36 Lần Chụp - Zoody

Chương 34: Kỳ thi cơ sở




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nơi đây không có phong tục đón Giao thừa, ông bà nội đã đi ngủ từ sớm. Trong bữa cơm Tất niên, Kiều Khải uống nửa ly rượu trắng nên cũng đã về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ có Kiều Dạng là mở mắt chờ đến mười hai giờ đêm, cô bỏ qua những lời chúc mừng năm mới hiện lên trong danh sách tin nhắn và nhắn cho Mạch Sơ trước: Chúc mừng năm mới!

Vài giây sau, đối phương đáp lại bằng một chuỗi “Hahahahahahahahaha”.

Kiều Dạng hỏi cô bạn: Cậu cười gì thế?

Mạch Sơ gửi một bức ảnh trong đó cô ấy đang cầm một chiếc ly thủy tinh.

Kiều Dạng sửng sốt khi nhìn thấy phía sau có rất nhiều chai bia trên bàn, vội vàng hỏi: Cậu không uống say đấy chứ?

Mạch Sơ: Cậu không thấy màu sắc của nó à? Tớ uống Fanta.

Kiều Dạng: Cậu đang ở đâu?

Mạch Sơ: Nhà bạn của anh tớ, anh ấy đưa tớ qua ăn Tất niên.

Mạch Sơ: Để tớ cho cậu xem màn bắn pháo hoa trên sông Hoàng Phố[51].<code>[51]Hoàng Phố là một con sông dài 97 km ở Trung Quốc, chảy qua Thượng Hải. Sông Hoàng Phố từng là một chi lưu của sông Tô Châu. Tuy nhiên, ngày nay thì sông Tô Châu đã trở thành nhánh của sông Hoàng Phố. Sông này rộng trung bình 400 m và sâu 9 m. Đây là nguồn nước uống cho người dân Thượng Hải.</code>Cô bạn gửi một đoạn video ngắn khác, Kiều Dạng cảm thấy nhẹ nhõm: Trông cậu có vẻ hạnh phúc lắm, tớ vẫn còn ở quê.

Mạch Sơ: Vui cái gì. Mọi người đang chơi mạt chược trong nhà, tớ chỉ có thể xem Gala Xuân vãn một mình.

Mí mắt ngày càng nặng, Kiều Dạng ngáp và nói với cô ấy: Tớ buồn ngủ quá, ngủ đây.

Mạch Sơ: Ngủ đi, ngủ ngon nhé.

Thời điểm Gala Xuân vãn kết thúc và tiếng pháo hoa dừng lại, hương vị của ngày Tết dường như cũng phai nhạt đi rất nhiều.

Sau khi trở về từ hải đảo, Kiều Tịch trở nên tươi tắn vui vẻ hơn rất nhiều. Quá trình thực tập của chị đã kết thúc vào năm ngoái, Kiều Tịch sẽ chính thức tốt nghiệp Đại học Y vào tháng 6 tới.

“Cuối cùng chị cũng hiểu tại sao người ta lại muốn mua nhà cạnh biển. Mỗi ngày đứng dậy và nhìn ra biển thực sự sảng khoái hết cả con người. Mỗi ngày bị bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng thật quá ngột ngạt.”

Kiều Dạng nằm trên giường, xem từng bức ảnh chị mình chụp trong chuyến đi này, nói với vẻ ước ao: “Em chưa được nhìn thấy biển bao giờ.”

Kiều Tịch gấp quần áo cất vào tủ rồi nói: “Thi đại học xong chị sẽ dẫn em đi.”

“Em nghe mấy lời này chán rồi.” Kiều Dạng trả lại điện thoại cho chị, đứng dậy khỏi giường nói: “‘Thi đại học xong mẹ sẽ đưa con đi du lịch’, ‘Thi xong bố sẽ đổi điện thoại mới cho’, ‘Thi đại học xong sẽ thế này thế nọ’.”

