Diệp Tiểu Tịch không thể nào thở nổi.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi cô chẳng còn hơi sức đâu để mà suy nghĩ nữa.
Cô lật album ảnh, càng xem càng hoang mang.
Trong album này, ngoài ảnh của một mình cô bé kia còn có ảnh chụp nó và một đôi vợ chồng rất trẻ.
Diệp Tiểu Tịch đã từng thấy ảnh của đôi vợ chồng ấy. Họ chính là bố mẹ của Long Mộ Thần!
Tại sao có thể như vậy được?!
Chẳng lẽ cô bé trên ảnh là cô ư? Hồi còn nhỏ cô đã gặp bố mẹ của Long Mộ Thần rồi ư?
Tại sao đôi vợ chồng trong ảnh lại nhìn cô bé kia với ánh mắt hiền hòa và yêu thương đến thế? Ánh mắt ấy như thể đang nhìn món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho họ vậy.
Ánh mắt ấy… rõ ràng là ánh mắt của cha mẹ đang nhìn con mình mà!
- Nhà họ Long có một cô con gái mất tích…
Lời nói của Dương Uyển Dung đột nhiên vang lên trong đầu cô.
Chẳng lẽ cô là đứa con mất tích của nhà họ Long năm xưa?
Không, sao có thể như vậy được? Cô là con gái ruột của nhà họ Diệp mà… hơn nữa, làm sao Long Mộ Thần có thể là anh trai cô được chứ?
Nếu anh là anh trai của cô thật thì làm sao có thể nghĩ tới chuyện lấy cô, thậm chí suýt nữa còn quan hệ với cô?
Không, cô còn nhớ như in, Long Mộ Thần đã từng khẳng định với cô rằng họ không phải là anh em ruột.
Thế nhưng vì sao anh lại muốn giao hết thảy tài sản của nhà họ Long cho cô? Chẳng lẽ vì cô và con gái nhà họ Long có vết bớt giống nhau à?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy đầu óc mình rối như mớ bòng bong. Cô thật sự không biết đêm nay sẽ còn bao nhiêu việc khiến cho cuộc đời mình điên đảo.
Cô không phải là con gái của nhà họ Diệp ư?
Không! Diệp Tiểu Tịch cự tuyệt ý nghĩ này từ tận đáy lòng. Bố mẹ và anh trai dành cho cô tất cả những điều tốt đẹp trên đời, họ yêu thương cô đến thế, làm sao cô có thể không phải là con gái ruột của họ cho được?
Hay là… Long Mộ Thần coi cô là thế thân của cô bé kia vì vết bớt trên ngực cô thôi?
Đây có lẽ là đáp án hoang đường nhất, thế nhưng Diệp Tiểu Tịch thà tin nó còn hơn tin rằng cô không phải là con gái ruột của bố mẹ mình.
Nhất định là như thế rồi. Vào lần thứ hai gặp nhau, Long Mộ Thần muốn xem vết bớt của cô, cô còn hiểu lầm anh là yêu râu xanh kia mà.
Cho nên có lẽ đây chính là bí mật của nhà họ Long mà Dương Uyển Dung muốn nói nhỉ?
Long Mộ Thần giữ cô lại bên người chẳng qua là vì coi cô như em gái anh mà thôi, đúng không?
…
Diệp Tiểu Tịch suy sụp ngã ngồi xuống đất.
Dù Long Mộ Thần tiếp cận cô với mục đích gì thì cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Dương Uyển Dung có con của anh rồi, anh làm sao có thể làm kiều được chứ? Anh không phải là người như vậy.
Cho dù anh thật sự vô tình vô nghĩa mà cắt đứt với Dương Uyển Dung thì Diệp Tiểu Tịch cũng chẳng thể nào chấp nhận anh được. Cô không chấp nhận việc Long Mộ Thần từng lên giường với Dương Uyển Dung, càng không chấp nhận anh lừa dối cô.
Diệp Tiểu Tịch ôm cuốn album về phòng ngủ, hồn phách như đã lạc đâu rồi.
Cô cứ lật từng tờ từng tờ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng sớm, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại reo vang.
Diệp Tiểu Tịch dụi đôi mắt đau rát của mình, nơi khóe mắt vẫn còn ướt đẫm.
Mãi mới mở được mắt ra, cô sờ di động rồi ấn nút nghe.
- Alo?
Giọng cô khản đặc.
- Tiểu Tịch, anh đây.
Giọng nói ấm áp của Diệp Nhược Cẩn truyền tới từ đầu kia điện thoại.
- Nhóc con này, mấy ngày rồi chẳng chịu gọi cho anh gì cả. Dạo này em ổn chứ?
- Dạ ổn…
Diệp Tiểu Tịch thấy ngực mình nghẹn lại. Chẳng lẽ anh trai yêu quý của cô lại không có quan hệ huyết thống với cô à?
- Sao giọng điệu nghe ỉu xìu thế? Lại thức đêm hả?
