36 Lần Chụp - Zoody

Chương 25: Mèo hoang




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không thể đếm được đây đã là lần thứ bao nhiêu vang lên những tiếng cười trộm, Kiều Dạng ném cây bút xóa trở lại bàn sau.

Mạch Sơ lặng lẽ liếc sang bên, sau đó quay lại hỏi đám con trai: “Các ông lại cười cái gì nữa? Không thể im lặng một chút à?”

Mạc Tri che miệng kìm nén đến đỏ bừng mặt, vừa định mở miệng thì đã cười đến mức không nói được, cậu ta huých vào vai Hàng Dĩ An.

Hàng Dĩ An nhìn về phía bạn cùng bàn: “Ông nói đi.”

“Cậu ta đặt cho Kiều Dạng một cái tên tiếng Anh.” Trần Thiên Cù nói: “Gọi là Peppa.”

Kiều Dạng dừng cây bút trong tay lại, khẽ cau mày.

“So (Rồi sao)?” Mạch Sơ khó hiểu: “Chuyện này có gì buồn cười vậy?”

Trần Thiên Cù nói thêm nửa sau: “Bởi vì em trai cô ấy là George[41].” <code>[41]George trong tiếng Trung phiên âm là Kiều Trị (乔治), và là em trai của Peppa trong phim hoạt hình Peppa.</code>Mạc Tri nằm ra bàn, vai run rẩy dữ dội, tay vỗ mạnh vào đùi, cười đến ná thở.

Mạch Sơ mím chặt môi, đưa mắt nhìn sang bên phải.

“Vậy em trai cậu thì sao?” Kiều Dạng quay lại hỏi: “Có phải gọi là Địa Đạo[42] không?”<code>[42]Chữ Cù (衢) trong tiếng Trung có nghĩa là đường cái, đại lộ, còn Địa Đạo (地道) có nghĩa là đường ngầm, đường hầm.</code>Đôi mắt lạnh lùng và đầy sát khí của cô khiến trái tim Trần Thiên Cù run lên, cậu vội vàng phủi sạch quan hệ: “Mạc Tri là người nghĩ ra, không phải tôi.”

Kiều Dạng tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu: “Vậy cậu có cười không?”

Trần Thiên Cù không nói nên lời, cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi cậu.”

Kiều Dạng lại ngồi thẳng dậy, cầm cây bút đen lên tiếp tục làm bài.

Mạch Sơ chỉ vào bọn họ cảnh cáo: “Nhìn xem các ông đã làm được chuyện tốt gì kìa, đừng gây chuyện nữa, im lặng hết đi.”

Hàng Dĩ An mở to cặp mắt trong veo ngấn nước, nhìn Kiều Dạng rồi nhìn Trần Thiên Cù đang tủi thân bên cạnh, hỏi: “Cậu ấy bị sao vậy?”

“Có lẽ là mấy hôm nay đến… ngày?”

Chỉ có Mạc Tri vẫn ngốc nghếch nhe răng, thậm chí còn không sợ chết mà hỏi Kiều Dạng: “Sao thế? Không phải buồn cười lắm sao?”

Kiều Dạng nhếch khóe miệng nhìn người phía sau bên phải, hé môi nói: “Giờ tự học buổi tối nếu cậu phát ra tiếng động nào, tôi sẽ chặt cậu thành từng mảnh, làm xúc xích mực.”

Mạc Tri sợ đến mức lập tức tắt tiếng. Đợi khi Kiều Dạng quay người lại, cậu ta vỗ ngực lẩm bẩm: “Không sợ, không sợ.”

“Duisburg nằm ở ngã ba sông Ruhr và sông Rhine và là một thành phố công nghiệp quan trọng ở vùng Ruhr…”

Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, Kiều Dạng phải thấp giọng đọc từng chữ trong đề bài để tránh bị phân tâm lần nữa.