Kiều Tịch mỉm cười hỏi em gái: “Sắp đến kỳ thi tổ hợp rồi phải không?”

“Vâng, vào ngày 17 và 18 tháng sau.”

Như thường lệ, các trường cấp một và cấp hai bắt đầu khai giảng sau Tết Nguyên Tiêu, chỉ có học sinh cấp ba bọn họ là những kẻ khốn khổ phải trở lại trường vào ngày 11 tháng Giêng.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tổ hợp, ngay cả ba môn học chính của học sinh lớp 11 cũng bị tạm dừng, dành tất cả thời gian còn lại cho bọn họ chạy nước rút lần cuối.

Bây giờ số lần Hồ Lượng đến lớp ít đi nhiều, buổi tối tự học cũng không cần ông giám sát lớp nữa.

Không còn dưới sự kiểm soát của thầy chủ nhiệm, những chàng trai ở hàng sau gần đây ngày càng càn rỡ hơn.

Lý Đông – giáo viên môn Địa cũng “tai điếc mắt mù” như Cố Viễn Thanh. Mỗi buổi tối tự học, ông giống như một vị Tôn Phật ngồi trên bục giảng, không bao giờ xuống dưới kiểm tra.

Bình thường mọi người đều ăn vụng ăn lén trong giờ tự học, nhưng Hàng Dĩ An dần dần không hài lòng với điều này, từ bánh mì kẹp thịt đến sushi, thậm chí có ngày cậu ấy còn cả gan ăn cả một hộp cơm tự sôi.

Kiều Dạng nhìn Hàng Dĩ An bưng hộp cơm đi thẳng qua trước mặt Lý Đông để lấy nước nóng cạnh bảng đen mà toát mồ hôi hộ, chỉ sợ thầy giáo ngẩng đầu sẽ bắt quả tang cậu ấy tại trận.

“Sao cậu ấy dám?”

Mạch Sơ ngạc nhiên: “Đỉnh nóc kịch trần, cứ như nghệ thuật trình diễn vậy.”

Trần Thiên Cù gần đây mê mệt trong việc nghiên cứu làm thế nào để sửa bút xóa dạng cuộn, ngẩng đầu nói: “Hôm qua cậu ta cũng ăn mà, các cậu không để ý sao?”

Kiều Dạng quay đầu nhìn lại, thấy Mạc Tri của tổ bên cạnh và bạn cùng bàn Lư Dịch Huy đang chơi trò chơi tẩy cờ vua rất phổ biến hồi tiểu học, cô trầm ngâm một lúc, không khỏi hỏi: “Các ông đều nắm chắc sẽ thi được 4A sao?”  

Cô thề rằng cô thực sự tò mò chứ không hề mỉa mai.

Mạch Sơ giơ tay đẩy cửa sổ ra, nói: “Tớ rất muốn đuổi bọn họ ra ngoài.”

Kiều Dạng gật đầu đồng tình.

Ngày đầu tiên khai giảng, Hồ Lượng yêu cầu Mạch Sơ viết một dòng chữ lên trên bảng đen: “Còn xx ngày nữa là đến kỳ thi cơ sở.”

Khi những con số trên ngày càng thu nhỏ, và khi kỳ thi đang đến gần, Kiều Dạng lại như bước vào thời kỳ kiệt sức.

Hàng ngày khi vào lớp, cô đều làm các câu hỏi về lò xo, di truyền, chất hữu cơ, khí hậu. Kiều Dạng thường cảm thấy đầu óc mình ngập ngụa trong quá nhiều thứ, nếu nhét thêm nữa sẽ nổ tung.

Nhưng mỗi lần ngẩng đầu hít thở, nhìn các bạn nữ ngồi ở bàn đầu đang chăm chỉ làm bài, cô lại không dám thả lỏng.

Mười ngày, chín ngày, tám ngày, bảy ngày… cô chỉ mong chuyện này sẽ sớm kết thúc.

