*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vụ Nùng Nùng mang lòng bất mãn, nghĩ mình bị bệnh như thế này mà anh còn có thể dẫn bạn gái đi tiệc tùng được, vả lại anh cũng chưa bao giờ quan tâm đến bản thân mình.
Vụ Nùng Nùng bắt đầu nghĩ, xem ra đỉnh núi mục tiêu mà cô muốn chiếm lấy vẫn còn xa lắm.
Vụ Nùng Nùng nhìn sắc trời dần trở nên tối mịt, không hề có ý nghĩ đi vén rèm cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, nếu cô thử nhìn thì sẽ thấy ngay chiếc BMW rất nổi bật, số cuối của biển số xe là 1314. (1314 đồng âm nhất sinh nhất thế: trọn đời trọn kiếp)
Nếu Vụ Nùng Nùng nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhớ lai lịch của chiếc xe này.
Với tính cách của Ninh Mặc sẽ không thích loại xe thuần chất quý tộc như BMW, nhưng chỉ vài ngày trước khi kết hôn với Vụ Nùng Nùng, anh bỗng kéo Vụ Nùng Nùng đi chọn xe cưới.
“Nghĩ sao lại mua xe này?” Vụ Nùng Nùng khó hiểu, chẳng phải Ninh Mặc luôn thích xe việt dã à.
“Tên của nó không tệ, BMW, be my wife, mua chiếc màu trắng làm xe cưới thì sao?” Ninh Mặc cười kéo tay Vụ Nùng Nùng.
Về chuyện hôn lễ, Vụ Nùng Nùng vốn không có tâm tình để ý, mọi chuyện đều là Ninh Mặc sắp xếp, “Em thì thế nào cũng được.”
Ninh Mặc thu lại nụ cười, “Vậy lấy chiếc này đi.”
Lúc Vụ Nùng Nùng gặp lại thấy chiếc xe ấy, chính là trong hôn lễ thế kỷ của họ, cũng thấy biển số của nó 1314.
Khi đó những người bạn hời hợt xung quanh cô còn hâm mộ cô, nói: “Xem ra Ninh Mặc nhà cậu thật lãng mạn.”
Nhưng ai ngờ mới chớp mắt mà từ hôn lễ BMW1314 đã biến thành ba chữ “Không đồng ý”.
Đáng tiếc không nhìn thấy chiếc xe ấy vẫn luôn đỗ ngoài phòng bệnh của Vụ Nùng Nùng từ đêm khuya cho đến rạng sáng, bên trong thỉnh thoảng lại lấp lóe đốm lửa, màu đỏ của tàn thuốc chưa từng biến mất.
Lúc Vụ Nùng Nùng đang đắp chăn ngủ một mình trong bệnh viện, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở cạnh cửa, theo bản năng cô nghĩ Ninh Mặc đã trở lại, trong lòng mừng thầm, xốc chăn lên vốn định bắt chước bộ dạng của Ninh Mặc, cười cười châm biếm, nhưng khi cửa mở ra người bước vào là người mà Vụ Nùng Nùng không thể ngờ được.
“Ngũ Hựu!” Vụ Nùng Nùng cảm thấy cô và Ngũ Hựu còn không đủ thân quen đến mức anh có thể đến phòng bệnh của cô lúc nửa đêm thế này, “Anh có chuyện gì à?” Vụ Nùng Nùng kéo áo ngủ, ngồi thẳng người.
Ngũ Hựu đi vào cửa, khẽ cười gượng, không còn phong cách công tử trăng hoa như ban ngày, “Xem ra em thật sự không nhớ anh, Brume.”
Vụ Nùng Nùng ngạc nhiên, cô không nhớ mình đã từng nói tên tiếng Anh của mình với họ, “Trước đây chúng ta đã gặp nhau?” Vụ Nùng Nùng không chắc chắn lắm.
“Anh tên là Eric, còn có ấn tượng không?” Ngũ Hựu đến gần giường của Vụ Nùng Nùng rồi ngồi xuống, khoảng cách gần hơn là xã giao, chỉ cách Vụ Nùng Nùng hai mươi cm mà thôi.
“Eric Wu?” Vụ Nùng Nùng có chút ấn tượng, nhưng quá mơ hồ.
“Đúng vậy, em chỉ cho anh có ba ngày thôi, thật là đủ đả kích anh.” Tay Ngũ Hựu vuốt tóc Vụ Nùng Nùng, vén lại lọn tóc rối của cô ra sau tai.
