(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 35Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, Hoàng hậu băng hà tại cung Phượng Nghi, toàn bộ lục cung chịu tang.Ta đứng nhìn cung Phượng Nghi phủ lên một màu tang trắng, lắng nghe tiếng khóc than vang vọng, cảm nhận sâu sắc được rằng từ nay trên đời sẽ không còn Dương Hoàng hậu nữa.Không biết liệu nàng ấy có được như ý nguyện trở về bên cạnh người mà trái tim nàng ấy luôn hướng về, liệu nàng ấy có nói ra được nỗi tương tư trong lòng mà đến phút cuối đời vẫn không dám thổ lộ hay không.Nhưng cũng giống như tuyết đầu mùa, những nỗi đau thương, kinh ngạc hay thờ ơ vì sự ra đi của Hoàng hậu đều giống như một làn khói mỏng cũng dần dần tan biến trong những tháng ngày vụn vặt của chốn hậu cung.Lần cuối cùng ta có liên quan tới cung Phượng Nghi là vào đầu mùa thu năm sau, ngày hôm đó, đại cung nữ Tư Mai của cung Phượng Nghi lúc trước cầm theo lệnh xuất cung định rời đi nhưng bị người của Hiền phi cố ý ngăn cản gây khó dễ, ta sai Thúy Tâm đánh đuổi đám người đó đi, nhận được một cái cúi đầu mang theo ánh mắt đầy phức tạp từ Tư Mai.“Nô tỳ tạ ơn Du phi nương nương.” Tư Mai quỳ xuống đất, giọng nói lại âm u đầy tử khí.“Đứng lên đi.” Ta biết xưa nay Tư Mai vốn không ưa gì ta, cũng không muốn dây dưa với nàng ta thêm.Nàng ta từ Dương phủ theo Hoàng hậu nhập cung, Hoàng hậu qua đời, so với việc chết già trong cung, nàng ta có thể rời đi là may mắn lớn nhất.Ta nhìn sắc trời rồi nói: “Ngươi muốn xuất cung thì phải nhanh lên, cửa cung chắc là sắp đóng rồi.”“Bẩm nương nương, vẫn còn hai canh giờ.” Tư Mai vẫn quỳ dưới đất, sắc mặt không thay đổi, trả lời đâu ra đấy.Ta có hơi lúng túng khó xử, hôm nay thời tiết thực sự âm u, sắc trời tối hơn nhiều so với những ngày bình thường: “Vậy thì ngươi cứ đi từ từ.”“Du phi nương nương, lời này là thật sao?” Tư Mai ngẩng đầu lên, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt đầy vẻ lạnh lẽo: “Ngày trước nô tỳ ngày từng mưu hại nương nương, nương nương cứ như vậy mà bỏ qua cho nô tỳ sao?”“Ngươi nghĩ bản cung đến để tính sổ với ngươi à?” Ta nhìn Tư Mai, trong lòng có hơi bực bội, thật đúng là lòng tốt bị xem là gan lừa, còn chê gan lừa không có mùi vị: “Người đã đi rồi, ân oán tan thành mây khói, những gì ngươi làm trước đây cũng chỉ vì bảo vệ Hoàng... tiên Hoàng hậu, không có ác tâm. Ngươi trung thành bảo vệ chủ nhân, bản cung có thể hiểu. Bản cung cũng không bị thương, cần gì phải nắm chặt ngươi không buông. Ngươi cứ yên tâm xuất cung đi.”Ta vịn tay Thúy Tâm định rời đi.Ta vốn định nhanh chóng giải quyết xong việc ở chỗ này để tới hồ Vĩnh Nhữ cho thiên nga ăn.Hoàng thượng đã sai người thả vài cặp thiên nga ở đảo giữa hồ, nghe nói chúng trắng muốt tao nhã, vô cùng đáng yêu.Nhìn thấy trời sắp tối, ta không muốn chậm trễ thời gian, háo hức ôm thức ăn cho thiên nga muốn đi xem ngay..“Trung thành bảo vệ chủ nhân.” Thần sắc Tư Mai lại có chút hoảng hốt, bật cười tự giễu một tiếng rồi quay sang nhìn ta, đôi mắt ngập tràn đau thương: “Du phi nương nương sai rồi. Nô tỳ quả thật cảm thấy không cam lòng thay cho Hoàng hậu nương nương nhưng nói tới hai chữ trung thành, nô tỳ thực sự xấu hổ không dám nhận. Người nô tỳ có lỗi nhất trong cuộc đời này chính là Hoàng hậu nương nương.”Ta và Thúy Tâm cùng quay người lại, ánh mắt dán chặt lên người cung nữ gầy yếu kia: “Ngươi không phải do tiên Hoàng hậu mang từ phủ đệ vào cung sao?”Một thị nữ thân cận được Dương Chiêu Nhi tự mình dẫn vào cung, luôn luôn vô cùng tin tưởng, sao lại nói bản thân có lỗi với Dương Chiêu Nhi?Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì? Cung Phượng Nghi rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa đây?