9527

Chương 67




Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'GHI ÂM RỒI GỬI CHO EM!'

***

Dứt lời, Kiều Mộ lập tức rời khỏi vòng ôm của anh, nhanh chóng đứng lên, cong cong đôi mày. Cô nhìn anh, cười bảo: "Anh cũng có thể không viết, không cần làm khó mình!"

Tiêu Trì bắt hụt, động tới miệng vết thương sau lưng, tức thì hít vào một hơi, dứt khoát tranh thủ cơ hội tỏ ra yếu ớt: "Hay em đổi cách khác đi?"

Chắc cô chưa đọc bản kiểm điểm Quan Công mới đưa ban nãy, bằng không nhất định sẽ chẳng có phản ứng thế này... Nghĩ vậy, hàng lông mày bỗng chốc giãn ra, anh cuộn đầu lưỡi đá vào một bên hàm, chăm chú nhìn cô, đôi con ngươi sâu thẳm thấp thoáng nhiều thêm ánh cười.

Kiều Mộ quăng cho anh một cái nhìn 'đương nhiên là không được'. Kế tiếp cô lại chậm rãi cúi xuống, đặt hai tay lên vai Tiêu trì, bất ngờ cắn vành tai anh một phát, "Viết cho tử tế, dưỡng thương cho tử tế!"

Lần này, Tiêu Trì 'hành động' cực kì mau lẹ, tay phải tóm lấy cánh tay Kiều Mộ, kéo cô qua. Lòng bàn tay thô ráp dạo chơi trên eo cô. Anh thấp đầu ghé bên tai cô thì thầm: "Viết trên người em, anh có thể vừa viết vừa sửa đến khi em hài lòng mới thôi..."

Tim Kiều Mộ đập rộn, ai dè anh đột nhiên buông ra, thu nắm tay che miệng khẽ ho húng hắng: "Sếp phó Lương đến..."

Đến đúng lúc thật... Kiều Mộ thầm mắng, đoạn ung dung đứng dậy. Gò má râm ran nóng lên, cô ngoảnh đầu nhìn cục phó Lương đã vào cửa, cùng với... mấy vị lãnh đạo lạ mặt khác.

Họ đều trạc tuổi sếp phó Lương, không mặc đồng phục nên chẳng thể phân biệt cấp bậc.

"Chú Lương ạ!" Kiều Mộ cất lời chào hỏi, sau đó biết ý lùi lại.

Cục phó Lương mỉm cười xua tay, quay sang nhiệt tình giới thiệu Tiêu Trì và mấy vị kia: "Tiêu Trì, giới thiệu với cậu, đây là mấy anh em phụ trách chuyên án của các tỉnh tới tìm hiểu về vụ án liên quan đến Sang Thiên."

Kiều Mộ sẽ sàng lui về sau, hơi nhếch khóe miệng. Cô vẫy tay với Tiêu Trì mặt mũi đen thui, lặng lẽ dùng khẩu hình nói: "Nghỉ ngơi cho tốt!"

Đến cửa, cô dừng bước, cố ý đằng hắng một tiếng, rồi chào tạm biệt cục phó Lương một cách rất tự nhiên.

Sếp phó Lương ngoảnh đầu, nở nụ cười áy náy với cô, đáy mắt dạt dào niềm vui và nhẹ nhõm.

Kiều Mộ quay gót rời khỏi phòng bệnh, vừa vặn gặp lão Lục với Trương Dương ra khỏi thang máy. Cô gọi cậu ta lại: "Lão Lục, cậu dẫn em ấy đi ăn cơm. Tôi về Nhân Tế Đường trước! Mấy hôm nay vất vả cho các cậu, chăm sóc Tiêu Trì cẩn thận nhé!"

Thấy mặt mày cô dường như còn phảng phất ý cười, lão Lục cười hì hì gật gật đầu, khoác vai Trương Dương nhấn nút đợi thang máy.

Ba người cùng xuống dưới lầu. Kiều Mộ đi thẳng ra xe Hứa Thanh San, rời khỏi bệnh viện không mang theo tí tẹo lưu luyến.

Hứa Thanh San lái xe, chẳng hỏi gì hết. Cô nàng rầu rĩ ca cẩm một hồi, rồi đột nhiên đề nghị đi ăn lẩu.

"Nóng thế này, mày không hâm đấy chứ?" Kiều Mộ giật nảy, hôm nay nhiệt độ cao nhất lên đến gần 39 độ, thời tiết như vậy mà ăn lẩu quá là tra tấn.

