Thang máy cũ kĩ vừa di chuyển vừa phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch vậy mà mấy người nơi đây lại chẳng thèm quan tâm tới chuyện nó có thể rơi hay không, nghiêng người dựa vào tường, ngón tay gõ nhịp với tiếng động ấy.
Lúc thang máy mở cửa ở tầng sáu, cậu đã muốn hoàn thành xong bản nháp về ca khúc chủ đề cho tháng sau rồi.
Cậu vừa đi vừa gõ gõ trồng cây đậu (1) trên notebook, vậy mà chưa đi tới cửa đã trồng lệch mất tiêu.
Bởi vì đôi boot đi dưới chân vừa đá phải cái gì.
Đóng notebook rồi ngó xuống chân, là một gã đàn ông đang ngồi bệt xuống đất ngủ gà ngủ gật ngoài cửa studio, ngủ cực kì say sưa, như thể trước cửa đặt một chiếc đệm nước cao cấp ấy.
Thấy cảnh tượng thế này, cậu chẳng hề ngạc nhiên.
Liếc mắt nhìn người kia, cậu tự hỏi mình có thể mở cửa đi vào bằng cách nào. Hắn đã chiếm nguyên cả cánh cửa, cậu dù có khẽ lách vào cũng không được.
Cuối cùng vẫn là cúi xuống, lay vai đánh thức hắn.
[Này ── tỉnh dậy đi. ]
Người kia mơ màng tỉnh lại, [A...]
[Cậu nhầm lúc rồi, Lino ghi âm tuần tới chứ không phải hôm nay. ]
[Ghi âm cái gì nhỉ...] Mơ mơ màng màng hắn vẫn tự hỏi.
Cậu liếc trắng cả mắt, hết kiên nhẫn, [Tóm lại, mong anh “dịch mông” ra một chút, tôi muốn vào cửa. ]
[Vậy à...] Người kia dịch mông ba bước sang trái để cậu đi vào.
Đang lúc cửa đóng lại rồi, cậu đã thu mắt về mới chợt nhớ ra mục đích tới đây, vội vàng chạy đến gõ cửa.
[Xin hỏi ── Thầy Chiêm phải không ạ? ]
Một lần không phản hồi, cậu lại nói tiếp tới hai, ba lần, cho đến khi dây xích khóa cửa khẽ mở ra cậu mới ngậm miệng.
Khe cửa hiện ra một phần ba khuôn mặt gắt gỏng, [Tôi vừa nói rồi, tuần sau Lino mới ghi âm, không phải hôm nay. Cô ấy không tới đây, còn đi đâu hãy hỏi người đại diện của cô ấy, OK? ]
[Lino? Chẳng liên quan tới cô ấy, tôi đến là tìm thầy Chiêm.]
[... Cậu không phải lũ stalker hả? ]
Quân Tử lắc đầu, [Không phải. ]
[Tìm người có chuyện gì? ]
[Tôi muốn học hát! ]
[Ồ ── lấy notebook ra. ]
Quân Tử ngoan ngoãn lôi ra.
[Ghi lại số điện thoại này, 0800-xxx-xxxx]
Ghi xong rồi, cậu vui vẻ hỏi, [Đây là số của thầy Chiêm sao? ]
[Không, đấy là Hotline đăng ký Top Star, vừa miễn phí vừa có thể lên TV, còn được năm bậc thầy chuyên nghiệp dạy cậu hát. À, bọn họ gần đây thiếu người lắm, đăng kí một cái được chọn liền. ]
Quân Tử thật xấu hổ, [... Ha... Tôi đã debut rồi. ]
[Thế thì càng tốt, bọn họ thích nhất là kiểu thua rồi sống lại chiến tiếp. ] Đằng sau cửa người kia nhún nhún vai rồi muốn đóng cửa.
[Chờ, chờ một chút ── giọng tôi nghe rất kinh khủng...]
