(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi 996[10] dần trở thành phương thức chủ đạo được nhà tư bản sử dụng để chèn ép công nhân thì đừng quên trên thế giới vẫn còn một nhóm học sinh trung học hàng ngày đến trường lúc 6h30 và học đến 10h tối, học bù vào cuối tuần và cả trong những ngày nghỉ. Một học kỳ, hầu như ngày nào họ cũng đến trường. Ở độ tuổi đẹp như vậy, lại làm việc và nghỉ ngơi đến độ người không ra người ma không ra ma. Đi sớm về muộn, nguyện sống nguyện chết chỉ vì một câu nói: “Một điểm thi đại học có giá trị bằng ba ngàn người!”<code>[10]996 là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần. Văn hóa làm việc 996 từng được các tỷ phú công nghệ như Jack Ma và Richard Liu, người sáng lập Alibaba, tán thành. [Nguồn: glints.com]</code>Thời gian ở trường vốn đã chậm lại, vào ngày thứ Bảy càng như bật tốc độ tua chậm 0,5 lần khiến từng phút từng giây trở nên gian nan hơn.
Tới 15:57, đó là ba phút cuối cùng, Kiều Dạng gục đầu và dán mắt vào kim đồng hồ. Cô đã chẳng còn tâm trí để nghe bài giảng.
“Bài học hôm nay tạm dừng ở đây. Chúng ta sẽ nói về phần còn lại vào tuần tới.”
Sau tất cả, Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm, cất hết đồ dùng học tập vương vãi trên bàn vào hộp bút.
Vu Mai bước trở lại bục giảng và giải thích: “Theo quy định cũ, học kỳ này chúng ta vẫn phải làm trích văn. Những học sinh có bài văn lần này dưới 50 điểm phải đến chỗ ủy viên lấy bài để viết lại, tối thứ Hai tuần sau tôi sẽ thu bài.”
“Trích văn?” Kiều Dạng nghiêng đầu hỏi Mạch Sơ: “Có yêu cầu gì sao?”
“Mỗi tuần sẽ có hai mặt trái phải, cậu có thể tìm bất cứ tài liệu nào cậu thấy hữu ích cho việc viết văn.” Mạch Sơ đã thu dọn đồ đạc trước khi tan học năm phút. Cô bạn kéo khóa cặp sách lại rồi đứng dậy.
Kiều Dạng tăng tốc độ nói, hỏi: “Tôi nên dùng quyển vở cỡ bao nhiêu?”
“Cái nào cũng được. Ôi dào khi nào nhớ ra thì Mai Mai mới kiểm tra thí điểm một lần. Tất cả đều phụ thuộc vào ý thức tự giác.” Mạch Sơ đá chiếc ghế dưới gầm bàn, “Tôi đi đây, tạm biệt!”
Kiều Dạng xua tay: “Tạm biệt.”
“Này, bạn cùng lớp.”
Kiều Dạng quay người lại, Hàng Dĩ An hỏi cô: “Chúng ta nên làm thế nào?”
“Viết hai mặt, tài liệu có thể tự mình tìm, giáo viên có thể kiểm tra một cách ngẫu nhiên.”
“OK cảm ơn!”
Kiều Dạng nhét hộp bút chì vào cặp sách, suy nghĩ một lúc rồi quay lại nói: “Tôi tên Kiều Dạng.”
Hàng Dĩ An đang lục lọi thứ gì đó trong hộc bàn, cậu chàng không nghe rõ cô nói gì, nghiêng người ghé tai lại gần hỏi: “Cái gì?”
“Tôi nói tôi tên Kiều Dạng, lần sau cậu có thể gọi tên tôi.”
“Ồ.” Hàng Dĩ An ra dấu OK.
Kiều Dạng mỉm cười với cậu bạn rồi khoác chiếc cặp lên vai.
Sáng nay Kiều Tịch bắt tàu cao tốc về Ninh Thị. Kiều Dạng đeo cặp cùng Hạ Xán về nhà.
Khi cô bước đến cửa phòng học lớp 11/6, học sinh ở lại cuối cùng đang định khóa cửa, Kiều Dạng đoán rằng Hạ Xán đã đi đến cổng trường nên quay người đi về phía cầu thang.
Buổi sáng lúc ra ngoài trời vẫn mưa, nhưng đến buổi chiều trời lại tạnh, mặc dù cuối tuần này ngắn ngủi đến đáng thương nhưng vẫn còn hơn không có nắng vàng, cũng coi như phù hợp với tình hình.
