Trong mắt Triệu Chí Huy càng lộ rõ vẻ tham lam, gã hận không thể tất cả mọi thứ ở đây thành của mình! Dù có đòi thêm của Long Mộ Thần thì cũng không giàu có như Long Mộ Thần! Chẳng qua gã nên làm sao để có hết thảy đây?
Chợt Triệu Chí Huy nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch.
Còn Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy lạnh gáy. Chẳng hiểu tại sao khi nãy cô cảm giác như có ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô không thoải mái chút nào.
Cô nhíu mày khó hiểu rồi nhìn xung quanh một vòng. Ba người nhà họ Triệu còn đang trầm trồ tán thưởng căn biệt thự trước mắt họ, dường như chuyện khi nãy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Sau khi bước vào trong nhà thì mắt ba người sáng rực lên, bọn họ không nhịn được mà ngó ngang khắp nơi, sờ khắp ngóc ngách. Diệp Tiểu Tịch biết rõ tại sao bọn họ lại thất lễ như thế, cho nên cô vờ như không thấy gì mà xoay người đi dặn má Trương chuẩn bị bánh với trà.
Bỗng có hai người giúp việc đang cười nói đi sượt qua bọn họ. Triệu Lập Dũng chợt nổi giận, bước tới túm lấy một người rồi tát mạnh vào mặt cô ấy:
- Hai đứa chúng mày đang cười gì hả? Nói, có phải tụi mày đang cười bọn tao không hả?
Hai cô giúp việc hét lên một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt sợ hãi.
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy tiếng ồn bèn vội vàng chạy tới, sau đó cô đứng chắn cho hai người kia rồi nén cơn giận hỏi Triệu Lập Dũng:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nếu Diệp Tiểu Tịch biết bọn họ vừa tới đã gây sự thì cô đã không dẫn bọn họ tới đây rồi!
- Cô hỏi bọn nó đi!
Triệu Lập Dũng hung hăng nói:
- Bọn nó dám cười tôi kìa!
- Bọn tôi không có mà.
Vành mắt cô giúp việc bị đánh đỏ ửng lên.
- Khi nãy bọn tôi chỉ tán gẫu về chuyện phát tiền lương thôi mà.
- Ý mày là chồng tao đổ thừa mày à? Mày làm rồi còn dám đổ cho ông ấy ư?
Vương Hương càng vô lý hơn.
Tất nhiên Diệp Tiểu Tịch biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng bọn họ tự ti, nghĩ rằng ai cũng khinh thường bọn họ. Cô lạnh lùng nhìn Vương Hương rồi nói:
- Nếu mấy người tới đây gây sự thì mời mấy người rởi khỏi đây!
Vương Hương lập tức sững ra tại chỗ, đoạn bà ta trừng Diệp Tiểu Tịch với vẻ không cam lòng. Tuy bọn họ đã vào nhà họ Long nhưng vẫn chưa gặp được Long Mộ Thần. Nếu bây giờ bị đuổi ra ngoài thì công cốc hết.
- Được rồi, tôi nghĩ chỉ là hiểu lầm thôi.
Triệu Chí Huy bước lên cười nói với Diệp Tiểu Tịch:
- Xem như bọn tôi nể mặt Tiểu Tịch mà bỏ qua chuyện này.
Triệu Lập Dũng và Vương Hương có thang bước xuống, hai người họ bèn hừ lạnh một tiếng rồi thở hổn hển ngồi xuống.
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày lên, còn Triệu Chí Huy thì đang nhìn cô. Ánh mắt của gã khiến cô cảm thấy buồn nôn. Sau đó cô làm lơ gã mà quay sang an ủi hai người giúp việc vài câu, rồi bảo bọn họ đi chăm sóc vết thương.
Trông thấy Diệp Tiểu Tịch đối xử với hai người giúp việc tốt như vậy, hai vợ chồng Triệu Lập Dũng càng tức tối. Diệp Tiểu Tịch có ý gì đây, bộ cho rằng đấy là lỗi của họ à? Nhưng dù bọn họ có tức đến mấy cũng không dám nổi giận với Diệp Tiểu Tịch.
- Bố mẹ.
Triệu Đệ nghe nói bọn họ đã tới đây, cô sợ hãi tới trước mặt bọn họ.
Ngay lúc Vương Hương tức tối không chỗ trút, bà ta lập giơ tay lên tát liên tục lên mặt Triệu Đệ.
- Con khốn này! Mày ở đây ăn ngon mặc đẹp, sướng quá rồi nên đã quên mất bố mẹ mày phải không?
Triệu Đệ nhịn đau, cô bé không dám nói lời nào.
Diệp Tiểu Tịch thấy thế thì lập tức nổi giận. Cô tức tối bước lên trước, kéo Triệu Đệ ra sau lưng mình rồi nói:
- Đủ rồi! Nếu mấy người tới đây để đánh người thì về đi!