Yêu cầu của kỳ thi tổ hợp giống như kỳ thi tuyển sinh đại học chính thức. Tất cả học sinh ban Xã hội trong thành phố đều dự thi tại Trường THPT số 2.

Ngày 17 và 18 trùng hợp là thứ Bảy và Chủ Nhật, Hồ Lượng dán thông tin phòng thi lên bảng thông báo của lớp và căn dặn: “Các em phải xem rõ mình sẽ thi ở phòng nào. Nếu có thời gian, các em có thể đến xem địa điểm thi ở đâu, đừng để đến ngày thi lại không tìm được phòng, thẻ dự thi của các em ở chỗ tôi, ngày mai đến nơi chuẩn bị tôi sẽ phát cho từng người một. Hãy chuẩn bị sẵn đồ dùng học tập cho kỳ thi, hộp bút phải trong suốt, đừng mang theo bất kỳ thiết bị điện tử nào.”

“Kiều Dạng cậu ở phòng của lớp 10/7, Mạch Sơ cậu ở phòng thí nghiệm Vật lý 2.” Trần Thiên Cù đưa cho cả hai một tờ giấy nhớ có ghi tên phòng thi trên đó.

“Cảm ơn.”

“Oh no, tớ ghét làm bài thi trong phòng thí nghiệm.” Mạch Sơ tỏ ra đau khổ: “Loại bàn đấy không thả chân được.”

Kiều Dạng nhét tờ giấy vào hộp bút rồi hỏi: “Thi đại học cũng tổ chức ở đây à?”

“Kỳ thi tuyển sinh đại học chắc là sẽ sắp xếp lại, nhưng vẫn ở trường THPT số 2.”

Người ta nói rằng hoàn thành bài thi tổ hợp là đã bước một chân vào kỳ thi tuyển sinh đại học. Bình thường ở trường thường xuyên có các kỳ thi lớn nhỏ nên Kiều Dạng gần như không còn cảm giác nữa. Lúc này cô bỗng cảm thấy chân thật, trái tim thắt lại, cô níu lấy ngực trái cố gắng điều hòa nhịp thở.

Đêm cuối trước kỳ thi, trường học cho nghỉ, Kiều Dạng nhìn cuốn sổ trước mặt, luôn bị phân tâm một cách vô thức.

Những bông hoa anh đào đầu mùa trong cư xá đã sớm nở rộ, gió đêm ngoài cửa sổ se se lạnh, thổi tung những cánh hoa màu hồng màu trắng khắp mặt đất, nhưng cũng không thể xoa dịu sự nôn nóng trong lòng cô.

Kiều Dạng đeo tai nghe vào, chọn một bản ballad giúp mình ổn định lại tinh thần.

Tô Đồng mở cửa phòng, thấy con gái vẫn đang ngồi ở bàn học, bà nhẹ nhàng nói: “Ngủ sớm đi con.”

“Không sao, con vẫn chưa buồn ngủ.”

Kiều Tịch trở lại trường học, Tô Đồng những ngày này sống ở nhà cũ để chăm sóc cô.

“Ngày mai con muốn ăn gì cho bữa sáng?”

“Gì cũng được ạ.”

Tô Đồng đặt nước nóng lên bàn, giúp cô đóng cửa sổ: “Ngủ sớm đi nhé.”

“Vâng.”

“Nước tự do, một dung môi tốt, tham gia vào các phản ứng sinh hóa nội bào, cung cấp môi trường lỏng cho tế bào…” Kiều Dạng dựa lưng vào ghế, tự hỏi tại sao càng đọc lòng cô lại càng bất an.

Nhà trường luôn bố trí xe đưa đón khi học sinh phải thi ở trường khác, phụ huynh ở gần trường THPT số 2 cũng có thể tự đưa đón con cái.

Sáng hôm sau, Tô Đồng định gọi Kiều Dạng dậy, nhưng khi mở cửa ra, bà phát hiện cô thậm chí đã thay xong quần áo.

“Con dậy từ khi nào thế? Vẫn còn sớm, không cần vội.”