Hạ Xán vừa tan trường liền đi thẳng đến nhà gửi xe. Ngày xe gặp nạn là vào lúc trời tối, cô nàng không hề để ý tới bộ dạng của đối phương, nhưng thật khó để Hạ Xán không nhớ đến chiếc xe màu chanh huỳnh quang bắt mắt ấy.
Sáng nay dừng xe, Hạ Xán đã nhìn xung quanh, thấy nhẹ nhõm đi phần nào khi nhìn thấy “quả chanh” đó, cậu bạn kia đã có thể đạp xe đến trường, vết thương ở chân có lẽ đã bình phục.
Mọi người lần lượt ra vào nhà xe, phải đến 4 giờ 13 phút chiều, Hạ Xán mới đợi được người đẩy chiếc xe đạp sặc sỡ đó đi ra.
“Ừm, Hứa…” Hứa gì nhỉ? Hạ Xán nhất thời không nhớ ra, chỉ có thể đổi cách xưng hô, gọi: “Bạn học Hứa?”
Thiếu niên ngơ ngác quay đầu lại: “Cậu gọi tôi?”
“Ừ đúng vậy.” Hạ Xán giơ chiếc túi nhựa trong tay lên: “Cái này cho cậu, tôi xin lỗi về chuyện hôm đó, chân cậu không sao chứ?”
“Chân tôi không sao.”
“Không sao thì tốt rồi.” Hạ Xán treo túi quýt lên tay lái xe của cậu thiếu niên, cô nàng lên xe và nói: “Thật sự xin lỗi cậu nhé!”
“Kiều Dạng!”
Kiều Dạng ngoái lại, suýt thì rớt nước mắt khi nhìn thấy Hạ Xán hối hả đạp xe về phía mình.
“Tớ tưởng cậu tự về rồi, cậu đã đi đâu thế?”
Hạ Xán nhấn phanh: “Tớ đi đến nhà gửi xe tìm Hứa…”
“Hứa Trường Khê?”
“Đúng vậy.” Tảng đá lớn trong lòng như rơi xuống, Hạ Xán nóng lòng muốn chia sẻ tin vui với Kiều Dạng: “Tớ kể cho cậu nghe, cậu ấy không sao, có thể đi xe đạp được rồi.”
“Thật không?”
Đang nói, trong tầm mắt của cô nàng có một tia màu chanh lóe lên, Hạ Xán hất cằm chỉ cho Kiều Dạng: “Cậu nhìn kìa.”
Kiều Dạng nhìn theo ánh mắt của bạn, cau mày hỏi: “Là Hứa Trường Khê à?”
“Không phải sao?” Hạ Xán không tin trong trường lại có người khác sở hữu chiếc xe này.
“Không.” Kiều Dạng nhìn chằm chằm bóng người càng ngày càng xa, “Tóc cậu ta không dài như vậy.”
“Có khi nghỉ hè xong nó dài ra thì sao?”
“Nhưng tớ mới gặp cậu ta vào sáng hôm qua mà.”
Hạ Xán cũng bối rối: “Nhưng mà lúc nãy tớ gọi cậu ấy là bạn học Hứa, cậu ấy đã đáp lại.”
“Vậy chắc là cậu ta.” Kiều Dạng chớp mắt, “Có lẽ do tớ nhìn nhầm, hai ngày nay nhìn lên bảng đen tớ cũng không thấy rõ.”
“Cậu bị cận rồi à?”
“Không biết nữa. Chị tớ nói khi nào rảnh sẽ dẫn tớ đi khám.”
Hai người đi tới bên đường, Hạ Xán buông tay lái ra, hỏi: “Hay cậu lên đi?”
Kiều Dạng cởi cặp sách đưa cho bạn: “Cậu để tớ.”
Người ta nói rằng tuổi thanh xuân là một sự thay đổi giống như cơn lốc xoáy. Hai người họ luôn có kích thước tương đương nhau từ hồi tiểu học. Trước khi vào cấp ba, Kiều Dạng chuyển về nhà cũ, Hạ Xán ngước nhìn cô bạn từ thuở nhỏ, người đã cao hơn mình đến hơn nửa cái đầu tự khi nào, lần đầu tiên cô nàng cảm nhận được “sự phản bội” có ý nghĩa gì.
“Bà cậu cho cậu uống thuốc kích thích tăng trưởng à?” Lúc đó cô nàng đã hỏi như vậy với vẻ hoài nghi.
