36 Lần Chụp - Zoody

Chương 26: Thư khiếu nại




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cậu hỏi tớ như vậy, tớ cũng không biết nên nói thế nào, nhưng tớ biết rất rõ một điều.” Mệt mỏi ập đến, Hạ Xán dụi mắt: “Tớ làm bạn với cậu không phải vì thương hại cậu, chỉ khi tớ coi cậu là bạn thì tớ mới có thể đối xử tốt với cậu.”

Thời điểm Kiều Dạng còn học lớp 6, bố mẹ cô ly hôn, gia đình cô rời khỏi Vịnh Tinh Hà. Trong suốt thời trung học cơ sở, cô và Hạ Xán rất ít liên lạc, nhưng đi một vòng, hai người bây giờ lại trở thành hàng xóm và bạn học.

Hạ Xán nhớ lại kỳ nghỉ hè năm lớp 10 trước đó, Hạ Phong Minh nói với cô: “Kiều Dạng sắp về nhà cũ ở, con còn nhớ Kiều Dạng không?”

Tất nhiên là cô nhớ.

“Chúng ta chắc chắn sẽ còn có những người bạn khác, nhưng tớ luôn cảm thấy rằng những người khác có thể đến rồi đi, nhưng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, về già còn cùng đi tập thể dục ở quảng trường.”

“Ừ.” Kiều Dạng cười nói: “Tớ cũng nghĩ vậy.”

Lịch đã đến tờ cuối cùng, bầu trời mùa đông trắng xám và lạnh lẽo.

Đêm càng ngày càng dài, ánh bình minh càng lúc càng mờ mịt, mỗi ngày khi thức dậy, Kiều Dạng sẽ thầm cầu nguyện: Hôm nay trời sẽ có tuyết.

“Bây giờ đã là tháng 12, học kỳ cũng sắp kết thúc, mỗi tuần tôi đều phân công làm trích văn, các em có làm đúng hạn không?”

Phía dưới trả lời thưa thớt: “Có.”

Vu Mai nhếch môi cười, hiển nhiên không tin lời học trò: “Vậy tôi sẽ xuống thu lại đem về kiểm tra?”

Kiều Dạng quay đầu nhìn Trần Thiên Cù hỏi: “Ông tính sao?”

Trần Thiên Cù trong lòng không hề dao động, đã nghĩ tới biện pháp đối phó: “Dù sao tôi cũng là người thu, tôi nói đủ thì cô ấy cũng sẽ không đếm từng quyển một.”

“Nào, hôm nay kiểm tra tổ thứ tư, Tần Thiên Diệp, em thu của nhóm mình đem lên đây cho cô.”

Trần Thiên Cù hô hấp ngưng trệ, nhất thời không thể ngồi yên: “Sao lại như vậy?”

Mạch Sơ rút vở ghi từ chồng sách ở góc bàn ra, nói với vẻ hả hê: “Tàn canh gió lạnh chuyến này rồi, ủy viên môn Văn.”

Hàng Dĩ An cũng tái mặt: “Tôi chỉ viết có sáu trang, bỏ mịa, sao cô ấy đột nhiên muốn kiểm tra?”

Kiều Dạng cúi xuống, từ trong cặp lấy ra hai cuốn vở, quay sang hỏi người phía sau bên trái: “Ông đã chuẩn bị xong phải báo đáp tôi thế nào chưa?”

Trần Thiên Cù ngẩng đầu nhìn cô: “Cái gì?”

Kiều Dạng giơ cuốn sổ trong tay lên: “Tôi có hai quyển vở.”

Trần Thiên Cù ngơ ngác nhìn cô, chưa phản ứng kịp.

Mạch Sơ hỏi: “Sao cậu lại có hai bản?”

“Một quyển là tài liệu trong lớp và một quyển tài liệu ngoại khóa, tớ đã quen tách ra viết riêng.” Kiều Dạng mở ra, xem qua rồi ném một cuốn cho Trần Thiên Cù. “Quyển này viết ngoáy hơn, nhìn giống chữ ông hơn, ghi tên của ông vào đi.”

Hàng Dĩ An sốt ruột: “Bà còn quyển nào nữa không? Có thể cho tôi một bản được không?”

“Hết rồi.” Kiều Dạng xòe tay ra: “Với lại chữ viết của chúng ta cũng không giống nhau.”

Tần Thiên Diệp ôm chồng vở ghi đã thu được đi tới bàn của Hàng Dĩ An và hỏi: “Của các cậu đâu?”