“Phải, mà cũng không phải. Nô tỳ bảy tuổi vào Dương phủ nhưng lúc ở phủ chưa từng hầu hạ Hoàng hậu nương nương. Đêm trước khi nhập cung, nô tỳ mới nhận lệnh của lão gia theo tiểu thư vào cung.” Tư Mai đột nhiên nhìn về phía Thúy Tâm: “Tại sao lại chọn nô tỳ vào cung? Có lẽ Thúy Tâm tỷ tỷ hiểu rõ.”“Thân thủ của ngươi không tệ, chắc là ám vệ do Dương phủ bồi dưỡng.” Thúy Tâm nhíu mày, đột nhiên giật mình: “Ngươi vào cung không phải để bảo vệ tiên Hoàng hậu, mà để giám sát tiên Hoàng hậu sao?”“Mười bảy tuổi nhập cung, bây giờ đã tám năm trôi qua, nô tỳ chưa từng nói ra sự thật với Hoàng hậu. Trước lúc lâm chung, Hoàng hậu nương nương lại nói với nô tỳ, đệ đệ của nô tỳ từ nhỏ bị lão gia giam giữ đã được sắp xếp ổn thỏa, hiện tại đang ở Hối Văn Thư Viện bên ngoài cung, người nói nô tỳ xuất cung cùng đệ đệ sống cuộc đời bình an.”Tư Mai cúi đầu, nước mắt đột nhiên trào ra: “Lúc đó nô tỳ mới hiểu được, Hoàng hậu nương nương đã biết hết, người biết tất cả mọi chuyện nhưng nô tỳ đã không còn cách nào để bù đắp sự hối hận của mình.”Hối Văn Thư Viện, nghe có vẻ quen quen, ta cố gắng nhớ lại, đúng rồi, đó là thư viện nổi tiếng nhất ở ngõ Thiên Phúc, vị đại nho Tư Không tiên sinh từng dạy học ở đó.Hồi nhỏ ta từng nghe Nhị ca nhắc đến rất nhiều lần, Nhị ca và Dương Hiên thường tụ tập bàn chuyện văn chương lễ nghĩa ở đó, bởi vì đó chính là nơi Dương Hiên theo học từ nhỏ.“Tiên Hoàng hậu đã biết thân phận của ngươi nhưng vẫn sắp xếp mọi thứ chu toàn cho người. Xem ra nàng ấy cũng hiểu được nỗi khổ tâm chôn giấu trong lòng ngươi.”Ta giấu đi nỗi xúc động trong lòng, Dương Chiêu Nhi sắp xếp như vậy có lẽ là vì vẫn còn chút thương xót đối với cung nữ theo hầu mình nhiều năm.“Không.” Tư Mai nhìn ta, trong mắt rưng rưng đầy đau khổ.“Nương nương có còn nhớ cái bình sứ mà Hoàng hậu nương nương từng trả lại cho nương nương không? Khi còn nhỏ Nhị thiếu gia học ở Hối Văn Thư Viện, bị đám công tử hư hỏng bắt nạt, được nương nương ra tay giúp đỡ, còn tặng cho Nhị thiếu gia một bình sứ đựng kẹo. Bình sứ đó được Nhị thiếu gia giữ gìn cẩn thận đến tận bây giờ. Từ đó về sau, suốt nhiều năm, Nhị thiếu gia luôn để tâm đến nương nương, ánh mắt chưa từng dừng lại trên bất kỳ cô nương nào khác.”“Thiếu niên tài hoa si tình với một người, nghĩ đến cũng thật mê người. Tiểu thư lại nảy sinh tình cảm nam nữ với chính ca ca ruột của mình. Lão gia phát hiện liền ra lệnh cho nô tỳ âm thầm giám sát. Du phi nương nương, nương nương có biết nô tỳ đã chứng kiến những gì không? Đích nữ Dương phủ không được yêu thương, gắng sức tu dưỡng tài nghệ, bị lễ giáo trói buộc, có người trong lòng nhưng lại không thể yêu... Nô tỳ chưa từng thấy người phụ thân nào lòng dạ ác độc như vậy. Ông ta ép buộc con gái mình mưu hại tính mạng người khác, kéo con gái mình xuống bùn lầy, chỉ để nàng ấy tự thấy hổ thẹn mà không dám vọng tưởng đến ánh trăng sáng trong lòng!”“Dương lão đại nhân lợi dụng con ruột kéo bè kết cánh đấu đá, lợi dụng con gái để tranh danh đoạt lợi. Đến khi chết, ông ta bị người người phỉ nhổ, bằng hữu thân tộc không ai nhặt xác, đúng là đáng đời!” Tư Mai nghiến răng, ánh mắt đầy căm hận.“Nhưng Hoàng hậu nương nương cũng đã đi rồi, tội nghiệt trong lòng nô tỳ không bao giờ có thể gột sạch được.” Tư Mai đầy vẻ tuyệt vọng nhìn ta.“Du phi nương nương, người được Hoàng thượng sủng ái, được Nhị thiếu gia yêu mến. Nhưng Hoàng hậu nương nương chưa từng được ai yêu thương, nàng ấy đã dốc chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại trong lòng cho Nhị thiếu gia nhưng đến tận lúc chết, nàng ấy vẫn không biết... không biết rằng nàng ấy thực ra không phải đích nữ của Dương gia.”Tư Mai nghẹn ngào, mang theo nỗi đau đớn đến tan nát cõi lòng khóc đến khàn cả giọng.Ta choáng váng, giống như sét đánh ngang tai. Dương... Dương Chiêu Nhi không phải con ruột của Dương gia?