Kiều Dạng cười nhẹ: “Nhưng gần đây tớ thực sự đã tăng cân lên rất nhiều.”
“Không sao. Phóng to theo chiều dài vẫn tốt hơn là mở rộng theo chiều ngang.”
Do không tập thể dục sau khi vào cấp ba, Kiều Dạng cảm thấy rõ ràng cơ thể mình yếu đi chỉ sau vài phút đạp xe.
“Hạ Xán.” Kiều Dạng môi trắng bệch, “Hay là tụi mình xuống xe dắt bộ tí đi, tớ đạp xe không nổi nữa.”
Hạ Xán cũng cảm nhận được tốc độ như rùa của hai người trên đoạn đường này, cô nàng nghiêng đầu hỏi: “Vậy để tớ chở cậu đi nhé?”
“Cậu chắc chứ?”
“Thử thì biết.”
Kiều Dạng dừng xe bên đường, hai người đổi chỗ cho nhau. Hạ Xán ném cặp sách vào giỏ trước xe, nắm chặt tay lái hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng.”
Hạ Xán hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần: “Vậy tớ phóng đây.”
“Được.”
“… Cậu đạp chưa đó?”
Hạ Xán mặt đỏ bừng, chấp nhận số phận nói: “Xuống xe đi bộ một lúc.”
May mắn thay, cư xá cách trường học không xa, Hạ Xán lấy chìa khóa trong cặp ra mở cửa, Kiều Dạng thấp giọng hỏi: “Giờ trong nhà cậu có ai không?”
“Có lẽ là không.” Hạ Xán mở cửa xác nhận: “Không có ai thật.”
Kiều Dạng thay giày, vừa đặt cặp sách xuống, cô dang hai tay ngồi phịch xuống ghế sofa, hét lên: “Tớ muốn uống nước.”
“Muốn uống gì? Hay là tụi mình gọi nước ở ngoài nhé?”
“Được!”
Hạ Xán ném điện thoại cho Kiều Dạng: “Nè cậu xem muốn uống gì, tớ đi vệ sinh cái đã.”
Hiếm khi được uống trà sữa, Kiều Dạng nhìn qua menu, món này cũng muốn, món kia cũng thèm. Ngay lúc cô đang khó khăn trong việc lựa chọn, một cuộc gọi đến đột nhiên hiện lên trên màn hình.
“Mẹ cậu gọi nè.” Kiều Dạng mở cửa phòng tắm, đưa điện thoại cho Hạ Xán.
“A lô mẹ à.”
“Con về rồi, vâng, có ạ.”
Kiều Dạng đóng cửa lại, ngồi trở lại ghế sofa.
Vài phút sau, trong phòng tắm vang lên tiếng xả nước, Hạ Xán mở cửa bước ra, cô nàng thở dài rồi nói: “Sảng khoái quá, nhịn cả ngày nay bức bối chết mất.”
“Cẩn thận kẻo sinh bệnh đấy.”
“Không đời nào tớ lại đi ị ở trường.”
Kiều Dạng không nói nên lời, hỏi cô nàng: “Mẹ cậu bảo gì thế?”
“À đúng rồi.” Hạ Xán vừa chạm mông vào ghế sofa đã bật dậy: “Sáng nay chị gái cậu mang đồ đến, mẹ tớ bảo để ở trong phòng tớ.”
Kiều Dạng hai mắt lập tức sáng lên: “Có điện thoại không?”
“Để tớ xem thử.” Hạ Xán tìm thấy túi đựng đồ trên ghế bàn học.
“Có nè!”
“Yeah!” Kiều Dạng nhận lại chiếc điện thoại từ tay Hạ Xán, “Mấy ngày nay tớ cảm thấy mình như bị cô lập với thế giới, không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ tớ còn hỏi, tối nay chú nhỏ nhà tớ sẽ đãi bữa cơm, cậu có bằng lòng đi cùng tớ không?”
Kiều Dạng ngẩng đầu: “Ở nhà cô giáo Lưu?”
“Ừ.”
Thím của Hạ Xán cũng là giáo viên dạy Toán cho hai người hồi tiểu học, từ nhỏ cô đã ghét môn Toán đến mức tránh mặt tất cả các giáo viên dạy môn này.
“Được rồi, dù sao tớ cũng không muốn đi, để tớ nói với thím.” Hạ Xán duỗi lưng, “Tớ chơi vài ván, đồ ăn tới thì cậu ra lấy ha.”
