(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngọn lửa của que pháo hoa cầm tay nhảy múa và bùng cháy, soi sáng nụ cười trong mắt nhau.
Kiều Dạng từ trong túi móc ra máy ảnh phim, gọi Kiều Tịch ở cách đó không xa: “Để em chụp cho chị một tấm!”
Kiều Tịch vung vẩy tia lửa trong tay, hỏi cô: “Em vẫn chưa dùng hết cuộn phim à?”
“Hình như còn sót lại mấy tấm.” Kiều Dạng giơ máy ảnh lên trước mắt: “Nhìn em này.”
Trong đây đã ghi lại cảnh hoàng hôn hồng tím ngoài cửa sổ trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu, cây ngô đồng rụng lá trước cổng trường vào mùa thu. Nó cũng ghi lại hình ảnh những người bạn mới hàng ngày trò chuyện, chơi đùa cùng cô, đồng thời ghi lại những điều thú vị ở trường trong sáu tháng qua, ngoại trừ việc cô chưa chụp ảnh người đã tặng mình món quà này.
“Ba, hai, một.”
Kiều Tịch giơ que pháo hoa lên, nhìn vào ống kính và nở nụ cười xinh.
Kiều Dạng nheo mắt lại, nhấn nút chụp.
Trên quảng trường có một đám trẻ con đang rượt đuổi nhau, tiếng cười non nớt trong trẻo.
Hai que pháo hoa cuối cùng đã cháy hết, Kiều Tịch lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nói với Kiều Dạng: “Đi thôi, mẹ nói cơm nước chuẩn bị xong rồi.”
Hôm nay là đêm Giao thừa, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ chỗ xa chỗ gần vang lên không ngớt.
Phòng bếp trên tầng hai vẫn sáng đèn, Kiều Dạng đứng ở dưới lầu nhìn lên, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt “Không biết năm nay là năm nào?”
Một thời gian dài sau khi ly hôn, Tô Đồng không muốn quay lại nơi này. Mỗi lần đưa Kiều Dạng về nhà bà chỉ dừng xe dưới lầu, giờ đây bà mới có thể bình tĩnh đối diện với quá khứ, Kiều Dạng không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
Kiều Tịch mở cửa vào nhà, trước khi bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
“Thơm quá.” Chị đặt chìa khóa lên tủ trước cửa: “Mới nãy còn chưa thấy đói.”
Tô Đồng đi ra từ phòng bếp, cởi tạp dề nói: “Đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Kỹ năng nấu nướng của bà không tốt, hay nói đúng hơn là không tiến bộ qua nhiều năm. Vì vậy, ngoại trừ cơm trên bàn được nấu bằng nồi cơm điện ở nhà, phần còn lại đều được bà mua về từ nhà hàng trên đường đến đây.
Cách trình bày của các món ăn rất quen thuộc, Kiều Dạng nhận ra đây chính là đồ của nhà hàng Yên Hỏa mà mình đã ăn lần trước.
Kiều Tịch từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai bia, hỏi Tô Đồng: “Mẹ uống không?”
“Lạnh lắm, con uống đi.”
Bình thường Kiều Tịch ngồi ở vị trí chủ vị, Kiều Dạng ngồi bên phải chị. Hôm nay Tô Đồng cũng ở đây, ba người theo thói quen ngồi ở vị trí cũ của mình năm đó.
Khi chỉ có hai chị em, cô không cảm thấy thiếu ai, nhưng hôm nay Kiều Dạng luôn vô thức liếc mắt về phía chiếc ghế trống ấy.
“Tịch Tịch, con ăn nhiều vào nhé. Lần trước mẹ đã đưa em con đi ăn ở nhà hàng của họ rồi.”
“Con biết.” Kiều Tịch giật nắp lon: “Lúc đó nó ăn no rồi về nói bị chướng bụng, cảm thấy khó chịu.”
“Huh?” Tô Đồng cười hỏi Kiều Dạng: “Đồ ăn của bọn họ có ngon không?”
Kiều Dạng gắp một miếng tôm viên lăn bột chiên, gật đầu đáp: “Ngon ạ.”
