(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuyết rơi cả đêm, dù không có đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, giấc mộng của Kiều Dạng vẫn bị ánh sáng trắng chói mắt ngoài cửa sổ quấy rầy.
“Mau dậy đi, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết dày kia kìa.” Kiều Tịch vỗ nhẹ chăn của em gái.
Kiều Dạng xoay người, kéo chăn lên che đầu, hỏi: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?”
“Mày không định ăn sáng hả em? Trong nồi có ngô luộc đấy.”
“Không ăn.”
“Vậy chị đi làm, bữa trưa em tự lo cho mình, hoặc đến nhà Xán Xán.” Kiều Tịch vuốt tóc lại. Đã gần tám giờ, hôm nay trời có tuyết nên chị không định lái xe ra đường mà định ra khỏi nhà sớm đi bộ đến bệnh viện.
Kiều Dạng ậm ừ đáp: “Em biết rồi.”
Kiều Tịch giúp em gái kéo rèm lại: “Chị đi đây.”
Đợi khi Kiều Dạng ngủ một giấc tỉnh lại, tuyết bên ngoài đã bắt đầu tan, cô cầm điện thoại lên xem giờ, thật sự không nỡ rời khỏi chiếc giường ấm áp.
Khoảng mười giờ, Hạ Xán gửi tin nhắn cho cô, Kiều Dạng từ trong chăn đưa tay ra, gõ phím hỏi cô nàng: Hiện tại cậu có ở nhà không?
Một lúc sau, Hạ Xán mới trả lời: Tớ đang ăn trưa ở nhà bà ngoại, ở nhà cậu có ai không? Sang đây không?
Ông bà của Hạ Xán cũng sống ở khu này, trong tòa nhà phía sau nhà Kiều Dạng, cô đấu tranh nội tâm hai giây, thẳng thắn nói: Không muốn dậy thì phải làm sao?
Hạ Xán: Còn chưa dậy à? Bây giờ là mấy giờ rồi má?
Kiều Dạng: Hay cậu mang cơm sang cho tớ?
Hạ Xán: Rồi rồi rồi thưa đại tiểu thư.
Kiều Dạng gửi cho bạn một biểu tượng cảm xúc nụ hôn, trong nhóm chat của lớp liên tục xuất hiện thông báo có tin nhắn mới. Cô nhấp vào xem, hóa ra mọi người đang thảo luận bảng điểm cuối kỳ.
Kiều Dạng tim đập thình thịch, vội hỏi: Có điểm sớm thế à?
Lưu Gia Lạc trả lời cô ở bên dưới: Toán có điểm rồi.
Kiều Dạng: Sao các cậu biết?
Đường Thiên Vân: Mẹ tớ hỏi Gru, nếu cậu muốn biết, tớ có thể gửi riêng cho cậu.
Chuyện gì phải đến ắt sẽ đến, Kiều Dạng hạ quyết tâm, nhắn lại: OK, cảm ơn cậu!
Cô rời khỏi nhóm trò chuyện và nhấn chấp nhận lời mời kết bạn từ Đường Thiên Vân.
Đối phương gửi tới bảng xếp hạng của toàn lớp, Kiều Dạng thở dốc, phóng to hình ảnh trên màn hình.
Cái tên đầu tiên cô nhìn thấy là Mạch Sơ, cô ấy được 146 điểm, đứng nhất lớp.
Lần này cũng là đề thi chung cho toàn thành phố, độ khó của đề bài khá cao, Kiều Dạng há miệng ồ một tiếng, bạn cùng bàn của cô giỏi thật.
Cô nhìn xuống phía dưới, cuối cùng cũng tìm thấy tên mình trong danh sách.
Một trăm hai mươi lăm, không khác so với cô dự đoán. Dù sao cũng là mức điểm trung bình.
Trong nửa năm qua, Kiều Dạng đã bị hình học không gian và đạo hàm hành hạ lên xuống, điểm số này cũng coi như xứng đáng với cô.
Tiếng chuông cửa chợt reo vang, Kiều Dạng giật mình, cô buông điện thoại xuống, vén chăn lên.
Mùa đông ở Giang Nam ẩm ướt và lạnh lẽo, trong nhà cũng lạnh cóng. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung rồi chạy ra mở cửa.
“Cậu tới đây nhanh thế?”
