(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Lượng nói không ngừng nghỉ, liệt kê những điều cần lưu ý trong lớp, rồi lại nói về cách giảm bớt áp lực học tập. Hai mươi phút sau, suy nghĩ của Kiều Dạng đã lang thang đến một hành tinh khác.
“Được rồi, tôi chỉ nói nhiêu đó thôi.” Hồ Lượng vặn chặt nắp bình giữ nhiệt, từ trong tài liệu lấy ra một chồng bài thi: “Lâm Thư Tịnh tới phát giúp thầy.”
Nghe thấy câu “Lấy bài thi ngày hôm qua ra”, phi thuyền trong tư tưởng của Kiều Dạng đã rơi xuống đất cái rầm.
Mạch Sơ và Trần Thiên Cù lần lượt nhận được phiếu trả lời. Một người hỏi: “Ông được mấy điểm?”, người còn lại đáp: “Bà nói trước đi.”
Kiều Dạng cúi người xuống bàn lục lọi tìm bài kiểm tra, lặng lẽ vểnh tai lên.
“Một trăm hai mươi lăm.”
“Một trăm hai mươi bảy.” Mạch Sơ gật đầu: “Không hơn kém nhau là mấy, phát huy như mọi khi.”
Ủy viên môn Toán Lâm Thư Tịnh vẫn còn cầm mấy tờ đáp án cuối cùng trong tay, cô ấy dừng lại bên cạnh bàn của Kiều Dạng, nhẹ nhàng hỏi: “Bạn là…”
Kiều Dạng lập tức ngồi thẳng dậy, báo tên mình: “Kiều Dạng.”
Lâm Thư Tịnh lật từng tờ một, lấy ra một tờ có viết Kiều Dạng: “Đây rồi.”
Sau khi nhận bài, Kiều Dạng nhìn thấy con số 107 màu đỏ chói, cô mím môi. Bài kiểm tra khảo sát đầu năm không phải là chính thức, chỉ là cách hạ uy mà nhà trường dùng để bắt bọn họ trở lại khuôn khổ. Vì thế số điểm này không mang quá nhiều ý nghĩa, cũng không thể hiện được trình độ thực sự của cô.
Nhưng với sự chênh lệch quá rõ ràng trước mặt, nội tâm Kiều Dạng không tránh khỏi nổi lên gợn sóng.
Cùng trải qua một kỳ nghỉ hè, tại sao có những người vẫn có thể làm bài thi tốt như vậy? Cô cắn môi, chán nản và xấu hổ về bản thân.
“Còn ai chưa nhận được bài?”
“Em.” Hàng Dĩ An giơ tay.
Hồ Lượng liếc cậu ấy một cái, đưa bài thi trong tay cho hàng đầu tiên của tổ thứ tư: “Lần sau nhớ ghi tên.”
“Các em nghĩ đề bài lần này có khó không?”
Không ai trả lời, vì vậy Hồ Lượng bổ sung thêm: “Chỉ có hai người được trên một trăm ba mươi điểm, Đường Thiên Vân là một trăm ba mươi ba, còn Lư Dịch Huy là một trăm ba mươi mốt.”
Phiếu trả lời của Hàng Dĩ An được truyền đến tay cô, Kiều Dạng liếc nhanh xuống rồi quay người đưa cho người ở đằng sau.
Một trăm mười chín, Kiều Dạng từ trong túi bút lấy ra một cây bút đỏ.
“Điểm trung bình là 116, đề thi này so với đề thi cuối kỳ năm ngoái đơn giản hơn rất nhiều, các em có thể tự mình tính toán chênh lệch.”
Kiều Dạng không dám tính thử, cô sợ tính xong mình sẽ lo sợ. Cô lật bài kiểm tra lại, để ba con số kia úp mặt xuống bàn tự suy ngẫm.
Hồ Lượng chỉ chọn những câu hỏi có độ chính xác thấp và bỏ qua những câu đầu điền vào chỗ trống, Kiều Dạng đánh dấu các câu hỏi trên bài kiểm tra và phải đợi hết giờ mới dám tính toán lại.
