Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Hà Lệ Lệ không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Cổ tay đau nhói khiến cô ta đổ mồ hôi lạnh, thậm chí không thể nói thành câu hoàn chỉnh.
Trong lòng cô ta cực kỳ bất an. Long Mộ Thần nghe thấy cô ta bị bắt nạt nên mới tức giận như vậy ấy nhỉ? Nhưng sao anh lại thô lỗ quá vậy?
- Cởi bộ quần áo này ra!
Long Mộ Thần căm tức hất tay cô ta ra. Anh càng nhìn bộ quần áo này được mặc trên người Hà Lệ Lệ thì lại càng tức giận.
- Ngay… Ngay bây giờ?
Hà Lệ Lệ khiếp sợ hết sức. Long Mộ Thần muốn phát sinh gì đó với cô à? Nhưng cốt truyện này có phải là tiến triển quá nhanh không, lúc này cô nên rụt rè từ chối hay là nên biết thời biết thế nghe lời?
Nhưng dường như Long Mộ Thần không muốn cho cô ta thời gian suy nghĩ.
Thấy cô ta giống như không muốn cởi, Long Mộ Thần lạnh giọng nói với người hầu bên cạnh:
- Các cô cởi cho cô ta đi!
Người hầu bước tới vây quanh Hà Lệ Lệ, bắt đầu cởi quần áo trên người cô ta một cách thô bạo.
Hà Lệ Lệ ngây người. Sao Long Mộ Thần lại vội vã thế? Không chờ nổi dù chỉ một phút à? Cô ta thoáng ngơ ngác nhìn về phía Long Mộ Thần xuyên qua khe hở giữa hai người hầu. Anh sa sầm mặt nhìn về phía trước, hoàn toàn không thèm nhìn cô ta.
Quần áo trên người cô ta nhanh chóng bị người hầu lột sạch, chỉ còn đồ lót trên người.
Hà Lệ Lệ e thẹn chờ người khác tiếp tục lột đồ lót của cô ta. Nhưng người hầu lại cầm quần áo đi đến chỗ Long Mộ Thần.
- Ê, tôi còn chưa cởi hết đâu!
Hà Lệ Lệ không nhịn được vội vã kêu lên.
Mọi người câm nín nhìn cô ta, ánh mắt tràn đầy trào phúng. Con mẹ này, chẳng lẽ còn tưởng Long Mộ Thần có ý đồ với cô ta chắc? Đúng là không biết thân biết phận gì cả!
Hà Lệ Lệ không khỏi hốt hoảng. Ánh mắt của những người chung quanh cuối cùng cũng khiến cô ta phát hiện có gì đó sai sai. Má Trương đi tới, ném đồ người hầu lên người cô ta:
- Nhanh mặc vào đi! Đừng làm mất mặt nữa!
- Bà nói gì cơ?
Hà Lệ Lệ giận dữ, cầu cứu nhìn Long Mộ Thần, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào quần áo mà mình vừa cởi ra bằng ánh mắt chán ghét, như thể nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn lắm không bằng.
- Đốt nó đi! Đi lục soát phòng cô ta, xem thử rốt cuộc cô ta đã trộm bao nhiêu thứ rồi!
Thì ra… Long Mộ Thần muốn cởi quần áo của cô không phải vì quan tâm cô ta, hoặc là nói muốn xảy ra chuyện gì đó với cô ta, chỉ là vì cô ta mặc quần áo của Diệp Tiểu Tịch nên anh cảm thấy món đồ đó đã bị cô ta làm bẩn rồi sao?
Không ngờ cô lại làm trò cười như vậy! Lúc này cô ta thậm chí cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo mình tự đa tình!
Cho dù cô ta có chai mặt đến mấy đi nữa thì trong tình huống xấu hổ này, cô ta cũng không chịu nổi. Cô ta hoảng hốt đứng ở đó, chỉ hận không thể tông cửa xông ra! Tại sao lại hoàn toàn không giống như là phim thần tượng mà cô ta đã từng xem vậy? Đáng nhẽ không phải thế!
Người hầu nhanh chóng lục soát được mười mấy bộ quần áo, giày cùng với mỹ phẩm từ trong phòng của Hà Lệ Lệ.
Sắc mặt Long Mộ Thần cực kỳ khó coi.
- Cậu chủ, mấy thứ này cũng phải tiêu hủy hết à?
Người hầu hỏi.
- Nhân chứng vật chứng đều có! Gọi cảnh sát trước đã!
Long Mộ Thần gằn giọng.
- Cậu chủ, ngài muốn cho cô ta ngồi tù à? Nhưng bên cô Diệp…
Má Trương thoáng ngây người. Lần này Long Mộ Thần thật sự nổi giận rồi.
Có rất nhiều cách để dạy cho Hà Lệ Lệ một bài học, nhưng Long Mộ Thần lại lựa chọn cách đơn giản nhưng lại nghiêm trọng nhất. Sau khi gọi cảnh sát, giá trị của những thứ này cũng đủ để Hà Lệ Lệ ngồi tù nhiều năm. Nhưng dường như Diệp Tiểu Tịch đối xử với Hà Lệ Lệ rất đặc biệt. Nếu Long Mộ Thần thật sự làm vậy thì e rằng Diệp Tiểu Tịch chưa chắc đã vui vẻ.