“Sau khi nô tỳ vào cung, lúc lén lút liên lạc với lão gia mới vô tình phát hiện ra. Chẳng trách ông ta lại tàn nhẫn với con gái ruột của mình như vậy. Bởi vì Hoàng hậu nương nương vốn là người mà ông ta mua về để thay thế cho người đích nữ đã qua đời ngay khi chào đời. Ông ta chưa từng coi nàng ấy là con gái, nuôi nấng nàng ấy lớn lên cũng chẳng khác gì nuôi dưỡng nô tỳ, chỉ là rèn dũa một món đồ chơi vừa ý mà thôi.”“Là nô tỳ, nô tỳ vì đệ đệ của mình, vì lòng ích kỷ cá nhân của mình mà không dám nói ra sự thật với Hoàng hậu nương nương. Là nô tỳ hại nàng ấy, nàng ấy yêu nhị thiếu gia, lẽ ra không nên phải chịu đựng sự giày vò của tội lỗi trái luân thường đạo lý, cũng không nên gánh chịu những xiềng xích trần tục nặng nề như vậy.” Tư Mai ngửa mặt, ánh mắt ngập tràn nỗi đau đớn xé lòng.“Nô tỳ có chết cũng không thể chuộc hết tội lỗi này nhưng dù cố gắng đến mấy, nô tỳ cũng không thể thực hiện được tâm nguyện duy nhất của Hoàng hậu nương nương.” Cả người Tư Mai run rẩy vì đau đớn, đột nhiên ngước nhìn ta với ánh mắt khẩn cầu.“Nô tỳ biết thỉnh cầu này không hợp lễ nghi nhưng Du phi nương nương, người rất được Hoàng thượng sủng ái, lại là người nhân hậu. Người có thể rộng lượng tha thứ cho nô tỳ, vậy có phải cũng có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ Hoàng hậu nương nương không? Xin người cầu xin Hoàng thượng, đừng để Hoàng hậu nương nương được chôn cất ở Hoàng lăng. Liệu có thể cho nàng ấy được an táng ở...”“Hỗn xược!” Thúy Tâm quát lớn ngắt lời Tư Mai: “Tang lễ của tiên Hoàng hậu đã qua, quan tài đã sớm nhập táng ở Hoàng lăng, sao có thể tùy tiện di dời?”“Van xin người, Du Phi nương nương! Van xin người hãy giúp nô tỳ, nô tỳ thực sự không còn cách nào khác!" Tư Mai bất chấp sự ngăn cản của Thúy Tâm, không ngừng khóc lóc van xin trong bi thương.“Hoàng thượng đã âm thầm chuẩn bị một lăng riêng biệt cho tiên Hoàng hậu. Mặc dù không thể chôn cùng một chỗ với Dương Hiên nhưng nếu sau khi chết nàng ấy có linh thiêng, tự nhiên sẽ trở về nơi nàng ấy mong muốn.” Ta nhìn bóng dáng Tư Mai run rẩy quỳ dưới đất, khẽ nói.Đây vốn là sắp xếp cực kỳ bí mật của Hoàng thượng nhưng ta nhìn Tư Mai, lại nghĩ đến Dương Chiêu Nhi, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng chua xót, không đành lòng giấu diếm nàng ta.“Ngươi đứng lên đi, sau khi ra khỏi cung hãy sống cùng đệ đệ ngươi thật tốt, đừng phụ lòng Tiên Hoàng hậu đã khổ tâm tính toán cho ngươi.”“Nô tỳ... tạ ơn nương nương, tạ ơn Hoàng thượng!”Tư Mai sau một hồi kinh ngạc, dập đầu thật sâu, liên tục nói lời tạ ơn, sau đó loạng choạng đứng dậy, nhìn lại cung điện một lần cuối cùng rồi xoay người rời đi.Một thân áo tang dần dần khuất xa, mang theo ân oán xưa cũ và những bí mật, biến mất hoàn toàn nơi cuối con đường cung cấm.Khi ta ra đảo giữa hồ cho thiên nga ăn, tâm trí luôn không yên.Mây mù trên trời mãi không tan, ta nhìn những gợn sóng xanh biếc trên mặt hồ Vĩnh Nhữ, trong mắt là nỗi buồn thương không cách nào xua tan.Nông phu nuôi mèo rừng nhưng mèo rừng lại yêu mến đứa con trai nhỏ của nông phu, hóa ra câu chuyện mới lạ Thừa Nguyên Chỉ kể không phải Hoàng hậu là mèo rừng thích Nhị ca nhà mình mà là mèo rừng kia không phải con ruột của nông phu.Thế gian chưa từng tồn tại Dương Chiêu Nhi, chỉ có mèo rừng khoác lên mình lớp da Dương Chiêu Nhi cố gắng tồn tại trong khổ đau.“Nương nương có tâm sự gì sao?” Thúy Tâm thấy ta ngồi tựa vào đình nhỏ nhìn mặt hồ, ngơ ngác sững sờ nhìn chằm chằm vào một đám bùn giữa đảo hồi lâu không nhúc nhích mới xích lại gần ta thấp giọng hỏi thăm.“Thúy Tâm, ngày trước ngươi làm ám vệ như thế nào?” Ta ngẩng đầu nhìn Thúy Tâm.Dung mạo Thuý Tâm không quá nổi bật nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, ẩn chứa sự cứng cỏi.