(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết là do lâu rồi chưa luyện tập hay là do bộ não thấm đẫm quá nhiều công thức và nguyên lý, thiếu khả năng nhận thức và cảm tính nên Vu Mai rất không hài lòng với biểu hiện của các học sinh dạo gần đây.
“Xưa nay không ai học Ngữ văn bằng cách ghi nhớ thuộc lòng cả. Ngữ văn là môn học khảo sát tố chất văn hóa và tu dưỡng văn học của các bạn.” Cô giáo khoanh tay đứng trên bục, liếc xuống dưới một lượt: “Có thể nói rằng khả năng viết và khả năng đọc hiểu của các bạn trong những lần gần đây rất yếu kém.”
Dưới lớp im lặng, mọi người cúi đầu, đến cả hít thở cũng không dám.
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không đọc chính tả trong giờ đọc sách vào bữa trưa. Thay vào đó tôi sẽ cho các em làm bài tập. Giờ tự học buổi tối tôi sẽ để các em đọc sách. Các em hãy đọc thật kỹ các trích đoạn. Học kỳ này tôi sẽ thu lại và kiểm tra hàng tháng. Một số người đừng có nghĩ đến chuyện làm qua loa, lừa dối để qua cửa được nữa.”
Kiều Dạng và Mạch Sơ quay sang nhìn nhau rồi cười nhếch mép, nghe có vẻ không phải là một điều xấu.
Một kỳ thi lớn vừa kết thúc, nhiệt độ tăng cao trở lại, những mầm non mới đâm chồi trên cành, những cơn gió xuân ấm áp êm dịu khiến lòng người không khỏi bồn chồn.
Vu Mai yêu cầu cả lớp đọc thêm sách ngoại khóa, nhưng không nói cho họ biết nên đọc sách gì. Không biết ai là người khởi xướng mang cuốn “Bạch dạ hành[61]” đến truyền tay nhau trong lớp, sau đó nó vượt quá tầm kiểm soát, từ lý luận hồi hộp đến khoa học viễn tưởng, từ tình cảm lãng mạn đến đấu đá chốn hậu cung, thể loại tiểu thuyết gì cũng có.<code>[61]Bạch dạ hành (tiếng Nhật: 白夜行 Byakuyakō) là một tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Nhật Bản Keigo Higashino, được đăng nhiều kỳ trên tạp chí tiểu thuyết hàng tháng Subaru của Shueisha từ tháng 1 năm 1997 đến tháng 1 năm 1999, sau đó được xuất bản thành sách hoàn chỉnh vào tháng 8 năm 1999 và trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất của Keigo.</code>Năm 1978, nhà xã hội học Marcus Felson và JL Spaeth đề xuất khái niệm kinh tế chia sẻ[62]. Một số người cũng phát hiện ra cơ hội kinh doanh này trong khuôn viên trường có nguồn lực hạn chế.<code>[62]Nền kinh tế chia sẻ đề cập đến một tổ chức hoặc cá nhân sở hữu các tài nguyên nhàn rỗi và chuyển giao quyền sử dụng tài nguyên đó cho người khác với một khoản phí. Người chuyển nhượng sẽ nhận được phần thưởng và người chia sẻ tạo ra giá trị bằng cách chia sẻ tài nguyên nhàn rỗi của người khác.</code>Đọc xong quyển cuối cùng của “Tam thể[63]“, Mạc Tri gấp sách lại, ngẩng đầu gọi Mạch Sơ, hỏi cô ấy: “Chỗ bà có cuốn gì? Cho tôi mượn.”<code>[63]Tam Thể (tiếng Hoa: 三体) là quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của nhà văn người Trung Quốc Lưu Từ Hân. Tên sách phỏng theo Bài toán ba vật thể trong Cơ học. Tuy đây chỉ là cuốn đầu tiên trong bộ ba (Tam bộ khúc - Triology) Chuyện cũ Trái Đất (tiếng Hoa: 地球往事), nhưng người đọc Trung Quốc thường gọi cả bộ sách là Tam Thể. Quyển hai và ba trong bộ tiểu thuyết tên là Khu rừng đen tối (tiếng Hoa: 黑暗森林) và Tử thần sống mãi (tiếng Hán: 死神永生). Ba cuốn tiểu thuyết kể về quá trình bắt đầu đến hội nhập của nền văn minh Trái Đất với vận mệnh của vũ trụ. Tác phẩm được đăng nhiều kỳ trên tập san Thế giới Khoa học viễn tưởng vào năm 2006 và được xuất bản thành sách năm 2008. Quyển sách đã trở thành một trong các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ăn khách nhất ở Trung Quốc.</code>Mạch Sơ chuyển hộp đựng đồ dưới chân lên mặt bàn: “Ông tự chọn đi.”