"Về nhà vậy! Tuy tao chả muốn về tí nào!" Hứa Thanh San ảo não há miệng thở phù: "Mày bảo sao tao nhọ thế, khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông định mệnh, kết quả đã chẳng phải kẻ tốt đẹp thì thôi, lại còn thành anh nuôi. Cũng chả biết bố mẹ tao nghĩ sao nữa."

"Nhận chính thức hay nói miệng?" Kiều Mộ nhịn cười, không hề thông cảm, cho cô nàng đoán bừa đi.

"Nói miệng thì tính làm gì! Bữa cơm lần trước, bố tao đùa bảo làm con rể thì không được, làm con trai còn tạm được." Hứa Thanh San rùng mình nổi hết cả da gà da vịt, ca thán tiếp: "Cái tên Bành Văn Tu khốn kiếp kia lại cho là thật, hôm qua lấy xe về liền đưa đến quán rượu luôn, hôm nay còn muốn đến nhà chính thức nhận bố nuôi."

Nụ cười đong đầy trong mắt, Kiều Mộ đồng ý với đề nghị đi ăn lẩu.

Lâm Châu có rất nhiều nhà hàng lẩu, lẩu Tứ Xuyên, lẩu Thành Đô, lẩu Trùng Khánh, lẩu của vùng Lâm Châu, và cả những quán mới mở mấy năm gần đây xưng là quán lẩu kiểu mới.

Hứa Thanh San chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một quán lẩu Lâm Châu, ăn lẩu hải sản.

Đỗ xe đi xuống, Kiều Mộ đứng cạnh chiếc xe, nhàn nhã nhìn biển số ba con 3 (333). Cô không nhịn nổi, thầm bổ sung thêm hai con số 2 nữa đằng trước, hợp rơ với khí chất của cô nàng Hứa Thanh San quá còn gì*.

(*22333 , trong ngôn ngữ chat nó có nghĩa là cười 'ha ha ha ha ha')

Quay đầu chỉ vào biển số xe, Kiều Mộ trêu chọc: "Từ chối thì phải từ chối đến cùng chứ, bằng không đừng trách hắn ta cứ quấn lấy mày!"

"Mày nghĩ tao muốn lái xe của hắn ta hả! Tên khốn này đâm hỏng xe của tao, sáng nay mới đưa đi sửa ấy!" Hứa Thanh San điên tiết.

Kiều Mộ nở nụ cười bỡn cợt: "Đáng đời!"

Hứa Thanh San tức tối định đánh Kiều Mộ, nhưng Kiều Mộ chạy nhanh, nhoáng cái đã vào trong quán.

Mùa đông, nhà hàng này bán lẩu hải sản, còn mùa hè chủ yếu là các món hải sản, tuy cũng có lẩu, nhưng phải cái thời gian chờ hơi lâu.

Kiều Mộ ngồi xuống, lấy bản kiểm điểm Tiêu Trì viết ra, xé bỏ mép phong bì dán kín bên ngoài, mới đọc được hai dòng thì vành tai đã bắt đầu nóng bừng, cô cố làm ra vẻ điềm nhiên cất đi, bưng cốc nước uống cho đỡ choáng.

Trước khi rời bệnh viện, cô còn nhắc anh viết cho tử tế, đúng là tự đào hố cho mình mà.

"Mày với Tiêu Trì trục trặc à?" Hứa Thanh San cũng uống hớp nước, không chú ý tới sắc mặt Kiều Mộ, cô nàng cúi xuống nghịch di động: "Sáng sớm ông mày sang nhà tao hỏi ông nội làm thế nào để mày nguôi giận."

"Không trục trặc gì cả, phớt lờ anh ấy mấy hôm thôi!" Kiều Mộ cảm giác tai mình càng nóng hơn.

Hứa Thanh San chợt bừng tỉnh, cô nàng ngẩng đầu, ánh mắt mờ ám: "Hôm nào tao dẫn một người đến Nhân Tế Đường, mày cho số, bắt mạch xem thận có tốt không nhá!"

"Khỏi phải bắt mạch. Mày cứ sờ tay hắn, nếu không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ và không có chuyện gì đột ngột xảy ra mà tay vẫn cứ lạnh thì phân nửa là thận hư rồi!" Kiều Mộ lại cầm cốc nước, ngọn lửa bừng lên trong lòng cuối cùng đã lụi bớt.

Hứa Thanh San chớp chớp hàng mi, nhớ tới Bành Văn Tu quả thực rất lạnh, tức thì háo hức sán đến gần Kiều Mộ, đôi mắt sáng rỡ: "Có mẹo gì không cần chạm vào tay mà cũng phân biệt được không?"

