(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tiết mục độc tấu piano Hoan Lạc Tụng và hợp xướng bài Mặt Trời Đỏ của toàn thể giáo viên.” Hàng Dĩ An khép lại danh sách chương trình, “Vậy là hết.”
“Ơ?” Kiều Dạng lại ngồi thẳng dậy, nói với vẻ thất vọng: “Không có tiết mục hát nhảy nào sao?”
“Chương trình lần này được giáo viên Âm nhạc xét duyệt từng bài một, ngay cả lớp bên cạnh muốn hát một bài Tiếng Anh cũng không được.” Mạch Sơ móc trong túi ra một cây kẹo mút và nói: “Phải biết đủ đi, lớp 12 còn đang phải ở trong lớp học bài kia kìa.”
Kiều Dạng mở cặp sách ra và nói: “Tụi mình làm bài tập đi.”
“Ừ.” Mạch Sơ nhét cây kẹo vào miệng, háo hức lấy ra một cây bút đen và một tờ giấy nháp: “Hai tiếng là đủ để xong đề Toán.”
Kỳ nghỉ lễ đang đến gần, dù chương trình tẻ ngắt nhưng sự xao động của các học sinh vẫn giúp bầu không khí trong giảng đường lên cao.
Mạc Tri đưa gói mì ăn liền cho người bên cạnh, nhưng khi người kia đưa trả lại thì chỉ còn lại chút vụn mì.
Cậu ta huých cùi chỏ vào người Hàng Dĩ An hỏi: “Còn gì để ăn không?”
Hàng Dĩ An đang tập trung ăn đồ ăn vặt và xem tiết mục thì nhận ra ba người bên trái đang làm bài tập Tết, tức giận nói: “Này, các cậu vừa vừa phai phải thôi nhé.”
Trần Thiên Cù lật mặt sau của tờ đề ra: “Hai cậu ấy bắt đầu trước.”
Hàng Dĩ An quay sang mách lẻo với Mạc Tri: “Báo cáo, có người lén lút làm bài tập!”
Mạc Tri đứng dậy nhìn, chỉ vào ba người cảnh cáo: “Này này này! Cất hết đi cho tôi!”
Mạch Sơ làm bài rất nhanh và đã đến câu hỏi lớn cuối cùng, cô ấy đóng nắp bút lại, nhét tờ đề vào cặp, giơ tay nói: “Tôi không làm nữa.”
“Cất đi, cất hết đi.” Mạc Tri cau mày, bắt chước giọng điệu nói chuyện thường ngày của Hồ Lượng.
Kiều Dạng chỉ còn lại một bài cuối cùng là hoàn thành đề Toán, hiện tại cô đang có tâm trạng tốt, nhưng về nhà sẽ không còn tâm trí để làm, nên cô không muốn bỏ dở giữa chừng.
Hàng Dĩ An rút đi tờ đề của Trần Thiên Cù rồi đưa tay ra muốn thu bút của cô.
Kiều Dạng rụt tay lại định trốn, Trần Thiên Cù đã giơ tay chặn lại giúp cô, nói: “Cậu cứ làm đi, tôi che cho cậu.”
Mạc Tri từ xa chỉ vào hai người: “Hai cậu thật là.”
Hai cổ tay của Hàng Dĩ An bị Trần Thiên Cù giữ chặt, cậu ta bổ sung thêm nửa câu sau: “Cấu kết với nhau làm việc xấu! Cùng một giuộc!”
Có người làm bức tường chặn lại, Kiều Dạng yên tâm nằm xuống bàn, tiếp tục tính toán các biểu thức số học trên tờ giấy nháp.
“Một năm mới nữa lại sắp đến rồi. Chúc thầy cô và các em học sinh thật nhiều sức khỏe, vạn sự như ý!”
“Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Nghỉ lễ vui vẻ!”
Người dẫn chương trình trên sân khấu nói lời kết, Kiều Dạng lật tờ đề về trang đầu tiên và cùng mọi người vỗ tay.
Cô đang có tâm trạng vui vẻ, quay sang nói với Mạch Sơ: “Sau khi làm xong đề Toán, tớ cảm thấy như được nghỉ thêm một ngày vậy!”
“Mấy giờ rồi?”
Kiều Dạng vén tay áo lên nhìn đồng hồ: “Gần bốn giờ rồi.”
Mạch Sơ gật đầu.
“Cậu đang vội về nhà à?”
“Sao đấy?”