Vụ Nùng Nùng lúng túng, chỉ có thể nghiêng đầu, “Xin lỗi, tôi không nhớ rõ.” Với thái độ từ chối Vụ Nùng Nùng luôn luôn nghiêm túc. Cô mơ hồ nhớ lại những ngày tháng hoang đường ở Mỹ ấy, bạn trai cứ thay đổi hết người này đến người kia, có chút không vừa ý là lại thay đổi người. Có lẽ Ngũ Hựu cũng là một trong số đó.
“Lúc ấy thật không ngờ em là vị hôn thê cũ của Ninh Mặc.” Ngũ Hựu thu tay.
“Anh quen Ninh Mặc như thế nào?” Nhắc tới Ninh Mặc, Vụ Nùng Nùng lại nổi hứng thú.
Ánh mắt sáng rực của Ngũ Hựu bỗng tôi tối, “Lúc còn du học, anh ấy là đàn anh của anh, khi anh ấy về nước anh vẫn tiếp tục du học ở Mỹ, nếu không anh sẽ là người quen biết em trước.”
Ánh mắt Vụ Nùng Nùng lại sáng lên, cô định tiến thêm một bước hỏi thăm tình hình của Ninh Mặc, nhưng dù sao cũng không phải thân quen với Ngũ Hựu lắm, quan hệ giữa họ lại quá xấu hổ, thế nên ngậm miệng không nói.
“Em còn thích Ninh Mặc?” Ngũ Hựu hỏi thật sự trực tiếp.
Vụ Nùng Nùng đỏ mặt, người này sao lại trực tiếp như vậy, “Sao anh lại hỏi thế?”
“Bởi vì cứ nhắc tới Ninh Mặc là ánh mắt em luôn rất sáng.” Ngũ Hựu buồn buồn.
Vụ Nùng Nùng nghĩ thầm không ổn, không phải ai cũng nhìn ra chủ ý của cô đấy chứ? Không thể đánh rắn động cỏ được, “Mắt tôi vốn sáng mà.”
Ngũ Hựu nhìn Vụ Nùng Nùng không buông, “Nếu em còn nghĩ tới Ninh Mặc, thì anh chỉ có thể khuyên em tốt nhất là đừng hãm sâu vào vũng bùn, con người anh ấy trước nay đều không bao giờ quay đầu. Anh đã nhìn anh ấy rất nhiều năm ở Mỹ, rồi lại rất nhiều năm từ khi anh ấy về nước, không có người phụ nữ nào có thể thành công ở lại bên cạnh anh ấy.”
“Không phải có Giản Nhiễm à?” Vụ Nùng Nùng không tin.
“Mấy ngày hôm trước còn thấy Giản Nhiễm khóc, Ninh Mặc chia tay cô ấy rồi.”
Chuyện này đối với Vụ Nùng Nùng mà nói, chính xác được gọi là tin tức tốt nhất trên đời, tròng mắt Vụ Nùng Nùng xoay chuyển, xem ra phải nắm chặt thời gian, đây chính là khoảng thời gian trống của Ninh Mặc.
“Ở Mỹ anh ấy cũng có bạn gái?” Với chuyện trước đây của Ninh Mặc, từ trước tới nay Vụ Nùng Nùng đều không biết.
“Có chứ, rất nhiều, bên cạnh Ninh Mặc bao giờ thiếu phụ nữ đâu, cô nàng Giản Nhiễm này mới đi thì lại đến một cô nàng Helen nọ.” Ngũ Hựu không hiểu sao Vụ Nùng Nùng còn có hứng thú như vậy với chuyện của Ninh Mặc.
Những lời này hoàn toàn có thể gióng lên một hồi chuông cảnh báo cho Vụ Nùng Nùng, đàn ong bướm lượn lờ quanh Ninh Mặc đối với Vụ Nùng Nùng mà nói trước nay không bao giờ là chuyện phức tạp, nhưng lúc này lại là vấn đề nan giải.
Ngày hôm sau, Vụ Nùng Nùng vội vàng làm thủ tục xuất viện, thứ nhất là vì một mình người bệnh cô đây nằm ở bệnh viện cảm thấy mình quá là bi kịch, thứ hai là vì cô nàng Helen kia khiến Vụ Nùng Nùng có cảm giác nguy cơ, vốn đang muốn cố gắng giả bộ dây dưa một thời gian nữa, nhưng bây giờ cô không thể không tăng tốc.
May là mẹ Ninh Mặc đã dành cho cô một cái cớ thân cận rất tốt.
“Bác gái, lần trước cháu thấy bác trai nói bác có việc tìm cháu ạ?” Vụ Nùng Nùng lại không mời mà tự đến nhà Ninh Mặc, cô thích nơi này, thiết đãi thoải mái, không khí tốt, thiết kế cũng hay, huống hồ mẹ Ninh Mặc thật sự là người rất dễ chung sống.