“Lúc ngươi làm ám vệ, có phải cũng chịu rất nhiều khổ cực, rất nhiều uất ức đúng không?”“Bẩm nương nương, thân là ám vệ, nô tỳ đương nhiên là phải trải qua rất nhiều khổ cực.” Thúy Tâm cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Nhưng nhà nô tỳ nghèo khó, nếu không bán thân vào phủ vương hầu, sợ rằng cũng chỉ có thể chết đói.”Ta nắm tay Thúy Tâm, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, đôi mắt lấp lánh giọt lệ.Hồi còn nhỏ ta đọc rất nhiều sách nghĩa hiệp, luôn mơ tưởng được cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp người yếu thế nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, dường như chỉ rước thêm phiền phức rắc rối.Lòng ta nặng trĩu một nỗi buồn không tên.“Con trai nông phu yêu bản cung, bản cung hoàn toàn không biết. Mèo rừng chết trong cung, bản cung cũng không thể làm gì được. Bản cung được nuông chiều mà lớn lên, nhìn thấy võ công cao cường của ngươi chỉ biết ca ngợi tán dương mà không thấy được những khổ đau ngươi đã từng trải qua. Nếu không phải bản cung sinh hạ Hoàng tử, sao xứng đáng với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ?”“Sao nương nương lại nói những lời hồ đồ như vậy?" Thúy Tâm kinh hãi nhìn ta, hít sâu một hơi.“Nương nương, gia cảnh nô tỳ nghèo khổ sao có thể trách tội nương nương? Người khác rơi vào cảnh ngục tù, chẳng lẽ cũng là lỗi của nương nương? Chẳng lẽ thiên nga trắng tinh, bùn lầy bẩn thỉu thì nhất định phải bôi bẩn thiên nga mới là ông trời công bằng sao?”“Người trong thiên hạ có muốn có một Hoàng hậu như bản cung không?”Ta nhớ lại ánh mắt sáng ngời của Thừa Nguyên Chỉ khi nắm tay ta đêm qua, hắn nói trong lòng đã quyết định được người làm Hoàng hậu, không cho phép người đó lười biếng từ chối.Nhưng hiện tại không phải ta lười nhác, mà là lo sợ, sợ không làm tròn trách nhiệm của chủ nhân lục cung.“Bản cung chưa trải qua nhiều khổ cực, rất sợ không thể hiểu được nỗi đau khổ của người trong thiên hạ.”“Hiểu được nỗi khổ của muôn dân đâu nhất thiết phải nếm trải hết tất cả đắng cay trong thiên hạ. Nếu đã vượt qua trăm đắng nghìn cay, liệu còn mấy ai giữ được trái tim mềm mại, thiện lương?” Thúy Tâm vội vàng phản bác, rồi giọng điệu lại chuyển sang dịu dàng hơn.“Từ khi vào cung nô tỳ đã hầu hạ nương nương, tuy chưa từng phục vụ các chủ tử khác trong cung nhưng những gì từng nghe được từng nhìn thấy cũng không ít. Nương nương chỉ cần suy nghĩ xem, nếu một ngày Hiền phi lên ngôi Trung Cung, chẳng phải sẽ giống như một con nhím thượng vị, gặp ai cũng đâm sao?”Thúy Tâm chậm rãi nói, mây đen trên bầu trời dần được gió thổi tan, để lộ ra khoảng không xanh thẳm: “Nương nương tâm địa thiện lương, đối đãi tử tế với người dưới. Hoàng thượng có thể coi trọng nương nương, đó là phúc của lục cung, cũng là phúc của thiên hạ.”“Nương nương nhất định sẽ là một Hoàng hậu tốt.” Giọng Thúy Tâm vang lên bên tai ta, dịu dàng mà kiên định.“Vậy bản cung sẽ cố gắng làm một Hoàng hậu tốt, cùng Hoàng thượng dốc sức vì một thiên hạ thái bình thịnh trị, để dân chúng được bình an hạnh phúc.” Ta nhìn về phía chân trời, mặt trời lặn đỏ rực, sắc mây đẹp đẽ tràn ngập bầu trời, hôm nay vốn là một ngày thời tiết đẹp chưa từng có, khiến lòng người tràn đầy niềm vui và hy vọng ấm áp.Mùa xuân năm Tân Kiến thứ chín, cây cỏ tốt tươi, chim hót líu lo, Hoàng thượng nắm tay ta trong đại điển phong hậu, nhận lễ của bách quan, đón nhận lời chúc mừng từ chúng phi, ban Phượng ấn bảo sách, phong ta làm Hoàng hậu, chính vị Trung Cung.36Ban đầu, ta cảm thấy việc làm Hoàng hậu là chuyện vô cùng khó khăn.Năm đầu tiên, chỉ riêng việc lật xem những cuốn sổ dày cộp đã khiến cánh tay ta mỏi nhừ không nhấc lên nổi, mắt hoa lên mà vẫn chẳng hiểu được bao nhiêu.Năm thứ hai, các phi tần thay phiên nhau đến trước mặt ta, vì những chuyện lặt vặt