Triệu Lập Dũng vội kéo Vương Hương lại. Mụ ta hung hăng trừng Triệu Đệ vài cái rồi mới chịu ngồi xuống.
- Em về phòng trước đi.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ nhỏ giọng nói với Triệu Đệ. Nếu Triệu Đệ cứ đứng ở đây thì sẽ trở thành chỗ trút giận của hai vợ chồng Triệu Lập Dũng mất. Bây giờ cô rất hối hận, bọn họ tới đây không phải để gây sự thật không đấy?
Triệu Đệ nhìn đám người Vương Hương với vẻ sợ hãi. Mãi tới khi Diệp Tiểu Tịch vỗ vai cô bé cổ vũ thì cô mới chạy đi.
- Tiểu Tịch à, rốt cuộc thì khi nào Long Mộ Thần mới về?
Vương Hương kéo Diệp Tiểu Tịch tới cạnh mình rồi hỏi:
- Liệu nó có về nhà không?
- ... Không biết.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy cạn lời.
- Chắc anh ấy sẽ về ngay ấy mà. Tôi đã gọi điện cho anh ấy rồi.
Vương Hương vội la lên:
- Hay là cô gọi hối nó về đi...
- Được rồi, tôi sẽ gọi cho anh ấy liền.
Diệp Tiểu Tịch chẳng muốn nói nhiều với bà ta, cô cầm điện thoại đi ra ngoài.
Diệp Tiểu Tịch chẳng muốn ở chung với bọn họ thêm một giây nào nữa. Không chỉ riêng cô, mấy người giúp việc mang trà với bánh lên xong cũng núp vào góc hết.
Sau khi ra ngoài cửa, Diệp Tiểu Tịch thở dài một hơi. Cô không biết quyết định lần này của mình là đúng hay sai nữa. Cô bèn cầm điện thoại lên, đương lúc cô do dự có nên hối thúc Long Mộ Thần về không thì trông thấy chiếc xe quen thuộc đang chạy vào trong sân.
Sau khi xe dừng lại thì Long Mộ Thần đã mở cửa xuống xe. Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đang bước lại gần mình với ánh mắt ngạc nhiên.
- Sao em lại đứng ở ngoài thế?
Long Mộ Thần quàng tay qua vai cô.
- Vào nhà thôi em.
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn Long Mộ Thần, trong lòng có điều muốn nói lại thôi. Chính cô đã gọi anh về nhà nhưng lại không nhắc tới chuyện người nhà họ Triệu. Cho nên nhất thời cô biết nên nói thế nào với anh cả. Cô bỗng dưng thấy lo lắng, liệu anh nhìn thấy người nhà họ Triệu có nổi giận hay sao?
Chớp mắt, hai người đã cùng nhau bước vào phòng khách.
Triệu Chí Huy nhìn thấy trước bèn đẩy ba me bên cạnh gã một cái. Sau đó hai người kia cũng vội đứng lên, nhìn về phía cửa với vẻ
Người bên cạnh Diệp Tiểu Tịch chính là Long Mộ Thần ư?
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Long Mộ Thần, cả ba người đều hoảng hốt, trong mắt đầy vẻ khó tin. Không ngờ Long Mộ Thần lại đẹp trai, cao quý, thái độ nhã nhặn lịch sự khiến cho người khác vừa nhìn thấy anh đã khiếp sợ bởi khí chất của anh.
Hai vợ chồng Triệu Lập Dũng vô cùng mừng rỡ nhưng dần dà trong lòng bọn họ tràn đầy ngỡ ngàng xen lẫn nghi ngờ. Bọn họ không nhịn được mà nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ.
Long Mộ Thần...thận sự là đứa bé mà bọn họ đã bán đi sao? Trông anh chẳng giống người nhà họ Triệu gì hết.
Trong nháy máy, vẻ mặt hai người họ lập tức trở nên kiên định.
Không cần biết Long Mộ Thần có phải con của họ hay không. Bây giờ bọn họ đã cho rằng anh chính là đứa bé trai mà họ đã bán năm đó. Nếu không thì muốn bọn họ trả hết toàn bộ những gì đã lấy được hay sao?
Long Mộ Thần nhìn bọn họ với ánh mắt hờ hững, vẻ mặt bình tĩnh.
Diệp Tiểu Tịch có phần mờ mịt, Sao trông người nhà họ Triệu rất kích động, mà Long Mộ Thần lại chẳng bất ngờ chút nào vậy? Khác hẳn với tưởng tượng của cô.
- Cậu... cậu là Long Mộ Thần sao?
Vương Hương bước lên trước, thấp thỏm hỏi.
- Ừ.
Long Mộ Thần bình tĩnh gật đầu.
- Bọn tôi là bố mẹ của Triệu Đệ, hôm nay tới đây để thăm nó ấy mà.
Vương Hương giành nói trước.