[Giọng vậy còn ảo tưởng làm ngôi sao ca nhạc? ] Anh tựa tiếu phi tiếu, [Lại càng đơn giản, xuống thang máy rồi đi năm bước về bên trái, sẽ thấy một cái quán, trên quầy là một ông chú đang rán một vài con gà. ]
[Rồi sau đó..?]
[Hỏi chú ấy phí chuyển nhượng hết bao nhiêu, nếu thuận lợi, ngày này sang năm có thể thu hồi vốn. ]
[... ]
[Cậu sẽ phải cảm ơn tôi đấy. Kiếm được năm mươi vạn, chỉ cần cho tôi một chiếc thẻ VIP miễn phí là được rồi. ]
[Tôi... Tôi không phải muốn trở thành ngôi sao ca nhạc.. Chỉ là tôi...] Quân Tử thẳng thắn nói, [Tôi chỉ hi vọng khả năng ca hát chí ít có thể đạt tiêu chuẩn như những người bình thường. ]
Lời cậu nói của cậu có hiệu quả. Cửa từ tử mở rộng đến phân nửa, nhưng người bên trong vẫn lạnh lùng nhìn cậu.
[Nhờ anh, chỉ cần có thể như những người bình thường... Muốn tôi làm gì cũng được! ] Chợt cậu cúi người, kỳ thực giờ này đầu óc Quân Tử chẳng nghĩ tới chuyện gì khác. Hiện tại với cậu, chữa khỏi cái giọng ngờ nghệch này là điều quan trọng nhất.
Người phía sau cửa nhìn cậu vẫn y như trước chẳng mang theo chút cảm xúc nào, thế nhưng ngón tay trên cửa lại nhẹ nhàng gõ nhịp, ban đầu chỉ có ngón trỏ, rồi đến ngón giữa, ngón áp út, rồi dùng cả năm ngón. Cuối cùng vỗ một cái như đánh dấu kết thúc, trên mặt hiện ra một nét cười.
[Cậu vào đi. ]
——-
Quân Tử chằng hề nghĩ được lại có hẳn một thế giới âm nhạc chuyên nghiệp nhường này ở sau cánh cửa của một chung cư cũ kĩ.
Bên trái là phòng ghi âm, bên phải là phòng tập nhóm, cả hai đều có một tấm kính dày trong suốt, vừa cách âm hiệu quả lại có thể thấy mọi thứ bên trong. Giữa phòng bày một chiếc piano trông vô cùng hài hòa cùng năm chiếc sopha nho nhỏ. Càng ngạc nhiên hơn nữa là bốn bức tường được chế tạo hoàn toàn bằng vật liệu cách âm, trần nhà phía trên thì cao vô cùng, nơi đây cũng có tám phần là thiết bị cách ấm, để thế giới này có thể tự do tự tại diễn tấu âm nhạc.
[Phá tường hai phòng nên thoạt nhìn thì chỗ này khá lớn. ] Anh nhìn đối phương nghi hoặc giải thích, [Đừng giật mình, qua đây đi. ]
Quân Tử cởi giày rồi nhắm mắt theo đuôi anh, tới bên sopha rồi ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi, [Anh chính là thầy Chiêm sao? ]
[Tôi thích người khác gọi mình là James. ]
Quân Tử vẫn hơi nghi hoặc, bởi vì người ngồi trên sopha kia thoạt nhìn rất trẻ, còn để kiểu tóc style hơn cả cậu, chẳng có chút dáng dấp nào của bậc thầy âm nhạc vĩ đại như An An miêu tả.
[À này, thầy James... tôi... ]
[Cậu... ]
James bỗng nhiên nheo mắt nhìn cậu, trong miệng khẽ ngâm nga bài hát quen thuộc kia, cuối cùng còn hát lên, 「Vị ngọt mà không ngậy tựa tình yêu anh dành cho em ── Sweet Sweet──」
[Đúng rồi đó! Tôi chính là Kẹo.. ]
[Nhóm này tên là gì ấy nhỉ? Mứt hồ lô? ]
Ban đầu vì đối phương hát single của cậu mà vui vẻ, sau lại thấy thật thất vọng.
