(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cũng phải.” Sắc mặt Hạ Xán thoắt cái chuyển sang màu đất: “Vậy chẳng phải tớ đã hại cậu ấy rồi, phải làm sao bây giờ?”
Kiều Dạng gác khuỷu tay lên vai cô nàng: “Nhưng không nghiêm trọng đến mức phải chống gậy. Có lẽ chỉ là bong gân? Hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Hạ Xán cắn môi dưới, lương tâm bất an: “Hay là tớ đi xin lỗi cậu ấy?”
Kiều Dạng gật đầu: “Hợp lý đấy.”
“Tại sao chuyện này lại xảy ra ngay khi vừa mới khai giảng?” Hạ Xán giận dữ mắng: “Lớp 11 chết bầm!”
Kiều Dạng cũng thấy đồng cảm, bắt chước giọng điệu của cô nàng, lặp lại: “Lớp 11 chết bầm!”
Buổi sáng, bà nội Hạ đặc biệt căn dặn Hạ Xán rủ Kiều Dạng buổi trưa cùng ăn cơm với bà, bà mang theo một hộp thịt bò hầm khoai tây cỡ lớn chỉ để đảm bảo hai đứa trẻ được ăn no.
“Ăn cả rau củ đi.” Bà nội Hạ đẩy bát con về phía Kiều Dạng.
Cô là người kén ăn và sẽ không bao giờ nhớ gắp rau nếu không được nhắc nhở. Kiều Dạng ngoan ngoãn đáp lại, dùng đũa gắp một miếng rau nhỏ rồi nhét vào miệng.
Bà nội Hạ quay sang hỏi Hạ Xán: “Con muốn ăn quả gì không? Lát nữa bà sẽ đi siêu thị.”
“Cái gì cũng được ạ.” Hạ Xán không thích ăn trái cây, nếu gọt vỏ và cắt nhỏ thì cô nàng có thể cố ăn hai miếng.
“À bà ơi.” Hạ Xán dừng đũa, ngẩng đầu lên nói: “Bà mua cho con một ít quýt đi.”
“Muốn ăn sao?” Hiếm thấy cháu gái chủ động, bà nội Hạ vui vẻ nói: “Được, buổi chiều ta sẽ mua.”
Khai giảng được hai ngày, đây là bữa ăn tử tế đầu tiên Kiều Dạng được ăn, cô dùng khăn giấy lau miệng rồi xoa bụng, hài lòng thở dài: “No quá.”
Hạ Xán nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn sáu phút nữa là bắt đầu giờ học. Cô nàng nhanh chóng kéo Kiều Dạng đứng dậy và nói: “Bà ơi, bọn con quay lại lớp học đây.”
“Ừ, mau đi đi.” Bà nội Hạ nhét hộp cơm cách nhiệt vào túi.
Kiều Dạng vẫy tay chào: “Bà về ạ.”
“Đi đi.”
Ban Tự nhiên và ban Xã hội không ở cùng một tầng nên họ chia tay ở cầu thang, Kiều Dạng đi vệ sinh trước khi quay lại lớp học, chuông vừa reo thì cô cũng kịp về chỗ ngồi.
Lớp học yên tĩnh, Hồ Lượng ngồi trên bục, giờ đọc sách buổi chiều vẫn do ông tiếp quản lớp.
Trên bàn có một tờ tuần báo tiếng Anh mới phát hành và một tờ đáp án còn trống, Kiều Dạng gấp lại rồi xếp chồng xuống.
Mạch Sơ sáp lại gần, nói nhỏ với cô: “Buổi chiều làm phần Nghe, buổi tối tự học để hoàn thành phần Đọc hiểu.”
“OK cảm ơn cậu.”
Vừa nói xong, trên đài phát ra tiếng nhạc, Kiều Dạng nhanh chóng lấy cây bút đen từ trong túi đựng bút ra, liếc sơ một lượt câu hỏi.
Đã hai tháng không luyện tai, cũng giống như bài kiểm tra sát hạch ngày hôm qua, nhiều từ có vẻ quen thuộc nhưng cô không thể nhớ được nghĩa của một vài từ trong số hai mươi câu hỏi trắc nghiệm.
Âm thanh kết thúc, Kiều Dạng buông bút xuống, ngẩng lên nhìn.
