7

Chương 5




  Edit: Một Vạn Năm Ánh Sáng

Ta đứng ở trước cửa trường học Hứa Hạo, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho hắn, hỏi vị trí chính xác. Xong liền hướng sân thể dục trong trường đi, bọn họ cử hành văn nghệ chính là ở sân thể dục. Lúc ta đi dến, diễn viên cũng đã hoá trang xong, nhưng còn chưa có diễn.

Bên trái sân thể dục cách chừng mười thước là bốn tầng phòng học, trên tầng một tổng cộng có bốn phòng, tất cả đều trống không, bởi vì học sinh đều chạy ra sân thể dục xem náo nhiệt. Hứa Hạo đang ở trong phòng bên trái tầng một tập luyện.

Khi ta bước đến cửa phòng liền nhìn thấy Hứa Hạo đang ngồi tận trong góc, trong phòng có khoảng hơn mười người khác nữa. Trong tay Hứa Hạo đang cầm kịch bản, đứng trước mặt là một tiểu nữ sinh đang hoá trang cho hắn. Bởi vì hắn quay lưng về phía ta, nên ta cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy hắn mặc một thân lụa trắng trên người, đầu còn đội tóc giả đen láy, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp, vì thế ta liền hướng về phía bóng lưng Hứa Hạo rống:

“Hứa Hạo!”

Hứa Hạo không có lên tiếng trả lời, mà chỉ quay đầu nhìn ra sau lưng. Hắn vừa mới quay đầu lại ta liền hối hận. Nhìn mặt cùng thân hình của hắn lúc này, trong đầu ta liền xuất hiện mười bốn chữ “Dáng vẻ thì nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt thì như quỷ dạ soa”. Thời điểm Hứa Hạo quay đầu nhìn ta, nửa bên mặt của hắn được úp lên trái dưa hấu, nửa còn lại trắng bệch, dưới quầng mắt thì bị cái gì đó kéo lệnh sang một bên, còn thâm đen lại, quả thật so với nữ quỷ trong phim kinh dị còn làm cho người khác khiếp sợ hơn.

Ta đi tới bên cạnh Hứa Hạo đem nửa trái dưa hấu trên mặt hắn lấy xuống, sau khi lấy nửa trái dưa hấu xuống ta càng hoảng sợ hơn. Cũng không biết nửa trái dưa kia đã úp lên mặt hắn từ khi nào, chỉ thấy làn da trên mặt hắn đỏ hồng. Nửa mặt bên kia so với làn da đỏ hồng bên này càng có vẻ trắng bệch hơn, nếu nhìn thẳng vào hai bên mặt của hắn, thì càng giống âm dương Song Sát hơn.

Ta sửng sốt nhìn chằm chằm Hứa Hạo khoảng mười giây, mới thở dài cảm khái nói:

“Ngươi là đang diễn Thiện Nữ U Hồn hay là diễn Đêm Khuya Hung Linh nha?”

Hứa Hạo suy nghĩ một chút, mới trả lời ta:

“Không phải đều là quỷ sao?”

“Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng là quỷ, nhưng ngươi cũng không thể hạ nhục nàng bằng cách này nha!”. Ta thò tay lấy đi cái gương của nữ sinh bên cạnh đưa cho Hứa Hạo”

“Tự ngươi nhìn thử đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ!”. Dừng một chút, sửa lại cho chính xác:

“Không đúng, không đúng, phải nói là quỷ cũng bị ngươi hù chết!”

Hứa Hạo liếc mắt nhìn gương một cái, liền đem gương ném lên người của ta:

“Dù sao cũng chưa lên sân khấu, vả lại hoá trang cũng chưa xong mà, nếu làm xong mà không đẹp cùng lắm thì tẩy đi làm lại lần nữa.”

Ta đem gương trả lại cho nữ sinh kia:

“Ân, ngươi nói rất có lý, vậy thì lần sau ngươi nhất định phải hoá trang cho đẹp một chút, ít nhất cũng không thể làm Đảng và nhân dân thất vọng! Ta đi ra ngoài một chút, ngươi từ từ luyện tập, ta không làm phiền.”

Hứa Hạo ngẩng đầu nhìn ta, nói:

“Ngươi đừng đi xa quá!”

Ta rút bao thuốc từ trong túi ra lắc lắc:

“Ra ngoài hút điếu thuốc thôi.”

Nói xong ta liền đi ra cửa, tìm một cái bậc thang ngồi xuống. Nhìn một đám người đi tới đi lui trong sân thể dục, trong lòng ta liền cảm khái. Thời gian đúng là một thứ gì đó thật diệu kì. Có người cảm thấy nó trôi qua nhanh, có người lại cho rằng nó trôi rất chậm. Thế nhưng nếu ngươi chỉ lo tới những vấn đề vướng mắc trong cuộc sống, sau khi hồi tưởng lại, ngươi sẽ kinh ngạc phát hiện, kỳ thật thời gian trôi qua rất nhanh. Nhanh như lúc một tia chớp xuyên vụt qua tầng mây, nói như vậy thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng chắc chắn cũng chính xác. Nếu bây giờ ngươi chưa hiểu được, có thể một buổi sáng nào đó ngươi từ trên giường thức dậy, lại bỗng nhiên hiểu được.