“Không sao. Vậy thì đến phòng thi sớm thôi.” Kiều Dạng nhét hộp bút vào cặp sách. Cô choàng tỉnh sau giấc mơ vào khoảng năm giờ, sau đó cô không thể ngủ lại được nữa.

Bầu trời u ám, dự báo thời tiết cho biết hôm nay sẽ có mưa nhỏ.

Kiều Dạng chưa từng tới trường THPT số 2, môi trường xa lạ dường như càng khiến thần kinh của cô căng thẳng hơn.

Thời gian chờ đợi là gian nan nhất, từng phút từng giây đều vô cùng dài, cô dựa vào cây cột ở hành lang, gục đầu xuống ngơ ngác.

Có người dừng lại trước mặt cô, đôi giày vải màu đen trông có vẻ quen thuộc, Kiều Dạng tập trung lại tầm nhìn, chậm rãi ngước mắt lên.

“Cậu ăn sáng chưa?” Trần Thiên Cù khẽ cau mày, “Sao tôi có cảm giác sắc mặt cậu không được tốt?”

“Ăn rồi.” Kiều Dạng giơ tay ôm má: “Có lẽ là hơi hồi hộp.”

“Không sao đâu, đừng căng thẳng.” Trần Thiên Cù từ trong túi móc ra một viên kẹo đưa cho cô, nói: “Ăn cái này không? Nó sẽ giúp cậu tỉnh táo.”

“Ừ.” Kiều Dạng nhận lấy viên kẹo trong lòng bàn tay cậu: “Cảm ơn.”

Giám thị cầm trong tay máy dò kim loại, đứng ở cửa hô: “Các em lấy đồ dùng rồi vào đi.”

“Tôi thi ở lớp 10/5.” Trần Thiên Cù nói.

Kiều Dạng gật đầu.

“Vậy tôi đi đây.”

“Cố lên.”

“Cậu cũng thế.”

Sau khi trao đổi với Trần Thiên Cù vài câu, Kiều Dạng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, cô xé giấy gói ra, nhét viên kẹo vào miệng.

Viên kẹo cứng vị cà phê có vị đắng khiến cô thực sự nâng cao tinh thần, Kiều Dạng ưỡn thẳng lưng xếp hàng vào phòng thi.

Hai ngày với bốn môn, Hóa Sinh Địa Lí đáng ghét đã chính thức rời trận sau cuộc thi.

Tiếng chuông báo hết giờ môn Hóa – môn thi cuối cùng vang lên, Kiều Dạng đặt cây bút xuống, loay hoay nửa tiếng, cô vẫn đổi đáp án thành C.

Tâm trạng của cô lúc này có thể nói là nhẹ nhõm, nhưng dường như cô lại không vui vẻ như mong đợi.

Giám thị đếm xong số phiếu trả lời và nói với các thí sinh: “Được rồi, các em có thể ra ngoài.”

Các học sinh lập tức giải tán, Kiều Dạng cầm hộp bút đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

“Kiều Dạng!” Mạch Sơ từ xa nhìn thấy cô, bèn chạy lên đuổi kịp cô.

“Này.”

Mạch Sơ thấy cô không còn sức sống, ôm cánh tay cô nói: “Thi xong rồi thì mình vui vẻ lên, It’s all over!”

Kiều Dạng trề môi: “Nhưng tớ cảm thấy đề thi lần này rất khó, theo ước tính của tớ thì không được nổi chín mươi điểm đâu.”

“Tớ cũng thấy khó hơn hai năm trước.” Mạch Sơ xua tay: “Aizz thôi kệ đi, người ta nói 90 điểm mới đạt A, nhưng thực ra tất cả đều phụ thuộc vào tỷ lệ.”

Kiều Dạng gật đầu, lòng vẫn cảm thấy lo lắng cho tương lai.

