Nghịch Tiểu Nhi cảm thấy không công bằng! Rõ cô bằng tuổi anh nhưng cô phải đi học, còn anh thì ở nhà nhàn hạ ăn bánh uống trà chờ thị tẩm từ ngày này qua ngày khác. Nếu đổi lại là Nghịch Nhi thì sẽ phát điên vì quá tẻ nhạt!
Mấy tháng nay cô không nói chuyện với Lưu An, Ý Ân giờ ra chơi một sẽ tìm cô trò chuyện hai sẽ sang lớp bên tìm Lưu An, có vẻ nói chuyện với Nghịch Nhi quá chán nên số lần cậu ta sang tìm Lưu An đếm không xuể! Cô chỉ cắm mặt vào điện thoại và bất cần đời với mấy chuyện không liên quan.
Hôm nay là sinh nhật của Lý Doãn, cậu ta rải rác từ lớp này sang lớp khác phát thiệp mời dự sinh nhật, tấm thiệp cuối cùng cậu đưa vào tay cô trong lúc ngủ quên. Bạn bè trong lớp đều biết hắn có ý với Nghịch Nhi nhưng chỉ không ngờ là thâm tình đến như vậy!
Đến khi cô Nghịch Nhi thức dậy thì mọi người đã về hết, căn phòng trống không bị ánh hoàng hôn xuyên tạc, chiếu lên mái tóc mượt mà đung đưa nhẹ nhàng, Kỷ Hành Dục tìm được đến tận lớp cô, hắn kéo ghế chống tay ngồi bên cạnh nhìn cô cả buổi mà không gọi dậy, gương mặt hắn càng yêu nghiệt hơn khi nhuộm màu hoàng hôn lên đấy.
"Tối qua ngủ không ngon sao?".
"...", cô lắc đầu tựa vào vai hắn, không gian im lặng đột nhiên cất lên giọng cô, "Thứ đó đâu rồi?".
"Thứ gì?".
Tuy không thấy nhưng hắn biết rõ lúc này Nghịch Nhi đang lườm hắn, Hành Dục thở hắt ra một cái, giải thích, "Quán bar Smile là nơi không lành mạnh, em đi một mình tôi không yên tâm!".
"Một tiếng sẽ về!".
"Em thật là, tôi muốn tốt cho em đấy!".
"Nửa tiếng!".
"Chậc, tôi đi cùng em!".
19h đúng, cô có mặt trước quán bar.
Lần đầu tiên Nghịch Nhi đến quán bar, ấn tượng đầu tiên của cô về nơi này chính là vô cùng đa màu sắc, vẻ bề ngoài không hề u tối như những gì cô tưởng nhưng vẫn có chút huyền bí. Hắc Quản và Hành Dục cũng đi cùng, một kẻ với thân phận là quản gia một kẻ chỉ đi để giữ người.
Nghịch Nhi bước vào không quên nhắc hai người bọn họ ở ngoài chờ!
"Đúng là không sợ trời đất gì cả".
Hắc Quản nhìn cô qua kính trước, lắc đầu cười rồi ngã ghế ra sau nắm hờ mắt lại. Kỷ Hành Dục ngồi bên cạnh hắn cảm thấy không thoải mái liền mở cửa xuống xe, lục xà vốn thừa biết làm gì có chuyện hắn chịu ngồi yên chờ đợi, quán bar này vừa đẹp vừa giữ người của hắn thì hắn phải có mặt trong đó chứ.
"Tôi mặc kệ các người, đúng là không sợ trời đất gì hết!".
Nói rồi hắn nắm mặt lại, khoang xe yên ắng thích hợp để ngủ vô cùng.
Bên trong quán từ trước đã bố trí sẵn người đứng dẫn đường cho khách đến tận bàn đãi tiệc sinh nhật, vào trong đấy rồi cô mới biết Lý Doãn là thiếu gia tài phiệt, nhà mặt cả bố làm to, quán bar này nằm trong khối tài sản của anh trai cậu ta.
"Tôi quên mang theo thiệp mời rồi, có thể cứ vậy cho vào không đại ca!".
Phì... nói chuyện với mấy tên nhân viên to cao đen hôi này khiến cô phát cáu, không đúng ý liền câm nín chẳng hé nửa lời, cứ vậy cô đi vào thì bọn chúng chặn lại.
"Chậc, dẹp, khỏi sinh nhật sinh nhiết gì nữa hết!".
Cô vừa xoay người đi cánh tay liền bị tóm trở lại, "Chỉ vì chút chuyện cỏn con mà cậu tính quay về bỏ tôi một mình vậy sao?".
"Còn các người nữa, cậu ấy nói là bỏ quên thiệp rồi bộ nghe không hiểu hả! Nếu tôi không ra kịp thời cậu ấy mà về thì các người kiếm người ở đâu về đây cho tôi!".
"Cậu vào đây!".
Nghịch Nhi một phen giật mình, Lý Doãn chỉ vì chút chuyện cỏn con như vậy mà nổi đóa, không giống cậu ta một chút nào. Cổ tay cô bị Lý Doãn giữ chặt, giật cách mấy cũng không ra, cô cau mày vừa đi theo sau vừa nói.
"Buông tay tôi ra được rồi đó, cậu tính nắm tới bao giờ!".