Trâu Tâm Ý ngồi ở bàn đầu cao giọng hét lớn: “Các bạn ngồi hàng cuối đứng lên thu phiếu trả lời.”
Còi báo động trong lòng Kiều Dạng vang lên. Trong giây lát, cô đã hoàn toàn quên chuyện phải thu lại phiếu trả lời, vội vàng tìm bút tô lại mã đề.
Hàng Dĩ An thấy cô vẫn chưa chuẩn bị xong nên đi thu phiếu trả lời của các bạn học khác. Khi quay lại bàn của Kiều Dạng, cô đang bận hỏi: “Mã số học sinh bắt đầu bằng số mấy?”
Mạch Sơ nói với cô: “160211, tiếp theo là mã số học sinh của cậu.”
Kiều Dạng ôm đầu: “Mã số học sinh của mình là gì?”
“08.” Trần Thiên Cù lớn tiếng nói.
Thấy Kiều Dạng thất thần không nhúc nhích, Mạch Sơ lớn tiếng hỏi: “Là 08 à?”
“Đúng rồi!” Kiều Dạng cúi đầu điền hai chữ số cuối cùng, đưa phiếu trả lời vào tay Hàng Dĩ An.
Trâu Tâm Ý thu hết phiếu trả lời trong lớp, chép đáp án bài Nghe lên bảng, quay lại nói với cả lớp: “Mọi người hãy tự mình sửa lại câu trả lời. Nếu có thắc mắc, các bạn có thể tự thảo luận với nhau trước. “
“BCCAA…” Mạch Sơ ở bên cạnh đọc nhẩm đáp án trên bảng đen, sau đó Kiều Dạng nghe thấy một tiếng “xoẹt——” phóng khoáng, vài giây sau lại có một tiếng “xoẹt——”.
Kiều Dạng cúi đầu im lặng đánh dấu những lựa chọn sai. Cô đã lâu không luyện tập, trong số hai mươi lựa chọn, cô đã chọn sai đáp án của 4 câu, toàn là những lựa chọn mà cô không chắc chắn về đáp án.
Mạch Sơ có lẽ đã làm đúng toàn bộ, sau khi đối chiếu xong đáp án, cô ấy đặt bút đỏ xuống và chuyển sang phần đọc để bắt đầu làm bài.
Kiều Dạng đọc lại một lượt câu hỏi và các đáp án, nhưng vẫn không hiểu nổi, cô liếc sang một bên thì thấy bạn cùng bàn đang tập trung đọc bài.
Không dám quấy rầy đối phương làm bài, Kiều Dạng quay mặt đi. Dù sao thì trên báo tuần sau cũng có bài nghe gốc.
Trước khi kết thúc giờ đọc sách buổi chiều, Hồ Lượng gọi tên Mạch Sơ.
“Dạ.” Mạch Sơ ngẩng đầu lên.
“Em viết sơ đồ chỗ ngồi cho thầy. Viết xong thì mang lên bục giảng.”
“Vâng thưa thầy.”
Mạch Sơ lật ngăn bàn hỏi Kiều Dạng: “Cậu có giấy trắng không?”
“Có.” Kiều Dạng lấy ra một xấp giấy A4, cô rút ra mấy tờ giấy trắng đưa cho Mạch Sơ.
“Kia là cậu vẽ à?”
“Hử?” Kiều Dạng cúi đầu xuống, phía trên tờ giấy nháp là một bức tranh nhỏ cô tiện tay vẽ trong giờ tự học hôm nay.
“Ừ.” Kiều Dạng hơi ngại, vô thức muốn dùng cánh tay chặn lại.
“Cậu vẽ gì vậy? Có thể cho tôi xem được không?”
Kiều Dạng do dự hai giây rồi đưa tờ giấy ra.
Mạch Sơ ngắm nghía gương mặt người đàn ông đầu trọc có nét mặt nghiêm túc ở chính giữa mặt giấy, chỉ tay vào hỏi: “Đây là Hồ Lượng sao?”
“Đúng vậy.”
Mạch Sơ vỗ vai Kiều Dạng khen ngợi: “Thật là tinh túy, cậu giỏi đấy.”
Kiều Dạng gãi mặt: “Tôi chỉ hứng lên vẽ thôi.”
Mạch Sơ ngắm từng bức tranh nhỏ, chỉ vào một bức và hỏi: “Đây là tôi à?”
