Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Anh cũng rất muốn báo cho em biết từ sớm.
Diệp Nhược Cẩn không nhịn được đá đểu:
- Em phải khởi động máy đi chứ!
Diệp Tiểu Tịch uể oải thở dài.
Tình hình đã biến thành thế này rồi, nếu còn truy cứu nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì sất. Hiện giờ quan trọng nhất là tìm được Hà Nhu.
Sao Hà Nhu lại bỗng nảy sinh ý định đến thủ đô, điều này thật sự là kỳ quặc. Hơn nữa bà ấy còn giấu diếm mọi người, kể cả người thân của mình. Chắc chắn có điều gì mờ ám bên trong. Chỉ có tìm được bà ấy thì mới biết rõ rốt cuộc bà ấy muốn làm gì.
- Anh hai, mẹ đi lúc nào?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Anh không rõ nữa.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày.
- Nhưng anh đoán là mẹ đã đi từ sáng sớm.
Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy lòng chùng xuống. Nếu đúng như lời Diệp Nhược Cẩn thì Hà Nhu cũng đã đến thủ đô ít nhất là một giờ rồi! Nhưng Hà Nhu đến đây lâu vậy rồi mà lại không tìm tới cô trước à?
- Rồi, em biết rồi, em sẽ gọi điện cho mẹ.
Diệp Tiểu Tịch nói.
Cúp điện thoại, Diệp Tiểu Tịch vội gọi cho Hà Nhu. Vốn dĩ cô còn tưởng Hà Nhu sẽ không nhấc máy, nhưng không ngờ rằng điện thoại lại được kết nối rất nhanh.
- Mẹ, giờ mẹ đang ở đâu vậy?
Diệp Tiểu Tịch hỏi thẳng.
- Hiện giờ mẹ đang ở bệnh viện, đang định đi vào đây.
Hà Nhu đáp.
- Bệnh viện? Sao mẹ lại ở bệnh viện?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi lo lắng hỏi:
- Bị thương hay là sao…
- Con đừng lo, mẹ không sao. Mẹ chỉ tới gặp mấy người thôi.
Hà Nhu nói.
Diệp Tiểu Tịch thế mới thở hắt ra. Nhưng ngay sau đó cô lại trở nên căng thăng! Người nhà họ Triệu… Cũng ở trong bệnh viện! Đừng nói là Hà Nhu đi gặp họ đấy nhé!
Không phải là cô muốn nghĩ như vậy đâu, nhưng lúc này điều cô sợ nhất chính là nó, cho nên mới nghĩ tới khả năng này trước tiên.
- Bệnh… Bệnh viện nào?
Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm hỏi.
- Hơ, con đoán xem?
Giọng nói lão luyện của Hà Nhu truyền tới:
- Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa. Mẹ đến nơi rồi.
Cuộc gọi kết thúc, cảm giác lạnh lẽo ập lên lưng Diệp Tiểu Tịch. Cô cảm thấy hoảng sợ muôn phần, mí mắt co giật liên tục. Tuy rằng Hà Nhu không nói cái gì, nhưng Diệp Tiểu Tịch đã gần như chắc chắn bà ấy đi đến bệnh viện mà người nhà họ Triệu đang ở!
Tiêu đời rồi! Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó! Diệp Tiểu Tịch không khỏi tuyệt vọng. Hà Nhu trực tiếp đi tìm người nhà họ Triệu, chắc là đã biết gì đó rồi. Người nhà họ Triệu không thích cô, còn Hà Nhu thì lại rất là bao che cho người nhà. Nếu họ gặp nhau thì có khác nào sao hỏa va chạm vào trái đất đâu!
Nhưng vào lúc này, Long Mộ Thần lại không ở đây! Không… Phải nói là, may mà anh không ở đây. Cô phải thử dẹp yên chuyện này trước đã. Chỉ cần nghĩ cách đưa Hà Nhu đi thì mọi chuyện sẽ trở lại như thường!
Diệp Tiểu Tịch lao ra khỏi văn phòng, lái xe chạy tới bệnh viện.
Cô gần như vắt chân chạy tới phòng bệnh trong bệnh viện. Sau khi đến nơi, cô vội mở cửa phòng bệnh ra, lại ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trước khi đến đây, cô gần như là lo âu sợ hãi. Thậm chí cô còn tưởng tượng cảnh phòng bệnh lộn xộn, hai bên lao vào đánh nhau. Diệp Tiểu Tịch rất tín nhiệm võ nghệ của Hà Nhu. Cho dù cả nhà họ Triệu đều nhào tới thì cũng chỉ có thể bị bà ấy đập cho te tua mà thôi.
Nhưng tình hình trước mặt lại khiến cô ngơ ngác.
Phòng bệnh rất là hòa thuận. Tuy rằng không coi là thật sự hòa thuận, nhưng hai bên không có đánh nhau. Hơn nữa khi đối mặt với Hà Nhu, thái độ của người nhà họ Triệu tuy không coi là thân thiết, nhưng cũng chưa tới mức thờ ơ.
Nhìn họ ngồi một chỗ tán gẫu việc nhà, trong lòng Diệp Tiểu Tịch lại càng cảm thấy bất an hơn.
