365 Ngày Hôn Nhân (Khóa Trụ Tim Em

Chương 11: Ngày 2 tháng 1 – Bữa sáng




Spoiler Chột dạ hướng hắn ngại ngùng cười cười, cô thoáng đỏ bừng mặt. Hai ông bà Lãnh Huyền Thiên và Mạnh Hân Di cùng nhìn thấy, không khỏi nhếch khóe miệng…

Lãnh Huyền Thiên cho tới giờ đối với con rể này cũng rất thưởng thức, thấy hắn đi tới liền ha hả cười nói: “Tuấn Vũ à! Con cũng đừng trách chúng ta sáng sớm đã nhiều chuyện, nhạc mẫu con sợ hai đứa bị đói, cố ý đưa bữa sáng tới sớm một chút. Phụ nữ mà, thường hay lo nghĩ nhiều! Mới sáng sớm đã đánh thức hai đứa, đừng để bụng nhé! Nhân lúc đồ ăn còn nóng, con và Tình Nhi mau cùng ăn đi!”

“Ha ha, đâu có ạ! Ba, mẹ, Tử Tình có đề cập qua với con về truyền thống của gia đình, bọn con cảm ơn còn không kịp ý chứ!” Lôi Tuấn Vũ ngoài miệng nói, trong lòng thì nghĩ thầm: “Hai vị thế này nhưng vẫn còn phải gọi hai lão nhân gia kia bằng sư phụ! Hai giờ sáng đến kiểm tra, có từng gặp qua sao?”

Lãnh Tử Tình vội vàng chạy vào phòng bếp lấy hai chiếc bát, nhanh chóng đem bữa sáng nóng hổi dọn ra, rất ra dáng vợ hiền dâu thảo.

“Đúng rồi, Tình Nhi à, cũng đã lập gia đình rồi, đừng có cả ngày không làm gì cả. Có thời gian thì chịu khó giúp Tuẫn Vũ lo liệu việc nhà.” Mạnh Hân Di bắt đầu lải nhải. Đối với Lãnh gia mà nói, gả cho Lôi gia có thể nói là trèo cao! Không chỉ Lôi gia gia sản lớn, mà quan trọng là Lãnh Tử Tình căn bản không phải người xuất sắc gì! Ai! Mạnh Hân Di từng nghĩ, nếu đứa nhỏ này có được một nửa sự thông minh của anh trai, nếu vậy có phải là bà còn có chút mặt mũi không?

Lãnh Tử Tình nhu thuận gật đầu đáp. Làm sao mà cô lại cả ngày không có việc gì chứ? Ai! Sống đến hai mươi lăm tuổi, lão ba lão mẹ thế nhưng căn bản không hiểu gì về cô! Ngay cả cô thích cái gì, làm việc gì cũng không biết! Chẳng hiểu đây là may mắn của cô hay vẫn là bi ai đây?

Lôi Tuấn Vũ cười tươi rói, đưa tay kéo Tử Tình ôm vào lòng, quay về phía Mạnh Hân Di cam đoan: “Mẹ yên tâm đi! Tử Tình ở với con sẽ không phải chịu thiệt thòi. Con sao lại bắt cô ấy làm việc nhà được ạ? Con sẽ thuê người giúp việc! Bây giờ còn chưa thuê là vì sợ Tử Tình chưa quen thôi ạ, đúng không? Tử Tình?” Vừa nói Lôi Tuấn Vũ vừa nhẹ hôn trán Lãnh Tử Tình, bộ dáng rất ân ái!

“Đúng vậy, mẹ! Mẹ cứ yên tâm! Con cũng nghĩ sẽ thử làm xem sao, không cần thuê người giúp việc!” Lãnh Tử Tình nhu thuận tùy ý để Lôi Tuấn Vũ ôm, còn thuận thế dựa vào trong lòng hắn. Hắn muốn diễn chứ gì, cô cũng sẽ không để kém! Đây cũng là một trong những điều khoản của thỏa thuận, trước mặt người ngoài, chính là hai chữ: phối hợp. Kỳ thật, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn! Làm sao mà hắn có thể cười tự nhiên được như thế chứ?! Thật giống như hai người đã từng làm những việc tương tự vô số lần. Vừa xong, không phải hắn mới… Ôi trời! Thật đáng ghét! Hắn hình như còn chưa có rửa tay?! Lãnh Tử Tình cảm giác dạ dày như muốn cuộn lên, cố gắng tươi cười để đè ép nó đi xuống.

“Đúng vậy, mẹ cũng nghĩ như thế! Nhà chúng ta cũng không thuê giúp việc, mọi việc đều do mẹ làm, rất hạnh phúc! Tử Tình, con cũng thử làm một lần xem sao. Tốt lắm, Tuấn Vũ, các con tranh thủ đồ vẫn còn nóng mau ăn sớm một chút!” Mạnh Hân Di thúc giục nói.

“Dạ… Vâng! Cảm ơn mẹ. Sau này cũng không cần phiền toái mẹ thế này!” Lôi Tuấn Vũ nhìn bữa sáng còn nóng hôi hổi, nói thật anh cũng không có tâm trạng muốn ăn. Vừa định cầm chiếc thìa trên bàn lên đã bị Lãnh Tử Tình nắm lấy cánh tay. Lôi Tuấn Vũ nhướn mày không hiểu nhìn cô, làm sao thế? Cha mẹ cô ngoài đưa cơm còn có chuyện gì khác hay sao?

Lãnh Tử Tình nhìn sáu cặp mắt đang hướng về phía mình, cô lập tức tươi cười, học giọng nói nũng nịu của Kiều Nhi: “Tuấn Vũ, đi rửa tay trước đã, không vội!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.