“Ờ.”
Hạ Xán đi vào thư phòng, bật máy tính lên, Kiều Dạng rũ vai, hai chân mềm nhũn, nằm ngửa trên ghế sofa cầm điện thoại di động.
*
Thời điểm Hứa Ân Lâm về đến nhà, xe của Đinh Lam đã đậu ở sân. Cậu xách túi quýt lên lầu, cửa mở, dì giúp việc đang dọn dẹp ở phía cầu thang.
“Cậu về rồi.”
Hứa Ân Lâm đẩy cửa hỏi: “Hứa Trường Khê đâu hả dì?”
Dì giúp việc nói: “Đang ở trong phòng.”
“Ân Lâm về rồi à?” Đinh Lam bưng một đĩa hoa quả từ trong bếp đi ra, nhìn thấy túi nhựa trong tay con trai lớn, bà hỏi: “Mua gì thế con?”
“Không phải con mua.” Hứa Ân Lâm quay người đi về phía cầu thang.
“Này.” Đinh Lam ngăn cản, “Mang hoa quả lên, hai anh em cùng ăn.”
“Vâng.”
Tay trái cầm túi quýt, tay phải cầm đĩa hoa quả, Hứa Ân Lâm gõ cửa không được, chỉ có thể cao giọng hét lên: “Hứa Trường Khê.”
Người trong phòng lười biếng hỏi: “Làm sao?”
Cửa không đóng chặt, Hứa Ân Lâm đá ra, cau mày hỏi: “Mùi gì thế?”
“Mùi thuốc, tôi hút thuốc.” Hứa Trường Khê nằm trên giường, cầm ngang điện thoại chơi game, cũng không thèm ngước mắt lên, hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”
Hứa Ân Lâm giơ túi nhựa trong tay lên: “Anh hỏi mày, đây là cái gì?”
Hứa Trường Khê rời mắt khỏi màn hình, không hiểu lời anh trai: “Cái gì?”
“Sau giờ học có một bạn nữ đưa cho anh. Cô ấy hỏi chân anh có sao không, có lẽ cô ấy tưởng anh là em.”
Hứa Trường Khê tập trung vào trò chơi trong tay, trả lời qua loa: “Sao lại thế?”
Hứa Ân Lâm đặt túi quýt và đĩa trái cây lên chiếc bàn trống: “Đó là ai?”
Sau một trận chiến đồng đội, nhân vật do Hứa Trường Khê điều khiển đã chết vẻ vang, cậu ta ngẩng đầu hỏi: “Cô gái nào? Cô ấy trông như thế nào?”
“Người cao gần bằng thế này.” Hứa Ân Lâm duỗi tay miêu tả: “Tóc ngắn, tóc mái cắt ngang trán.”
Hứa Trường Khê chớp chớp mắt: “Ồ——có phải là người hôm đó đâm vào tôi không?”
“Tại sao cô ấy lại đưa quýt cho em?”
“Làm sao tôi biết được?”
Hứa Ân Lâm chần chờ không nói, lúc đi tới cửa phòng lại quay vào hỏi: “Đầu gối của em không sao chứ?”
“Không sao đâu, bệnh cũ thôi. Nghỉ ngơi vài hôm là khỏe.”
“Đừng chơi game nữa. Hai ngày này không cần tập luyện, em chỉ cần nhanh chóng nắm vững kiến thức cơ bản là được. Năm lớp 11 rất…”
Hứa Trường Khê nghe anh trai nhắc tới chuyện học thì đau đầu, hừ một tiếng cắt ngang: “Aizz, được, được, tôi biết rồi.”
Hứa Ân Lâm xiết chặt tay, cắn răng trở về phòng.
Trận chiến kết thúc thành công, quân địch tuyên bố vỡ trận. Nhìn chữ “chiến thắng” hiện lên trên màn hình, Hứa Trường Khê đang có tâm trạng rất tốt.
Cậu ta vén chăn ra khỏi giường, mở miệng túi nhựa ra thì thấy một tờ giấy dính trên một quả quýt.
Hứa Trường Khê đưa tờ giấy ra trước mắt, thấp giọng đọc từng chữ trên đó: “Thật sự xin lỗi đã gây phiền toái cho cậu. Nếu cần tiền thuốc men, xin hãy liên hệ với tôi.”
Phía dưới viết một số tài khoản QQ, kèm một câu “Thật sự xin lỗi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");