“Đúng vậy.” Hạ Xán giẫm gót chân, cởi giày đi tuyết, nói với Kiều Dạng: “Chú thím của tớ cũng tới, bọn họ đang xử tội Hạ Dương Dương.”
“Sao thế?” Tóc đã dài ra nhiều. Kiều Dạng dùng dây chun buộc thành đuôi ngựa rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
“Thì điểm số cuối kỳ đó, thằng nhóc đó mới lớp 1 mà kết quả đã bết bát, cậu chưa được nhìn thấy thím tớ sắp bùng nổ rồi.”
Kiều Dạng lấy bàn chải đánh răng trong miệng ra, miệng ngậm đầy bọt hỏi: “Chuyện thế nào?”
“Tớ không biết nó sao nữa, trông thì khá thông minh, có khi là tại nó không để tâm tới việc học.”
Da cô vào mùa đông rất khô nên Kiều Dạng lấy một thìa kem dưỡng ẩm của Kiều Tịch thoa lên mặt, cô thở dài: “Nhưng thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào bọn mình còn là học sinh tiểu học khi cô Giả đang mang thai thằng bé. Chớp mắt một cái, Dương Dương đã sáu, bảy tuổi.”
“Cũng phải.” Hạ Xán dựa vào lưng ghế sô pha hỏi cô: “Chị Tịch đâu rồi?”
“Đi làm rồi.”
“Mấy ngày tới cậu có dự định gì chưa?”
“Không biết nữa, nhân lúc kỳ nghỉ đông không giao bài tập thì ngủ nhiều với chơi nhiều vậy.” Kiều Dạng lấy ra một bộ đồ ăn từ trong bếp, ngồi vào bàn ăn và mở hộp cơm Hạ Xán mang đến.
Hạ Xán nói: “Cậu ăn thử xem, có lẽ nguội lạnh rồi.”
Đã mười hai giờ hơn, Kiều Dạng ngay cả cơm nguội cũng thèm, cô múc một thìa cơm lớn cho vào miệng, sau đó bấm vào bảng điểm môn Toán trên điện thoại.
“Lớp cậu đã có bảng điểm môn Toán chưa?”
Hạ Xán lắc đầu: “Tớ còn chưa nhận được tin nhắn, có chuyện gì vậy?”
Kiều Dạng giơ màn hình lên cho bạn xem: “Có người trong lớp tớ hỏi xin bảng điểm từ thầy chủ nhiệm, tớ vừa xem được kết quả rồi.”
“Không phải chứ?” Hạ Xán cầm lấy điện thoại di động của cô: “Sao lại như vậy? Vội thế cơ à?”
“Lớp tớ là như vậy đó.” Kiều Dạng thở dài: “Tớ cảm thấy học kỳ này chẳng thực tế chút nào, tớ hoàn toàn bị thúc ép, có những giờ tự học buổi tối ngồi làm bài tập, tớ muốn lười biếng một lát, nhưng ngước lên thấy mọi người xung quanh đang chăm chỉ học hành, tớ cũng ngại không dám làm việc riêng.”
“Cũng đúng.” Hạ Xán mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai Coca: “Tớ có cảm giác như cậu đã bị truyền nhiễm virus mọt sách vậy.”
“Tớ cũng muốn.” Kiều Dạng đưa tay ra: “Lấy cho tớ một chai.”
Tuyết chỉ rơi một ngày, mấy ngày sau mưa liên tục, gió lạnh đến mức tưởng chừng như có thể xuyên thấu vào xương cốt.
Một ngày nắng đẹp, Kiều Dạng quay lại trường lấy phiếu điểm, gần một tuần rồi không gặp mọi người trong lớp, cô rất nhớ bọn họ.
Hồ Lượng vừa bước vào lớp đã dán thứ hạng của bài thi cuối kỳ lên bảng tin. Lần này Mạch Sơ đứng nhất lớp và toàn ban Xã hội.
“Vãi chưởng thật, tại sao mỗi lần thi cuối kỳ Mạch Sơ đều giống như bật hack vậy?” Mạc Tri lẩm bẩm ở hàng ghế sau.
“Đúng thế.”
Kiều Dạng cũng phát hiện ra rằng mặc dù xếp hạng của Mạch Sơ trong các kỳ thi hàng tuần và hàng tháng thông thường không thấp nhưng cậu ấy chưa bao giờ đứng đầu lớp. Cô không biết Mạch Sơ bảo lưu thực lực hay là phát huy vượt xa bình thường trong kỳ thi quan trọng.
