36 Lần Chụp - Zoody

Chương 9: Đêm mất ngủ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đầu năm học mới, em chân thành chúc các bạn học sinh có thể dũng cảm leo lên đỉnh cao và kiên trì chăm chỉ. Em tin rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra trong tương lai. Em cũng tin rằng ‘có lúc gió mạnh sóng to nhưng buồm mây sẽ giúp con thuyền của chúng ta vượt biển’. Bài phát biểu của em đến đây là kết thúc. Xin cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”

Trong khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Kiều Dạng cầm bút viết xong mấy chữ cuối cùng. Cô gấp gáp đến đổ mồ hôi trán, tay thì trắng bệch vì cầm bút quá mạnh.

“Xong chưa?” Mắt thấy đã sắp đến lúc chuẩn bị lên sân khấu, Mạch Sơ ngồi cũng không yên.

“Xong rồi.”

Trần Thiên Cù cũng đưa tờ giấy ra, nói: “Mấy câu ở giữa bà có thể tự mình ứng biến.”

“Được, được.” Mạch Sơ cầm lấy hai tờ bản thảo rồi nói: “Tôi lên đây.”

Kiều Dạng nắm chặt hai tay, đổ mồ hôi thay cô bạn cùng bàn: “Cố lên.”

Nhìn bóng người rời đi đầy vẻ kiên quyết, Kiều Dạng và Trần Thiên Cù đều thở phào một hơi.

“Nhà trường thật là có phúc khi có được cặp đôi kim đồng ngọc nữ này.”

“Chứ còn gì nữa.”

Thiếu niên bên cạnh khẽ cười một tiếng, Kiều Dạng cũng mấp máy khóe miệng.

Mạch Sơ đứng trước micro phát biểu mở đầu một cách thong dong và tự tin, mặc dù nói vấp mấy lần vì không hiểu được nét chữ nguệch ngoạc của hai người, phần ngẫu hứng cũng đầy rẫy những điều vô nghĩa nhưng cuối cùng cô bạn cũng đã phát biểu xong mà không xảy ra sơ sót gì.

Sau khi rời khỏi sân khấu, Mạch Sơ như thoát xác, gục xuống bàn với đôi mắt trống rỗng, miệng thì lẩm bẩm: “Chuyện gì vừa xảy ra với mình vậy?”

Kiều Dạng giơ ngón tay cái lên: “Cậu thể hiện rất tốt, hoàn hảo.”

Trần Thiên Cù nhẹ nhàng bổ sung: “Ít nhất bà đọc nghe cảm xúc hơn Hứa Ân Lâm.”

Mạch Sơ liếc cậu: “Cảm ơn ông ha.”

Cô bạn quay sang hỏi Kiều Dạng: “Bữa tối cậu ăn gì?”

Kiều Dạng lắc đầu: “Mình không biết.”

“Lát nữa chúng ta đi thẳng đến nhà ăn nhé.”

“Ừ…” Kiều Dạng bật dậy, “Chết rồi, thẻ căng tin của mình vẫn còn trong hộp bút.”

“Không sao, mình có mang theo.” Mạch Sơ sờ túi áo rồi bật thốt: “Á, hình như mình cũng không cầm theo rồi.”

Đột nhiên trong tầm mắt có thêm một bàn tay, Kiều Dạng chậm rãi nhìn qua.

“Dùng của tôi đi.”

Mạch Sơ chạm vào cánh tay Kiều Dạng: “Cầm lấy.”

“Ồ.” Kiều Dạng duỗi tay cầm lấy, “Còn cậu thì sao?”

Mạch Sơ nói: “Cậu ta không đến căn tin ăn cơm nên không dùng đến đâu.”

Kiều Dạng gật đầu, lại nói với Trần Thiên Cù: “Cảm ơn nhé.”

Giảng đường và nhà ăn chỉ cách nhau một sân bóng rổ. Khi họ bước tới cửa sổ và xếp hàng mua cơm thì các lớp khác vẫn chưa đến.

“Cậu ăn canh không?” Mạch Sơ hỏi Kiều Dạng.

“Có.” Kiều Dạng chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đặt khay cơm xuống rồi đi lấy thìa đũa.

Mạch Sơ bưng hai bát canh cà chua trứng đi tới, Kiều Dạng rút ra một đôi đũa đưa cho cô bạn.

“Thẻ của Trần Thiên Cù ở chỗ cậu phải không?”