Thầy chủ nhiệm cũng sử dụng mười phút giải lao giữa giờ để giải thích các câu hỏi. Trong suốt một giờ, Kiều Dạng gần như không ngơi tay, các bước giải đề được sao chép từ bảng đen được ghi chi chít trong những khoảng trống của bài kiểm tra.
Nhưng trong lúc cô đang cầm bút và hoảng loạn thì có một người vô cùng nhàn nhã.
Cô bạn cùng bàn, Mạch Sơ một tay chống cằm, thỉnh thoảng đáp lại câu “Có hiểu không?” và “Được chưa?” của Hồ Lượng.
Kiều Dạng lặng lẽ thở dài khi nghe thấy tiếng đáp lời “Vâng——” “Không ạ——” “Đúng ạ——” uể oải vang lên bên tai.
Tiếng chuông hết giờ cuối cùng cũng vang lên, lần này Hồ Lượng không trì hoãn nữa: “Còn một câu hỏi lớn cuối cùng, tôi sẽ dạy vào giờ tự học buổi tối. Giờ thì tan lớp.”
Sau khi ngồi nghe giảng hai tiết, các bạn nữ ở bàn đầu lần lượt đứng dậy cử động cơ thể. Mạch Sơ đặt bút xuống, giơ tờ tuần báo tiếng Anh lên quay lại hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy đáp án của câu cuối cùng là B nhỉ?”
“Thật sao?” Trần Thiên Cù ngửa người ra sau, vượt qua Hàng Dĩ An hét lên: “Mạc Tri chọn B đi.”
Mạc Tri không hề động lòng: “Nhìn một lượt C nhất định là đáp án khái quát hơn. Tôi không quan tâm, tôi chọn C.”
“Vậy đi.” Mạch Sơ đã bị thuyết phục, phóng khoáng khoanh vào chỗ trống đáp án, “Thế thì tôi chọn C.”
Trần Thiên Cù không nói nên lời: “Bà không thể kiên định với ý kiến ban đầu hơn được sao?”
Kiều Dạng bị kẹt ở giữa nghe hai bên nói chuyện, cúi đầu cụng trán vào mép bàn.
Lớp mới này thực sự đã cho cô một ngày được mở mang tầm mắt, làm bài tập của môn học khác trong tiết của giáo viên chủ nhiệm?
Có cho cô mười lá gan cô cũng không dám – mà cho dù cô có dám, cô cũng chẳng có thời gian.
Kiều Dạng thở dài một cách nặng nề, có đôi lúc cô rất muốn liều mạng với những học sinh đứng đầu này.
Ánh sáng trong phòng học đột ngột tối sầm lại, Mạch Sơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời mây đen tụ lại, gió lớn làm cong cành cây, bụi bay mù mịt.
“Vãi chưởng, trời sẽ không mưa chứ?”
“Tôi không cầm ô.” Mạc Tri gọi Trần Thiên Cù: “Ông có mang theo ô không?”
“Không, ai biết hôm nay trời sẽ mưa.”
Mưa đi mưa đi, Kiều Dạng thầm nghĩ, tốt nhất là lũ lụt cuốn trôi ngôi trường THPT số 1, cô không đọc nổi cuốn sách này nữa.
Có thể láng máng nghe thấy tiếng sấm. Mạch Sơ mở cửa sổ, gió ẩm thổi vào, thổi tạt bài thi trên bàn.
“Gió thổi thật dễ chịu.” Cô bạn ngửa người ra sau, để gió thổi về phía Kiều Dạng, “Phải không?”
Kiều Dạng ngẩng đầu lên, gió thổi khiến cô hơi nheo mắt: “Ừ.”
Tiết tiếp theo là Chính trị, tiết đầu tiên của năm học mới, Dư Nguyệt Anh nói qua về chương trình học của học kỳ này và yêu cầu họ tự học.
