7

Chương 7




         Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng

Ngày chủ nhật Hứa Hạo lại đem vài chai bia đến nhà của ta, ta chặn hắn ngoài cửa:

“Ngươi lại đến đây làm gì?”

“Uống rượu”. Hắn nói xong lại muốn đi vào nhà, ta đem cánh tay chặn ngang cửa nói:

“Trước tiên khoan hãy vào, ngươi nói lý do đã.”

“Lý do gì?” Hứa Hạo hỏi.

Ta nhìn bia trong tay hắn nói:

“Ngươi và cha ngươi đều giống nhau, uống rượu vào là nói nhảm, cho nên lần sau đến nhà ta không nên mang theo bia rượu.”

Nói xong ta quay vào trong, chờ ta ngồi xuống ghế salon trong phòng, Hứa Hạo vẫn đứng bất động ngoài cửa, ta liền buồn bực nói:

“Ngươi còn đứng đó làm gì, vào đi.”

Hứa Hạo đứng ngoài cửa nhìn ta một lúc, mới chậm rãi đi vào, đến bên cạnh ta ngồi xuống. Hắn đem bia để lên trên bàn, khui một chai cầm ở trên tay nhưng không uống, cũng không nói chuyện cùng ta, ánh mắt tan rã nhìn vào ngọn tháp trên bàn trà. Ta thấy hắn chỉ nhìn vào bàn trà, liền rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn, nhưng hắn không có tiếp nhận. Ta liền rút về ngậm vào trong miệng, cầm lấy cái bật lửa đốt lên:

“Sao gần đây ngươi lại kì lạ như vậy? Lần trước ngươi diễn vai Nhiếp Tiểu Thiến ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào ta lại không nói ra được, ngươi có tâm sự gì sao?”

Ta quay đầu nhìn Hứa Hạo, hắn vẫn chỉ đờ đẫn nhìn vào ngọn tháp trên bàn trà trước mặt không nhúc nhích, vì thế ta liền đẩy hắn một cái, hắn vẫn như cũ không nhìn vào ta, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm ngọn tháp trước mắt. Cái này thực sự khiến ta không vui, ta vươn tay cầm ngọn tháp trên bàn về phía mình:

“Ta nói, ngươi nhìn chằm chằm vào cái này làm cái gì? Ngươi cùng nó nói chuyện yêu đương à?”

Hứa Hạo vẫn không để ý đến ta, ta nổi giận, vươn tay nắm cổ áo Hứa Hạo kéo về phía mình:

“Mẹ nó, ngươi nãy giờ không nhìn chằm chằm bàn trà thì cũng là nhìn chăm chú ngọn tháp đất, ngươi nhìn chúng nó làm gì, muốn cùng chúng nó trở thành người yêu à?”

Lúc này Hứa Hạo mới nâng mắt nhìn ta, nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái, xong lại đem đầu cúi thấp xuống, tóc mái hắn xoã xuống che khuất hai mắt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn, cằm đặc biệt thon. Hai mắt ta chăm chú nhìn Hứa Hạo, lúc sau liền cảm thấy không có ý nghĩa, dứt khoát nằm trên ghế salon ngủ. Hứa Hạo ngồi bên cạnh ta, salon cho dù dài, nhưng không rộng, ta cảm giác có chút chật, vì thế nhấc chân đạp Hứa Hạo:

“Đi! Ngươi qua ghế bên kia cùng nó nhìn nhau đi, đừng ngồi ở đây làm phiền ta ngủ.”

Hứa Hạo không nhúc nhích, ta cũng lười nói, rút điện thoại trong túi ra cầm trên tay chơi game, chơi chơi một chút cũng không cảm thấy thú vị, liền giương mắt nhìn trần nhà nghĩ về Lâm Hỉ Hỉ. Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Hạo đột nhiên nằm lên trên người ta, ôm lấy ta, chôn đầu vào vai trái của ta, nhỏ giọng nói:

“Đó không phải là lời nói khi say rượu.”

Ta nghe xong trầm mặc vài giây, sau đó nói với hắn:

“Đó chính là lời nói khi say rượu”. Ta nói tiếp:

“Một lời nói say rượu không bình thường.”

Ta gỡ ra bàn tay của Hứa Hạo bên hông mình, xoay người đem hắn đặt dưới thân, nhìn vào mắt của hắn, suy nghĩ một chút nói:

“Hai nam nhân ôm nhau khó tránh khỏi có chút khó chịu, ngươi phải biết rằng cho dù có nói thẳng ra đi nữa, cũng là không có kết quả.”