“Mạch Sơ, Trần Thiên Cù.” Hồ Lượng đứng trên bục giảng hô.
Hai người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi giúp phát giấy khen và phiếu điểm.
“Kỳ nghỉ đông này, môn Toán của tôi sẽ không cho bài về nhà.”
Mọi người vỗ tay rần rần, Hồ Lượng cao giọng nói thêm: “Hãy ôn lại thật kỹ bốn môn phụ, biết chưa? Kỳ thi tổ hợp sẽ được tổ chức vào đầu học kỳ tiếp theo.”
“Của cậu nè.” Mạch Sơ trở về chỗ ngồi, đặt tấm giấy khen cuối cùng trong tay lên trước bàn của Kiều Dạng.
Kiều Dạng cúi xuống nhìn rồi nói với vẻ ngạc nhiên: “Tớ cũng có giấy khen học sinh ba tốt sao?”
Cô nghĩ cùng lắm thì chỉ có những thành phần tích cực hoặc cán bộ lớp ưu tú gì đó mới được.
“Tất nhiên là có rồi.” Mạch Sơ gấp tờ giấy khen lại nhét vào cặp sách. “Gru luôn phát dựa trên thứ hạng trong bài kiểm tra cuối kỳ.”
“Nhưng tớ chỉ xếp thứ 15 thôi.” Kiều Dạng nhớ rằng học sinh ba tốt của mỗi lớp phải đứng trong top 10.
Mạch Sơ nói với cô: “Lớp chúng ta có thêm năm học sinh nữa, bắt đầu tính từ hồi lớp 10 rồi.”
“Ồ.” Kiều Dạng gật đầu, hỏi nhỏ: “Đây có được coi là đặc quyền của lớp chọn không?”
“Làm sao có thể gọi cái này là đặc quyền?” Mạch Sơ nói: “Lớp chúng ta cơ bản là đứng trong top 50 của cả khối, đây không phải là lẽ dĩ nhiên sao?”
Kiều Dạng nhìn tờ giấy khen trong tay, mím môi, tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp.
Trong mấy tháng qua, cô từ lạc lõng chuyển sang dần dần thích nghi, bây giờ có vẻ như cô đã hoàn toàn bị đồng hóa. Có lẽ cô đã bị nhiễm virus mọt sách đáng ghét và trở thành một kẻ theo chủ nghĩa thành tích.
“Lư Dịch Huy, em đi sang lớp bên cạnh mời thầy Lý qua đây, tôi nói xong rồi.”
“Cậu định làm gì trong kỳ nghỉ đông?” Mạch Sơ hỏi.
Kiều Dạng cẩn thận cất tờ giấy khen, trả lời: “Lát nữa bố sẽ đưa tớ về nhà bà nội. chắc tớ sẽ ăn Tết ở quê.”
“Quê cậu ở đâu?”
“Thôn Khê Thủy, cậu biết không?”
“Hình như tớ có nghe qua. Chẳng phải nó khá xa sao?”
“Cũng không xa lắm, phong cảnh bên đó rất đẹp.” Kiều Dạng nhìn Mạch Sơ: “Còn cậu, kỳ nghỉ đông định làm gì?”
“Khả năng là tớ sẽ cùng anh trai đi Thượng Hải.”
“Đi du lịch à?”
“Không, anh tớ có bạn ở bên đó. Dù sao thì tớ cũng không muốn ngày ngày phải ở nhà đối mặt với bố.”
Kiều Dạng gật đầu.
Trong thời gian còn lại, các thầy cô của bốn môn phụ lần lượt vào lớp, họ liên tục nhắc nhở các học sinh đừng ở nhà mải chơi trong kỳ nghỉ đông mà hãy ôn tập thật tốt, phấn đấu đạt 4 điểm A trong kỳ thi tổ hợp sắp tới.
Kiều Dạng nhìn đống đề ôn luyện trên bàn, niềm vui và sự phấn khích của kỳ nghỉ sắp tới đã biến mất. Cái gọi là kỳ nghỉ đông chỉ là sự thay đổi địa điểm để tự học mà thôi.
“Cũng coi như xong xuôi rồi.” Hồ Lượng nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: “Thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. Các bàn đều phải để trống, dạo này thời tiết xấu, trong kỳ nghỉ đông ra ngoài phải chú ý an toàn, ở nhà thì nhớ ôn tập cho tốt.”