Mạc Tri lật xem, bìa của những cuốn sách này còn lạ mắt hơn cuốn trước, nhưng chẳng có cuốn nào khiến cậu ta cảm thấy hứng thú: “Tại sao đều là tiểu thuyết lãng mạn?”
Nhìn cậu ta chọn lựa, Mạch Sơ vỗ vào mu bàn tay đối phương, đóng nắp lại rồi nói: “Chỉ có vậy thôi, ông đọc thì đọc, không đọc thì nghỉ.”
Mạc Tri kêu ré lên vì đau, che mu bàn tay lại hỏi Trần Thiên Cù: “Ông còn cuốn sách nào khác không?”
Trần Thiên Cù giơ bản “Trăm Năm Cô Đơn[64]” trong tay lên: “Ông có muốn đọc cái này không?”<code>[64]Trăm năm cô đơn (tiếng Tây Ban Nha: Cien años de soledad) là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez. Tác phẩm được nhà xuất bản Sudamericana xuất bản lần đầu bằng tiếng Tây Ban Nha vào năm 1967 tại Buenos Aires (Argentina). Chi tiết mời các bạn vào phần Phụ lục.</code>Mạc Tri dứt khoát từ chối: “Ông cô đơn một mình đi.”
“Tôi muốn đọc.” Kiều Dạng lặng lẽ giơ tay lên.
Trần Thiên Cù nói với cô: “Đọc xong tôi sẽ đưa cho cậu.”
Kiều Dạng cười nhẹ: “Ừ.”
“Thôi vậy.” Mạc Tri đưa tay về phía Mạch Sơ: “Bà cho tôi mượn cuốn nào cũng được, có cái để đọc là được.”
Không ngờ Mạch Sơ cũng đưa tay về phía cậu ta rồi nói: “Năm tệ một cuốn, cho ông ba ngày để đọc cho hết.”
Mạc Tri mở to mắt, cất giọng the thé: “What?”
Mạch Sơ nhếch lên nụ cười nơi khóe miệng: “Muốn vào được thư viện thì ông cũng phải tốn tiền làm thẻ mà.”
Mạc Tri không nói nên lời, cố gắng chơi bài tình cảm: “Không phải, chúng ta không phải là bạn bè à?”
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ giảm giá cho ông, ba tệ một quyển.” Mạch Sơ nói xong lại hỏi cậu ta: “Bạn chí cốt chưa?”
Mạc Tri bị cô bạn chọc tức đến bật cười, cậu ta gật đầu, lấy từ trong túi ra ba đồng xu đập mạnh lên bàn.
Mạch Sơ vui vẻ vơ vào lòng bàn tay, mở hộp đựng đồ ra hỏi: “Ông muốn cuốn nào?”
Mạc Tri thấy những cuốn sách này khá giống nhau nên đã chọn ngẫu nhiên một cuốn tiểu thuyết học đường có bìa màu xanh và hồng.