mà tranh cãi ầm ĩ đến mức đôi tai từng quen với sự náo nhiệt của phố phường từ thuở nhỏ của ta cũng không chịu nổi sự huyên náo này.Năm thứ ba, ta bận rộn không ngừng giữa các buổi tế tự yến tiệc, phải cài trâm Phượng chín đầu nặng nề thì cũng thôi đi, lại còn phải tham gia những buổi yến tiệc tao nhã, nơi người ta trổ tài văn thơ, khiến ta đau đầu không dứt.Nhưng đến năm thứ tư, khi những khoản chi tiêu lặt vặt của hậu cung qua tay ta phê duyệt, ta đã có thể lật sổ sách một cách nhanh nhẹn mà không hề cau mày, thậm chí còn tinh ý nhận ra chi phí mua phấn son của lục cung giảm rõ rệt, trong khi chi phí ăn uống lại càng ngày càng tăng.Ta đã là Hoàng hậu, Hoàng thượng cảm thấy sủng ái Trung cung là danh chính ngôn thuận, gần như không còn đến cung của các phi tần khác nữaTuy vậy, các phi tần trong cung đều đã ở đây mười lăm năm, đến năm thứ sáu, ta có thể thăng vị cho người nên thăng vị, thưởng bạc cho người nên thưởng bạc, tiếng cãi vã ầm ĩ cũng dần dần lắng xuống.Ngay cả Hiền quý phi gặp ta cũng vui vẻ cùng ta thưởng thức những món ngon mới làm của Ngự Thiện Phòng.Đến năm thứ bảy, tại gia yến Trung Thu, sau nhiều năm kiên nhẫn rèn luyện tại các buổi tiệc tao nhã, tài năng văn chương vốn bị bụi phủ của ta cuối cùng cũng tỏa sáng, ta vung bút viết nên tác phẩm chúc từ đầu tiên trong đời:“Mâm cỗ nhiều món, người cũng đông,Bóng lạ thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh,Nhìn qua tưởng là quả cầu,Nhìn thêm lại ngỡ cái đầu,Là cầu? Hay là đầu? Ghé lại gần nhìn thử.”Buổi yến hôm ấy đúng là hoà thuận vui vẻ, các phi tần trong lục cung đồng loạt ca ngợi ta: “Hoàng hậu nương nương tài hoa xuất chúng, chúng thần thiếp không bì kịp!”Chỉ có Hoàng thượng là mặt mày nghiêm nghị, uống thêm mấy chén rượu.Đêm đó, hắn nửa say nửa tỉnh, giày vò ta tới nửa đêm.Qua ngày hôm sau, hắn mới bị bài thơ của ta làm cảm động, lập tức sai người đóng khung tác phẩm, treo trong nội điện cung Hưng Đức.Ta hào hứng ép Thừa Nguyên Chỉ dùng ngự bút viết cho ta hai chữ “Thi Quán”, sau đó cũng đóng khung treo trong cung của mình, tạo thành một cặp tương chiếu với nội điện cung Hưng Đức.Năm Tân Kiến thứ mười bảy, ta làm hoàng hậu đã tám năm, càng lúc càng thoải mái tận hưởng cuộc sống trong cung nhưng rồi có một chuyện khiến ta đau đầu.Mùa hè năm đó, Giác Nhi được lập làm Thái tử, thân là mẫu hậu, ta phải chọn cho thằng bé một vị Thái tử phi.Giác Nhi mày kiếm mắt sáng, từ nhỏ đã được Nhị ca của ta chỉ dạy, tài năng đức hạnh đều nổi trội, khiến các tiểu thư danh môn ngưỡng mộ thằng bé nhiều không đếm xuể, chọn một người tâm đầu ý hợp làm Thái tử phi vốn không phải việc khó.Thế nhưng, Giác Nhi khi còn nhỏ tính tình ôn hòa, ai ngờ càng lớn càng trầm mặc ít nói, mang dáng vẻ già dặn trước tuổi. Khi ta hỏi về chuyện chọn Thái tử phi, thằng bé lại nói chẳng có cô nương nào khiến thằng bé vừa ý.Hôm ấy, A Phán mặc áo lụa mỏng, nhìn giống như tiểu tiên tử, con bé ôm hai chú mèo con Tuyết Đoàn và Tuyết Cổn nhào vào lòng ta, thần thần bí bí xích ghé sát vào tai ta, nói: “Mẫu hậu, A Phán lén nhìn thấy Đại ca đang vẽ tiên nữ! Đẹp lắm, đẹp lắm!”Tiên nữ? Ta đương nhiên là chưa từng nhìn thấy tiên nữ, cho nên vô cùng tò mò.Với giá hai cái bánh đường, ta đã khiến A Phán lén lấy từ Đông Cung về một bức họa tiên nữ.Lúc nhìn thấy bức hoạ, ta lập tức hiểu vì sao không thể chọn được Thái tử phi, hóa ra trong lòng Giác Nhi đã có một cô nương mà thẳng bé yêu thương nhưng không dám cưới.Ta gọi Giác Nhi vào cung, nói với thằng bé: “Ân oán năm xưa không liên quan gì đến thế hệ sau. Nguyên Nguyên là một cô nương rất tốt, dung mạo thoát tục, hiểu biết lễ nghĩa, rất xứng làm Thái tử phi. Mẫu hậu rất thích.”Giác Nhi dù sao cũng là Hoàng tử, mặc dù ta và Nhị ca chưa từng nhắc đến chuyện cũ nhưng thằng