CHƯƠNG 3: CẢNH SÁT BUỒN RẦU
Editor: Hanayuki
Beta: Moon Canmilia
Bọn trẻ con đang chơi đùa trong sân chơi của nhà trẻ Mỗ gia, mấy người bạn nhỏ mới chừng năm, sáu tuổi hoặc nhỏ hơn, trong sáng ngây thơ, vô lo vô nghĩ. Bình thường người ta sẽ không có ấn tượng gì với kí ức này, trừ phi đã xảy ra chuyện khiến họ khắc sâu trong trí nhớ.
“Tiểu Ân, Tiểu Ân.” Một cô bé mặc váy xòe in hoa màu hồng phấn, chải tóc kiểu công chúa đi tới chỗ cậu bé đang chơi xích đu một mình.
Cậu bé nhìn cô một cái, không thèm để ý tới cô, tiếp tục chơi xích đu, cô bé cũng không để ý, khoe ra tác phẩm bằng đất nặn không biết là chó hay là heo.
“Cậu xem, đây là anh trai làm cho tớ, rất đáng yêu phải không!”
Tiểu Ân nghĩ rằng, lại tới nữa, cô thật là một cô nàng kì quặc, lần nào cũng đem khoe đồ anh cô làm cho cô. Mới đầu Tiểu Ân còn thật hào hứng nghe cô kể chuyện về anh trai. Tiểu Ân là con một, cảm thấy có anh trai chị gái dường như rất thú vị, nhưng dần dà lại trở thành chán ghét.
“Anh tớ nói lần sau anh ấy còn có thể làm một con mèo nhỏ cho tớ nữa đó.” Cô bé cười nói, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt không vui của Tiểu Ân.
Cậu dừng xích đu lại nói: “Tớ muốn về lớp học.”
“Cậu xem này, thật sự rất đáng yêu!”
Cô bé kéo tay cậu, Tiểu Ân cảm thấy thật chán ghét, tiếp tục đi về phía trước thì cô bé lại ngã ngồi dưới đất. Con vật bằng đất sét giống chó nhưng lại nhang nhác con heo kia bị ném vỡ tung, vung vãi trên mặt đất.
Cô bé bắt đầu òa lên khóc, lại càng khiến Tiểu Ân thêm chán ghét cô hơn.
Anh trai thì có gì hay chứ!
Sau đó cậu nhìn thấy hai cậu bé chơi thả diều ở công viên gần đó, cậu biết một trong số họ, chính là anh trai của cô nữ sinh kia, có đôi khi anh ta đến đón cô bé, cho nên cậu mới biết.
Tiểu Ân bất giác bắt đầu quan sát hai người bọn họ, bọn họ hoặc cười hoặc nháo, trông có vẻ rất vui, có đôi khi còn đánh nhau, nhưng lập tức lại cười ha ha, chẳng có chút logic nào đáng nói, lại khiến Tiểu Ân rất hâm mộ.
Nhưng cậu không biết cậu đang hâm mộ cậu bé kia, hay là đang hâm mộ cách họ ở cạnh nhau…
Làm cảnh sát không thoải mái như người ngoài vẫn nghĩ, đặc biệt là làm cảnh sát ở… thành phố này, việc vặt vãnh nhỏ nhặt cực kỳ nhiều, thường có người gọi điện thoại báo ông Vương và ông Trần hàng xóm nhà họ đánh nhau, khuyên can được thì mặt mũi đã thành chỗ đỏ chỗ tím, cấp trên nói chút thương tích này dùng thuốc mỡ da chó bôi vào là được rồi, không được xin tiền thuốc men.
Thành phố này còn có một đặc sản, chính là kẻ kì quặc cũng nhiều hơn nơi khác. A Lệ nhà ở đầu hẻm gần đó cứ cách ba ngày hai lần lại rùm beng muốn nhảy lầu, tuy rằng nhà cô ta chỉ có một tầng, nhưng cảnh sát vẫn phải trèo lên nóc nhà khuyên can cô. Còn có một người kì quặc tên là anh A Binh. Người này vô cùng kì quặc, cứ đúng ba giờ chiều lại đến đồn công an báo danh, đi lại nghiêm trang trước cửa, đi được mười lăm phút, khi trở về còn không quên nói với cảnh sát trực ban “Trung Hoa dân quốc vạn tuế”.
Gần đây trẻ nhỏ bị bỏ rơi hoặc bị bạo hành ngày càng nhiều, đồn công an có khi còn sắp trở thành trung tâm nuôi dạy trẻ. Khi không có nữ cảnh sát giúp đỡ, mấy người đàn ông tay chân vụng về trông nom không nổi chỉ có thể kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Bạn nói ở đây việc tạp vụ của cảnh sát nhỏ rất nhiều, nhưng đừng quên tay súng hắc đạo ở đây cũng không thiếu. Mấy cảnh sát hình sự lúc xông pha chiến đấu lại phải lo lắng đề phòng, bởi vì nghe nói áo chống đạn trên người không chống được đạn; làm nằm vùng bắt được trùm ma túy, cho rằng có thể vinh quang về nhà, lại bị hiềm nghi hít thuốc phiện mà chôn thân nơi ngục tù. Hôm nay nhớ đến, ngày mai quên đi, có được bao nhiêu người nhớ về những anh linh hi sinh vì nước kia? Chỉ sợ cũng chỉ có người nhà của họ là khóc nức nở trong đêm mà thôi.
