Dương Uyển Dung suýt hộc máu.
Cô ta tức váng cả đầu.
Dường như Diệp Tiểu Tịch không giống với tưởng tượng của cô ta cho lắm.
Vốn dĩ Dương Uyển Dung tưởng rằng Diệp Tiểu Tịch chỉ là một con nhóc ngu ngốc chưa tốt nghiệp đại học, trong đầu ngập tràn tình yêu phấn hồng. Bây giờ xem ra Diệp Tiểu Tịch chẳng hề đơn giản.
Cô ta muốn nói gì cũng bị Diệp Tiểu Tịch cướp lời, thậm chí bây giờ cô ta còn không biết phải nói tiếp thế nào nữa đây.
Thế nhưng Diệp Tiểu Tịch đã nhắc nhở cô ta, đúng là cô ta có chuẩn bị một tấm séc để tống cổ con nhỏ này.
Dương Uyển Dung đặt tay lên miệng túi, đang định lấy tấm séc ra thì lại nghe thấy Diệp Tiểu Tịch cất lời với giọng điệu thương lượng:
- Nhưng nếu là séc thật thì ít nhất cũng phải tám con số mới được. Long Mộ Thần hào phóng lắm, vị trí bạn gái của anh ấy đáng số tiền đó quá đi chứ. Nếu ít hơn tám con số thì mất hết mặt mũi, với lại cũng chẳng hấp dẫn gì.
Ngón tay của Dương Uyển Dung cứng đờ.
Nhà họ Dương vừa thoát khỏi nguy cơ, trong tay cô ta làm gì có nhiều tiền như thế. Tấm séc mà cô ta chuẩn bị chỉ có mấy chục vạn mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch nói xong khiến cho cô ta chẳng còn mặt mũi nào mà lấy séc ra nữa. Nếu cô ta lấy ra thì sẽ bị Diệp Tiểu Tịch cười cho thối mũi.
- Cô tham tiền thật đấy!
Dương Uyển Dung cười lạnh:
- Xem ra cô ở bên Long Mộ Thần chỉ vì tiền của anh ấy mà thôi!
- Thôi lược bớt mấy câu vô nghĩa này đi.
Diệp Tiểu Tịch nói rất bình thản:
- Nếu tôi ở bên anh ấy không phải vì tiền, thì đương nhiên cô chẳng thể chia rẽ tôi và anh ấy được. Nếu tôi ở bên anh ấy vì tiền của anh ấy thật, cô cảm thấy cô nói láo vài câu là tôi sẽ bỏ anh ấy sao?
Dương Uyển Dung mắc họng.
Cô ta đần thối mặt ra.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, quyền chủ động hoàn toàn rơi vào tay Diệp Tiểu Tịch. Dù cô ta có nói gì thì Diệp Tiểu Tịch đều chặn họng được ngay, khiến cho cô ta chẳng còn biết nói tiếp thế nào!
- Cô còn muốn nói gì nữa không?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
Cô đồng ý đến gặp Dương Uyển Dung là để cho cô ta hết hi vọng. Tuy cô hơi ngốc thật đấy, nhưng cô vẫn biết Dương Uyển Dung có mục đích gì. Nếu đã biết mục đích của cô ta rồi thì làm sao cô ta lừa cô được nữa.
Diệp Tiểu Tịch bị Dương Uyển Dung lừa một lần, vẫn còn nhớ như in đây này.
Dương Uyển Dung siết tay phẫn nộ, móng tay cắm ngập cả vào lòng bàn tay. Cô ta bỗng bật cười lạnh lùng:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi coi thường cô quá!
Diệp Tiểu Tịch chẳng biết câu này là khen cô hay là chửi cô, thế là đành nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Quá khen, quá khen rồi…
- Cô là một cô gái thông minh.
Dương Uyển Dung hít sâu một hơi rồi hạ giọng nói:
- Một khi đã vậy thì tôi sẽ nói thẳng ra, tôi tin là cô sẽ biết phải lựa chọn thế nào.
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc, Dương Uyển Dung còn chiêu khác ư?
- Người thừa kế chân chính của nhà họ Long không phải là Long Mộ Thần, mà là đứa con gái nhỏ nhà họ kia!
Dương Uyển Dung gằn giọng.
Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ, Long Mộ Thần có em gái à? Cô không biết có vụ này luôn đấy.
- Con gái nhà họ Long mới sinh ra đã bị mất tích, nhà họ Long tìm kiếm bao năm, mãi đến khi bố mẹ Long Mộ Thần qua đời vẫn không thấy. Chỉ cần tìm thấy cô ta thì hết thảy gia sản nhà họ Long sẽ thuộc về cô ta hết, Long Mộ Thần chẳng còn gì cả đâu!
Dương Uyển Dung cười lạnh nhìn cô:
- Nhà tôi đã tìm thấy cô con gái đó rồi! Có điều, người khác có biết đến sự tồn tại của cô ta hay không thì phải xem cô lựa chọn thế nào.
