9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 122




Chương 122

Tư Nhã? Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đều giật mình sửng sốt. Trên người Mạc Hân Hy vẫn đang mặc áo ngủ nhưng cô không nghĩ nhiều mà chạy ngay xuống dưới nhà.

Lục Khải Vũ kéo cô lại: “Em đi thay quần áo trước đi đã, anh xuống dưới xem sao.”

Mạc Hân Hy đóng cửa lại, cô vội vàng thay bộ quần áo khác, vừa đi ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy tiếng khóc của Diệp Lan Chi. Trong lòng cô tràn đầy sợ hãi, cô chạy nhanh xuống dưới nhà.

Xuống đến nơi, cô nhìn thấy Lục Khải Vũ đang ôm Tư Nhã và Mộc Lam bình an vô sự ngồi ở bàn ăn thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt cô liếc về phía cửa thì thấy gương mặt của Lục Khải Dã lúc này đó ứng. Anh ta đang được một cô gái có mái tóc xoăn lượn sóng, trang điểm đậm đỡ lấy. Cô gái này có khuôn mặt và dáng người đẹp không kém gì Diệp Lan Chi. Bây giờ là mùa hè, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ ngăn bó sát mông, trên chiếc cổ trắng nõn còn thấy được một vài dấu hôn mờ mờ.

Nhìn lại Lục Khải Dã, trên chiếc áo sơ mi màu trắng của anh ta có một dấu son môi đặc biệt nổi bật, hai cái cúc áo cũng cài nhầm.

Cho dù ai nhìn thấy tình huống này trong đầu cũng sẽ nghĩ đến chuyện gì đó. Còn nữa, nghĩ đến phong cách ngày thường của cậu hai nhà họ Lục, thì e rằng tối hôm qua anh ta cùng với người con gái trước mặt này có một đêm vô cùng phong phú và đa dạng sắc thái.

Diệp Lan Chi đứng ở cửa bếp ngơ ngan nhìn bọn họ, dưới đất rải rác chén đĩa vỡ.

Bổ Lục cảm thấy mất mặt, đi đến trước mặt Lục Khải Dã: “Cậu sắp làm bố đến nơi rồi, không ở nhà cùng Diệp Chi mà lại đi lêu lổng ở chỗ nào đay.”

Lục Khải Dã khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bố Lục một cái: “Bố, bố đừng nói nữa, đầu con đau quá.”

Người con gái đang dìu anh ta vội lên tiếng giải thích: “Bác Lục, hôm qua chủ tịch Lục ăn cơm với khách, uống hơi nhiều. Sau đó lại không cẩn thận bị cảm lạnh, buổi sáng đột nhiên sốt cao. Cháu vừa mới đưa anh từ viện về đây, bác sĩ bảo anh ấy về cần phải uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt!”

Lúc này ở phòng bếp Diệp Lan Chi đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cô ta đi đến chỗ cô gái kéo cậu hai nhà họ Lục về phía mình: “Hồng Vi, cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc cậu hai, chắc cô chưa ăn cơm đầu đúng không? Tôi vừa mới làm bữa sáng, qua đây ăn cùng nhau đi!”

Cô ta mỉm cười, bày ra một tư thế nữ chủ nhân thực thu, nói chuyện rất đoan trang, đúng mực. Mạc Hân Hy đứng ở bàn ăn chợt nhận ra: “Thì ra cô ta là

Hồng Vi! Chả tránh nhìn cô ta quen vậy.” Hồng Vi là một ca sĩ mới nổi gần đây thông qua chương trình tìm kiếm tài năng. Cô ta có giọng hát tự nhiên rất hay, nghe nói cô ta vừa mới ký hợp đồng với công ty truyền thông Nguyệt Tú Media.

Hồng Vi không ngờ hôm nay Diệp Lan Chi lại hào phóng mời cô ăn bữa sáng như vậy. Cô ta vốn nghĩ rằng nhân cơ hội đưa cậu hai về làm cho Diệp Lan Chi hiểu lầm, sau đó bởi móc mối quan hệ của cô ta và cậu hai, gây mâu thuần. Không ngờ là Diệp Lan Chi lại không nổi giận, còn bày ra vẻ mặt tươi cười của một nữ chủ nhân mời cô ta ăn sáng.

Cô ta cảm thấy có chút xấu hổ, giở trò trước mặt người nhà họ Lục mà bây giờ lại không thể nói gì, cô ta đành cười nói: “Không cần đâu, công ty tôi còn có việc, tôi xin phép đi về trước.”

Sau đó, cô ta lễ phép chào mọi người, đứng lên giày cao gót rồi quay đầu đi ra ngoài.

Bổ Lục tức nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào Lục Khải Dã: “Cậu đúng là đứa con ngỗ nghịch, không thể nào làm cho người khác hết lo lắng được. Làm mấy cái chuyện mất hết thể diện của cái nhà này.”

Lục Khải Dã dựa vào người Diệp Lan Chi: “Anh khó chịu quả, Lan Chi, mau đỡ anh về phòng nằm nghỉ một chút.” “Bác trai, mọi người ăn cơm trước đi, cháu đưa cậu hai về phòng nằm nghỉ chút đã.” Diệp Lan Chi biểu hiện rất đứng đần, hiểu sự tình, không khóc, không làm loạn, ngược lại còn rất cẩn thận chăm sóc, bưng trà rót nước cho cậu hai nhà họ Lục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.