Kiều Dạng gật đầu: “Ừ.”
“Giống thật đấy.” Mạch Sơ ôm bản phác họa vào lòng, nhìn Kiều Dạng rồi hỏi: “Cậu có thể cho tôi tờ giấy này được không? Tôi muốn giữ nó.”
Kiều Dạng được yêu mến vừa mừng vừa lo: “Cậu không chê là được.”
“Tôi không chê đâu.” Mạch Sơ ngắm nghía rồi lại nở nụ cười, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Cậu đã từng học vẽ?”
“Tôi đã học chút ít khi còn nhỏ.”
Mạch Sơ gấp mảnh giấy nháp lại nhét vào hộp bút: “Dễ thương quá, mình phải trân trọng nó mới được.”
Không biết có phải do trưa nay cô ăn no quá không mà trong giờ nghỉ, Kiều Dạng cứ thấy chướng bụng mãi. Cô nằm trên bàn, lấy tay che bụng.
Mạch Sơ đang viết sơ đồ chỗ ngồi, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn, có một số bạn đến từ lớp bình thường, cô ấy không nhớ được tên nên tạm thời chỉ có thể để trống, sau giờ học sẽ hỏi từng người một.
Hàng Dĩ An ngồi ở bàn sau lấy ra một cuốn tạp chí văn học, thích thú lật qua xem. Trần Thiên Cù đang đọc “Hồng Lâu Mộng”. Bên tai vang lên tiếng đầu bút lướt qua trang giấy, tiếng lật trang và tiếng máy điều hòa chạy. Bốn người họ trong góc nhỏ đang bận rộn làm việc riêng, không làm phiền nhau nhưng lại yên bình một cách khó hiểu.
Kiều Dạng ngẩng đầu thay đổi phương hướng, rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tiết một và tiết hai buổi chiều đều là môn Toán, Hồ Lượng lại “đạp chuông” vào lớp.
Ánh nắng chiều chiếu xuống bàn học, Kiều Dạng vừa mới chợp mắt một lát, lúc này đã nửa ngủ nửa tỉnh, ngơ ngác nhìn đàn chim sẻ đậu trên cành.
“Trường học mới khai giảng, lại là lớp mới, tôi sẽ dành tiết này để sinh hoạt lớp.”
Những lời này vừa được thốt ra, ngay lập tức vang lên một tràng hoan hô.
Hồ Lượng bổ sung: “Buổi sinh hoạt lớp lần tới phải trả cho tôi một tiết dạy Toán đấy.”
Kiều Dạng mở miệng kêu lên: “Hả?”
“Không sao đâu.” Mạch Sơ cầm ly nước lên, “Sinh hoạt lớp cần kiểm tra, thầy ấy không dám chiếm đâu, nói đùa đấy.”
“Đầu tiên tôi sẽ quyết định ban cán bộ lớp.” Hồ Lượng cầm tờ danh sách lớp lên, “Thầy sẽ không lãng phí thời gian tranh cử nữa. Trước hết cứ như vậy đi, nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ điều chỉnh sau. Ai được thầy gọi tên thì đứng lên, Mạch Sơ.”
Mạch Sơ vừa nuốt ngụm nước, nghe đến tên mình liền vội vàng nuốt khan, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đáp: “Có.”
“Lớp trưởng.”
Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào phía sau bên trái lớp học, Kiều Dạng mỉm cười vỗ tay, cảm thấy vui mừng cho người bạn cùng bàn mới.
Chỉ trong vài giây, tâm trạng của Mạch Sơ đã thay đổi đáng kể, cô bạn gắng rặn ra nụ cười, trịnh trọng gật đầu: “Dạ, thưa thầy.”
Kiều Dạng nghe được tiếng phụt cười của người phía sau, cô không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì.
“Trần Thiên Cù.”
Cậu học sinh vừa cúi đầu lấy tay che miệng, trong giây lát đã lấy lại bình tĩnh: “Có.”
“Lớp phó.”
“Hehe.” Mạch Sơ quay lại, “Ông cũng không thoát được đâu~”
Kiều Dạng giờ mới muộn màng nhận ra Trần Thiên Cù vừa nãy đang cười trên nỗi đau của người khác.