“Hôm nay chỗ ngồi trong nhà hàng đã được đặt kín, lần sau mẹ sẽ dẫn hai đứa đi dùng bữa. Đồ ăn sau khi mang về nhà sẽ có mùi vị kém đi một chút.”
“Không sao đâu, ăn ở nhà thoải mái hơn.” Kiều Tịch giơ lon bia lên: “Vậy để con nâng ly chúc mừng trước nhé. Chúc mừng năm mới.”
Kiều Dạng giơ cốc Coca trong tay lên tham gia: “Năm mới vui vẻ!”
Tô Đồng mỉm cười cầm chiếc ly lên. Năm nay sắp kết thúc, hai cô con gái của bà đã trưởng thành từ lúc nào.
Bà cũng thấy Kiều Dạng ở đây thoải mái hơn nhiều so với lúc ở căn hộ mới của mình, có lẽ nơi này là tổ ấm duy nhất trong lòng con bé.
Ăn được nửa bát, Kiều Tịch bỗng đặt đũa xuống, đứng dậy: “Con đi nghe điện thoại đã!”
Nhìn dáng vẻ không giấu được nụ cười của chị mình, Kiều Dạng biết là bạn trai chị gọi tới.
Tô Đồng ở bên kia bàn cũng cầm điện thoại và đang nói chuyện với ai đó, Kiều Dạng nhấp một ngụm súp thịt bò trong bát, lặng lẽ dỏng tai lên.
“Lần sau tôi sẽ đặt chỗ với anh sớm hơn. Tôi cảm thấy ăn tại nhà hàng vẫn là ngon nhất.”
“Ừ, lần trước con gái tôi còn nói là ăn no quá.”
Kiều Dạng đặt bát xuống, hỏi mẹ: “Là chú Lục phải không ạ?”
“Ừ.” Tô Đồng đặt điện thoại trở lại bàn, nhếch miệng cười.
Kiều Dạng muốn giọng điệu của mình nghe có vẻ thoải mái và tự nhiên, nhưng vừa mở miệng đã bị nghẹn lại: “Hai người.”
Cô hắng giọng rồi lại nói: “Hai người đang qua lại sao?”
Tô Đồng sửng sốt rồi lại mỉm cười, bà rướn người về phía trước hỏi Kiều Dạng: “Con cảm thấy chú ấy là người thế nào?”
Kiều Dạng chớp mắt nói: “Cũng khá tốt.”
Tô Đồng tiếp tục quan sát nét mặt của con gái, hỏi: “Con không phản đối việc mẹ tái hôn sao?”
Kiều Dạng lắc đầu đáp: “Không phải đứa con gái nào cũng có thể giúp mẹ trấn cửa bạn trai. Con thấy thế cũng tốt.”
Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ và ấm áp. Sự ấm áp như vậy đối với Tô Đồng mấy năm gần đây thật hiếm có, bà nhìn con gái mình ở phía đối diện, chậm rãi ngồi thẳng người.
“Nghe con nói như vậy mẹ thật sự rất vui.” Tô Đồng khẽ mỉm cười: “Nhưng mà vẫn nên quên đi thôi.”
Kiều Dạng không hiểu lắm: “Quên đi cái gì ạ?”
“Ta đã già thế này rồi.” Tô Đồng đổ nửa lon bia còn lại của Kiều Tịch vào cốc của mình: “Mẹ không muốn giặt quần áo hay nấu ăn cho gã đàn ông nào nữa, lại bị tiếng ngáy của anh ta làm ồn đến mức không ngủ được. Cuộc sống hiện tại của mẹ quá hạnh phúc. Vài năm nữa mẹ sẽ nghỉ hưu, con và chị con xưa nay cũng không cần mẹ nhọc lòng.”
Kiều Dạng cúi đầu, lúc này mới chợt nhận ra mình hình như đã hiểu lầm.
“Chú Lục là đồng nghiệp của mẹ từ lâu rồi. Hai năm nay chú ấy chuyển nghề sang phục vụ ăn uống, bình thường cả hai cũng không mấy khi liên hệ.”
Kiều Dạng mấp máy khóe miệng: “Ra là vậy.”
Tô Đồng nâng ly trong tay lên: “Nhưng có thể được nghe con nói như vậy, mẹ thực sự rất vui.”