Trần Thiên Cù viết tên mình vào trang bìa, đóng cuốn sách lại và đưa nó cho cô bạn với khuôn mặt hớn hở.

“Kiều Dạng.” Cậu gọi.

“Hở?”

Trần Thiên Cù nghiêm túc nói từng chữ: “Cậu là thiên thần.”

“Chỉ lần này thôi.” Kiều Dạng nghiêm túc nói: “Lần sau ông tự đi mà viết.”

Trần Thiên Cù ngắm khuôn mặt của cô, trong mắt đong đầy ý cười, gật đầu thật mạnh và nói: “Tôi nhất định sẽ viết một cách nghiêm túc.”

Mạch Sơ trợn mắt, thấp giọng lẩm bẩm: “Cái đuôi sắp xoay như chuồn chuồn tre rồi.”  

Chuông tan học reo, Vu Mai ôm theo chồng vở rời khỏi lớp học, mấy ngày nay sương mù dày đặc, trường học tạm dừng giờ ra chơi.

Trần Thiên Cù cho rằng lớp học quá ngột ngạt, cậu muốn mở cửa sổ cho thông thoáng.

Gió lạnh thổi vào, thổi tung sách trên bàn, Mạc Tri đội mũ lên, hét lớn: “Lạnh chết đi được, đóng cửa lại đi.”

“Khó chịu quá, tôi sắp ngạt thở mất thôi.”

“Vậy ông muốn hít sương hít khói à?”

“Được rồi.” Trần Thiên Cù đành đóng cửa sổ lại.

Kiều Dạng tìm được một chai sữa, tháo ống hút cắm vào lỗ tròn.

Không biết sữa có lạnh quá không, nhưng sau khi uống vài ngụm, cô bỗng cảm thấy bụng quặn đau.

Cảm giác bụng dưới chướng lên, Kiều Dạng đặt chai sữa trở lại bàn, lấy tay che bụng, trong lòng thầm than không ổn.

“Hôm nay là ngày mấy?”

Mạch Sơ ngẫm nghĩ rồi nói: “Mùng 7? Hay mùng 8 nhỉ?”

Cơn đau âm ỉ ngày càng rõ ràng, Kiều Dạng thò tay vào cặp sách, trên trán toát mồ hôi lạnh.

“Tớ đi vệ sinh!”

“Cậu có cần tớ đi cùng không?”

“Không cần!”

Mười phút sau, Kiều Dạng trở lại với vẻ mặt tuyệt vọng. Mạch Sơ lập tức hiểu ra, hỏi: “Đến ngày hả?”

Kiều Dạng gật đầu, ôm bụng hỏi cô bạn: “Cậu có thừa băng vệ sinh không? Bình thường giữa tháng tớ mới đến ngày, trong cặp sách cũng không còn nhiều.”

“Để tớ xem, hình như là có.” Mạch Sơ lấy cặp sách ra đặt lên đùi.

Kiều Dạng đến gần cô ấy, thấp giọng hỏi: “Là mặt lưới à? Tớ bị dị ứng với bông vải.”

Mạch Sơ ngẩng đầu lên: “Thế thì tớ không có, dùng bông vải không được à?”

“Ừ, sẽ ngứa.”

“Để tớ hỏi người khác cho cậu.” Mạch Sơ chạm vào hai cô gái ngồi ở bàn đầu rồi đi đến chỗ nhóm Lưu Gia Lạc, nhưng hỏi một vòng cũng không mượn được băng vệ sinh dạng lưới.

“Lưu Vũ Hàm có, nhưng cậu ấy cũng đến ngày nên không có nhiều.”

Kiều Dạng gục xuống bàn, lắc đầu nói: “Không sao.”

“Cậu nói xem liệu căn tin có không?” Mạch Sơ có vẻ định đứng dậy: “Để tớ đi xem.”

“Này.” Kiều Dạng kéo cánh tay cô ấy: “Tớ mới đến đó, bên đó cũng không bán băng vệ sinh.”

“Hả? Một loại cũng không có?”

“Tớ hỏi rồi, không có.”

“Sao lại thế?” Mạch Sơ không hiểu: “Trong trường có nhiều nữ giáo viên và nữ sinh như vậy, chưa kể còn có học sinh nội trú, vậy mà lại không bán băng vệ sinh?”

Kiều Dạng nói: “Có lẽ họ đều nghĩ mọi người đều sẽ tự mang từ nhà tới.”