Mã số lớp tương ứng với thứ hạng của cuối học kỳ trước, Mạch Sơ đứng đầu trong lớp, việc cô bạn được làm lớp trưởng nằm trong sự kỳ vọng của mọi người, Kiều Dạng thấp giọng hỏi: “Cậu ta đứng thứ hai à?”
“Không phải.” Mạch Sơ nói: “Số 2 là ủy viên học tập, trong số các bạn nam thì cậu ta chắc là số một.”
“Ồ.” Kiều Dạng trầm ngâm gật đầu.
“Lưu Gia Lạc, bí thư chi đoàn, Mạc Tri, ủy viên thể dục…” Hồ Lượng lần lượt sắp xếp tên tuổi và chức vụ, đến ủy viên mỹ thuật, ông đặt danh sách xuống và hỏi: “Trong lớp có bạn nào biết vẽ? Hàng tháng đều phải có một bảng tin, ủy viên mỹ thuật phải chịu trách nhiệm về việc này.”
Bên dưới yên tĩnh, Mạch Sơ nhìn Kiều Dạng: “Chẳng phải cậu biết vẽ sao? Giơ tay lên.”
Kiều Dạng biết vẽ, còn từng phụ trách báo tường hồi lớp 10, nhưng cô lại lắc đầu: “Quên đi, nhất định phải có người giỏi hơn tôi.”
“Nghĩ nhiều làm gì, thử làm một lần cho biết.”
“Thưa thầy.” Mạch Sơ giơ tay lên: “Bạn cùng bàn của em biết vẽ.”
Hồ Lượng nhìn hai người, khi Kiều Dạng đối mắt với ông, đầu cô ong ong, vô thức nín thở.
“Em biết vẽ?”
Kiều Dạng gật đầu.
“Được rồi, vậy thì chức này giao cho em, Kiều Dạng.”
Mạch Sơ đụng vào cánh tay cô, Kiều Dạng định thần lại đứng dậy: “Dạ được thưa thầy.”
“Ngồi xuống đi.”
Hồ Lượng lại tiếp tục sắp xếp các vị trí khác. Sau khi ngồi lại vào ghế, Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm. Cô dùng tay ấn vào đôi má sưng tấy đỏ bừng của mình và giấu khóe miệng đang lặng lẽ nhếch lên.
“Riêng ủy viên của mỗi môn học thì sẽ để các giáo viên bộ môn quyết định.” Hồ Lượng chắp hai tay sau lưng bước xuống bục giảng, “Tôi muốn nhấn mạnh với các em một điều. Dù trước đây các em đến từ lớp nào thì bây giờ các em cũng là thành viên của lớp 11/11. Các em là một tập thể, tôi cũng cảm nhận được điều đó trong hai ngày qua. Lớp chúng ta vẫn rất tốt và tất cả đều xuất sắc. Khỏi cần phải nói thì việc vào được đây chứng tỏ các em là top 47 người nổi trội nhất của ban Xã hội, vì thế mong các em có thể tiếp tục trụ lại trong tương lai. Nếu có thắc mắc gì về học tập và cuộc sống, các em đều có thể đến tìm tôi hoặc đến chỗ lớp trưởng, lớp phó.”
Ngay lập tức, một nam sinh thấp giọng gọi Mạch Sơ: “Lớp trưởng, tớ có thắc mắc.”
Mạch Sơ quay lại với nụ cười giả tạo: “Có chuyện gì vậy?”
“Câu cuối của phần D, tớ nên chọn đáp án nào?”
“Tôi còn chưa làm xong, hỏi lớp phó ấy.”
Trần Thiên Cù rất tận tâm, lập tức cầm tờ tuần báo tiếng Anh lên xem: “Tôi chọn B.”
“Được rồi, loại trừ B.”
Kiều Dạng bị kẹp ở giữa, nghe rõ đoạn đối thoại của bọn họ, mặc dù không hiểu tại sao Trần Thiên Cù chọn B thì loại trừ B nhưng cô vẫn thấy buồn cười. Cô mím môi, cố gắng kìm nén khóe miệng, đột nhiên cô cảm thấy rất tò mò về biểu cảm của Trần Thiên Cù lúc này. Thế là Kiều Dạng khẽ quay đầu lại, không ngờ đối phương dường như cũng đang nhìn cô, trong mắt mang theo chút hung dữ.
Cô vội vàng hắng giọng để lấy lại bình tĩnh, dồn hết sự giễu cợt trên mặt vào trong lòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");