Hồi còn trẻ không hiểu chuyện, cô vốn không biết thưởng thức những ưu điểm này của nhà họ Ninh
“Nùng Nùng à, cứ gọi là bác Đỗ là được.” Đỗ Nhược đưa trà cho Nùng Nùng rồi đi thẳng vào vấn đề: “Là thế này, bác có cô cháu gái, tên là Tiểu Đình, cháu còn nhớ không?”
Vụ Nùng Nùng biết rất ít những chuyện có liên quan đến Ninh Mặc, nếu không cũng chẳng phải đi bới đống báo chí cũ để tìm “Tin tức”, cô vô cùng chán nản năm ấy sao mình chẳng để tâm đến mấy chuyện này thế, Vụ Nùng Nùng không trả lời được, đành phải cười cười ngại ngùng.
“Cũng khó trách cháu không nhớ được, lúc ấy con bé mới tám tuổi, cứ tới nhà bác là cả ngày quốn lấy Ninh Mặc, Ninh Mặc quý nó lắm, năm nay nó cũng mười sáu tuổi rồi, vũ hội ở Hằng Viễn năm nay bác muốn dẫn nó vào vòng xã giao, cháu có thể làm người dẫn dắt cho nó không?”
Vũ hội cuối năm của Hằng Viễn là một trong những buổi vũ hội cuối năm thu hút sự chú ý nhất trong thành phố A, đây cũng là vũ hội được những cô gái mười sáu tuổi ở thành phố A mong chờ nhất, là lần đầu tiên họ xuất hiện trước mắt mọi người, từ đó chính thức bước vào vòng xã giao của giới thượng lưu.
Đương nhiên, mỗi cô gái ấy đều cần một người dẫn dắt và một bạn nhảy. Người dẫn dắt phụ trách việc huấn luyện họ một số lễ nghi cần thiết, tại buổi vũ hội đó có thể làm một người dẫn dắt xuất sắc sẽ rất hãnh diện.
“Cháu ạ?” Vụ Nùng Nùng hơi ngạc nhiên.
Vũ hội cuối năm ở Hằng Viễn nếu nói là bản quyền tài chính của thành phố A thì vẫn không đủ, năm nào cũng có người đến kẻ đi, không phải ai cũng có tư cách tham gia hàng năm.
Mười mấy năm trước Vụ Nùng Nùng đương nhiên là ngôi sao sáng nhất vũ hội ấy, nhưng giờ đây cô chẳng phải là gì cả.
Vụ Nùng Nùng vẫn nhớ cái ngày cô mười sáu tuổi tham gia buổi vũ hội ấy. Người dẫn dắt cô là cô út, bạn nhảy của cô là Lư Vực, người đàn ông độc thân tuyệt vời nổi tiếng ở thành phố A, lại còn là người trong trái tim cô nữa, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Đến giờ Vụ Nùng Nùng vẫn nhớ ở vũ hội năm đó, trong mắt những cô gái tầm tuổi cô, ai cũng âm mộ và ghen tị.
Đêm đó, cô cực kỳ rực rỡ. Từ đó về sau cô chính là công chúa của giới xã hội thượng lưu ở thành phố A, đi đến đâu cũng có người mến mộ và theo đuổi.
“Đương nhiên là cháu rồi, dáng vẻ cháu vẫn ưu nhã nhất, khiêu vũ cũng đẹp nhất, để cháu chỉ bảo Tiểu Đình đúng là không còn gì tốt hơn.”
Vụ Nùng Nùng rất biết ơn Đỗ Nhược. Trong vòng xã hội ấy, cho dù bạn đẹp, bạn khiêu vũ bay bổng thế nào thì cũng chẳng có ai buồn liếc nhìn bạn, trừ khi bạn có tiền của có quyền thế có hậu thuẫn.
Đỗ Nhược nhờ cô, nói muốn cô chỉ dẫn Tiểu Đình, không bằng nói là Đỗ Nhược muốn để cho mọi người biết, đằng sau Vụ Nùng Nùng còn có Hằng Viễn và Ninh Thị.
Với tính tình của Vụ Nùng Nùng, chắc chắn cô sẽ từ chối kiểu thương hại như thế này. Nhưng Đỗ Nhược rất chân thành, cô biết Đỗ Nhược thật lòng muốn tốt cho cô, muốn giúp cô, hoặc có lẽ cũng có ý muốn đền bù, Vụ Nùng Nùng không từ chối được.
Huống chi, cô thật sự cần cơ hội chạm mặt hoặc ở chung với Ninh Mặc.
Một ngày nào đó, cô muốn để tất cả mọi người biết rằng cô không phải là người cần người khác phải thương hại.