Kiều Dạng lật sang một tờ nháp mới, tính toán làm lại những câu mình bị sai mà Hồ Lượng vừa rồi chưa giảng giải.
“Mạch…”
Một tia sáng lóe lên ngoài cửa sổ, theo sau là một tiếng nổ lớn trong không trung.
Sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc mưa to trút xuống.
“Cậu vừa mới gọi tôi à?”
Kiều Dạng quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt Mạch Sơ: “À, đúng rồi, cậu có thể cho tôi mượn phiếu trả lời được không?”
Mạch Sơ lấy bài thi ra đưa cho cô: “Đây.”
“Cảm ơn.” Kiều Dạng cầm bài kiểm tra của Mạch Sơ đối chiếu với đáp án của mình, lần này cô đều tính đúng, xem ra nếu cộng lại có thể sẽ được 120 điểm.
Kiều Dạng nắm tay lại gõ vào trán, dùng cơn đau nhắc nhở bản thân không được phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nữa.
Sau cơn giông, trời đất ẩm ướt, nhiệt độ về đêm giảm mạnh.
Tiết Toán của giờ tự học buổi tối kết thúc. Trước khi rời khỏi lớp, Hồ Lượng còn đặc biệt dặn dò bọn họ: “Những ai mang theo áo khoác, sau khi ra khỏi lớp nhớ mặc vào, bên ngoài bây giờ hơi lạnh, ngày mai trời cũng sẽ hạ nhiệt độ.”
“Trần Thiên Cù, ông nhìn xem trời còn mưa không.”
Trần Thiên Cù mở cửa sổ, nhìn ra ngoài rồi nói: “Hình như trời vẫn còn mưa nhỏ.”
Mạc Tri hỏi cậu: “Xuống căng tin không?”
“Đi chứ.” Trần Thiên Cù buông bút, đứng lên.
“Này.” Hàng Dĩ An với lấy chiếc ô treo ở cạnh bàn, vừa mở ra vừa nói: “Tôi, tôi có ô, cho ông mượn.”
Trần Thiên Cù cũng mở miệng cà lăm: “Cảm ơn người, người anh em.”
Kiều Dạng đang uống nước bỗng nhiên hoảng sợ khi cánh tay đột nhiên bị tóm lấy.
Mạch Sơ nhìn về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ dị: “Hai ngày nay, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau nhỉ?”
Kiều Dạng hai ngày nay ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì có thời gian để ý nhiều đến động tĩnh của hai nam sinh ngồi ở bàn sau. Cô gật đầu: “Chắc vậy.”
Trần Thiên Cù mặc áo khoác vào, Mạc Tri đi tới hỏi Hàng Dĩ An: “Cậu muốn ăn gì? Bọn tôi mua cho cậu?”
“Vậy cậu mua hộ tôi một gói mì tôm.” Hàng Dĩ An lấy thẻ căn tin từ hộp bút ra.
“OK.”
“Ê ê ê, tôi cũng muốn.” Mạch Sơ lấy trong túi ra một tờ mười tệ: “Mua hộ tôi một túi khoai tây chiên vị nguyên bản và một gói Hi-Chew vị Coca.”
Kẹo Hi-Chew vị Coca
Mạc Tri có vẻ bối rối: “Đấy là cái gì?”
“Kẹo dẻo ở ngay khu vực thanh toán. Ông tới đó là thấy.”
“Cậu muốn mua gì không?”
Kiều Dạng phải mất hai giây mới nhận ra người được hỏi chính là mình. Cô ngẩng đầu lên, không biết sao cũng bị lây bệnh nói lắp từ lúc nào: “Tôi, tôi không cần.”
Trần Thiên Cù gật đầu, chỉnh lại cổ áo rồi bá vai bá cổ Mạc Tri đi ra ngoài.
Kiều Dạng quay người, lại phát hiện nụ cười quái dị trên mặt Mạch Sơ, cô bạn cùng bàn đang cười mỉm nhìn chằm chằm vào mình.