“”Yêu thầm vị kẹo sữa”?” Cậu ta đọc dòng chữ trên tiêu đề và cười ha hả: “Tôi muốn xem nó thô tục đến mức nào.”
Tiết sau đến lượt Cố Viễn Thanh quản lớp. Kiều Dạng mở sách bài tập ra, bắt đầu làm bài tập hôm nay.
Cô cứ nghe thấy tiếng lạo xạo phát ra từ phía sau, âm thanh “kkkk” chói tai đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nửa tiết học đã trôi qua nhưng những âm thanh kia vẫn chưa dứt, Kiều Dạng quay đầu lại thấy mọi thứ vẫn như thường. Cô sờ gáy, kéo áo khoác lại, thấp giọng hỏi Mạch Sơ: “Trong trường có chuột không nhỉ?”
Mạch Sơ lập tức nhấc chân ôm lấy mình: “Cái gì? Chuột! Ở đâu?!”
“Không, không có chuột.” Kiều Dạng đưa tay ra an ủi bạn: “Tại tớ cứ nghe thấy tiếng gì ấy.”
Hàng Dĩ An ngẩng đầu, chỉ vào người ở bàn bên cạnh và nói với cô: “Chắc chắn là tại tên này.”
Kiều Dạng quay người lại nhìn Mạc Tri, cậu ta đang cầm cuốn tiểu thuyết lãng mạn trong tay. Mắt mở to, dù lấy tay che nửa dưới khuôn mặt cũng có thể nhìn thấy khóe miệng cậu ta sắp ngoác đến mang tai.
Mạch Sơ thở hắt ra: “Ôi trời ạ, hài đến thế cơ à.”
Không biết Mạc Tri đã đọc được tình tiết gì, chỉ biết lồng ngực cậu ta rung lên, phát ra tiếng cười khúc khích “kkkk”, thậm chí còn không kìm được đấm vào đùi mình hai cái.
Kiều Dạng gật đầu xác nhận: “Là cậu ta.”
Ngày hôm sau, Mạc Tri đọc xong toàn bộ cuốn tiểu thuyết, gấp cuốn sách lại, ôm nó vào lòng rồi đi đến bàn của Kiều Dạng, cậu ta cảm thán: “Quá là ngọt ngào!”
“Hay đúng không.” Mạch Sơ đưa tay ra: “Trả sách lại cho tôi.”
Mạc Tri ôm cuốn sách nghiêng người né tránh, cậu ta mím môi trong giây lát rồi nói: “Không được, còn chưa đến ba ngày mà.”
“Ông đọc xong rồi còn gì.”
“Vậy thì cũng không thể để lãng phí tiền bạc được.” Mạc Tri đưa cuốn sách cho Hàng Dĩ An: “Ông có muốn đọc không?”
Anh chàng này ở bên cạnh cười khúc khích đã hai ngày, Hàng Dĩ An cũng tò mò không biết trong đó viết gì. Cậu ấy cầm lấy cuốn sách và nói: “Được rồi, để tôi đọc thử.”
“Tôi muốn xem thêm.” Mạc Tri hỏi Mạch Sơ: “Còn nữa không?”
“Dĩ nhiên là còn.” Mạch Sơ cúi xuống mở hộp đựng ra: “Ông thích ngọt hay ngược?”
“Ngọt, phải ngọt!”
Mạc Tri nhận lấy cuốn sách, trở về chỗ ngồi của mình, Kiều Dạng nhìn điệu bộ sốt sắng của cậu ta, lặng lẽ thở dài.
Hôm qua vẫn còn solo mà hôm nay đã song ca rồi.
Không biết cuốn sách này có ma lực gì đối với đám nam sinh cấp ba mà chỉ trong nửa ngày, Hàng Dĩ An đã từ trạng thái hoang mang chê bôi chuyển sang tập trung quên lối về. Sau giờ học, cậu ấy còn không rời khỏi chỗ ngồi của mình, mắt dán chặt vào cuốn sách bên trong, miệng hé mở, thỉnh thoảng bật ra một tràng cười ngớ ngẩn, khiến cơ quả táo[65]gần như rung lên.
