Sáng hôm sau hắn giành xe với Hắc Quản đưa cô đến trường, Lưu An đúng lúc vừa mới đến trước cổng trông thấy hai người tay bắt mặt mừng chào tạm biệt nhau nhưng thực ra chỉ có hắn là làm quá lên, hắn còn làm sẵn ly cà phê mang theo cho Nghịch Nhi đến trường.
"Hai người thân nhau quá nhỉ!".
Cô vừa vào cổng liền thấy Lưu An đứng đấy miệng cười nhưng lời nói lại lạc lẽo.
"Tất nhiên là thân rồi, ở chung một nhà chẳng lẽ là người xa lạ!".
Cô biết rõ thái độ Lưu An như vậy chính là đang ngầm khó chịu vì hành động thân thiết của cô và hắn, nhưng chuyện Lưu An thích hắn là chuyện của hai người bọn họ và mối quan hệ giữa cô và hắn đã có từ trước nên chẳng có lý do gì để phải thờ ơ nhau cả. Vô lí.
Buổi chiều hôm đó đến lớp học võ, Lưu An đem hiềm khích lúc sáng ra thách đấu với cô. Cậu ta đánh một cách vô ý và tùy hứng hoàn toàn không theo những gì đã học, đánh loạn xạ khắp nơi.
"Lưu An, cậu đánh quá chớn rồi!".
Lý Doãn ngồi xem cũng thấy điểm không đúng mà đứng dậy can ngăn, thầy vừa đi lấy nước nên không có ở đây.
PHẠCH...."Cậu bình tĩnh lại đi, nơi này là để học, nếu muốn đánh thật thì đợi khi nào ra khỏi đây cậu thích thế nào cũng được!".
Nghịch Tiểu Nhi bật lùi ra sau kéo mạnh vạt áo trước vào nếp, cau mày nói với Lưu An. Cậu ta nghiến răng lao tới đấm cô, trong giây phút Nghịch Nhi thủ đấm không nhường nữa thì Lý Doãn lao ra can ngăn đứng giữa hai người.
"Cậu còn vô lý như vậy tôi sẽ nói với thầy đấy!".
"Hừ, Nghịch Tiểu Nhi, tôi ghét cậu!".
Cô khó hiểu nhìn theo cậu ta, "Làm loạn gì chứ? Đồ không có bản lĩnh!".
Kết thúc buổi học hắn đứng sẵn trước mui xe chờ cô ra khỏi lớp, đứng mãi cũng không thấy Nghịch Nhi ra hắn mới đi vào trong xem thì gặp Lý Doãn đứng ngay lối ra vào, hai người gặp nhau liền phát ra tia lửa điện.
"Hừ, ai đó gây ra phiền phức rồi để Nghịch Tiểu Nhi gánh không biết!!".
"Nói gì vậy?".
Hành Dục đi vào trong xem, cuối giờ phòng học chẳng còn mấy người, đứng giữa trung tâm là Nghịch Nhi và người chiều hôm qua cản đường hắn Lưu An. Hai người họ đánh nhau tới tấp, kẻ đấm người đá, hất trỏ, xoạc chân, Nghịch Nhi đấu võ vô cùng đẹp mắt, nhìn cô đấu trên sàn cũng khiến hắn cảm thấy hưng phấn, ánh hào quang rực rỡ.
Rầm....reng.... Tiếng hô đồng loạt vang lên, Lưu An ngã phịch xuống đất, tiếng chuông tay vang dội cả phòng học, cô ném tấm khăn trắng xuống chân, nhìn vẻ mặt không cam tâm của cậu ta mà chán ghét nói, "Thảm hại, đừng để tôi phải dạy cho cậu một bài học mới ngộ ra tính vô lý của mình!", nói rồi cô bỏ đi, lướt qua mặt hai người bọn họ mà không thèm nhìn một cái.
"Chậc! Tại sao lại vì một hồ ly như cậu mà biến bạn tôi thành ra như này?".
Hắn đang lái xe cũng phải tấp vào lề gấp làm việc với cô, hắn nhướng người qua chỗ cô, "Chứng tỏ sức hút của tôi không hề thua kém em!".
"Gì? Tôi làm gì có sức hút!".
