn trọng hành xử, không được ỷ sủng sinh kiêu.Ta không tin nổi. Vị Thái hậu ngày thường vẫn luôn ghét bỏ ta nhất lại có thể nhẹ nhàng nâng lên rồi đặt xuống như vậy sao?Ta đạp đổ một bàn tiệc rượu trong thọ yến của bà ấy, liều mạng quát tháo như một yêu nghiệt, Thái hậu lại bỏ qua cho ta như vậy?Trước đây ta chỉ vì vô ý hắt hơi trong lúc thỉnh an, bà ấy đã phạt ta chép đi chép lại Nữ Tắc mấy lần, vậy mà lần này bà ấy lại chỉ mắng ta vài câu là xong sao?Ta mang theo cả một bụng nghi vấn, cứ đi ba bước lại quay đầu một lần rời khỏi cung Thái hậu đi về cung Vĩnh An, sợ rằng Thái hậu sẽ bất ngờ ra đòn chí mạng từ sau lưng khiến ta không kịp trở tay.“Chiêu Nghi đã sinh hạ Hoàng tử, lập công lớn với hoàng thất, lại thêm đại ca người đại thắng nơi biên cương, sao Thái hậu nương nương có thể trách phạt công thần được?"Liên Nhi vừa nó vừa mang đến cho ta một đĩa táo đỏ tươi ngọt ngào, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng an ủi ta.Công thần?Ta nhấm nháp miếng táo ngọt, ngước nhìn những bông tuyết đầu mùa rơi xuống từ trên trời.Từ khi nào mà Tề gia từ tội thần trở thành công thần rồi?Tiếng thở dài của phụ thân và những giọt nước mắt của mẫu thân vẫn còn rõ ràng trong tâm trí ta.Khi ta nghĩ Tề gia chẳng còn hy vọng trở mình, vậy mà không hay không biết, Tề gia của ta đã trở thành công thần.Đây có phải là trời không muốn diệt Tề gia?“Chiêu nghi, Hoàng thượng đến.”Thấy Thụy Tâm vào bẩm báo, Liên Nhi liền mỉm cười cùng nàng ấy lui ra ngoài.Lại là vị Hoàng thượng đáng ghét đó sao?Ta nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng. Dáng người tuấn dật, bộ thường phục màu bạc lại càng tôn lên vẻ dịu dàng như ngọc của hắn.Không hiểu sao trong đầu ta lại nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Nhưng suy nghĩ ấy quá mức kinh thiên động địa, khiến ta lập tức quyết định dập tắt ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm kia.Thế nhưng ngọn lửa kia lại càng bùng cháy mãnh liệt, khiến ta ngứa ngáy tâm can, chỉ biết chăm chú nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt đầy rối rắm.Hoàng thượng bị ta nhìn chằm chằm đến lông tơ dựng đứng, hỏi: “Nàng lại nghĩ ra ý đồ xấu gì rồi?”Ta nuốt một ngụm nước bọt, không để lộ cảm xúc, từ từ tiến đến trước mặt Hoàng thượng, cố gắng tìm cách biểu đạt suy nghĩ trong lòng một cách khéo léo nhất.“Hoàng thượng, có phải... ngài thích thần thiếp không?”Biểu cảm của Hoàng thượng cứng đờ trong giây lát. Sau khi chắc chắn mình không nghe lầm, hắn lại cúi sát bên tai ta, hạ thấp giọng nói:"Trẫm thích nàng ở điểm gì? Trẫm thích nàng dạy lũ trẻ con hát bài “Đầu của Ninh Vương giống quả bóng cỏ” khắp đầu đường cuối phố à?”Nói xong hắn bước ra khỏi cửa để lại cho ta một bóng lưng cao thâm khó dò.Nửa quả táo đỏ còn chưa ăn xong trong tay ta lăn long lóc xuống đất.10Ta rơi vào một cảm giác nguy cơ sâu sắc.Ta chưa từng nghĩ rằng những việc ta tận tâm tận lực làm để xây dựng thanh thế cho Thái tử tỷ phu ở trong nhân gian năm đó sẽ có một ngày quay lại cắn ngược lại ta.Thâm độc! Quá thâm độc! Chẳng trách năm xưa phe Thái tử lại binh bại như núi đổ.Khổ thân ta còn từng nghĩ là do tiên hoàng thiên vị, bây giờ mới hiểu Ninh Vương đã dùng đến từng tiểu tiết để tấn công phe Thái tử đáng sợ đến mức nào!Năm đó ta mới chỉ mười một, mười