Các học sinh ở mấy hàng đầu tiên lần lượt rời khỏi giảng đường. Kiều Dạng đặt cặp sách lên đùi, cô do dự mấy ngày nay, nếu giờ không lên tiếng thì cô thực sự không còn cơ hội.
“Tớ có chuyện muốn tâm sự với cậu.”
Mạch Sơ đứng dậy, đứng ở lối đi, đưa tay về phía cô: “Vậy chúng ta ra phía sau đi dạo nhé?”
“Được.” Kiều Dạng nắm lấy tay cô bạn.
Hai người rời khỏi giảng đường bằng cửa sau. Tiếng chuông hết giờ vang vọng khắp trường, học sinh cuối cấp cũng đang chuẩn bị ra về.
Con đường dẫn đến nhà thể chất vắng tanh, Mạch Sơ đút hai tay vào túi: “Cậu nói đi.”
“Gần đây trong lòng tớ có cảm giác rất lạ.” Kiều Dạng nhếch môi, nghĩ đến điều này ngực cô như nghẹn lại: “Hình như mẹ tớ có bạn trai rồi.”
Mạch Sơ quay người đi tới trước mặt cô, nhìn cô rồi hỏi: “Vậy sao cậu lại cảm thấy lạ?”
“Tớ không biết phải làm gì.” Kiều Dạng chùng vai xuống, nói với vẻ đau khổ: “Tớ có nên ủng hộ bà ấy không?”
“Nếu như cậu muốn hỏi ý kiến của tớ.” Mạch Sơ lại đứng bên cạnh cô: “Tớ nghĩ cậu nên ủng hộ cô ấy.”
“Nhưng tớ có hơi bài xích.”
“Đó là chuyện bình thường.”
Mạch Sơ lại hỏi cô: “Vậy cậu nghĩ nếu cậu phản đối thì cô ấy sẽ độc thân sao?”
“Chắc chắn là không rồi.”
“Vậy thì sao lại không được.”
“Đôi khi, ngay cả khi cô ấy nói ‘Mẹ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con’ khi cậu có ý kiến khác thì cô ấy vẫn sẽ cố gắng thuyết phục cậu. Tốt nhất ngay từ đầu đừng phản đối, cứ làm như người tốt để lấy lòng họ. Sau này nếu cậu có chuyện gì, cô ấy cũng sẽ không dám nói gì.”
Kiều Dạng kinh ngạc trước khả năng nhìn xa trông rộng của Mạch Sơ: “Đây là kinh nghiệm mà cậu đúc kết được sao?”
“Đây là bài học tớ học được từ anh trai mình.” Mạch Sơ khoanh tay nói: “Người lớn sẽ không nghe lời trẻ con, chỉ có trẻ con mới phải nghe lời người lớn, vậy làm trái lại có ích gì? Anh tớ đã từng có một thời luôn làm trái lời bố tớ ở khắp mọi nơi, vậy nên bây giờ anh ấy làm cái gì thì bố tớ sẽ là người đầu tiên phản đối, cần gì phải thế chứ?”
“Vậy cậu nghĩ thế nào? Khi bố mẹ cậu muốn tái hôn.”
“Tớ hả?” Mạch Sơ đá văng cành lá khô dưới chân: “Hình như tớ không có cảm giác gì hết, cứ để mặc đi, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì tớ cũng không xen vào, và tớ cũng không muốn quan tâm.”
Kiều Dạng cúi đầu thở dài.
Mạch Sơ quay đầu lại nhìn cô: “Sao thế?”
“Tớ cảm thấy như cậu trưởng thành hơn tớ rất nhiều về mặt suy nghĩ.”
Mạch Sơ không đồng ý: “Không ai ép buộc phải trưởng thành mới là điều tốt.”
“Chúng ta về thôi.” Cô ấy quay người: “Anh trai tớ sắp được nghỉ rồi, nhà tớ lại có kịch hay để xem.”
Sau khi trò chuyện với Mạch Sơ, Kiều Dạng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô thuận miệng hỏi: “Anh trai cậu học đại học ở đâu?”
“NYU.”
“Cái gì?”
“Đại học New York, New York University[47].”<code>[47]Đại học New York là một trường đại học nghiên cứu không giáo phái tư thục Hoa Kỳ có trụ sở tại thành phố New York. Được thành lập năm 1831, NYU là một trong những đại học tư thục phi lợi nhuận có số lượng sinh viên lớn nhất của nền giáo dục đại học Mỹ.</code>Kiều Dạng không biết gì về xếp hạng các trường đại học trong nước chứ đừng nói đến các trường đại học nước ngoài, nhưng trực giác mách bảo cô rằng đây hẳn là một trường rất khủng.