"Nghịch Nhi mau quên thật, tên hôm bữa tỏ tình với em sau lưng tôi là thế nào, hắn ta định đập chậu cướp hoa đấy!".
"Chậu? Hoa? Nhảm nhí!", cô nấc một ngụm nước rồi ngã người ra sau nằm gác tay ngang trán, Lưu An chẳng thể vì Kỷ Hành Dục mà làm loạn đến mức như vậy, cậu ta bị ấm đầu à! Ngày mai phải kiếm cậu ta hỏi cho ra lẽ.
Hôm nay cô không hề nghe nói có khách đến nhà, cô và Hành Dục vừa về tới đã thấy đèn trong nhà sáng một cách lạ thường, xe đỗ trước cửa cũng đông đúc, có vẻ nhiều người đây.
"Ai thế?".
Reng... Cuộc gọi đến từ Tô Nhật, mẹ với cha mấy ngày nay bận rộn công việc không gọi cho cô, Nghịch Nhi cũng không dám làm phiền, chỉ có Chu Đảo gọi nói vài ba câu tình hình ở nước ngoài và sức khỏe của mọi người rồi kết thúc. Cô lập tức bắt máy.
"Nghịch Nhi, hôm nay ông bà nội đến nhà thăm con, ông bà dự định ở với con vài ba ngày, còn có mấy anh chị em họ, con coi sắp xếp nhé!".
"Vâng, con biết rồi ạ!".
Hắc Quản không nói cũng biết đang vô cùng bận rộn ở trong nhà, chú ấy chắc sốc lắm, mặc dù chắc được Tô Nhật gọi báo trước nhưng chắc không ngờ sẽ đông đến như vậy!
"Này, cậu biến thành cáo đi!".
"Tại sao? Tôi vào gặp họ không được à?".
Cô nhìn hắn, "Nếu lỡ bà tôi nói với cha mẹ rằng bạn Nghịch Nhi đẹp trai quá hay đại loại sao đó thì cậu tính sao đây?".
Phụt.... hắn bật cười.
"Em thừa nhận tôi rất đẹp trai?".
"Không phủ nhận!".
Chụt, hắn hôn vào má cô một cái rồi ngoan ngoãn biến thành cáo nhảy vào lòng Nghịch Nhi. Cô vừa ôm hắn ra khỏi xe đi vào nhà vừa nói.
"Trong đấy toàn là người tốt nên cậu đừng sợ, có chuyện gì chứ chạy đến chỗ tôi!".
"Đã rõ!".
Đến dưới ban công phòng cô ném hắn lên đấy rồi đi ngược lại vào nhà bằng cửa chính! Vừa đẩy cửa vào đã nườm nượp tầm bốn đứa trẻ chạy đến ôm lấy cô theo thứ tự từ chân đến ngang hông, đứa nào đứa nấy cười tít cả mắt.
"Bánh bao dễ thương này, chị có kẹo chanh mấy đứa ăn không?".
"Ăn, em ăn ạ!".
Cô phát cho mỗi đứa hai viên, giải quyết xong mấy nhóc con đó cô hồi hộp đi vào trong tìm kiếm hai gương mặt cô thương nhớ nhất.
"Nhi Nhi, con về rồi à?".
Giọng nói hiền từ, dịu dàng phả vào tai cô, trong lòng vui như tết Nghịch Nhi chạy ào đến ôm lấy hai cơ thể đang đứng trong bếp nấu ăn, nước mắt hơi ứa ra khóe mi.
"Nội, con nhớ ông bà chết mất! Hai người đến thăm con, con vui lắm!".
Ông xoa đầu hôn lên trán Nghịch Nhi, bà hôn lên má, giọng nói hiền từ cất lên.
"Thằng con bất hiếu không về thăm hai ông bà già này ta không thèm nói giờ đến cháu gái ta muốn gặp cũng là chuyện khó khăn, cái thằng này!", ông giận thương vừa nói vừa xoa đầu cô.
Bà bên cạnh mỉm cười, "Ông bà đến ở nhà con vài ngày không phiền cháu gái ta chứ?".
"Không ạ, không phiền chút nào hết, ông bà ở luôn với con càng tốt!".
"Haha, thật là, sao con mãi không chịu lớn thế!".