<code>[65]Cơ quả táo tuy gọi là cơ nhưng thực ra nó không phải là mô cơ mà là mô mềm phía trước xương gò má và dưới mắt, phần lớn là mỡ. Vị trí của “cơ quả táo” là một mô hình tam giác ngược cách mắt 2 cm. Khi bạn cười hoặc biểu cảm, nó sẽ hơi phồng lên do cơ mặt co lại, trông giống như một quả táo tròn và sáng bóng, do đó có tên là cơ táo.</code>“Này Kiều Dạng.”
Kiều Dạng cắn ống hút, quay đầu lại: “Huh?”
Hàng Dĩ An hỏi cô: “Bà đọc quyển truyện này chưa?”
Kiều Dạng đặt hộp sữa xuống, cầm cái bìa lên nhìn rồi trả lời: “Hình như chưa, hồi cấp hai tôi đọc nhiều lắm nhưng từ khi lên cấp ba thì không đọc nữa.”
Hàng Dĩ An tặc lưỡi, chỉ vào cuốn sách trong tay và nói: “Nó rất thú vị.”
Kiều Dạng nhướng mày hỏi: “Ông không thấy nó rất ấu trĩ sao?”
“Đúng là thế.” Hàng Dĩ An lại nói: “Nhưng không thể ngừng đọc được.”
“Thật sự hay đến thế sao?” Trần Thiên Cù hỏi, hai ngày nay Mạc Tri và Hàng Dĩ An đều như bị trúng tà.
Hàng Dĩ An nhét cuốn sách vào lòng cậu: “Ông đọc xong sẽ biết.”
Trần Thiên Cù mở nó ra với vẻ bán tín bán nghi.
Kiều Dạng lại ngồi thẳng dậy, thở dài lắc đầu, chắc là do mùa xuân đến.
Trong vòng một ngày, song ca lại biến thành tam ca. Nghe được tiếng cười khúc khích ngắt quãng sau lưng, Mạch Sơ ngoảnh lại hỏi Trần Thiên Cù: “Ông lại cười cái gì thế?”
Hàng Dĩ An thay Trần Thiên Cù trả lời: “Ông ấy đang đọc sách của bà đó.”
“Hả?” Mạch Sơ lấy cuốn sách từ tay Trần Thiên Cù, lật lên thì quả nhiên là “Yêu thầm vị kẹo sữa” của mình.
Đường đường là ủy viên môn Ngữ văn của lớp, người hai ngày trước đang đọc một kiệt tác văn học, hôm nay lại sa hố một cuốn tiểu thuyết lãng mạn tầm thường.
Mạch Sơ buồn bã ôm đầu nói: “Thiên Cù Quân, ngài sa ngã rồi!”
Trần Thiên Cù không kìm được khóe miệng, chỉ muốn cười lớn, ngữ khí tràn đầy nhẹ nhõm cùng tán thưởng: “Trên xe buýt có nhiều chỗ ngồi như vậy, nhưng nam chính nhất định phải ngồi bên cạnh nữ chính.”
Cậu ôm ngực rồi nói: “Đến tôi còn thấy rung động.”
“Aizz chết tiệt.” Hàng Dĩ An dùng sức nắm lấy tay cậu, giống như Bá Nha gặp được Tử Kỳ[66]: “Tôi cũng thích đoạn đó nhất!”<code>[66]Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha - một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ - một tiều phu bên Hán Giang. Sự tích này phổ biến ở Trung Quốc cũng như Việt Nam.</code>Kiều Dạng nhìn Mạch Sơ rồi hỏi: “Bọn họ còn cứu được không?”
Mạch Sơ lắc đầu, nói: “Người chững chạc nhất cũng điên rồi, cậu còn mong đợi gì nữa?”