Lúc này cô có thể khẳng định rằng người nhà họ Triệu đã cố ý gọi Hà Nhu tới. Rốt cuộc thì nhà họ Triệu muốn làm gì?
Nếu nói trước kia họ chỉ muốn nhận Long Mộ Thần về thì bây giờ, Diệp Tiểu Tịch lại cảm thấy dường như không chỉ có thế mà thôi. Còn nữa, kẻ vẫn đứng sau lưng khống chế nhà họ Triệu, cho tới bây giờ vẫn chưa từng lộ mặt, mục tiêu của hắn ta là gì?
Tình huống hiện giờ quá hỗn loạn, cô nhất định phải cẩn thận từng bước mới được.
- Mẹ…
Diệp Tiểu Tịch đi đến bên cạnh Hà Nhu, ngờ vực nhìn về phía Vương Hương.
Vương Hương lại hoàn toàn không nhìn cô mà cười nói với Hà Nhu.
- Thật sự xin lỗi bà Diệp. Bà tới thăm chúng tôi thì đáng nhẽ chúng tôi phải tiếp đón bà chu đáo mới đúng. Nhưng giờ đúng lúc ông nhà tôi phải xuất viện. Thế này đi, nếu bà không ngại thì hãy cùng chúng tôi về nhà, chúng ta cùng trò chuyện tiếp.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch lại càng bất an hơn. Rốt cuộc thì Vương Hương định tán gẫu chuyện gì với Hà Nhu? Có lẽ trước đó bà ta chưa nói gì, nhưng không đảm bảo là sau này bà ta cũng sẽ không nói gì.
- Được thôi. Cũng để tôi đưa anh chị về luôn.
Hà Nhu bình tĩnh đáp.
- Vậy bà chờ tôi chút, tôi đi làm thủ tục xuất hiện cho ông nhà cái đã.
Vương Hương nói.
- Tôi đi với chị đi.
Hà Nhu nói.
- Mẹ, mẹ cũng không quá quen thuộc nơi này, cứ để con đi cùng với dì vậy.
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Thế cũng được. Hai người đi nhanh về nhanh.
Hà Nhu cũng không so đo.
Diệp Tiểu Tịch và Vương Hương đi ra phòng bệnh. Hai người họ cùng vào thang máy. Diệp Tiểu Tịch xác nhận không có người đi theo, kiềm chế cơn giận trong lòng, nói:
- Là bà đã gọi mẹ tôi đến đúng không? Rốt cuộc thì bà muốn gì vậy?!
- Có làm gì đâu.
Vương Hương nhìn cô lạnh lùng:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi chỉ là cảm thấy cô quá không để tâm nên mới nghĩ cách giục cô mà thôi.
- Chuyện về Long Mộ Thần tôi sẽ tìm cách. Nhưng nếu bà dám kéo mẹ tôi vào cuộc thì cũng đừng trách tôi không khách khí!
Diệp Tiểu Tịch căm tức nói. Người nhà của cô chính là giới hạn, không ai được phép đụng vào! Cho dù là người nhà họ Triệu thì cũng không thể! Cô còn không ngu tới mức gây tổn thương cho người thân của mình để lấy lòng người khác!
- Thế thì phải xem biểu hiện của cô thế nào. Nếu cô làm tôi khó chịu thì lỡ như tôi vô tình buột miệng, nói ra điều gì không nên nói…
Vương Hương cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không sợ hãi.
- Còn nữa, mấy ngày nay cô bắt nạt Lệ Lệ quá thảm. Tôi bảo cô chăm sóc con bé, thế mà cô lại để nó làm người hầu, còn làm cho người ta bắt nạt nó nữa?
- …
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ nghiến răng. Báo ứng kéo đến thật nhanh. Rõ ràng Vương Hương muốn mượn cớ báo thù cho Hà Lệ Lệ để ức hiếp cô một trận, coi như dạy cho cô một bài học.
Cô hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận sôi trào trong lòng.
- Được rồi, bất kể bà muốn tôi làm gì thì tôi đều sẽ phối hợp với bà. Nhưng nếu bà dám nói bậy bạ trước mặt mẹ tôi thì đừng hòng muốn tôi giúp các người nữa!
Vương Hương đắc ý gật đầu, coi như đồng ý.
Thủ tục xuất viện làm xong rất nhanh. Đoàn người cùng đi ra bệnh viện.
Diệp Tiểu Tịch gọi hai chiếc xe tới, nhưng Triệu Chí Huy lại bỗng nói:
- Gọi hai xe thì phiền phức lắm. Không phải Tiểu Tịch lái xe tới hay sao? Ba, mẹ, dì Hà, mọi người ngồi chung một chiếc, con ngồi xe của Tiểu Tịch là được rồi.
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét. Không ngờ Triệu Chí Huy lại đòi ngồi chung xe với cô, rõ ràng là có dụng ý khác.
- Tôi cảm thấy như thế rất ổn thỏa.
Vương Hương nhìn cô cười như không cười.
- Cháu nói đúng không, Tiểu Tịch?