“Không nên như vậy, bán giấy ăn mà không bán băng vệ sinh?” Mạch Sơ càng nghĩ càng thấy phẫn nộ: “Không được, tớ phải viết đơn khiếu nại gửi vào hộp thư của Hiệu trưởng.”

Cơn đau liên tục rút cạn sức lực của Kiều Dạng, cô nằm bẹp xuống bàn, tuyệt vọng nói: “Vậy tớ phải làm sao bây giờ?”

Mạch Sơ cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi quay người hỏi Hàng Dĩ An: “Trần Thiên Cù đâu?”

“Nói là ra ngoài hít thở không khí.” Hàng Dĩ An nhìn về phía cửa: “Huh, về rồi kìa.”

“Này, Trần Thiên Cù.”

“Hử?” Cậu thiếu niên kéo ghế ra ngồi xuống.

“Mẹ cậu mang bữa trưa và bữa tối cho ông phải không?”

“Đúng vậy.”

Mạch Sơ hỏi tiếp: “Ông có thể nhờ mẹ ông mang một thứ đến cho bọn tôi được không?”

“Thứ gì?”

Mạch Sơ nhìn Kiều Dạng rồi hỏi: “Cậu muốn loại nào?”

Kiều Dạng có phần xấu hổ, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, làm phiền người ta quá.”

“Không sao đâu, dù sao mẹ tôi cũng không phải đi làm.” Trần Thiên Cù đút hai tay vào túi: “Hai cậu cần gì?”

Kiều Dạng do dự vài giây, từ trong hộp bút lấy ra tờ giấy nhớ rồi nói: “Để tôi viết cho cậu.”

Cô viết nhãn hiệu và chủng loại thường dùng lên tờ giấy, xé tờ giấy nhớ và gấp làm đôi lần nữa, sau đó quay lại đưa cho Trần Thiên Cù rồi nói: “Cứ đưa cho mẹ cậu xem, hầu hết các siêu thị đều có, làm phiền cậu rồi!”

“Ồ.” Trần Thiên Cù nhận lấy tờ giấy: “Tôi hiểu rồi, buổi trưa tôi sẽ đưa cho mẹ.”

Mạch Sơ xé hai trang trong cuốn sổ nháp, tháo nắp bút và bắt đầu múa bút thành văn.

Kiều Dạng ghé lại gần nhìn qua, hỏi: “Cậu viết thật à?”

“Đúng vậy.” Mạch Sơ lúc này đang phẫn nộ, lực cầm bút vô thức trở nên dùng sức hơn: “Ở căn tin có thể mua mười bảy loại que cay[43] khác nhau, nhưng một gói băng vệ sinh lại không có mà mua. Điều này có hợp lý không?”<code>[43]que cay: một món ăn vặt tương tự như thịt bò khô nhưng được làm bằng bột hoặc đậu khô thay vì thịt.</code>Kiều Dạng bị từng tiếng gõ làm cho tỉnh, gật đầu nói: “Tớ ủng hộ cậu.”

“Bọn họ đã chiếm con đường bán hàng duy nhất trong trường thì phải cân nhắc tới nhu cầu của tất cả mọi người chứ.”

Không biết có phải vì lên cấp ba, cô ngồi quá nhiều hay không mà mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, Kiều Dạng luôn bị đau lưng.

Hết giờ học, cô thẳng lưng, ngửa ra sau bàn của Hàng Dĩ An, thở một hơi dài rồi nói: “Thật muốn có một chiếc giường để nằm.”

“Nếu cậu thực sự cảm thấy không khỏe, thì xin phép Gru nghỉ rồi về nhà.” Mạch Sơ đã ngồi viết thư trong thời gian nghỉ giải lao giữa giờ mấy ngày nay, lúc đi thi văn chương của cô ấy cũng chưa bao giờ tuôn ra như suối như thế. Nhìn Kiều Dạng, Mạch Sơ có vẻ lo lắng: “Đừng gắng gượng nữa, sắc mặt của cậu không ổn tí nào.”

Kiều Dạng lắc đầu: “Tớ có xin nghỉ cũng không có người đến đón, chị tớ chắc bây giờ vẫn đang đi làm, không sao đâu, tớ chịu được.”

Trời càng lúc càng tối, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống lúc năm giờ.

Cơm tối xong, Trần Thiên Cù trở về phòng học, đưa túi giấy cho Kiều Dạng, nói: “Của cậu nè.”

“Cảm ơn.” Kiều Dạng nhận lấy túi, tay trĩu xuống, “Nặng thế?”