hai tuổi. Vậy mà hắn cũng không buông tha, vẫn sai người giám sát từng hành động của ta sao?Nhớ lại việc năm xưa ta say mê chăm chút từng chút một trong bài hát bôi nhọ Ninh Vương, hiện tại ta chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, trong lòng tràn ngập cảm giác sụp đổ.Tên cẩu Hoàng đế thật sự là một kẻ thâm trầm khó lường.Sau khi ta sinh hạ Giác Nhi, hắn đã ngoan ngoãn yên tĩnh được một thời gian. Tất cả khiến ta ngỡ rằng cái tát năm đó của mình đã đánh ra một tình lang, hắn đã bị khí thế hiên ngang bất khuất của ta làm cho rung động. Chẳng qua vì da mặt mỏng nên hắn mới cư xử kỳ quặc như vậy, hoàn toàn quên hết những chuyện thất đức mà hắn đã làm trước đây.Bây giờ tất cả những việc trong quá khứ lại hiện ra rõ ràng trong đầu ta. Nghĩ lại câu hỏi mà ta đã hỏi hắn ngày hôm đó, ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Đúng là tự rước nhục vào thân!Vậy rốt cuộc việc hắn chấp nhận cho Tề gia ta trở lại kinh thành là đang toan tính điều gì?Dù đại ca ta lập được chiến công nhưng vẫn phải phụng mệnh tiếp tục đóng quân trấn thủ biên cương phía Bắc.Có phải hắn đang chuẩn bị trở mặt vô tình không?Có khi nào cái gọi là “có công” mà Liên Nhi nhắc tới còn chưa kịp nguội đã nhanh chóng biến thành cái “có tội” lạnh lẽo hay không?Mang theo những suy nghĩ nặng nề như vậy, chỉ trong hai, ba ngày ngắn ngủi, khuôn mặt tròn đầy sáng bóng mà ta vất vả bồi bổ suốt một tháng nhanh chóng gầy rộc đi trông thấy.“Chiêu nghi, Bệ hạ nói rằng chỉ cần người có thể soạn lại vài khúc hát ca tụng công đức của ngài, ngài sẽ bỏ qua không truy cứu những chuyện hoang đường trước đây.”Cuối cùng khi ta lo lắng đến mức ngay cả cánh gà yêu thích cũng ăn không vào thì Tiểu Hạ Tử - thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng - mang theo vẻ mặt mờ mịt tới truyền khẩu dụ của hắn cho ta. Đôi mắt ảm đạm suốt bốn ngày qua của ta lại sáng bừng lên.Những thứ khác ta có thể không giỏi nhưng về khoản sáng tác mấy bài hát trong dân gian thì ta đây chính là cao thủ đấy!Ta đã có thể sáng tác ra những bài hát châm biếm Ninh Vương rong suốt đầu đường cuối phố thì đương nhiên cũng đã từng đặt lời ca ngợi Thái tử tỷ phu của mình khắp cuối phố đầu đường.Bây giờ ta chỉ việc chuyển tất cả những bài hát từng ca ngợi Thái tử kia sang dành cho Hoàng thượng là được rồi.Cứ thế, ngày ngày ta ép các tiểu cung nữ và tiểu thái giám trong cung của ta ngày đêm học thuộc làu những bài ca tụng sự anh minh, đức độ của Hoàng thượng.Đến ngày thứ năm, khi tên cẩu Hoàng đế mang theo vẻ nghiêm nghị giả tạo bước vào trong cung của ta, từ cửa cung đến tận nội nội điện, những bài hát nối tiếp nhau không lặp một lần nào đã dựng lên một hình tượng đương kim Thánh thượng đầy anh minh, đức độ và uy nghiêm.Chưa kể bữa trưa hôm ấy ta còn cực kỳ ngoan ngoãn dâng lên món cánh gà mà ta yêu thích nhất cho hắn. Cuối cùng cũng đổi lại được chút cảm giác yên tâm mà ta ngày nhớ đêm mong.Hoàng thượng thong thả thưởng thức cánh gà, chậm rãi ung dung nhìn ta. Hắn nói rằng một ngày hắn bận trăm công nghìn việc, không có thời gian tính toán với ta, lại càng không muốn liên lụy tới Tề gia.Ta nhìn khóe miệng đang nhếch lên kia của Hoàng thượng mới hiểu sâu sắc cái gì gọi là tiểu nhân đắc ý.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");