bé lớn lên trong hoàng cung, trong lòng tự nhiên hiểu rõ ân oán giữa hai nhà Tề Dương.Ta là mẫu hậu, Nhị ca là sư phụ của thằng bé, mà Dương Nguyên Nguyên lại là con gái thứ tư của Dương Hoán nhà Dương gia.Giác Nhi thích cô nương đó nhưng không muốn làm chúng ta khó xử, chỉ có thể gửi gắm tình ý trong lòng vào những bức tranh ở nơi không ai nhìn thấy.Mùa thu năm Tân Kiến thứ mười bảy, Thái tử phi Dương Nguyên Nguyên vào Đông Cung, cùng Thái tử tình đầu ý hợp, khiến người đời ngưỡng mộ.Một năm sau ngày Thái tử thành hôn, Nhị ca gửi thư cho ta, nói rằng Thái tử đã đủ năng lực tự mình xử lý mọi việc. Huynh ấy xin từ quan, muốn chu du khắp nơi, mở lớp dạy học ở ngũ hồ tứ hải.Nhị ca nói rằng đó là tâm nguyện của một vị bằng hữu cũ thuở trước.Ta hiểu rằng Dương Nguyên Nguyên tài hoa, khiến huynh ấy nhớ đến cố tri năm xưa.Thời gian qua đi, ân oán đã hóa thành hư vô, chỉ còn lại niềm thương nhớ đối với tri âm tri kỷ, tựa như tiếng đàn Cao sơn lưu thuỷ còn vang vọng mãi.Nhưng ta càng biết rõ hơn, Nhị ca quyết tâm ra đi không chỉ vì tâm nguyện chưa tròn của người bằng hữu cũ, mà còn vì cảnh tượng Giác Nhi và Nguyên Nhi đứng cạnh nhau làm huynh ấy nhớ đến mình và Nhị tẩu năm xưa.Trong ánh mắt bọn họ tràn ngập tình ý sâu nặng, điều đó khiến huynh ấy nhìn cảnh nhớ người không thể chịu nổi.Ở lại Đông Cung huynh ấy chỉ càng thêm đau khổ, chi bằng ra đi, mang theo bóng hình người ấy cùng nỗi nhớ đi khắp giang sơn.Ta không biết đời này liệu còn có cơ hội gặp lại Nhị ca hay không nhưng ta tin rằng hình bóng của huynh ấy có thể xuất hiện ở bất kỳ học đường xa xôi nào.Những môn sinh dưới tay huynh ấy sẽ trải khắp cửu châu, danh tiếng của huynh ấy sẽ được truyền tụng khắp hang cùng ngõ hẻm. So với thiếu niên chói sáng năm xưa ở kinh thành, Nhị ca của hiện tại còn rạng rỡ hơn bao giờ hết.Năm Tân Kiến thứ mười chín, Thái hậu dần dần già đi, bà ấy thương yêu A Phán nhất nên ta thường dẫn con bé đến thỉnh an.Trong cung Thái hậu vẫn là mùi đàn hương thoang thoảng, bà ấy không còn thở dài đau khổ vì con trai mình yêu một kẻ ngốc, chỉ dùng ánh mắt nhân từ nhìn ta, dịu dàng cảm thán: “A Chỉ có được con, thật sự là có phúc lớn.”Năm Tân Kiến thứ hai mươi, Thái hậu như đèn đã cạn dầu, ta và Hoàng thượng quỳ khóc trước giường, Thái hậu chỉ nhìn A Phán ở bên cạnh ta, ánh mắt mờ mịt ngấn lệ: “Ai gia năm hai mươi tuổi từng mang thai một bé gái. Nếu như con bé có thể sinh ra, chắc chắn cũng sẽ đáng yêu giống như tiểu A Phán, khiến người ta thương yêu. Ai gia đốt hương cầu phúc cả đời, nghĩ rằng con bé và Tiên hoàng chắc chắn đều đang chờ ai gia...”Thái hậu băng hà, cả nước để tang.Không lâu sau khi Thái hậu qua đời, mẫu thân ta cũng qua đời vào một ngày mùa đông.Mẫu thân hưởng thọ cao, con cháu đầy nhà, vốn dĩ ta không nên có gì tiếc nuối nhưng cảm giác bất lực mà cái chết mang lại cứ bám lấy ta không buông, nó quá tàn nhẫn và lạnh lùng, là điều mà tiền tài, uy thế hay hoàng quyền đều không thể lay chuyển được.“A Âm?” Ban đêm Hoàng thượng thấy ta ôm chặt lấy hắn mà không nói lời nào, bèn nắm chặt lấy đôi tay lạnh buốt của ta để sưởi ấm, dịu dàng hỏi: “Nàng không khỏe sao?”Sau khi ta sinh A Phán, cơ thể lại bị chứng chân tay lạnh, suốt mười mấy năm qua đều như vậy.Hoàng thượng đã quen với việc ta ôm chặt hắn khi ngủ, hôm nay hắn hỏi như vậy là vì gần đây ta thường trằn trọc khó ngủ, tâm trạng u sầu khiến hắn nhận ra.“A Chỉ, ngài nói xem, sau khi chết con người sẽ đi đâu?” Ta thò đầu ra khỏi chăn gấm, nhìn Hoàng thượng, giọng nói có chút nghẹn ngào. Hoàng thượng đã ba mươi tám tuổi nhưng lại càng thêm phong nhã tuấn tú.Hoàng thượng nhất thời lặng im, ôm lấy ta mà không nói lời nào.“Thật sự có Hoàng Tuyền Địa Phủ không?” Ta vuốt ve cổ của Hoàng thượng, tựa trán vào lồng ngực ấm áp của Thành Nguyên Chỉ: “Thật sự có thể gặp lại sao?”