“Anh cậu có đẹp trai không?”
“Để làm gì?” Mạch Sơ choàng lấy cổ cô.
Kiều Dạng cong môi cười: “Tớ chỉ hỏi thôi.”
“Tớ khuyên cậu không nên có ý nghĩ khác, anh tớ chính là một trapboy.”
“Thật hay điêu?”
“Hồi anh ấy còn học ở trường chuyên, trong một lớp có ba người bạn gái cũ. Cậu nghĩ sao?”
“Trời ạ.” Kiều Dạng che miệng: “Sao mà làm được?”
“Nếu năm lớp 11 mà anh ấy không đi du học, tớ cảm thấy anh tớ sẽ còn nhiều bạn gái nữa cho coi.”
“Cậu nói vậy tớ càng tò mò.”
Mạch Sơ siết chặt vòng tay: “Cậu chỉ thích trapboy thôi phải không?”
Kiều Dạng cười vẻ bất lực, rụt cổ lại phủ nhận: “Tớ không thích.”
“Này, vậy tại sao cậu chưa cân nhắc việc đi du học để lên đại học?”
Mạch Sơ bỏ tay xuống: “Người nhà tớ có ý này, nhưng tớ không muốn một mình đi đến nơi xa lạ.”
Kiều Dạng gật đầu: “Tớ hiểu, tớ cũng sợ.”
“Nếu có thể cùng nhau vào đại học thì tốt biết bao.” Cô ngước nhìn bầu trời, chợt cảm thấy buồn bã, “Ngày nào cũng có thể cười cùng các cậu.”
“Được chứ, chúng ta gặp nhau ở Thanh Hoa[48] hay Bắc Đại[49]đây?”<code>[48]Đại học Thanh Hoa là một trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Trường này được xem là trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc và châu Á, luôn có tên trong thứ hạng cao nhất của bảng xếp hạng các trường Đại học danh giá nhất châu Á.</code><code>[49]Đại học Bắc Kinh, thường được gọi tắt là Bắc Đại là một trường đại học tại Bắc Kinh, Trung Quốc, đây là trường đại học top đầu tại Trung Quốc cùng với đại học Thanh Hoa. Trường được thành lập năm 1898 thay thế Quốc Tử Giám cổ và là một trong những trường đại học lâu đời nhất Trung Quốc.</code>Kiều Dạng cười to: “Gặp nhau trong mơ đi.”
*
Năm mới đang đến gần, tiếng pháo hoa ngoài nhà đã liên tục vang lên từ sáu, bảy giờ, những ánh đèn đủ màu sắc tô điểm cho màn đêm yên tĩnh.
Nghe thấy hai tiếng gõ cửa nhẹ, Hứa Trường Khê tháo tai nghe ra, ngẩng đầu khỏi bàn học.
Hứa Ân Lâm đẩy cửa phòng nói: “Bố mẹ nói no quá nên ra ngoài đi dạo.”
“Ờ.”
“Cái này là cho em.” Hứa Ân Lâm bước vào, đặt cuốn sổ trên tay xuống.
Cậu đã xem điểm số và thứ hạng các môn học của Hứa Trường Khê qua các kỳ thi. Ở môn Toán, em trai cậu có thể đạt điểm trung bình trong lớp, nhưng ở môn Ngữ Văn và Tiếng Anh, nó lại kém xa.
Hứa Trường Khê mở ra nhìn, hỏi cậu: “Anh không cần sao?”
“Cái này là của lớp 10, hiện tại không dùng được, em có thể xem qua, bổ sung kiến thức cơ bản.”
“Ồ.” Hứa Trường Khê nhét tai nghe lại vào tai, lễ phép nói: “Cám ơn, tôi sẽ xem thử.”
Nửa tháng sau, những vết bầm tím trên mặt đã biến mất, nhưng nút thắt trong lòng vẫn còn đó.
“Anh còn có chuyện khác muốn nói.”
Hứa Trường Khê nhìn vào cuốn sách giáo khoa trên tay: “Anh nói đi.”
“Là vì anh làm đầu gối của em bị thương nên em trách anh phải không?”
Hứa Trường Khê ngước mắt nhìn Hứa Ân Lâm: “Cái gì?”
Hỏi xong, cậu ta lại tự phủ nhận: “Không phải.”
Hứa Ân Lâm chỉ nhìn Hứa Trường Khê mà không nói gì, như đang nghi ngờ câu trả lời của cậu ta.