Kiều Dạng sờ túi quần xác nhận: “Ừ, ở đây.”

“Được rồi, lát nữa cậu nhớ trả lại cho cậu ta nhé.”

“Ừ.”

Hai người ngồi đối diện nhau, đây là lần đầu tiên Kiều Dạng ăn cơm với bạn cùng bàn mới. Cô gắp một miếng sườn chua ngọt, thuận miệng chọn một chủ đề hỏi: “Trần Thiên Cù có phải vẫn luôn giỏi Văn, đúng không? “

“Đúng vậy.” Mạch Sơ cho cơm vào bát canh trộn lên: “Cậu nhìn Mai Mai là biết cô ấy rất thích cậu ta.”

Kiều Dạng thẳng thắn nói: “Trước đây bọn tớ và các cậu được xếp loại riêng biệt, bây giờ lại được chia thành các lớp. Tớ cảm thấy dạo này mình gặp đả kích bởi việc bị rớt hạng.”

“Không thể nào, chẳng phải cậu cũng giỏi Văn lắm sao?”

“Tớ cũng chỉ giỏi được mỗi môn này.”

“Còn tớ thì chẳng giỏi môn nào đây.”

Mạch Sơ nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, Hồ Lượng dán kết quả bài thi khảo sát đầu năm lên bảng thông báo của lớp, cô bạn vẫn được xếp vào top 10 của lớp, còn Kiều Dạng thì trực tiếp tụt xuống vị trí thứ 37.

“Cậu không học lệch mà.” Kiều Dạng nói.

Chạng vạng, mặt trời chiều ngả về Tây, ngày đầu tiên của tuổi mười bảy sắp kết thúc.

Có lẽ bởi vì quá bình yên, Kiều Dạng chợt cảm thấy mất mát khi nhìn bóng trời chiều đang dần lặn xuống.

Tiếng chuông kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên đúng lúc, cô đeo cặp lên vai theo đám đông rời khỏi cổng trường.

“Kiều Dạng.”

Tai cô nhạy cảm với giọng nói quen thuộc, Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tóc xoăn đang chạy về phía mình, hé môi nhưng không phát ra âm thanh nào.

“Đưa cặp sách cho mẹ.” Tô Đồng vươn tay về phía con gái.

“Mẹ.”

Tô Đồng vuốt tóc mái trên trán con gái: “Đói bụng không?”

“Không ạ.”

Tô Đồng ôm cô đi về phía trước: “Chúc mừng sinh nhật, chớp mắt con đã mười bảy rồi.”

Kiều Dạng cúi đầu, khẽ nhếch khóe miệng.

“Mẹ vẫn nhớ con tan học lúc chín giờ rưỡi, đợi mãi nhưng không thấy ai ra ngoài. Mẹ hỏi phụ huynh bên cạnh thì biết được lớp 11 ra muộn mười phút.”

“Đúng ạ.”

Tô Đồng là người chủ động tìm chủ đề dọc đường, trong khi Kiều Dạng chỉ gật đầu cười, thỉnh thoảng đáp lại ngắn gọn.

Căn hộ của Tô Đồng nằm ở phía đông thành phố, là một căn hộ chung cư cao tầng, Kiều Dạng sẽ tới ở một thời gian ngắn vào mỗi dịp nghỉ đông và nghỉ hè.

“Mẹ thấy con đã cao hơn một chút rồi nhỉ?” Tô Đồng đưa tay ra so chiều cao với con gái: “Cao hơn mẹ rồi.”

“Hình như có cao lên chút xíu.”

Tô Đồng cười, sờ lên má cô: “Mặt cũng tròn ra.”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Kiều Dạng bước xuống xe, lập tức nhìn thấy đồ ăn sẵn được giao đến trên tấm thảm trước cửa.

Tô Đồng cúi người nhặt hộp bánh kem lên: “Vào đi.”

Trước cửa có đôi dép hình nhân vật Stitch màu xanh của cô, Kiều Dạng vịn vào tủ thay dép rồi bước vào nhà.

“Chị con đã nhắc đi nhắc lại với mẹ rằng con thích sô cô la, dặn mẹ không được mua nhầm.” Tô Đồng tháo dải ruy băng trên bao bì ra, “Sao mẹ lại không biết điều này cơ chứ? Ngày bé, có lần con được cho một hộp kẹo Dove, con ăn nhiều đến mức sâu răng mà.”