Diệp Tiểu Tịch ra chiều suy nghĩ:
- Ý cô là, nếu tôi không rời xa Long Mộ Thần thì tất cả mọi người sẽ biết anh ấy có một cô em gái, khiến anh ấy mất đi tất cả hả?
- Nói chuyện với người thông minh đúng là khỏe người.
Dương Uyển Dung nói:
- Diệp Tiểu Tịch, cô yên tâm, chỉ cần cô chịu rời xa Long Mộ Thần thì tối sẽ cho cô một khoản tiền lớn! Nếu cô không chịu đi thì… ha hả, chắc không cần tôi dạy cô phải chọn thế nào chứ?
Diệp Tiểu Tịch cau mày như đang phân vân.
Dương Uyển Dung không giục giã cô, đáy lòng lại cuồn cuộn khinh thường. Thì ra Diệp Tiểu Tịch chỉ là một con nhỏ tham tiền mà thôi.
- Nhưng tôi không tin cô.
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn Dương Uyển Dung.
- Cô nghĩ là tôi sẽ lấy chuyện này ra để lừa cô chắc?!
Dương Uyển Dung điên tiết:
- Diệp Tiểu Tịch! Chờ Long Mộ Thần chỉ còn hai bàn tay trắng, cô đừng hòng xin được của tôi một cắc tiền!
- Cứ cho là như thế đi.
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ta với vẻ bình thản:
- Tôi vẫn thấy lạ một điều, Long Mộ Thần không phải là con trai nhà họ Long à? Vì sao cô lại nói nếu tìm được con gái nhà họ Long thì anh ấy sẽ mất tất cả? Anh ấy cũng có quyền thừa kế chứ.
- Thì ra anh ấy không nói cho cô biết à?
Dương Uyển Dung nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt đầy kinh ngạc, sau đó cô ta tươi cười vô cùng đắc ý:
- Nếu cô muốn biết thì đi mà hỏi Long Mộ Thần đi.
Diệp Tiểu Tịch hơi nhướn mày, xem ra chuyện này có liên quan tới bí mật của nhà họ Long rồi.
Nếu Long Mộ Thần không nói cho cô biết thì ắt là có lý do của anh ấy. Ai cũng có bí mật của riêng mình, cô không phải là dạng người tọc mạch.
- Hình như tuổi cô cũng xấp xỉ với đứa con gái của nhà họ Long…
Dương Uyển Dung cười lạnh như vừa ngỡ ra điều gì:
- Tôi thấy Long Mộ Thần giữ cô bên cạnh là vì coi cô như hàng thay thế cho em gái anh ấy, để giảm đi phần nào cảm giác tội lỗi của anh ấy mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ:
- Dương Uyển Dung, cô nghĩ cô châm ngòi đơn giản như thế thì tôi sẽ tin chắc?
Dương Uyển Dung nổi giận đùng đùng.
- Với lại, cứ cho là cô nói thật đi.
Diệp Tiểu Tịch nói rất nghiêm túc:
- Thì tôi cũng không tin là nhà cô tìm thấy đứa con gái thất lạc của nhà họ Long thật.
Dương Uyển Dung giật thót.
Cô ta không ngờ Diệp Tiểu Tịch lại đoán ra chân tướng nhanh như vậy.
Trước đó Dương Quốc Mậu đã âm thầm tìm kiếm đứa con gái mất tích của nhà họ Long nhưng không tài nào tìm thấy. Bây giờ ông ta không còn là giám đốc của Long thị nữa, nhà họ cũng không có dư tiền để tìm kiếm tiếp.
Cô ta chỉ định lấy việc này ra lừa Diệp Tiểu Tịch mà thôi, không thể để Diệp Tiểu Tịch biết sự thật được.
Dương Uyển Dung uy hiếp:
- Nói như vậy nghĩa là cô định chết chung với anh ấy đúng không? Diệp Tiểu Tịch, cô là người thông minh mà, ngẫm lại cho kĩ đi rồi hẵng quyết định.
Diệp Tiểu Tịch im lặng một hồi.
Dương Uyển Dung nói nửa thật nửa giả, chắc chắn là cô không tin. Thế nhưng cô vẫn để ý chuyện của nhà họ Long một chút.
- Tôi nghĩ xong rồi.
Diệp Tiểu Tịch bỗng nói.
- Tôi biết là cô biết điều mà.
Dương Uyển Dung cười lạnh:
- Bao giờ thì cô chia tay với anh ấy?
- Không.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu:
- Tôi vẫn sẽ ở bên anh ấy.
- Diệp Tiểu Tịch, cô…
Dương Uyển Dung đứng bật dậy khỏi sofa, Diệp Tiểu Tịch dám chọc điên cô ta!
- Nếu cô nói nhà cô đã tìm được con gái của nhà họ Long rồi, thì Long thị là của cô ấy, trả lại cho cô ấy là đúng quá rồi còn gì nữa?
Diệp Tiểu Tịch nói điềm nhiên như không.
- Cô… cô…
Sắc mặt của Dương Uyển Dung xanh mét.
Cô ta không còn biết phải nói gì thêm nữa.