Hứa Trường Khê đành mở miệng lần nữa: “Anh không phải cố ý, hơn nữa lần đó là tự tôi muốn leo lên.”
“Vậy thì tại sao?” Hứa Ân Lâm mấy ngày nay đã suy nghĩ rất nhiều, đây là đáp án mà cậu cho là có khả năng nhất. Bởi vì mình khiến em trai phải từ bỏ sự nghiệp vận động viên, nên Hứa Trường Khê mới oán hận và xa lánh mình.
“Tôi không biết nên nói như thế nào.” Hứa Trường Khê dừng vài giây rồi nói: “Có lẽ anh làm ‘Hứa Trường Khê’ một ngày sẽ hiểu.”
“Ý em là chỉ có cách đấy?”
Hứa Trường Khê vẫn giữ thái độ lãnh đạm: “Có lẽ vậy.”
Hứa Ân Lâm nắm chặt tay, xoay người đi ra cửa. Sau khi ngẫm nghĩ, cậu vẫn quay lại nói: “Anh thực sự hy vọng ngày đó người ngã xuống là mình, bất luận có phải là vì chuyện này hay không thì anh vẫn muốn nói lời xin lỗi.”
Hứa Trường Khê đang đeo tai nghe, lật từng trang sách trên tay.
Hứa Ân Lâm không quan tâm em trai có nghe thấy hay không, cậu quay mặt đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
*
“Xán Xán.” Dương Nam Thanh đẩy cửa phòng ngủ ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sao con lại chơi game nữa?”
Hạ Xán từ màn hình ngẩng đầu lên. Lời chất vấn trong mắt đối phương khiến trái tim cô thắt lại.
“Con đã làm bài tập về nhà chưa?”
Hạ Xán trả lời với vẻ chột dạ: “Cũng gần xong rồi.”
Dương Nam Thanh giũ chăn mền trên giường cho con gái, cúi xuống vơ những sợi tóc trên gối rồi nói: “Nếu có thời gian thì đọc thêm sách đi. Sắp thi cuối kỳ rồi, mẹ không thu điện thoại của con vì mẹ sợ con có việc gấp muốn liên hệ với bố mẹ, chứ không phải để con chơi game cà ngày đâu.”
“Con chơi cả ngày lúc nào?” Đây lại là một trận ngược gió[50], chơi game cũng có lúc phải treo máy, Hạ Xán vẫn đang bực bội, Dương Nam Thanh không ngừng lải nhải bên tai, khiến cô càng thêm cáu kỉnh.<code>[50]Ngược gió ở đây ý chỉ đang trong hoàn cảnh khó khăn.</code>“Có hay không thì trong lòng con tự nghĩ.” Dương Nam Thanh nói với con gái: “Đưa thùng rác cho mẹ.”
“Đợi đã.”
Dương Nam Thanh đứng thẳng, nghiêm nghị nói: “Nếu con còn tái phạm thì trả lại điện thoại cho mẹ.”
Đồng đội có lẽ đã sụp đổ, lập tức khởi xướng đầu hàng. Cô rút cáp dữ liệu ra, ném điện thoại lên giường: “Mẹ cầm lấy đi.”
“Con có thái độ gì đây?”
Tổng cộng chỉ có hai ngày nghỉ lễ, cô phải đến nhà cô giáo học bù, ở nhà ông bà ngoại ăn cơm, còn phải ở lại một ngày để làm bài tập. Cuối cùng cũng được thư giãn một hồi thì chơi lại không vui.
Hạ Xán ấn bút bi xuống, nằm trên bàn không trả lời.
“Ngồi hẳn hoi vào.”
Hạ Xán chỉ có thể duỗi thẳng lưng lần nữa.
“Có muốn ăn gì không?” Dương Nam Thanh đặt lại điện thoại vào tay cô.
“Không muốn.”
Lúc Dương Nam Thanh rời khỏi phòng ngủ, Hạ Xán lập tức nằm xuống.
Cô quay đầu nhìn pháo hoa thoáng qua ngoài cửa sổ nhưng không vực dậy nổi tinh thần, cũng không thấy hứng thú.
Tại sao lại mệt mỏi đến vậy? Tại sao chuyện gì cũng không như ý muốn của mình?
Nếu biết sớm thì ngày đó cô đã không tức giận hủy kết bạn với Hứa Trường Khê, giờ thì ngay cả trò chơi cũng khiến cô cảm thấy nhàm chán.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");