“Gần đây A Âm lao tâm quá độ rồi.” Hoàng thượng biết những tang sự liên tiếp khiến ta suy sụp, hắn không trả lời, chỉ siết chặt lấy eo ta.Hắn hôn nhẹ lên trán, chóp mũi, rồi đến đôi môi của ta: “A Âm, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa...”Ta chìm đắm trong những nụ hôn dịu dàng của Thành Nguyên Chỉ, mơ màng quên đi nỗi sợ hãi ban đầu, nằm trong lòng Hoàng thương dần dần cảm thấy buồn ngủ.“Trẫm không biết có Hoàng Tuyền Địa Phủ hay không, cũng không biết có phải vì lúc sống còn nhiều tiếc nuối nên người ta mới gửi gắm hy vọng gặp lại sau khi chết hay không.” Sau một hồi lâu, có lẽ Hoàng thượng nghĩ rằng ta đã ngủ say, hắn khẽ vuốt tóc ta, dịu dàng nói: “Nhưng bất kể thế nào, có trẫm ở đây, nhất định sẽ dốc hết sức lực để cho nàng lúc sống không có tiếc nuối, sau khi chết cũng không cô đơn nơi suối vàng...”Ta dựa vào Thành Nguyên Chỉ, cảm thấy ấm áp và an tâm hơn bao giờ hết, sự sống và cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.Ta mỉm cười, thò đầu ra hôn nhẹ lên môi Thành Nguyên Chỉ.“Giả vờ ngủ để lừa trẫm sao?” Giọng điệu Hoàng thượng vừa bực bội vừa ngượng ngùng, bàn tay hắn luồn vào trong lớp áo của ta: “Xem ra hoàng hậu của trẫm vẫn chưa đủ mệt mỏi...”Mọi sự phản kháng yếu ớt của ta đều hoàn toàn vô dụng, sau một hồi cuồng nhiệt đến kiệt sức, cuối cùng ta thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.Ta không còn quá chấp niệm với chuyện sống chết, chỉ càng thêm trân trọng mỗi ngày được ở bên cạnh Hoàng thượng, vui vầy cùng các con.Thời gian lặng lẽ trôi qua trước mắt, ta nhìn thấy Ký Nhi và Nghị Nhi càng ngày càng lớn, cao lớn và tràn đầy khí phách, nhìn thấy A Phán ngày càng duyên dáng, yêu kiều, chứng kiến Thái tử phi hạ sinh một tiểu Thái tôn, đưa tiễn các phi tần trong hậu cung lần lượt rời đi nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi, đó là luôn có một người ở bên cạnh ta, nắm chặt tay ta, vững vàng và mạnh mẽ.Ký Nhi lấy một cô nương họ Triệu, tên là Triệu Cẩm, tính tình nhút nhát, e thẹn.Nghị Nhi lấy một tiểu thư họ Tống, tên Tống Doanh Doanh, hoạt bát, hay cười.Hoàng thượng phong Ký Nhi làm Ký Vương, Nghị Nhi làm Nghị Vương, rồi để bọn họ rời khỏi cung, tự lập phủ riêng sống cuộc sống của mình.Ngày qua ngày, khuôn mặt của Ký Nhi càng tròn trịa giống Vương phi của thằng bé, còn Nghị Nhi, tuy khuôn mặt vẫn không đổi nhưng lại cười nhiều đến mức khóe mắt đã sớm xuất hiện nếp nhăn.Giờ đây, khi hai huynh đệ đứng cạnh nhau, nếu không nhìn kỹ nét mặt, thật khó mà nhận ra bọn họ là một cặp song sinh.Hai đứa trẻ ngày xưa nghịch ngợm nhất bây giờ lại là những người khiến ta và Hoàng thượng yên tâm nhất. Trái lại, A Phán vốn thông minh, lanh lợi, lại khiến phụ hoàng của con bé đau đầu không ít.Năm A Phán đến tuổi cập kê, Hoàng thượng loay hoay muốn tìm một hôn phối xứng đáng cho người con gái mà hắn yêu thương nhất.Hôm nay thì con trai lớn nhà Hạ tướng tuy tài hoa nhưng dung mạo không đủ tuấn tú.Ngày mai thì cháu trai út nhà Tiền lão tướng quân tuy oai phong nhưng học vấn lại hơi kém.Xem đi xét lại chúng ta vẫn không chọn được Phò mã vừa ý.A Phán cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện hôn nhân, thường nhõng nhẽo nài nỉ phụ hoàng cho mình chậm xuất giá thêm mấy năm.Hoàng thượng cũng nghĩ tiểu Công chúa ở lại bên cạnh mình lâu thêm chút cũng chẳng sao.Nhưng chẳng ngờ, giữ tới giữ lui, A Phán đã khiến phụ hoàng của con bé được một phen sửng sốt.Năm con bé mười bảy tuổi, chúng ta mới biết con bé đã sớm để mắt đến một tiểu thái giám thanh tú trong cung của cố Thái hậu, còn cùng tiểu thái giám kia tìm cho Tuyết Dung Dung một con mèo cái cho ở chung một chỗ, sinh ra một lứa mèo con, mỗi người giữ một nửa.Mối tình ngang trái của A Phán quả thật vượt xa mọi khuôn khổ lễ giáo, khiến phụ hoàng của con bé giận đến mức suýt chút nữa ném cả ngọc tỷ trong tay nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhẫn nhịn mãi cũng không nỡ đánh con bé một bạt tai.