"Không!" Kiều Mộ trả lời với giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Cúi đầu uống nước, hình ảnh 'khiếm nhã' với Tiêu Trì 3 năm trước lướt qua trong đầu Kiều Mộ, cái nóng bừng bừng mới vơi đi lại bốc lên.

"Không có thật à?" Hứa Thanh San vẫn không bỏ cuộc. Đúng lúc nồi lẩu được bưng tới, cô nàng nuốt nước bọt: "Mày chưa trải qua nỗi khổ bị cắm sừng đấy thôi. Lần sau tao tìm, trước tiên mặc kệ có đồng ý ở rể nhà tao không, tao phải điều tra rõ 'lợi ích giường chiếu' đã kẻo 'hớ' nặng"

Kiều Mộ suýt buột mồm nói ra tên Hứa Thanh Sơn, may mà nhịn kịp.

Anh ta là bạn nối khố của Bành Văn Tu, Hứa Thanh San ghét nhất 'ăn cỏ gần hang'. Dẫu cô nàng và Bành Văn Tu gần như chưa qua lại với nhau.

Ăn xong, về đến Nhân Tế Đường, ông nội đã dẫn Liệt Phong sang chơi cờ bên nhà hàng xóm. Kiều Mộ lên lầu nghỉ ngơi, lại không ghìm lòng được, giở bản kiểm điểm của Tiêu Trì ra, bĩnh tĩnh ngồi đọc.

Đọc được nửa chừng thì có điện thoại, nhìn dãy số gọi tới, cô vuốt phím nghe: "Chưa ngủ à?"

"Đang nhớ em." Giọng Tiêu Trì truyền tới, trầm thấp, pha lẫn thoáng khàn khàn: "Em đọc bản kiểm điểm chưa?"

Kiều Mộ không trả lời, cô đứng dậy mở cửa ra ngoài. Hơi nóng thốc tới, nháy mắt trên người đã toát mồ hôi. Ngẩng đầu ngắm tầng không phía trên giếng Trời, cô biếng nhác: "Chưa."

Đầu bên kia im lặng mất mấy giây. Rồi tiếng cười mang theo đôi chút mê hoặc của Tiêu Trì cất lên, nhẹ nhàng chui vào lỗ tai: "Chưa đọc thật hả?"

Kiều Mộ nhướng mày, vểnh khóe môi: "Anh đã viết gì, đọc lên em nghe xem nào!"

"Phải đọc thật à?" Tiêu Trì cố tình hắng giọng, tiếp đó nghe thấy tiếng anh xuống giường, hình như đi vào phòng vệ sinh.

Kiều Mộ nhấp môi, không đỡ nổi. Nét cười trong mắt ngập tràn như thể sắp trào ra.

Tiếng đóng mở cửa dừng hẳn, giọng anh lần nữa rót vào tai, phảng phất xen lẫn mùi vị gợi cảm: "Không đọc đâu! Để sau anh đọc cho em nghe!"

"Sợ rồi?" Kiều Mộ không nín nổi cười: "Ghi âm lại gửi cho em!"

"Em muốn anh làm vậy thật á?" Tiêu Trì hỏi lại. Nhận được câu trả lời chắc chắn, anh chủ động cúp máy.

Kiều Mộ cúi nhìn màn hình di động đen thui, nụ cười càng thêm nồng đượm.

Cô không hỏi Tiêu Trì đã nói gì với Trương Dương, anh cũng không kể.

Tắm gội xong, ông nội dẫn Liệt Phong về. Ông nhắc tới chuyện tiếp tục mở cửa Nhân Tế Đường, Kiều Mộ không có ý kiến. Cô bảo mình đã đưa đơn nghỉ việc ở bệnh viện Đông y.

Thời gian thử việc của Kiều Mộ đã kết thúc, hợp đồng lao động chính thức vẫn chưa ký, phía bệnh viện mong cô chuyển sang khoa cấp cứu, nhưng với trình độ, bằng cấp của cô, chuyển sang khoa cấp cứu thì khá phí phạm. Cộng thêm khoa cấp cứu quá bận rộn, tính chất công việc của Tiêu Trì chủ yếu giờ giấc đã không cố định rồi, muốn gặp mặt khó càng thêm khó.

Hơn nữa, thời điểm cô học y không có lí tưởng gì to tát mà chỉ muốn giúp ông nội duy trì Nhân Tế Đường.

Nhiều thời gian rỗi rãi, vừa khéo có thể nghiên cứu những bài thuốc được truyền lại, chưa biết chừng có thể cho Kiều Huy thử nghiệm, cung cấp một số ý tưởng và gợi ý.