“Ngày mai là được gặp Nguyệt Anh[52] và Viễn Thanh[53] rồi.” Mạch Sơ bắt chước giọng nói của Shin – Cậu bé bút chì và nói: “Cuộc sống tươi đẹp của chúng ta sắp quay trở lại rồi~”<code>[52]Nguyệt Anh, một nhân vật ảo xuất hiện trong loạt game "Dynasty Warriors" của Nhật Bản, lần đầu tiên xuất hiện trong "Dynasty Warriors 3". Nhạc Anh là vợ của Gia Cát Lượng và là con gái của Hoàng Thừa Nghiên. Một người phụ nữ ủng hộ sự khôn ngoan và chiến lược của chồng bằng võ thuật và dũng cảm ra trận. </code><code>[53]Viễn Thanh là cuốn sách do Nhà xuất bản Nhân dân Hồ Nam xuất bản. Tiểu thuyết về “ Cuộc đại nổi dậy ” ở Nhật Bản thời Minh Trị.</code>Kiều Dạng nhướng mày nói: “Ừ.”

Học kỳ mới đã bắt đầu được hơn nửa tháng, lúc nhìn thấy Vu Mai bước lên bục giảng với chồng giáo án Ngữ văn trên tay vào sáng hôm sau, cô thực sự cảm thấy cuộc sống của mình cuối cùng đã trở lại quỹ đạo.

“Trần Thiên Cù, lát nữa hết giờ đến văn phòng của cô để chuyển tài liệu.”

“Dạ vâng.”

Vu Mai nói thêm: “Gọi thêm vài cậu con trai nữa, có nhiều lắm đấy.”

Kiều Dạng lấy quyển sách Ngữ văn che mặt và thì thầm với Mạch Sơ: “Nhìn thấy Mai Mai tớ phát khóc mất.”

Mạch Sơ để tay ở dưới mặt cô: “Khóc đi, tớ hứng cho cậu.”

Kiều Dạng cười đẩy tay của cô bạn.

Thời khóa biểu đã được thay đổi, tiết đầu tiên sáng nay cũng là Ngữ văn.

Nghe thấy phía sau rầm một tiếng, Kiều Dạng quay đầu lại, Hàng Dĩ An thở dốc nói với cô: “Hai bà phát giúp tôi một ít.”

“Được.”

Hàng Dĩ An uống một ngụm nước rồi lại rời khỏi chỗ ngồi để mang một tập bài thi khác.

“Đây là cái gì?” Mạch Sơ cầm tờ trên cùng lên nhìn.

“Tất cả đều là kiến thức văn hóa.” Kiều Dạng chia đống tài liệu thành bốn chồng theo số lượng người trong mỗi tổ.

Sau khi phát xong, Trần Thiên Cù lại trở về lớp với một chồng giấy mới.

Kiều Dạng nhìn đám nam sinh lần lượt trở về phòng học, trong lòng có dự cảm không ổn: “Chúng ta không cần phải học thuộc lòng những thứ này đâu nhỉ?”

Trần Thiên Cù xoa vai và cử động cánh tay đau nhức, gật đầu với cô.

Mười phút đầu tiên của tiết Ngữ văn gần như dành để phát tài liệu. Kiều Dạng đã sắp xếp chúng theo số trang. Mặt trước và mặt sau của đống tài liệu dày đặc 8k chữ. Cô cầm một xấp giấy dày cộp nói với Mạch Sơ: “Bọn họ nên in luôn thành một quyển sách cho xong.”

“Tớ cảm thấy máy dập ghim cũng không đủ dùng.” Mạch Sơ vươn cổ gọi Lưu Gia Lạc ở bên cạnh hỏi: “Cậu có mấy cái kẹp giấy?”

Vu Mai cầm thước mét gõ lên bục ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi nói: “Ngày mai học thuộc hai mươi đề mục đầu tiên. Cất cho cẩn thận số đề này và giữ nó đến hết lớp 12.”

Kiều Dạng giơ tờ đề trước mặt lên. Hai mươi đề mục đầu tiên gần như chiếm hết một mặt.