- Không…
- Ai bắt nạt em phải không? Hay là đồng nghiệp chèn ép? Tiểu Tịch, em gặp chuyện gì cũng có thể mách anh được mà.
Diệp Nhược Cẩn hỏi dồn làm cho Diệp Tiểu Tịch tủi thân biết bao. Mũi cô cay xè, và bao nỗi ấm ức cuộnj trào như nước vỡ bờ.
Nước mắt lã chã rơi, cô bật khóc nức nở.
Cô đang buồn lắm, đang tủi thân lắm lắm. Nghe tiếng quan tâm của người nhà, làm sao mà chịu đựng được đây?
- Tiểu Tịch, em sao thế? Nói anh nghe.
Diệp Nhược Cẩn nghe thấy tiếng khóc của em gái, bèn hỏi đầy hốt hoảng.
Diệp Tiểu Tịch càng khóc dữ hơn. Diệp Nhược Cẩn đang ở tận nước ngoài, cô không thể để anh lo lắng được.
- Anh ơi, em nhớ nhà quá, em nhớ bố mẹ quá. Lâu quá em không về thăm bố mẹ rồi, em nhớ bố mẹ quá..
- Ngoan nào, đừng khóc, nhớ nhà thì về đi em. Em chưa về trường mà phải không?
Diệp Nhược Cẩn nhỏ giọng dỗ dành cô em gái nhỏ, nhưng đáy lòng lại lo lắng không thôi.
Nhất định Diệp Tiểu Tịch còn gạt anh điều gì đó. Dù cô có nhớ nhà cũng không khóc dữ vậy đâu. Rốt cuộc là ai bắt nạt em gái anh rồi?
- Vâng, em về đây!
Diệp Tiểu Tịch nức nở nghẹn ngào.
Cô lau khô nước mắt.
Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này để về vòng tay mẹ thôi. Cô muốn về nơi có người thân ở bên, không cần phải nghĩ ngợi bất cứ điều gì nữa.
- Ừ, để anh gọi bố mẹ đi đón em.
Diệp Nhược Cẩn nói.
Bây giờ anh đang ở nước ngoài, lo lắng suông cũng chẳng làm gì được. Để em gái về nhà còn có bố mẹ trông nom.
- Không cần đâu anh, em về ngay đây.
Diệp Tiểu Tịch nói đầy kiên quyết.
Cô không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Diệp Tiểu Tịch cúp máy rồi đặt vé, sau đó thu thập đồ đạc với tốc độ nhanh nhất.
Không hiểu sao, lòng cô hơi chùng xuống.
Cả đêm qua Long Mộ Thần không về.
Anh đã nói trước mặt phóng viên là sẽ chăm sóc Dương Uyển Dung tới khi khỏe mạnh, xem ra anh sẽ giữ lời hứa với cô ta.
Quả nhiên anh đã chọn Dương Uyển Dung rồi…
Nhưng thế không có nghĩa là Long Mộ Thần sẽ buông tha cho cô. Có lẽ đám người hầu kia vẫn sẽ ngăn cản cô như trước.
Diệp Tiểu Tịch lấy kéo, cắt ga trải giường, buộc thành sợi rồi thắt vào cửa sổ.
Dù họ có ngăn cô hay không thì cô cũng không muốn đánh động tới họ làm gì.
Phòng cô ở ngay tầng hai, Diệp Tiểu Tịch bám dây leo xuống rồi rời khỏi nhà họ Long, không có bất cứ ai phát hiện ra cô đã biến mất.
Long Mộ Thần còn đang ở bệnh viện, Dương Uyển Dung vẫn chống cự không ngừng, phóng viên vây chặt dưới lầu như đã quyết tâm tử thủ chỗ này cho bằng được.
Di động vang lên, anh vội vàng nghe máy:
- Tư Viễn à, có phải tìm thấy…
- Long Mộ Thần!
An Tử Dục gào lên ở đầu kia điện thoại:
- Cậu làm gì Diệp Tiểu Tịch rồi hả? Không thấy cô ấy đâu nữa!
- Cái gì?!
Long Mộ Thần bật dậy khỏi sofa.
- Tử Dục? Sao lại thế?
- Tôi đang muốn hỏi cậu đây!
An Tử Dục điên tiết gắt ầm lên:
- Tôi lo cho cô ấy nên đến xem thế nào, ai ngờ đến nơi thì thấy phòng chẳng còn ai, cô ấy trèo cửa sổ đi rồi!
Long Mộ Thần thấy đầu mình nổ vang như ai dộng cho một cú. Anh nghĩ Diệp Tiểu Tịch có thể hiểu lầm mình, nhưng không ngờ cô lại cứ thế bỏ đi!
Với tính tình của cô, nếu hiểu lầm anh thì cô sẽ chạy tới đánh cho anh một trận mới đúng, sao lại bỏ đi như vậy?
- Tử Dục, hôm qua lúc cậu đưa Tiểu Tịch về, có phải có chuyện gì xảy ra không?
Anh hỏi mà lòng thắt lại.