Kiều Dạng nóng bừng hai má, cô không phải là người giỏi biểu đạt cảm xúc, vừa rồi cô có thể thốt ra vài lời, nhưng bây giờ nghĩ đến điều đó cô lại cảm thấy nổi da gà.
“Chị con vẫn chưa nghe điện thoại xong à, đồ ăn sắp nguội rồi.”
“Lần nào chị ấy chả vậy.” Kiều Dạng nhấp một ngụm Coca: “Trong vòng nửa giờ chị ấy sẽ không cúp máy đâu.”
Tô Đồng cười cảm thán: “Tuổi trẻ chính là như vậy, có những chuyện nói mãi không hết.”
Những tiếng nổ lách tách ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục vang lên cho đến nửa đêm.
Màn hình điện thoại sáng lên, Kiều Dạng lật người, mở một con mắt.
Lúc đó đã là nửa đêm, Mạch Sơ đang ở trong nhóm chat chúc mọi người một năm mới vui vẻ.
Tin nhắn nhanh chóng tràn ngập màn hình, Kiều Dạng cầm điện thoại lên và trả lời: Chúc mừng năm mới!
Trần Thiên Cù: Chúc mừng năm mới.
Mạch Sơ: Cậu chưa ngủ à?
Mạc Tri: Ngủ cái gì mà ngủ. Các cậu có biết năm 2018 có ý nghĩa gì không?
Mạch Sơ: Nghĩa là một tháng nữa là thi cuối kỳ, ba tháng sau là kỳ thi tổ hợp, và một năm rưỡi nữa là kỳ tuyển sinh đại học phải không?
Mạc Tri: Chòi bà thật là.
Mạc Tri: Chúa của sự cụt hứng.
Hai người lúc nào cũng cãi lộn, Kiều Dạng ngáp dài, tắt màn hình điện thoại rồi đặt bên gối.
Năm 2018 quả thực là một năm vô cùng đặc biệt đối với cô, vì sau chín tháng nữa cô sẽ tròn 18 tuổi.
Cảm giác khi trưởng thành là như thế nào? Mình sẽ trở thành người ra sao khi lớn lên?
Trong bầu trời đêm có đèn hoa rực rỡ, Kiều Dạng nhìn ánh sáng và bóng tối đan xen trên trần nhà, bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề tưởng chừng như xa xôi nhưng lại gần ngay trước mắt này.
Cô không như Hạ Xán, cậu ấy đã sớm có ước mơ và có mục tiêu vững chắc.
Đi học ở một trường sư phạm rồi trở thành giáo viên thì thế nào? Hay trở thành luật sư như bố mẹ?
Tất cả đều có vẻ là những lựa chọn tốt, nhưng dường như không có lựa chọn nào trong số đó là con đường phù hợp với cô.
Mà thôi kệ, Kiều Dạng nhắm mắt lại.
Dù sao thì cô cũng sắp được tự do thôi.
Sớm thôi.
Tết Nguyên Đán năm nay diễn ra vào giữa tháng 2 khiến học kỳ kéo dài vô tận. Nhà trường mãi đến cuối tháng 1 mới tổ chức kỳ thi cuối kỳ.
Sau ngày thi cuối cùng dành cho hai môn Tiếng Anh và Hóa học, bọn họ tạm thời được tự do. Từ phòng thi trở về, Kiều Dạng đã gói ghém toàn bộ sách vở và bài tập trên bàn vào hộp đựng, chuẩn bị mang về nhà.
“Tuyết rơi rồi!” Không biết là ai kêu lên trước, mọi người đều thi nhau ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời u ám, những bông tuyết bay lơ lửng trong không trung, lưa thưa và nhẹ nhàng như bông liễu.
“Đừng mà, tuyết lại rơi vào ngày lễ.” Không giống như những người khác vô thức nở nụ cười, Mạch Sơ nhíu mày càu nhàu: “Ngày mai mình còn phải ra ngoài chơi, đường sẽ không bị đóng băng chứ.”
“Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay!” Kiều Dạng lấy máy ảnh từ trong cặp, mở cửa sổ và đưa tay ra.
“Trông giống như mưa đá, không biết có thể tích tụ hay không.” Trần Thiên Cù nói.