Ta ngồi đây hút hết khoảng bốn điếu thuốc, thì buổi văn nghệ mới bắt đầu. Ta nhìn những thân ảnh đang bận rộn trên sân khấu, chợt cảm thấy cực kỳ hâm mộ, bọn họ còn trẻ tuổi, còn có khoảng thời gian rất dài dể theo đuổi và thực hiện ước vọng của bản thân. Trong lòng mỗi người đều có ước vọng, có người có thể đem nó biến thành sự thật, có người lại dễ dàng buông tha, còn có những người vì ước vọng của bản thân mà bị cuộc sống chèn ép đến thương tích đầy mình. Mặc dù như thế ước vọng vẫn cứ cùng chúng ta hư hư thực thực mà tồn tại, lại còn là vị trí không thể thay thế trong cuộc sống.

Khi ta hút tới điếu thuốc thứ bảy thì Hứa Hạo bước tới, ngồi chồm hổm bên cạnh ta, hắn lấy đi điếu thuốc ta đang cầm trên tay, nương theo tầm mắt của ta nhìn lên sân khấu:

“Lập tức đến lượt chúng ta rồi, nhưng ta còn chưa nhớ rõ được kịch bản, có lẽ sẽ diễn không tốt, ngươi có thể nghiêm túc xem hay không?”

“Có thể”. Ta trả lời hắn:

“Diễn tốt hay không không quan trọng, có thể cố gắng là tốt rồi, chỉ cần ngươi có tâm.”

Ta vỗ vỗ bả vai Hứa Hạo, quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ mà nhìn đám ngữời trên sân khấu, mí mắt rũ xuống, môi khẽ mím, hai lọn tóc dài bên tai mềm mại thả xuống tới thắt lưng, từ góc độ của ta nhìn sang thoạt nhìn trông rất được.

Ta cười cười nói với Hứa Hạo:

“Hoá trang lại lần nữa trông không tệ, lần này so với lần trước đẹp hơn rất nhiều.”

Hứa Hạo dập tắt điếu thuốc, rất tự kỉ mà mỉm cười:

“Ta vốn đã rất đẹp trai, bọn họ diễn xong rồi, ta phải đi đây.”

Hứa Hạo vừa mới nói dứt lời thì liền có người gọi hắn chuẩn bị lên sân khấu. Hắn cao giọng đáp lời, liếc mắt nhìn ta một cái, có vẻ như là muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, đứng dậy theo đám người trong tổ kịch lên sân khấu.

Một mình ta ngồi ở bậc thang xem Hứa Hạo biểu diễn trên sân khấu. Đúng như lời hắn nói, hắn diễn không được tốt cho lắm, thậm chí ngay cả lời thoại cũng chưa học thuộc. Ta nghe thấy hắn trắc trở mà đọc ra lời kịch, nói xong một câu cũng đã tốn hơn mười giây. Dưới sân khấu đã vang lên tiếng xì xào chế giễu. Mặc dù như thế hắn vẫn diễn đến nhập tâm. Cũng có lẽ là do hắn quá nhập tâm, khi diễn tới đoạn cao trào của vở kịch, tiếng bàn tán phía dưới cũng không còn nghe thấy nữa.

Nhiếp Tiểu Thiến để vào trong tay Trữ Thải Thần một bức tranh mỹ nhân, nói:

“Sau này ngươi nhìn vào bức tranh, cũng giống như nhìn thấy ta.”

Trữ Thải Thần nhận lấy bức tranh:

“Sao lại nói như vậy, thật giống như sau này chúng ta không gặp nhau nữa.”

Nhiếp Tiểu Thiến:

“Ta đã được gả cho Hắc Tam lão gia, ba ngày sau đã trở thành con gái đã xuất giá.”

Trữ Thải Thần:

“Ta biết ngươi không phải là tình nguyện gả, nếu ngươi có nỗi khổ, ta liền đưa ngươi rời đi.”

Nhiếp Tiểu Thiến:

“Trời cũng sắp sáng, ngươi mau đi đi.”

Trữ Thải Thần:

“Trời sáng càng tốt, trời vừa sáng ta liền đưa ngươi đi.”

Nhiếp Tiểu Thiến:

“Ngươi buông tay!”

Trữ Thải Thần:

“Nếu ngươi không đi cùng ta, ta sẽ không buông tay!”

Bộ kịch này vẫn theo mô típ cũ là cuộc tình bi kịch mà đau buồn. Sau khi diễn xong, Hứa Hạo liền hướng về phía ta mà chạy như điên. Tóc giả bị gió thổi bay lên, bồng bềnh uốn lượn trên không trung, từng lọn tóc rối vào nhau, có một ít còn bay bay trước mặt hắn, che đi cả con mắt, có một ít lại chui vào miệng hắn, có một ít thì xẹt qua chóp mũi, quấn quanh trên mặt.

Một giây đó, ta quả thực đã cho rằng Hứa Hạo chính là Nhiếp Tiểu Thiến.

Ta nhìn không rõ vẻ mặt của Hứa Hạo cho lắm, chỉ biết là hắn cách ta ngày càng gần, bộ đồ trắng bay bay như một con bươm bướm, nhẹ nhàng hạ xuống trước mắt ta. Lúc ta còn chưa rõ ràng lắm cái tình huống này là sao, thì hắn đã thật nhẹ nhàng, cẩn thẩn ôm lấy ta. Ta nhìn một đám tóc quẩn quanh trước mắt, há mồm định nói, thì lại bị một cái gì đó lạnh lạnh mềm mềm xẹt qua khoé miệng, giống như là hư không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.