“Cậu cười gì thế?”
Mạch Sơ lắc đầu, nhìn đi chỗ khác rồi nói: “Không có gì.”
Khi gần đến giờ vào lớp, tiếng “lạch cạch” quen thuộc lại vang lên ở hành lang, Kiều Dạng lúc này mới biết đó là giáo viên môn Ngữ văn đã đến.
Mưa đã nhỏ đi nhiều nhưng gió mạnh vẫn chưa ngừng. Nhìn xấp bài thi trong tay Vu Mai, Kiều Dạng hít một hơi và tự hỏi tại sao bài kiểm tra môn Văn lại được chấm nhanh như vậy.
Mạc Tri và Trần Thiên Cù theo tiếng chuông vào học trở về, nhưng cửa sau vẫn đóng nên cả hai chỉ còn cách đi vào bằng cửa trước.
Vu Mai cứ dõi mắt nhìn theo bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Hai cậu đi chợ à?”
Hai người đều ôm bốn, năm món đồ ăn vặt trong tay. Mạch Sơ không nhịn được cười, Kiều Dạng cũng không kìm được phì cười, cúi đầu dùng tay ấn lên đôi má đang run rẩy.
“Tôi đợi em về phát bài kiểm tra đấy.” Vu Mai nói điều này với ủy viên môn Ngữ văn. Trần Thiên Cù nhanh chóng đặt mớ đồ ăn vặt trong tay lên bàn, chạy lon ton trở lại bục và bắt đầu phát bài thi.
“Bài viết chính tả hôm nay vẫn còn chưa xong vài quyển cuối, đợi chấm xong tôi sẽ phát sau, các quy tắc cũ sẽ được sửa đổi để tăng cường. Bài kiểm tra lần này tôi sẽ bỏ qua cho các cô cậu.” Vu Mai khoanh tay bước xuống bục giảng, “Nếu không sẽ có những người dù có dùng hết cả hai ngày nghỉ cuối tuần cũng không đọc thuộc được.”
Nghe vậy, Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm cảm ơn sự nhân từ của cô giáo.
Trần Thiên Cù cầm bài thi đi tới, lấy bài thi của Mạch Sơ và Kiều Dạng ra, đặt lên bàn hai người.
Kiều Dạng không nhìn rõ điểm của Mạch Sơ, cô chỉ thấy nó bắt đầu bằng con số một trăm hai mươi. Bài kiểm tra của cô ghi là 131.
“Bài thi lần này cũng đã được giáo viên lớp duyệt, kết quả khá khách quan. Lớp chúng ta có bốn học sinh trên 130.” Vu Mai bắt đầu thống kê điểm số của cả lớp, “Điểm cao nhất là của Trần Thiên Cù 136.”
Kiều Dạng nghe Mạc Tri nói: “Dm sao Trần Thiên Cù lại thi được 136 điểm?”
Mạch Sơ cũng thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy.”
“Trần Thiên Cù cũng là người cao nhất lớp.” Lời nói của Vu Mai tràn đầy yêu thương và tự hào đối với học trò cưng. Cô giáo đi đến chỗ Trần Thiên Cù và vỗ nhẹ vào vai cậu, “Bài văn lần này viết rất hay, có thể coi như đã ổn định chức vụ ủy viên.”
Có bốn người được một trăm ba mươi điểm trở lên, Kiều Dạng trong lòng tính toán, như vậy ít nhất mình cũng có thể lọt vào tốp bốn người đứng đầu lớp.
Ngữ văn là quân bài tốt nhất của Kiều Dạng, lần này nó cũng không phản bội cô, tâm trạng thất bại một ngày cuối cùng cũng phần nào được an ủi.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu làm bài tập. Cất bài kiểm tra đi, ngày mai tôi sẽ giảng sau.” Vu Mai bắt đầu bước trở lại bục giảng.
Cô giáo vừa rời đi, Mạch Sơ quay người lại, xòe tay ra nói: “Mau lấy ra cho tụi tôi chiêm ngưỡng coi.”