Vậy, tại sao lại muốn làm cảnh sát đây?
Nêu cao chính nghĩa, giữ gìn trật tự tuyệt đối không phải lí do của A Ân, về vấn đề này cậu sẽ trả lời là…
Vì người ấy.
“Học trưởng, tối có muốn đi ăn đồ nướng không?” Cậu nhóc hỏi Duy Tử đang ngồi đối diện xử lý công vụ.
“Á, được thôi, chỉ cần trước giờ tan tầm không có điện thoại báo án gọi tới…” Duy Tử cười nói.
Học đệ thích ứng với hoàn cảnh ở đồn công an rất nhanh. Vừa bị kẻ trộm chú ý đến lại không có vật gì để đối phó với kẻ gian, liền nhận được gia cụ các học trưởng hảo tâm ném tới. Cậu vốn chỉ nhìn sắc mặt người ta, hay phải nói là cậu sẽ chiếu theo điều đối phương yêu thích mà thay đổi tính cách của cậu.
Ví dụ như học trưởng thích người đáng yêu, trước mặt anh ấy cậu sẽ thể hiện như vậy. Cục trưởng lại thích nghiêm túc cẩn thận, còn lão Chu thì muốn giống mình nói ít cười lạnh.
Loại năng lực này dù là giai đoạn nào trong cuộc đời cậu cũng đều xài được, nhưng gần đây cậu lại có chút buồn rầu.
Được điều đến sở này cùng học trưởng hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng ngày đầu tiên cậu gặp học trưởng đã không nhận ra, học trưởng nhất định không nhớ rõ, bởi vì ngay sau khi học trưởng lên cấp hai, không bao lâu sau cậu đã chuyển nhà rồi.
Khi còn bé đã nghe học trưởng nói anh muốn làm cảnh sát. Thấm thoắt đã mười mấy năm trôi qua, cậu cũng đã tốt nghiệp ngành cảnh sát, lúc gặp lại vẫn có cảm giác gần gũi mà xa cách, nhưng cậu biết loại hình học trưởng thích, giống với dáng vẻ của cậu khi xưa.
Cho nên hai người muốn thân thiết cũng không khó, chỉ là ranh giới ấy có lẽ cậu chưa vượt qua được.
Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa có kinh nghiệm làm thân với người khác, bởi vì cậu sợ bị phát hiện bộ mặt thật, cậu không tự tin có thể duy trì mãi dáng vẻ đối phương thích.
Có điều như bây giờ cậu đã thỏa mãn rồi, cậu thích ở cùng nhau thế này, dù sao vị kẻ trộm kia nhất định không dám mặt đối mặt với học trưởng, cậu và học trưởng sẽ vẫn có thể tiếp tục như thế này.
“Á á, ba phút nữa.” Duy Tử chỉ vào đồng hồ, qua ba phút nữa là có thể tan ca, nhưng ba phút này thường là thời gian nguy hiểm nhất.
Hai người nhìn chằm chằm điện thoại của đồn công an trên bàn, chỉ là bọn họ không ngờ, ngoài điện thoại ra còn có thể có người trực tiếp tới viếng thăm đồn công an.
“Anh cảnh sát! Có kẻ móc túi!” Từ cửa truyền đến giọng nữ cao, Duy Tử sau khi nghe được làm vẻ mặt như sắp ngất.
Học đệ cũng cười khổ, “Chuyện thường ngày lại xảy ra nữa rồi, học trưởng.”
Sau khi học trưởng học đệ đứng dậy chỉ thấy ở cửa có ba người, một có lẽ chính là chủ nhân của giọng nữ cao kia, ăn mặc trang điểm cầu kì, thân hình ưa nhìn, rất có tư thái của nữ chủ nhân nhà giàu mới nổi, tất cả cảm giác đem đến cho người ta chính là “Trên người ta rất có tiền, đến cướp của ta đi!”. Phía sau có hai người đàn ông, hai tay người đàn ông trung niên đằng trước bị thanh niên đằng sau ghì chặt, nói vậy thì người đàn ông đi trước này chính là kẻ móc túi, nhưng vị phía sau thoạt nhìn cũng không giống công tử bột như nữ nhà giàu mới nổi này, âu phục anh ta đang mặc hiện giờ cũng không còn thịnh hành, nhưng rất thích hợp với anh ta, chiếc caravat nhỏ và mảnh khiến anh ta có một phong cách lưu manh giả danh đứng đắn.