Những cuốn sách đầy bong bóng màu hồng không có trí tuệ này, giống như hỗn hợp đường và dầu. Chúng không có chất dinh dưỡng nhưng lại khiến con người cảm thấy vui vẻ, như mở ra cánh cửa bước vào một thế giới mới. Các chàng trai lún sâu vào đó và không thể thoát ra được.
“Ê mấy cái tên ngốc này.” Mạch Sơ không chịu nổi nữa, cô bạn nhắc nhở: “Đọc truyện vào giờ tự học buổi tối thì coi như cho qua đi, nhưng hiện tại đang trong giờ học chính thì đừng lôi ra chứ.”
“Ờ ờ.” Mạc Tri đáp mà không ngẩng đầu lên, cũng không biết cậu ta có nghe thấy hay không.
Trần Thiên Cù cau mày nổi giận: “Nam chính có còn là con người không vậy, sao có thể nói những lời như thế trước mặt mọi người?”
Hàng Dĩ An ghé sát lại nhìn rồi nói với cậu: “Không phải, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
Mạch Sơ mím môi thành một đường thẳng, quay lưng trở về chỗ ngồi: “Thôi kệ, các ông vui là được.”
Những cơn mưa trước và sau tiết Thanh Minh đã làm rụng hết những cánh hoa trên cây. Gần đây ít ngày nắng, bầu trời luôn u ám.
Không khí thoải mái, vui vẻ trong lớp không kéo dài được lâu, chỉ một câu “Đã có kết quả kỳ thi cơ sở” đã kéo những học sinh cấp ba này trở lại hiện thực.
Kiều Dạng trở về nhà, cởi cặp sách đi thẳng vào phòng học bật máy tính.
Cô đã bồn chồn suốt chặng đường, nhưng giờ cô đã bình tĩnh lại, Kiều Dạng cầm tấm thẻ dự thi và gõ dãy số mà cô đã quen thuộc vào ô nhập dữ liệu.
“Sao rồi con?” Tô Đồng bước vào hỏi.
“Con chỉ được 2A thôi, Sinh và Hóa đều điểm B.” Kiều Dạng dán mắt vào màn hình máy tính, bấm xác nhận đi xác nhận lại kết quả.
“Tốt rồi.” Tô Đồng vỗ lưng con gái: “Có thể được cộng thêm 2 điểm.”
Kiều Dạng không muốn nói chuyện, cô đứng dậy trở về phòng.
Ngày hôm sau đến lớp, đúng như dự đoán, mọi người đang thảo luận về kết quả kỳ thi vừa rồi.
Kiều Dạng lấy cuốn sách tiếng Anh từ trong cặp ra, lật đến trang mình phải học thuộc lòng.
Mạch Sơ cầm trên tay nửa ổ bánh mì, vừa ăn vừa học.
Trước đây Kiều Dạng không bao giờ chủ động hỏi điểm người khác, nhưng giờ cô lại liếc sang bên cạnh, không kìm được hỏi: “Cậu được 4A không?”
“Không, tớ có 3A thôi.”
“Ồ.” Kiều Dạng gật đầu.
“Cậu thì sao?” Mạch Sơ hỏi cô.
“Tớ chỉ được 2A.”
Mạc Tri đang ngồi ở chỗ của Trần Thiên Cù để sửa lỗi chính tả tiếng Anh ngày hôm qua. Cậu ta nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai cô gái ở bàn trên, bèn xen vào: “Bà cũng được 2B à?”
Kiều Dạng nguýt cậu ta một cái rồi đáp: “Có ông 2B ấy.”
Mạc Tri cười khà khà: “Tôi cũng được 2A với 2B nè.”
Trần Thiên Cù bước vào lớp, thấy chỗ của mình đã có người ngồi, cậu đi tới khóa cổ Mạc Tri từ phía sau và nói: “Long ỷ của trẫm là chỗ nhà ngươi muốn là có thể ngồi ư?”