Trần Thiên Cù đang xem văn ngôn[8] để ôn tập, khẽ hất cằm ra hiệu cho cô bạn tự lấy.<code>[8]Văn ngôn (chữ Hán: 文言), trong tiếng Việt đời thường thường được gọi chung không phân biệt với chữ Hán là chữ Hán[cần dẫn nguồn], còn có tên gọi khác là Hán văn (漢文), Hán tự (漢字), chữ nho, cổ văn (古文), là một dạng ngôn ngữ viết truyền thống của tiếng Hán, hình thành dựa trên khẩu ngữ tiếng Hán thượng cổ, được sử dụng phổ biến trong sách vở từ thời Xuân Thu thế kỷ 5 TCN cho đến tận thế kỷ 20, khiến nó khác xa với nhiều dạng văn nói tiếng Hán hiện đại. Loại ngôn ngữ viết này dùng ngữ pháp và từ vựng cổ xưa có thể thấy trong điển tịch Tam giáo, nay đã bị đào thải và thay thế bằng bạch thoại ở Trung Quốc sau cuộc vận động văn hóa mới.</code>“Má ơi, ông viết văn được 60 điểm cơ à?”
Kiều Dạng lập tức mở to mắt, cái gì?!
Cô không thể ngồi yên, ngẩng đầu lên nói: “Tôi cũng muốn xem.”
Mạch Sơ đặt bài thi vào giữa hai người, hai cô gái tựa đầu vào nhau và bắt đầu đọc “kiệt tác” của Trần Thiên Cù.
Toàn bộ bài văn được viết gọn gàng, rõ ràng, tiêu đề là “Đấu trường La Mã và Ga xe lửa”. Cậu viết: Một bãi săn đầy cát, hai đấu sĩ đầy sát khí và hàng vạn khán giả cổ vũ nhiệt tình – đây là một trò chơi tàn khốc do Hoàng đế La Mã Titus[9] tạo ra nhằm giành được quyền lực và sự công nhận từ người dân. Tôi rùng mình và cảm thấy buồn về điều đó: sự công nhận giá trị cá nhân lại đòi hỏi phải có máu và cái chết. Titus tự hào trước sự cổ vũ của tất cả mọi người, nhưng ông ta không biết rằng bản sắc cá nhân được xây dựng trên sự ép buộc và chuyên chế cũng giống như một tòa tháp xây trên cát lún. Những ảo tưởng đó có thể dễ dàng phình to và sụp đổ.<code>[9]Titus Flavius Vespasianus, thường được gọi là Titus (tiếng Latinh: Titus Flavius Caesar Vespasianus Augustus; ngày 30 tháng 12 năm 39 - 13 tháng 9 năm 81), là một vị Hoàng đế của Đế quốc La Mã. Ông trị quốc trong một giai đoạn ngắn ngủi: từ năm 79 cho đến khi qua đời vào năm 81. Titus là vị Hoàng đế thứ hai của Vương triều Flavius - triều đại trị vì Đế quốc La Mã từ năm 69 đến năm 96, bao gồm các đời Hoàng đế Vespasianus (69-79) - cha của Titus, chính bản thân Titus (79-81) và Domitianus (81-96) - em trai út của ông.</code>Kiều Dạng thầm trầm trồ.
Vào lúc Mạch Sơ đóng bài thi, muốn trả lại cho Trần Thiên Cù, cô vẫn chưa đọc xong, níu lấy tờ giấy: “Tôi còn chưa đọc xong.”
Mạch Sơ buông ra, nói: “Vậy cậu thong thả mà xem.”
Kiều Dạng tỉ mỉ đọc toàn bộ bài văn, sau đó quay lại trả bài kiểm tra cho Trần Thiên Cù, nói lời tự đáy lòng: “Viết hay lắm.”
“Ha.” Trần Thiên Cù cầm lấy bài thi cất đi: “Cô nương quá khen.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");