“Anh cảnh sát, tôi nói cho anh biết, người này thật chán sống, tôi đang đi trên đường hắn lại đột nhiên cướp ví da của tôi, nếu không phải anh này đi ngang qua giúp đỡ, ba trăm nghìn đồng của tôi cũng không còn rồi!” Nữ nhà giàu mới nổi gặp anh cảnh sát bèn nói không ngừng nghỉ. “Được được, chúng tôi biết rồi. Học đệ, em làm bản ghi chép lời khai giúp cô ấy, anh tới xử lý hắn ta.”
Duy Tử lấy còng tay bắt lấy kẻ móc túi thì mới phát hiện gương mặt này anh nhớ rõ, là tên A Thử đã phạm tội nhiều lần.
“A Thử! Sao ông lại tái phạm nữa rồi!” Duy Tử lớn tiếng mắng.
Người cũng như tên, A Thử bộ dạng đầu trâu mặt ngựa nhổ bãi nước bọt, “Còn tưởng rằng hôm nay có dê béo, không ngờ vướng cái tên đứng sau này ngăn cản không cho tao chạy thoát…”
Duy Tử còng tay A Thử vào móc sắt sát tường rồi mới chú ý tới thanh niên đã bắt A Thử kia, anh ta vào tới đồn công an liền cúi đầu, rõ ràng thoạt nhìn giống như là một người sợ đầu sợ đuôi…
“À, rất cảm ơn anh, đầu năm nay người thấy việc nghĩa ra tay tương trợ không nhiều… Hả? Sao lại giống như tôi gặp anh ở đâu rồi nhỉ…” Duy Tử tới gần nhìn kỹ đối phương.
“Không, này…” Anh chàng mặc âu phục trắng vội vàng muốn xoay người bỏ đi, vai lại bị Duy Tử bắt lấy.
“Quân Phi! Cậu là Quân Phi phải không? Là tớ đây, tớ là Tiểu Duy đây!” Duy Tử hưng phấn reo lên.
Tiếng gọi làm học đệ đang viết bản ghi chép cũng ngẩng đầu lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa không biết vì sao, hai ánh mắt này giống như đang trao đổi điều gì.
‘Kẻ trộm bắt kẻ móc túi? Anh cải tà quy chính rồi à?’
‘Cậu quản tôi…’
“Quân Phi, cậu không nhớ tớ à, sau khi chia lớp cấp hai cũng không thường gặp nhau nữa, bây giờ cậu đang làm gì?” Duy Tử gặp bạn học cũ thì rất vui mừng.
Nhưng Quân Phi vẫn không ngừng lấy tay xoa xoa mặt, ánh mắt cũng thật không dám nhìn cậu, “Nhớ rõ… Tớ… Bây giờ…”
Đang làm kẻ trộm, chuyên môn ăn trộm đồ của nhà anh, học đệ âm thầm trả lời thay Quân Phi.
“Nhất định là làm ở một công ty lớn rồi! Cậu thông minh như vậy, lúc chia lớp cậu cũng vào lớp đứng đầu!” Duy Tử thản nhiên nói, hoàn toàn không chú ý tới đối phương có gì không ổn.
Quân Phi không biết làm sao đành khẽ gật đầu.
Học đệ vẫn lắc đầu, cậu muốn vạch trần lời nói dối của đối phương, nhưng như vậy thì trước mặt học trưởng cậu lại tạo dựng nên hình tượng…
“Không được, tớ nhất định phải tán gẫu với cậu cho thật sảng khoái! Học đệ, chuyện này có thể xử lý không? Anh muốn đi ăn cơm với bạn học cũ trước đã!” Chỉ thấy Duy Tử còn chưa nghe học đệ đáp lời, đã lôi kéo Quân Phi ra ngoài rồi.
“Á, học trưởng! Vậy đồ nướng…” Đợi đã, học trưởng anh không biết tên đó đối với anh…
“Xin lỗi, hôm khác đi!” Những lời này vừa từ phía xa truyền tới đã nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động rồi.
Đáng chết, cục diện như vậy mà còn có thể thay đổi!
“Ôi, cậu cảnh sát, cậu có nghe tôi nói không thế?” Nữ nhà giàu mới nổi nói.
“À à, ngại quá, nói đến đâu rồi?”
“Nói đến đoạn buổi sáng lúc tôi ra ngoài đang chọn quần áo, tôi vốn muốn mặc âu phục màu xanh lục, nhưng lại thấy quá xanh, không hợp với khuyên tai của tôi, sau đó lại chọn áo khoác ngoài màu đỏ…”
“Ấy, thật ngại quá, chúng ta sẽ ghi chép từ lúc vụ án phát sinh.” Ai quan tâm cô mặc cái gì chứ, tôi còn phải viết xong ghi chép để đuổi theo bọn họ nữa!
“Tôi đang nói lúc vụ án xảy ra mà!”
Giọng nữ cao khiến học đệ cảm thấy màng tai đau nhói, cậu biết, đối phó với người như vậy cũng chỉ có thể nghe bọn họ nói hết mà thôi!
“…Mời tiếp tục…”
“Cho nên, tôi lại đổi đôi giày cao gót màu tím kia…”