Nghe bà ấy nói những chuyện này, Kiều Dạng cảm thấy xấu hổ. Cô đặt đồ đang cầm xuống, kéo ghế ra ngồi.

“Kiều Kiều.”

“Dạ?”

“Hôm nay bố có liên lạc với con không?”

Tô Đồng bận rộn hai tay, nghe như chỉ là tùy ý hỏi.

Kiều Dạng cụp mi xuống, thành thật trả lời: “Sáng nay bố đã nhắn tin chúc mừng và chuyển tiền cho con.”

“Bao nhiêu?” Tô Đồng mở hộp nến ra.

“Một ngàn tệ.” (~3,5 triệu VND)

“Ông ta lúc nào cũng hào phóng với mấy đứa. Trước đây khi mẹ đến tìm ông ta…” Tô Đồng không nói tiếp, có lẽ là vì bà nhận ra mình không nên nhắc đến chuyện này trước mặt con gái.

“Ấy chết quên mua bật lửa rồi.” Bà quay người lục lọi trên kệ: “Không biết ở nhà có cái nào không.”

“Không cần đâu.”

“Hả?”

Kiều Dạng cao giọng lặp lại: “Không cần nến, cứ để thế mà ăn thôi.”

“Sinh nhật là một dịp hiếm hoi, phải ước mới được.”

Kiều Dạng nhìn vào mắt Tô Đồng: “Hôm qua con đã ước rồi.”

“Hôm qua?”

“Hôm qua mẹ Hạ Xán mua bánh kem cho con, con đã thổi nến rồi.”

“Ồ.” Tô Đồng buông tay xuống, trong mắt tràn đầy buồn bã, “Vậy, vậy thì thôi.”

Bên ngoài chiếc bánh kem có một lớp vỏ giòn sô cô la, Kiều Dạng cầm con dao nhựa không biết phải cắt thế nào.

Tô Đồng hỏi: “Hay là mẹ lấy cho con một cái thìa, con xúc ăn luôn được không? Dù sao cả cái bánh cũng là của con mà.”

“Mẹ không ăn?”

Tô Đồng tỏ vẻ kháng cự: “Bánh đã lạnh lại còn ngọt, răng của mẹ chịu không nổi, con cứ ăn từ từ.”

Cả căn phòng chỉ có chiếc đèn trần của phòng bếp được bật lên, đồ nội thất tinh xảo khắp phòng đều bị bóng tối của đêm khuya bao phủ.

Kiều Dạng dùng đáy thìa đập nát lớp vỏ sô cô la, múc một thìa kem vani đã tan.

Tô Đồng đã vào phòng tắm tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ, vị kem lạnh ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi, Kiều Dạng khẽ sụt sịt mũi.

Cô biết mình có thể vui vẻ đón sinh nhật này cùng mẹ, nhưng cô không thể cười nổi, cô không có ý khoe khoang nhưng lại cố ý nói ra những lời cay nghiệt.

Nhìn thấy sự tội lỗi và mất mát hiện lên trong mắt Tô Đồng, cuối cùng cô cũng có được chút khoái trá khi báo thù thành công.

Nhưng niềm vui này chỉ thoáng qua, thậm chí như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cô càng chìm trong hụt hẫng.

Kiều Dạng lấy điện thoại di động trong túi ra, đầu tiên báo cho mẹ Hạ Xán biết cô vẫn an toàn, sau đó gửi tin nhắn quấy rầy Kiều Tịch.

[Chị mau về đi]

[Chị mau về đi]

[Chị mau về đi]

[Về đi chị]

[Về đi chị ơi]

Cô liên tục gửi hơn chục tin nhắn, Kiều Tịch còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì: Em sao đấy?

Kiều Dạng cong lưng, tựa trán vào mép bàn, trả lời lại: Không có gì, em nhớ chị.

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Kiều Tịch gửi tin nhắn tới, đại khái đã đoán được tâm trạng của em gái lúc này, an ủi cô hai ngày nữa chị sẽ quay về.

Kiều Dạng cất điện thoại vào túi, đứng dậy nói với Tô Đồng: “Con không ăn nổi nữa.”

“Ăn không hết thì con cứ để ở đó.” Tô Đồng đắp mặt nạ bước ra: “Mẹ đã mua cho con bộ đồ ngủ mới, chăn ga gối đệm cũng thay rồi đấy.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Sao lại nói cảm ơn với mẹ. Mau đi tắm rồi ngủ sớm đi.”