Lý Doãn đột nhiên sững lại, cậu xoay qua nhìn cô.
"Chỉ là cái nắm tay thôi mà cậu cũng để ý, còn tên sống cùng nhà đó làm gì cậu cũng không ý kiến đúng không?".
"Cậu nổi điên cái gì? Tôi và cậu ta sống cùng nhà thì làm sao?".
Lý Doãn thả lỏng tay, bước đến trước mặt cô.
"Vậy tôi đến ở cùng cậu có được không?".
"Cậu có nhà sao phải đến ở cùng tôi!? Cậu không giống với Hành Dục, tôi quen cậu ta từ nhỏ nên chúng tôi mới sống cùng! Không nói nữa, vào trong thôi!".
Cô vừa giật tay khỏi tay cậu vừa rời khỏi đó nhưng lại bị giữ lại, hành lang trống người toàn cửa cách âm nên hoàn toàn tung tích của bọn họ chẳng ai có thể nghe thấy.
"Tôi thích cậu, cậu làm bạn gái của tôi đi! Dù sao cậu cũng không có bạn trai mà!".
"Không thích, không có bạn trai nhưng không có nghĩa tôi cần bạn trai, cậu còn quá đáng tôi sẽ về thật đó! Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi không muốn bỏ về ngang như vậy đâu".
"Ha..", Lý Doãn đột nhiên cười phá lên, "Cậu không cần hay cậu đã xem hắn là bạn trai của mình rồi!".
Bụp... lần một lần hai lần ba đều bỏ qua vì hôm nay là sinh nhật của cậu ta, nhưng lần này thực sự cậu ta đã quá đáng, cô không thể không dạy dỗ.
"Cậu đánh tôi? Tuy vẻ ngoài không bằng hắn nhưng mọi mặt khác của tôi đều vượt trội hơn tên ẻo lả đó, cậu không thích chỉ vì tôi không ẻo lả bằng hắn ta hả... hự...".
Nghịch Nhi lao tới đấm vào mặt cậu ta tới tấp, đấm đến nỗi máu mũi cũng đã chảy dọc chảy ngang, đấm đến nỗi mỏi tay mới dừng lại.
"Hừ, nhiêu đây tôi biết chẳng nhầm nhò gì với cậu nhưng tôi quá thất vọng, vì nghĩ cậu là bạn nên bữa sinh nhật này tôi mới đến đây, giờ thì bị chính cậu làm hỏng tâm trạng! Tôi về đây, sinh nhật vui vẻ!".
"Nếu còn chưa nguôi thì đứng dậy đấu tay đôi với tôi đi này!".
"Tôi thật chẳng muốn đem ra so sánh nhưng cậu chẳng bằng một góc của Kỷ Hành Dục, cả về nhan sắc lẫn mấy thứ khác!".
Nói rồi cô bỏ đi, Lý Doãn nằm bệch dưới sàn nhà, máu mũi không ngừng chảy ra kèm theo nước mắt, "Vốn dĩ, vốn dĩ bữa tiệc này cũng chỉ có một mình cậu đến...".
Kỷ Hành Dục loay hoay dưới sảnh lớn bị đám người múa nhảy kéo qua đẩy lại mãi mà không thoát khỏi được, Nghịch Nhi từ trên cầu thang đi xuống trông thấy hắn bị một người phụ nữ tóm lấy cổ áo bị bung cúc của hắn mà sờ soạn loạn xạ, hành động đó của người phụ nữ khiến cô vô cùng khó chịu.
"Này, chị nắm sức nút áo của tôi luôn rồi!".
"Body ngon phết, một đêm bao nhiêu hửm?".
"1 tỷ!".
Giọng nói áp đảo cả tiếng dj trên kia, người phụ nữ nghe thấy liền nhìn qua Nghịch Nhi, cô cao hơn chị ta hẳn một cái đầu, trên cổ còn dính một giọt máu và khớp tay bị bê bết máu dính vào, Hành Dục trông thấy liền hoảng hồn.
"Chuyện gì vậy, sao em ra nông nỗi này?".
Cô đẩy ngực hắn trở ra, chỉ chỉ vào cơ ngực săn chắc mắng.
"Lo cho cái thân cậu còn chưa xong, quần áo xốc xếch chẳng ra thể thống gì, chơi vui quá nhỉ?".
Nói rồi cô bỏ ra khỏi đám đông đi vào nhà vệ sinh, khi nảy không chú ý rằng máu của Lý Doãn có thể dính nhiều đến vậy.
"Đi đâu vậy cưng...?".
"Bỏ ra!".
Hắn giật lại cái áo rồi chạy theo cô vào nhà vệ sinh, Nghịch Nhi vừa thấy hắn cởi trần liền cau mày, hắn giơ cái áo bị xé be bét ra cho cô xem.
"Nghịch Nhi, tôi xin lỗi, mấy người phụ nữ đó ghê gớm lắm, tôi chỉ muốn đi xuyên qua họ đến cầu thang tìm em nhưng lại thành ra như này!".
"Ngốc hết chỗ nói, vứt nó đi, mai tôi mua cái giống vậy cho cậu!".
"Tay em làm sao vậy? Có đau không?".
"Không phải máu của tôi, ra về!".
"Còn sinh nhật...".
"Chủ sinh nhật bị ngất rồi...".
"Hả? Không lẽ em...!".