“A Âm, nàng nói xem có phải trẫm đã nuông chiều An Lạc quá mức rồi không?” Lúc này nơi chân mày Hoàng thượng đã vương màu sương gió, nét mặt đượm buồn, đau lòng vì cô con gái mà hắn yêu thương suốt mười mấy năm qua.Cả thiên hạ này có bao nhiêu nam tử tốt để con bé tha hồ lựa chọn, tại sao con bé lại để mắt đến một tiểu thái giám như vậy chứ?“Hoàng thượng cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?” Ta thầm thở dài trong lòng.A Phán đi ngược lại khuôn phép thế tục đến mức thật sự vượt xa mọi dự đoán của ta.Điều này còn khiến ta kinh hãi hơn cả chuyện ngày trước biết Dương Chiêu Nhi yêu thương Nhị ca của mình.Nhưng đến cuối cùng Dương Hiên cũng không phải là Nhị ca ruột của tiên Hoàng hậu, còn tiểu thái giám ấy thì thật sự là thái giám, đã bị thiến hoàn toàn.“Vẫn đang quỳ sao?” Hoàng thượng hỏi Hạ công công đang canh giữ bên ngoài điện.“Bẩm Hoàng thượng, vẫn còn quỳ. Công chúa không nói một lời, đã quỳ suốt năm canh giờ rồi.” Hạ công công cũng đã già, cả đời theo hầu bên cạnh Hoàng thượng, chứng kiến biết bao cảnh máu tanh kiếm lạnh, vậy mà khi nhắc đến An Lạc công chúa, giọng y vẫn không khỏi mang theo chút lo lắng, mềm lòng.Đúng vậy, A Phán tuy từ nhỏ nghịch ngợm, hiếu động nhưng thông minh lanh lợi, luôn khéo hiểu lòng người. Trong cung, ai cũng chê con bé bướng bỉnh, ồn ào nhưng ai cũng yêu thương chiều chuộng con bé.Ai mà ngờ được con bé lại đột ngột gây ra chuyện lớn đến thế này.Hai phụ tử không ai chịu nhường ai, khiến mọi người lâm vào cảnh khó xử.“Bảo con bé đứng dậy đi.” Hoàng thượng thả lỏng nhẫn ngọc ban chỉ đang nắm trong tay, chậm rãi nói: “Xử lý sạch sẽ những lời đồn đãi. Con bé muốn giữ tiểu thái giám đó thì cứ để hắn đến chỗ con bé. Cứ coi như trẫm không nỡ rời xa Công chúa. Sau này không cần bàn đến chuyện hôn sự của con bé nữa.”“Vâng.” Hạ công công cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi.“Hoàng thượng?” Ta không thể tin được Hoàng thượng vậy mà lại thật sự chiều theo tâm ý của A Phán.“Con bé giấu kín không để lộ chút sơ hở nào đến tận bây giờ, chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai. Con bé là Công chúa, trẫm cũng không lo con bé không có đường lui.” Lông mày Hoàng thượng giãn ra, hắn nhìn sang ta, trong ánh mắt đã nhuốm màu năm tháng, đầy sự từng trải và chín chắn: “Nàng yên tâm, con gái của nàng và trẫm, làm sao trẫm nỡ để con bé sống hết quãng đời còn lại trong u sầu, buồn bã.”“A Phán sẽ hiểu tấm lòng của Hoàng thượng, cũng sẽ vui vẻ đi con đường mình đã chọn.” Ta nắm chặt lấy tay Hoàng thượng, thở phào nhẹ nhõm.“Nói trẫm nuông chiều con bé, trẫm thấy nàng còn chiều chuộng hơn cả trẫm đấy.” Hoàng thượng kéo ta đứng dậy, xuyên qua khung cửa sổ nhìn A Phán đang kinh ngạc lay lay Hạ công công, vui mừng như một chú chim nhỏ trên cành cây, ánh mắt sáng rực như ánh mặt trời.“Giống hệt nàng, to gan lớn mật, không sợ điều gì.” Ánh mắt Hoàng thượng nhìn về phía A Phán vừa xa xăm vừa dịu dàng.“Oan cho thiếp quá.” Ta tựa vào vai Hoàng thượng, cảm nhận làn gió xuân ấm áp lướt qua gò má: “Thiếp chỉ là ỷ sủng sinh kiêu, nên mới không biết sợ thôi.”Khóe môi Hoàng thượng không giấu được ý cười.Thật ra cũng tốt, A Phán không xuất giá, ta dù đã không còn sức để quậy phá nữa nhưng trong cung vẫn còn bóng dáng vui tươi của con bé.Con bé mang theo bầy mèo trắng nhỏ sau lưng chạy nhảy khắp nơi, cười giòn tan như tiếng chuông, cùng với tiểu thái giám đó khiến cả hoàng cung rộng lớn không còn một góc nào u buồn, tịch mịch.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");