Hà Lệ Lệ nhất thời giật nảy cả mình. Long Mộ Thần muốn khiến cô ta ngồi tù á? Cô ta không muốn ngồi tù đâu!
- Long Mộ Thần, ý anh là gì?!
Hà Lệ Lệ run bắn cả người, vừa sợ hãi lại vừa tức giận.
- Mấy thứ này không phải là em trộm! Đây là Diệp Tiểu Tịch tặng cho tôi!
- Tặng cho cô ư?
Ánh mắt Long Mộ Thần tràn đầy châm biếm, rõ ràng là không tin lời cô ta nói.
Dáng người Hà Lệ Lệ thua xa Diệp Tiểu Tịch. Quần áo mà anh chọn đều là size của Diệp Tiểu Tịch, sao Hà Lệ Lệ mặc vừa được? Cho dù Diệp Tiểu Tịch muốn tặng quần áo cho cô ta thì cũng sẽ không tặng loại không vừa người thế này.
- Thật mà!
Hà Lệ Lệ tuyệt vọng thanh minh:
- Đúng là Diệp Tiểu Tịch tặng em thật! Anh không tin thì hỏi cô ta mà xem!
- Cô cho rằng cô đáng để tôi quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Tiểu Tịch à?
Long Mộ Thần nhìn cô ta bằng ánh mắt hờ hững, nét mặt lạnh như băng nói:
- Nếu cô đã thích trộm đồ người khác để mặc thì hãy mặc hết những thứ này đi!
- Gì… Gì cơ?
Hà Lệ Lệ lập tức hoảng hốt. Cô ta vốn mập hơn Diệp Tiểu Tịch chút xíu, cô ta chỉ mặc thử những bộ quần áo này thôi đã thấy chật rồi, nếu mặc hết mười mấy món luôn thì chẳng phải là sẽ bị thít chặt tới chết hay sao?
- Em không mặc, em không mặc đâu!
Hà Lệ Lệ kêu gào giãy dụa. Nhưng người hầu đã đi đến trước mặt cô ta, khoác từng món từng món lên người cô ta.
- Long Mộ Thần… Không, cậu chủ! Xin anh đấy, em sai rồi, em không dám nữa đâu! Em không mặc! Anh tha cho em đi!
Hà Lệ Lệ vừa khóc vừa giãy, bắt đầu van nài xin tha. Nhưng Long Mộ Thần lại làm như không nghe thấy, bình tĩnh lấy ra một chiếc khăn tay, dịu dàng lau đi vệt nước trên cuốn sách.
Mặc sáu món, Hà Lệ Lệ đã cảm thấy không thở nổi nữa rồi, đầu óc bắt đầu choáng váng. Trong lòng cô ta tràn ngập sợ hãi. Có khi nào cô ta sẽ bị siết chặt cho tới chết không nhỉ? Nhưng khóc thì đã khóc rồi, cãi cũng cãi rồi, cũng đã chịu thua rồi, nhưng Long Mộ Thần vẫn không buông ta cho cô ta.
Lúc này cô ta hối hận hết sức. Thì ra phim thần tượng đều là dối trá! Nếu biết sớm sẽ như thế thì cô ta sẽ không ăn trộm quần áo của Diệp Tiểu Tịch làm gì nữa!
- Mọi người đều chen chúc trong nhà ăn làm gì thế?
Diệp Tiểu Tịch dịu mắt, đứng ngoài nhà ăn, mờ mịt nhìn họ.
- Diệp Tiểu Tịch, cứu tôi mau lên!
Hà Lệ Lệ vội kêu lên, kích động đến mức suýt khóc.
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ta kinh ngạc, không nhịn được phì cười.
- Cô làm sao thế? Sao tự nhiên lại đi bọc thành bánh chưng thế kia?
- Cô còn không mau nói với họ đây là quần áo cô tặng tôi, không phải là tôi ăn trộm!
Hà Lệ Lệ càng sốt ruột hơn, cũng không phật lòng vì bị Diệp Tiểu Tịch trào phúng.
Diệp Tiểu Tịch mờ mịt nhìn bên trong nhà ăn, còn chưa kịp lên tiếng thì Long Mộ Thần đã đứng dậy đi tới bên cạnh cô:
- Đánh thức em à?
- Không phải. Em khát nước, muốn uống chút nước trái cây ấy mà.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu. Nhưng cô không ngờ rằng vừa xuống nhà ăn đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Các anh đang làm gì thế?
- Không có gì đâu.
Long Mộ Thần nói thản nhiên. Người hầu nhanh chóng bưng nước trái cây tới. Long Mộ Thần nhận ly nước trái cây đưa cho cô, nói khẽ:
- Uống nước trái cây nhanh lên rồi về ngủ đi. Mấy ngày nay em bận quá rồi, ngủ sớm đi.
- Diệp Tiểu Tịch…
Hà Lệ Lệ hoảng sợ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy van xin.
Diệp Tiểu Tịch chớp chớp mắt, nhận nước trái cây uống một ngụm. Cô rất bất ngờ vì Long Mộ Thần lại khiến Hà Lệ Lệ phải sợ hãi như thế. Xem ra thủ đoạn của anh còn mạnh hơn là cô bắt Hà Lệ Lệ phải làm việc nặng nhọc.
- Long Mộ Thần, có lẽ anh đã hiểu nhầm rồi.
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ:
- Mấy bộ quần áo đó đúng là em tặng cô ta thật đấy. Được rồi, anh thả cô ta đi.