[Là Kẹo mạch nha mà...]
[Cái bài khó nghe này mà cũng có thể hát sao? ] James bày ra bộ mặt thật-chán-ghét.
[...] Không phải anh vừa hát sao...
[Khó trách tôi có ấn tượng với cậu, đã hát không hay lại còn hát thứ khó nghe như vậy... Điều đó chứng tỏ cậu đúng thật âm si. ]
[... Bởi vậy nên mới nhờ anh giúp mà... Thầy James, tôi còn có thể cứu vãn không? ]
James cũng không trả lời cậu ngay, trái lại đi vào phòng tập, cầm ra cái gì rồi ném cho cậu.
[Đây, đây là...?] Nhận thứ đồ James ném qua mà Quân Tử đầu đầy dấu hỏi, hai tay mở ra, [Hả, trang phục hầu gái? ]
Ngồi lại sopha James ra lệnh, [Trước tiên mặc nó vào rồi chúng ta bàn tiếp. ]
Đã từng nghe nói những bậc thầy thiên tài thường có vài thói quen kì quái, thế nhưng đột nhiên bị yêu cầu mặc đồ hầu gái thật sự rất quỷ dị...
Suy nghĩ một phút, Quân Tử vẽ loạn trong lòng, [Chẳng qua chỉ là đồ nữ thôi, trước tham gia show truyền hình cũng từng mặc qua rồi. ]
Đợi cậu thay quần áo xong (cư nhiên vừa người!) từ WC đi ra, James lại ra lệnh.
[Mô phỏng theo nữ hầu pha trà. ]
[...] Quả nhiên không phải chỉ có thay quần áo ha...
Quân Tử lại vẽ loạn trong lòng, [Pha trà cũng chẳng có gì ha...]
Cậu làm theo động tác của nữ hầu đi tới bên bàn, quỳ gối trên sàn gỗ rồi cầm lấy ấm châm trà, mang đến trước mặt James cũng không quên bổ sung thêm một lời thoại kinh điển.
[Chủ nhân vất vả rồi, mời ngài dùng trà. ]
Cậu còn tưởng đối phương sẽ phá lên cười, kết quả James chỉ bình tĩnh uống hết chén trà, đặt lại trên bàn.
[Được rồi, cởi quần áo ra. ]
Thực sự không phải chỉ đóng giả nữ hầu châm trà a ──!
Tuy có nghe qua rằng một vài nhà sản xuất, đạo diễn điện ảnh quan hệ không bình thường với diễn viên khác phái, nhưng chưa nghe qua giới âm nhạc cũng có loại “quy tắc” này, hơn nữa còn là đồng tính!
Cái này... Cho dù cậu nghĩ lâu thế nào cũng chẳng bái người kia làm thầy được a...
[Thầy James, tôi không làm được... Chuyện lên giường cởi quần áo này tôi không làm được! ]
[Cậu nghĩ cái gì vậy hả...] James cợt nhả, [Tôi không kì lạ tới mức đem đồ Cosplay nữ ra làm thói quen đâu chứ hả? Tôi gọi cậu thử đồ thôi. ]
[Gì hả! ] Vừa xoay người đi thay quần áo, Quân Tử quay lại hỏi, [Này... Thầy James, bảo tôi mặc thứ đồ này rồi châm trà là có ý gì? ]
[Thử nghiệm tài diễn xuất của cậu thôi, ] James nghiêm túc nói, [Đúng lúc trong phòng tập có một đống quần áo khác thường một nhóm diễn để quên. ]
[Khả năng... diễn xuất? Diễn xuất cũng liên quan tới ca hát sao? ]
[Đương nhiên là liên quan! Không phải cậu nói để chữa khỏi âm si thì sẵn sàng làm mọi thứ sao? ]
–
(1) đậu: có bạn nào thắc mắc đấy là cái gì hông, là cái này nè~