“Cái đó, cái đó là mẹ tôi để bên trong, bà ấy nói uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn.” Trần Thiên Cù cởi cúc áo khoác, chạy một mạch về, sau lưng đổ mồ hôi.

Ngoài hai gói băng vệ sinh, trong túi giấy còn có một chiếc cốc thủy tinh, Kiều Dạng mở nắp, mùi hương ngọt ngào ấm áp hòa cùng hơi nước lan tỏa ra ngoài.

Kiều Dạng không biết trà gừng đường nâu có thể làm dịu cơn đau bụng kinh hay không, nhưng cầm chiếc cốc ấm áp trên tay, dường như cô thực sự không còn khó chịu nữa.

“Nói cảm ơn cô giúp tôi.” Cô nhìn Trần Thiên Cù: “Làm phiền mọi người rồi.”

Thiếu niên thở hổn hển lắc đầu: “Chuyện nhỏ.”

“Cậu ấy vẫn còn viết à?”

Kiều Dạng liếc nhìn Mạch Sơ bên cạnh, gật đầu nói: “Ừ, cậu ấy nói thư trong hộp thư phần lớn đều bị người ở phòng thư ký vứt đi, Mạch Sơ muốn viết thêm vài bức thư, mỗi ngày gửi đi một cái.”

“Làm sao cậu ấy biết được?”

“Bởi vì năm lớp 10 tôi làm việc ở phòng thư ký.” Mạch Sơ quay lại nói với bọn họ: “Những gì các cậu viết hàng tuần, hoặc là về đồ ăn không ngon ở căn tin, hoặc về những thứ khác không có. Đừng nói là gửi tới tay Hiệu trưởng, các thầy cô ở phòng hành chính còn không thèm đọc, họ chỉ nói với bọn tôi là đem vứt hết đi.”

“Thế té ra hộp thư đó chỉ là đồ trang trí thôi? Đúng là bệnh hình thức.”

Mạch Sơ lắc cổ tay đau nhức của mình: “Tôi sẽ không để nó trở thành hình thức.”

*

Mấy ngày không dọn dẹp hộp thư của Hiệu trưởng, Hứa Ân Lâm vặn chìa khóa mở nắp, toàn bộ mọi thứ bên trong ồ ạt rơi ra ngoài.

“Nhiều thế?” Hứa Ân Lâm quỳ xuống nhặt đống giấy viết thư trên mặt đất lên, xem ra gần đây học sinh có rất nhiều ý kiến ​​về trường học.

Cậu bước ra khỏi tòa nhà hành chính, tiện tay mở một phong thư ra xem.

Lại phàn nàn về đồ ăn ở căn tin không ngon, Hứa Ân Lâm vò tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác gần đó.

Giáo viên giao quá nhiều bài tập về nhà? Vứt.

Áp lực học hành quá lớn, yêu cầu nghỉ hai ngày cuối tuần? Vứt.

Bạn học Ngô X Vũ của lớp 12/7 bội tình bạc nghĩa… Hứa Ân Lâm nhíu mày, viết cái gì vậy không biết, vứt hết.

“Mạnh mẽ yêu cầu các siêu thị trường học tăng cường bán băng vệ sinh!”

Hứa Ân Lâm mở bức thư tiếp theo ra, thứ cậu nhìn thấy là một dòng chữ lớn: – “LIỆU QUE CAY CÓ CẦN THIẾT HƠN BĂNG VỆ SINH?”

“Nhu cầu của phụ nữ bị bỏ quên là một kiểu phân biệt giới tính trắng trợn…”

“Ở một số nước Tây Âu, băng vệ sinh là nguồn cung cấp miễn phí, mà hiện nay chúng ta đang sống trong một xã hội thịnh vượng, cởi mở, bình đẳng và hài hòa. Song…”

“Các cuộc khảo sát xã hội cho thấy hầu hết phụ nữ đều trải qua thời kỳ kinh nguyệt tới đột ngột nhưng không có sẵn băng vệ sinh trong tay…”

“Viết gì nhiều vậy?” Hứa Ân Lâm lật qua, xem ra chữ viết là của cùng một người viết ra. Sự căng thẳng xuyên qua mặt sau tờ giấy, cậu có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của tác giả.

Không muốn làm nguội lạnh trái tim của vị tráng sĩ này, Hứa Ân Lâm gấp mấy mảnh giấy viết thư nhét vào cặp sách, còn lại ném vào thùng rác.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.