"Cháu tự quyết định đi, trông nom Nhân Tế Đường cũng là chữa bệnh cứu người." Chắc ông nội thắng cờ nên sắc mặt nom tươi tỉnh lắm.

Kiều Mộ mỉm cười, gọi Liệt Phong qua, đưa tay xoa đầu nó.

Mấy phường quanh ngõ An Cư đều xây dựng trạm y tế, duy có khu này mở ra cũng chẳng ai đến, chưa tới một năm thì đóng cửa, phần lớn nguyên nhân là bởi có Nhân Tế Đường.

Bệnh nhẹ, đau ốm lặt vặt, hàng xóm xung quanh sẵn lòng tin tưởng ông nội hơn.

Nếu cô tiếp quản, còn phải học hỏi rất nhiều thứ, trọng trách trên vai thực sự lớn hơn so với công tác tại bệnh viện, không nhẹ nhàng đâu.

Chỉ có một chỗ tốt là đại khái Tiêu Trì về lúc nào cũng có người ở nhà.

Trước khi đi ngủ, Tiêu Trì gửi bản ghi âm cho Kiều Mộ thật, giọng khàn khàn chứa đựng nét cuốn hút, nói những lời tâm tình buồn nôn bên tai, khiến cô đỏ mặt, tim đập rộn. Hại cô cả đêm không ngủ ngon, trong mơ đều là bóng dáng anh.

Ngày mới.

Buổi trưa, Trương Dương tới ăn cơm, nom cậu ấy đã có tinh thần hơn, chẳng qua đáy mắt vẫn cất giấu vẻ sa sút khiến người ta lo lắng.

Cậu chàng mang cho Hoàng Viện một đống truyện tranh, còn mua mấy bộ quần áo mới cùng một túi đồ ăn vặt to bự, toàn những món Hoàng Viện thích.

"Thứ Sáu chị qua. Em ở bên con bé, cần gì thì gọi điện cho chị." Kiều Mộ cũng không hỏi nhiều, trên mặt thoáng ánh cười nhẹ nhõm.

Trương Dương gật đầu thật mạnh, khuôn mặt phơi nắng đã hơi ngăm đen, lờ mờ lộ ra sắc hồng.

Tiễn Trương Dương đi xong, Kiều Mộ về bệnh viện tiếp tục làm việc ca chiều, vừa vào đến cửa liền bị Mạnh Trường Phong trêu 'vợ hát chồng khen'. Hôm nay anh ta không phải trực ban, cố ý trở lại lấy thiệp mời.

Kiều Mộ thấy trên bàn làm việc của mình cũng có. Cô nhướng mày, cầm lên giở ra xem. Thứ Sáu tuần này chi nhánh công ti của Tần Bân tại Lâm Châu treo biển, mời họ tham gia tiệc rượu chúc mừng.

Vốn định giải thích với Mạnh Trường Phong về mối quan hệ của mình và Tần Bân, không khéo có một bệnh nhân quen đến, gặp Mạnh Trường Phong thì liên tục xin tư vấn. Kiều Mộ uống cốc nước rồi về phòng trị liệu làm việc tiếp.

Bệnh nhân cuối cùng rời đi, Kiều Mộ quay lại phòng làm việc rửa tay, trên bàn bất ngờ có thêm một bó hoa hồng trắng xen lẫn hồng đỏ. Bên dưới kẹp tấm thiếp.

Đúng lúc ấy ngứa mũi hắt hơi một cái rõ to, ngỡ cô dị ứng phấn hoa, Mạnh Trường Phong cầm bó hoa ném luôn vào thùng rác bên ngoài.

Kiều Mộ hắt hơi phát nữa. Ngẩng đầu lên, Mạnh Trường Phong đã trở vào phòng, anh ta bực bội: "Ai thế nhỉ? Biết em dị ứng còn tặng hoa này cho em! Còn hai loại hoa hồng nữa chứ."

Đang bối rối muốn giải thích mình không dị ứng thì trong tầm mắt có thêm hai bóng dáng quen thuộc, lặng lẽ xuất hiện sau lưng Mạnh Trường Phong: Tiêu Trì ngồi trên xe lăn, Quan Công mang vẻ mặt như bị sét đánh.

"Em cũng không biết là ai gửi, có lẽ tặng nhầm." Kiều Mộ chớp mắt, nín cười liếc Tiêu Trì, rồi nghiêm túc hỏi: "Em nhớ đàn anh hiểu rõ ngôn ngữ các loài hoa lắm, thế hai màu này có ý nghĩa gì ạ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.