Tứ Thư và Ngũ Kinh[54], Lục Nghệ[55], Xuân Thu Tam Truyện[56], Kinh Thi[57], Sở Từ[58], Sử Ký[59], Dân Ca Nhạc Phủ[60]. <code>[54]Tứ Thư và Ngũ Kinh là 9 tác phẩm kinh điển của văn hóa Trung Quốc, là nền tảng của tư tưởng Nho học Trung Quốc. Tứ Thư bao gồm 4 tác phẩm: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ và Mạnh Tử. Ngũ Kinh gồm 5 tác phẩm được Khổng Tử soạn thảo: Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Lễ, Kinh Dịch và Kinh Xuân Thu.</code><code>[55]Lục Nghệ là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung. Cách gọi này có hai hàm nghĩa, một là án theo cổ truyền từ Chu lễ, hoặc là theo cách nói của Khổng Tử. Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: Lễ (lễ nghĩa), Nhạc (âm nhạc), Xạ (bắn cung), Ngự (cưỡi ngựa), Thư (thư pháp) và Số (Toán học) Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.</code><code>[56]Xuân Thu là tên một bộ sử nước Lỗ do Khổng Tử ghi chép những việc quan trọng xảy ra hàng năm, từ đời vua Lỗ Ẩn đến đời vua Chu Kinh Vương, trong thời gian 242 năm. Khổng Tử gọi bộ sử ký ấy là Xuân Thu. Sở dĩ có Xuân Thu Tam Truyện vì văn chép sử của Khổng Phu tử rất tóm tắt, hàm súc, ít người hiểu thấu, nên về sau có ba học giả làm thêm "Tam truyện" để giải thích ý nghĩa kinh Xuân Thu. Ba học giả ấy là: Tả Khưu Minh, Công Dương Cao và Cốc Lương Xích. Vậy Xuân Thu Tam Truyện gồm có chính văn của Khổng Phu tử và “Tam truyện” của Tả Khưu Minh, Công Dương Cao, Cốc Lương Xích. [Để biết thêm chi tiết, mời các bạn xem phần Phụ lục nhé]</code><code>[57]Kinh Thi là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng.</code><code>[58]Sở Từ là tuyển tập thi ca lãng mạn đầu tiên trong lịch sử văn học Trung Quốc, tương truyền là một thể thơ mới do quan đại phu nước Sở Khuất Nguyên sáng tác. Danh xưng Sở Từ đã tồn tại từ thời đầu nhà Tây Hán, được Lưu Hướng biên tập và được Vương Dật đời Đông Hán làm chương cú. </code><code>[59]Sử ký, hay Thái sử công thư là cuốn sử của Tư Mã Thiên được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc trong hơn 2500 năm từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời ông sống. Vì là văn bản lịch sử Trung Quốc có hệ thống đầu tiên, nó ảnh hưởng cực lớn tới việc chép sử và văn chương Trung Quốc sau này.</code><code>[60]Nhạc phủ nguyên là tên gọi cơ quan âm nhạc do Hán Vũ Đế lập nên và phong cho Lý Diên Niên chức Hiệp luật đô úy, để làm nhiệm vụ thu thập ca dao và thơ để phổ nhạc. Bài nào được chọn thì gọi là "nhạc phủ khúc", hoặc "thơ nhạc phủ", sau gọi vắn tắt là "nhạc phủ". Thành thử danh từ "nhạc phủ" dùng để chỉ nhiều thể văn có vần, phổ vào nhạc được. Trong số này, bộ phận được chọn nhiều nhất, có giá trị nhất là dân ca, bởi vậy từ "nhạc phủ" còn dùng để chỉ dân ca đời Hán (206 TCN-220) và Lục triều (220-581) ở Trung Quốc.</code>Đây mới chỉ là khởi đầu. Cô chỉ biết cảm thán rằng văn hóa Trung Quốc thực sự có lai lịch từ lâu đời, tráng lệ và đầy màu sắc.

Kiều Dạng lúc này thật sự muốn khóc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.