Mạc Tri ngẩng đầu hỏi cậu: “Ông được mấy điểm A?”
“Hai.”
Kiều Dạng nhoẻn miệng cười: “Tốt quá rồi. Chúng ta đều là 2B.”
Mạch Sơ buồn cười: “Đúng vậy, cả đám các cậu là 2B.”
Nghe được điểm thi của những người xung quanh cũng không khác gì mình, Kiều Dạng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cô hỏi: “Vậy có ai được năm điểm không?”
Hàng Dĩ An vốn im lặng liền hắng giọng, mở miệng nói: “Tại hạ.”
“Thật hả?”
“Hừ.”
Kiều Dạng nhớ ra Hàng Dĩ An học tốt cả Sử và Chính trị, liền cảm thán: “Vậy ông quả thực là vua của các môn phụ.”
Mạch Sơ nói: “Đúng vậy, nếu sinh ra ở Giang Tô thì ông sẽ gặp bất lợi lớn.”
“Không sao.” Hàng Dĩ An giơ ngón trỏ và ngón giữa lên giả vờ hút điếu thuốc: “Kẻ mạnh không bao giờ than vãn về hoàn cảnh.”
Kiều Dạng cười nói: “Sao bây giờ ông lại nói chuyện giống Trần Thiên Cù vậy?”
Trần Thiên Cù lập tức quay sang hỏi: “Tôi nói chuyện như thế nào?”
Mạch Sơ giơ tay: “Hình như tớ hiểu rồi.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Ừm…” Mạch Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thì là cái kiểu nói chuyện dông dài ấy.”
Kiều Dạng gật đầu: “Ừ, chính là cái ý đó.”
“Này, các cậu nói thế là đủ rồi đấy.” Mạc Tri cảm thấy bất bình thay cho người anh em chí cốt: “Ai dông dài? Thằng nhỏ trước đây rất ít nói, đừng khiến nó lại trở thành một đứa trẻ tự kỷ.”
Kiều Dạng ngước mắt nhìn Trần Thiên Cù, sợ mình vô tình nói sai nên vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác.”
“Không sao.”
Thẩm Lệ Vân bước vào lớp, Mạc Tri trả lại vở ghi đã chép cho Mạch Sơ, rồi luồn lách trở về chỗ ngồi của mình.
Kiều Dạng vẫn cảm thấy bất an, cô chuyển tờ giấy nhớ sang chỗ Mạch Sơ để hỏi: Trước đây cậu ấy bị tự kỷ hả? Tại sao?
Mạch Sơ viết câu trả lời rồi đặt lại tờ giấy lên bàn.
[Thực ra ban đầu đúng là có một chút. Có lẽ là do không quen ai trong lớp? Sau đó Mạc Tri được chuyển đến tổ bọn tớ, mọi người mới dần trở nên thân nhau.]
Kiều Dạng xé tờ giấy nhớ, vo thành một cục rồi ném vào túi rác.
“Các em đã học thuộc chưa?” Thẩm Lệ Vân ở trên bục giảng hỏi.
Phía dưới có người hét lên: “Chưa ạ.”
Thẩm Lệ Vân cầm sách tiếng Anh đứng ở lối đi: “Chưa thì cũng không ai đợi em đâu, chuẩn bị viết lại cho tôi.”
Trần Thiên Cù mở vở ghi, đột nhiên một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt, cậu nhướng mi lên thì thấy Kiều Dạng đang lặng lẽ đặt một lon sữa Vượng Tử ở góc bàn.
Trên tờ giấy có viết ba chữ lớn: ĐỪNG GIẬN NHÉ.
“Trần Thiên Cù em cười gì đấy?” Thẩm Lệ Vân nhìn thẳng vào cậu, hỏi: “Hôm nay tất cả những từ em ghi lại đều chính xác hả?”
Trần Thiên Cù cúi xuống lắc đầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");