“Nếu có thể tích tụ thì tốt quá.” Kiều Dạng giơ máy ảnh lên, hướng về phía đối diện tòa nhà dạy học: “Chúng ta sẽ ra sân chơi đắp người tuyết!”
Mạch Sơ bật cười trước sự ngây thơ như trẻ con của cô, nói: “Cậu là công chúa Elsa à.”
“Tớ đã mong chờ nó từ tháng trước.” Kiều Dạng nheo mắt và hướng máy ảnh về phía cái ao nhỏ gợn sóng ở phía dưới lầu.
“Tôi đi đây.” Mạch Sơ cầm cặp sách quay lại nói với Hàng Dĩ An: “Nhớ khóa cửa lại.”
“Biết rồi.”
Một trận tuyết rơi bất chợt khiến tình trạng ùn tắc ở cổng trường trở nên trầm trọng hơn, gần nửa giờ trôi qua, Kiều Tịch mới lái xe ra khỏi ngã tư.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc vào giờ cao điểm buổi tối, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, thật khó để phân biệt những bông tuyết hay những hạt mưa đang rơi dưới ánh đèn đường.
“Lấy được bản báo cáo rồi chị đưa em đến nhà bà nội? Hay là về nhà mẹ ở lại hai ngày?” Kiều Tịch hỏi.
Trên cửa sổ xe có một lớp sương mù, Kiều Dạng tiện tay vẽ vài hình thù rồi đáp: “Thế nào cũng được.”
Kiều Tịch và bạn trai đã hẹn nhau cùng ra đảo du lịch vào dịp Tết Nguyên Đán, nhưng để em gái ở nhà một mình đối phó những người họ hàng mà nó không quen biết rõ kia, chị lại thấy không an tâm.
“Em thực sự không muốn đi chung với bọn chị sao? Hiện tại mua vé vẫn chưa muộn.”
“Thôi, hai anh chị cứ tận hưởng thế giới hai người đi.”
Nửa sau của học kỳ ngắn ngủi, Hồ Lượng nói rằng kỳ thi tổ hợp sẽ được tổ chức ngay sau khi học kỳ mới bắt đầu chưa được bao lâu. Mặc dù Kiều Dạng ở nhà nghỉ đông chưa chắc đã ôn tập cẩn thận nhưng lương tâm không cho phép cô ra ngoài vui chơi.
Phía trước lại có đèn đỏ, Kiều Tịch giảm tốc độ nói: “Bọn em chỉ có một tháng nghỉ đông thôi, nghe nói các trường chuyên chỉ đóng cửa khi tới Tết Nguyên Đán.”
“Cũng chỉ hơn hai mươi ngày thôi, qua năm mới cái là năm học mới sắp khai giảng.” Sau một ngày thi, Kiều Dạng đã đói bụng rồi, cô hỏi Kiều Tịch: “Có gì ăn không chị?” ”
“Không có, em chịu khó xíu, chúng ta sắp về tới nhà rồi.”
“Hình như em vẫn còn một miếng sô cô la.” Kiều Dạng thò tay vào túi, lúc sáng ở cửa phòng thi Trần Thiên Cù đã đưa cho cô.
Cô bóc lớp giấy gói rồi cho cả viên sô cô la vị sữa vào miệng.
“Uhm.” Hương vị ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi, cô hài lòng gật đầu khen: “Ngon quá!”
Kiều Tịch ôm vô lăng nhìn cô, cười nhẹ: “Hồi em còn nhỏ, bố mẹ luôn sợ em bị lừa bán.”
“Vì sao ạ?”
“Dù có gào khóc thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có người nói ‘Dẫn con đi mua sô cô la’ là em sẽ ngừng khóc ngay lập tức, nín khóc ngon ơ luôn.” Kiều Tịch thở dài, giả vờ buồn bã: “Em quá dễ dụ.”
Kiều Dạng nghe vậy không vui, vặn lại: “Còn lâu nhớ!”
Kiều Tịch cười trêu chọc em gái: “Sau này đừng có chỉ vì trai nó mua cho hai hộp sô cô la mà chạy theo người ta nhé.”
“Chị yên tâm.” Kiều Dạng nói như đinh đóng cột: “Không có chuyện đó đâu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");