Những lời này ta đều nói rất chậm. Hứa Hạo ngước mắt nhìn ta. Trong mắt có kinh ngạc, có nghi hoặc, có khổ sở, còn có một chút tự giễu, thế nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Ta đứng dậy đi qua ghế salon bên kia ngồi xuống, nghịch nghịch ngọn tháp trên bàn, vừa hút thuốc vừa quan sát biểu tình của Hứa Hạo. Hứa Hạo không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn lên trần nhà ngẩn người, ánh mắt trống rỗng. Hứa Hạo mặc một chiếc áo sơ mi sọc caro màu đỏ, nhìn có vẻ đơn bạc, cũng có lẽ là hắn vốn đã gầy, đường nét trên khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết. Hầu kết của hắn lên xuống rất nhanh, ta nghĩ rằng hắn đang thực sự khó chịu, nhưng mắt chớp cũng không chớp lấy một cái, môi khẽ nhếch, dáng vẻ quật cường. Cho dù như thế, một dòng chất lỏng trong suốt vẫn từ khoé mắt của hắn chảy xuống.

Ta hung hăng rút ra một điếu thuốc, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Hạo, hắn đưa tay đặt ngang trên mặt, che đi đôi mắt của mình. Ta đem tay hắn lấy ra, hắn không nhìn vào ta, ánh mắt nhìn dến bàn tay đang bị ta bắt lấy. Ta suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói:

“Có lẽ ngươi không hiểu bản thân mình đang nói cái gì, cũng không biết bản thân đang làm gì, nhưng đây chính là sai trái. Bây giờ ngươi đang trong thời kì trưởng thành vẫn còn ngây thơ, khó tránh khỏi có một vài ý nghĩ sai lầm, ta lớn tuổi hơn ngươi, tuy rằng không thể so với những người trưởng thành thành đạt, nhưng ta vẫn hiểu, đó là sai.”

Hứa Hạo không nói gì nhìn ta một lúc, mới chậm rãi từ salon đứng lên đi đến cạnh cửa mang giày vào, sau đó mở cửa bước đi không hề quay đầu lại.

Chín giờ tối ta nhận được điện thoại của Hứa Hạo, hắn hỏi ta vì sao không đến 1999. Ta nói ta có chút mệt, không muốn đi. Hắn im lặng khoảng ba phút đồng hồ, mới nhẹ nhàng nói:

“Ta muốn hát tặng ngươi một bài hát.”

Ta thở dài:

“Ta không muốn nghe.”

Hứa Hạo không nói gì, trong điện thoại chạm rãi vang lên tiếng đàn ghi ta. Ta vốn là muốn tắt điện thoại đi, nhưng lại ấn nhầm vào nút mở loa lớn. Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Hứa Hạo vang lên, quanh quẩn trong căn phòng trống trải vắng vẻ.

Nếu có thể quên đi tình cảm này

Hoặc là ta chưa từng tồn tại

Cho dù ngươi không yêu

Cũng không cần rời xa ta

Nếu ta chỉ là một kẻ khờ khạo

Không biết thế nào là tình yêu

Vĩnh viễn nằm trên giường mơ mộng

Quãng đời còn lại cũng sẽ không đau thương

Chung quy con người cần kiên cường mà sống

Một lần nữa ta xin nguyện cầu

Giá như ta có thể một lần chấp nhận đau thương

Ngày này năm sau nếu gặp gỡ

Tình cờ gặp lại ở đâu đó

Hoặc trong bữa tiệc kết hôn của bạn hữu

Mong chờ, lo sợ ngươi xuất hiện

Hôm nay đã là một năm không gặp ngươi

Cũng không thể quên dù sáu mươi năm nữa

Chỉ mong ngươi có thể nói ra

Mặc kệ là lời tạm biệt khi chia tay.

“Vì sao lại thích ta?”

“Ta không biết.”

“Thích ta từ khi nào?”

“Ta cũng không biết”. Hắn nói:

“Có thể là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, cũng có thể là lần thứ hai gặp lại, cũng có thể là lần ngươi đang cùng bạn gái.”

Ta nói với Hứa Hạo:

“Ta không thích nam nhân.”

“Ta biết”. Hắn trầm mặc một chút:

“Tuy rằng mọi chuyện đều đã qua, có lẽ là ta sẽ mất đi, nhưng ta sẽ không buông tay, ta muốn nắm lấy cơ hội dù chỉ một lần”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.