Căn hộ của Tô Đồng cách trường học nửa vòng thành phố, khoảng cách đến trường tăng gấp đôi, Kiều Dạng phải dậy sớm mười lăm phút.

Hơn nữa, đêm qua cô ngủ không ngon giấc nên mắt gần như díp chặt trong suốt giờ học Ngữ văn hôm nay.

Sau mười phút nghỉ giải lao, Kiều Dạng nằm xuống bàn và ngủ một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo được phần nào. Nhưng ngay sau đó là hai tiết học Tiếng Anh, Kiều Dạng lại rơi vào trạng thái lơ mơ khi nghe giảng. Suốt buổi học cô nửa tỉnh nửa mê, những dòng ghi chép càng xiêu vẹo, nguệch ngoạc như những bức vẽ bùa ma quái.

“Mạch Sơ.” Dưới mắt cô có quầng thâm lớn, sắc mặt tái nhợt như bị quỷ hút khô, giọng nói yếu ớt: “Cậu có cà phê không?”

Mạch Sơ lắc đầu: “Tối qua cậu làm gì thế? Trông mệt mỏi vậy.”

“Tớ ngủ không ngon.” Kiều Dạng nghiêng đầu ngã xuống bàn, “Tớ có cảm giác mình sắp chết đến nơi.”

“Cậu chờ một chút, tớ đi hỏi giúp cho.”

Mạch Sơ quay lại nhìn hai chàng trai ngồi ở bàn sau: “Có ai mang cà phê hòa tan không?”

Hàng Dĩ An lắc đầu, Trần Thiên Cù từ trên bàn lấy ra một hộp thiếc: “Tôi có trà.”

Mạch Sơ há hốc mồm, không khỏi phàn nàn: “Ông già rồi sao, đi học còn mang trà theo, sao không cầm luôn hai chiếc ấm tử sa (ấm trà đất sét màu tía)?”

Ấm tử sa

“Đúng là tôi từng nghĩ như vậy.” Trần Thiên Cù nghiêm túc bảo vệ mình, “Trà đặc có tác dụng nâng cao tinh thần, nếu không tin thì bà cho cậu ấy thử xem.”

Mạch Sơ sợ Kiều Dạng không quen được với loại đồ uống vừa đắng vừa chát này, nên vẫn thành thật rời khỏi chỗ ngồi, đi mượn cà phê của những bạn nữ khác.

“Kiều Dạng sao vậy?” Hàng Dĩ An hỏi.

“Có vẻ ngủ không ngon.” Trần Thiên Cù nhìn cô gái đang buồn ngủ nằm trên bàn ở hàng ghế trước, “Này Kiều Dạng, để tôi pha cho cậu một tách trà nhé.”

Kiều Dạng lẩm bẩm, không biết cô có nghe rõ lời cậu nói không.

Trần Thiên Cù cho rằng cô đã đồng ý, cậu đứng dậy cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn cô.

Một lúc sau, Mạch Sơ quay lại, cầm cốc cà phê trên tay: “Kiều Dạng, Kiều Dạng.”

Kiều Dạng mở mắt ra, mùi cà phê êm dịu bay trong không khí. Bình thường cô sẽ không uống, nhưng bây giờ cô giống như người đi bộ đường dài trong sa mạc phát hiện ra ốc đảo, nhăn mũi hít một hơi thật sâu.

Mạch Sơ thổi cốc: “Lưu Gia Lạc vừa mới pha, cậu ấy nói có thể cho cậu uống, nhưng hơi nóng.”

“Cảm ơn, cậu ấy thật tốt bụng.” Kiều Dạng đang muốn vươn tay đón lấy, lại bị một cánh tay chặn lại.

“Uống trà đi.” Trần Thiên Cù giơ bình giữ nhiệt lên, “Tôi đã chế thêm một ít nước lạnh cho cậu.”

Kiều Dạng nhìn cốc cà phê bên trái lại nhìn cốc trà đen bên phải, vung tay lên không trung mấy cái, cuối cùng vẫn chọn lấy cốc của mình: “Vậy tớ uống trà, trả cà phê cho Lưu Gia Lạc.”

“Được.” Mạch Sơ thu tay lại, lúc quay người ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Cù.

Trần Thiên Cù nhìn ra ý tứ sâu xa trong mắt cô bạn, nhưng lại không biết nguyên nhân: “Nhìn tôi làm chi?”

Mạch Sơ trả lời cậu: “Trong lòng ông tự biết.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.