“Nghỉ học rồi là được nghỉ rồi.” Mạch Sơ đứng dậy ngân nga bài hát.
Kiều Dạng quay lại vẫy tay với bạn bè và nói: “Tạm biệt, mình sẽ nhớ mọi người lắm.”
“Mạc Tri.”
“Tới đây.” Mạc Tri khoác cặp sách lên lưng, chạy về phía Hứa Ân Lâm.
Kiều Dạng nhìn về phía cửa sau, bỗng tò mò hỏi: “Lần này Hứa Ân Lâm xếp thứ mấy? Các cậu có biết không?”
Trần Thiên Cù lắc đầu: “Không biết.”
Mạch Sơ nói: “Cậu rất quan tâm đến cậu ta.”
“Tớ sợ rằng khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, hai người sẽ lại cùng nhau lên sân khấu phát biểu.” Kiều Dạng chuyển ghế lên bàn.
Nhớ lại tình thế khó xử ngày đó, Mạch Sơ cười thẹn, nắm lấy cánh tay Kiều Dạng bước ra khỏi lớp, hứa hẹn: “Nếu có lần sau, tớ nhất định sẽ tự mình viết bài phát biểu.”
“Cậu nói đó nhé, lần trước làm cho tớ cùng Trần Thiên Cù lo lắng gần chết.”
Mạch Sơ cười vô tri, nói: “Chẳng phải đó đều là lỗi của Hứa Ân Lâm sao? Ai bảo cậu ta không tự viết?”
Kiều Dạng cười lạnh: “Cậu còn không biết ngại mà chỉ trích người khác.”
Hai người vừa cười nói vừa đi ra khỏi cổng trường, Kiều Dạng nhìn thoáng qua đã thấy Kiều Khải, cô hỏi Mạch Sơ: “Có người tới đón cậu à?”
“Ừ.” Mạch Sơ buông tay ra, nói “tạm biệt” với cô, không quên nói thêm: “Chúc cậu có một chuyến về quê ăn Tết vui vẻ.”
Thôn Khê Thủy được bao quanh bởi núi và sông, gần các tỉnh lân cận và cách thành phố một giờ lái xe.
Kiều Dạng thực sự thích ngôi làng nhỏ này. Cuộc sống ở đây rời xa sự ồn ào, náo nhiệt, yên tĩnh, chất phác và gần gũi với thiên nhiên.
Kiều Khải thả cô trước cửa nhà, ông đang định quay về, hôm nay không phải cuối tuần, ông còn có công việc phải vội về giải quyết.
“Ông nội làm cho con hai túi khoai lang sấy.” Bà nội từ sáng sớm đã đợi bọn họ ở cửa. Bà cụ dáng người không cao, nhìn thấy Kiều Dạng liền nắm chặt tay cháu gái, hỏi: “Con có đói không?”
Kiều Dạng lắc đầu trả lời: “Không ạ, ăn xong con mới tới đây.”
Kiều Khải xách túi đồ ăn nhẹ từ ghế sau xe vào nhà, dặn dò cô: “Phải nghe lời nhé, có chuyện gì thì gọi cho bố.”
“Con biết rồi.”
“Vào đi.” Bà nội cầm cặp sách cho Kiều Dạng: “Bên ngoài lạnh lắm, con lên phòng xem TV một lát đi.”
“Vâng.”
Trên tầng hai có một phòng riêng dành cho cô và Kiều Tịch, hôm qua bà nội đã dọn dẹp cẩn thận. Kiều Dạng cởi áo khoác ra nằm trên giường, hôm nay phải dậy sớm nên cô đã ngáp không ngừng trên đường đến đây.
Bà nội nhét túi chườm nóng dưới chân cô rồi hỏi: “Muốn chợp mắt một lát không?”
Kiều Dạng uể oải: “Có ạ.”
“Ngủ đi con.”
Kiều Dạng quấn chặt chăn, bình yên nhắm mắt lại.
Rầm, rầm, rầm.
Những tiếng đập tiếng gõ liên tục khiến Kiều Dạng mở mắt ra, không biết nhà ai đang sửa sang, đủ loại tiếng động khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô ra khỏi giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy phía xa có ánh sáng vàng rực rỡ, trông như cần cẩu trên công trường.
“Không phải chứ.” Kiều Dạng cau mày, bây giờ gọi điện cho bố tới thì có muộn không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");