“Các lĩnh vực công nghiệp của nước này chủ yếu bao gồm công nghệ y tế và thiết bị y tế, vật liệu mới, hóa chất mới, cơ khí, công nghệ thông tin, v.v”

Cô thở dài, ngồi sụp xuống, tựa cằm lên cánh tay.

Trường học dạy từ thiên văn đến địa lý, nhưng không ai dạy cô cách hòa hợp với bạn bè.

“Hạ Xán. Hạ Xán?”

Nghe thấy tên mình, Hạ Xán ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp cậu thiếu niên ở chiếc bàn đối diện.

“Cậu gọi tôi?”

Hứa Trường Khê gật đầu hỏi cô: “Câu hỏi vừa rồi cậu chép xong chưa? Tôi đang chép giữa chừng thì thầy giáo xóa đi rồi.”

Hai người thỉnh thoảng cùng nhau chơi game, nhưng lại chẳng nói với nhau được mấy câu khi gặp ngoài đời, Hạ Xán “Ồ” lên rồi ném tập vở trong tay cho cậu ta: “Vở ghi của tôi có hơi lộn xộn, cậu nhìn tạm.”

“Không sao, cảm ơn.”

“Lão Quan.” Người trong phòng khách nói vọng ra: “Hình như ngoài trời đang mưa.”

“To không?”

“Cây cối rung chuyển kia kìa, sao hôm nay chúng ta không kết thúc sớm nhỉ?”

Quan Chính Dương đặt bút xuống, nhìn các học sinh rồi nói: “Vậy các em về nhà sớm đi, nhớ về tự xem lại những câu sai nhé.”

“Vâng ạ, tạm biệt thầy.”

Hạ Xán lấy điện thoại từ trong cặp ra, hôm nay cô cũng ngồi xe đến đây. Không biết lúc này Hạ Phong Minh và Dương Nam Thanh có ở nhà hay không.

Các học sinh lần lượt được cha mẹ đón về, Hạ Xán đứng ở đầu cầu thang, giơ tay lên chào tạm biệt hết người này đến người khác.

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên những hạt mưa trong veo. Cô nàng tỉnh táo lại nhìn vào màn hình điện thoại, bố mẹ cô vẫn không trả lời.

“Cậu còn chưa về à?”

Hạ Xán quay người lại, nhìn thấy Hứa Trường Khê đang đeo cặp đi xuống cầu thang.

“Ừ.”

“Bố mẹ cậu đến đón?” Chàng trai đứng cạnh cô.

Cậu ta cao to khỏe mạnh, đứng cạnh như chặn đầu hướng gió, Hạ Xán lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Cô nói: “Tôi ngồi xe đến đây.”

Hứa Trường Khê duỗi tay dưới mái hiên: “Mưa vẫn còn to lắm.”

“Này.”

“Hử?”

“Cậu và anh trai cậu giận nhau sao?”

“Hả?”

Hạ Xán đang có tâm sự, không muốn tốn thời gian dông dài với Hứa Trường Khê, cô nói thẳng: “Tôi đã biết Hứa Ân Lâm là anh trai của cậu rồi. Lần trước chẳng phải cậu ấy là người nhận quýt của tôi còn gì?”

“Ờ.” Hứa Trường Khê sờ lên gáy, cậu ta quên mất chuyện này. Ngày đó Đinh Lam định đưa cậu ta đến bệnh viện, Hứa Ân Lâm tan học không ai đón, nên cậu ta phải cho anh trai mượn xe đi về nhà.

“Nếu cậu muốn nói là giận nhau thì cũng không sao, nhưng mối quan hệ của bọn tôi ở mức bình thường.”

“Tôi không có anh chị em nào cùng tuổi, nên muốn hỏi cậu.” Hạ Xán nắm chặt dây đeo túi, ngẩng đầu nhìn người đứng cạnh: “Nếu cãi nhau thì phải làm hòa thế nào?”

Hứa Trường Khê cau mày suy nghĩ: “Thì cứ thế hòa nhau thôi, qua vài ngày là bình thường trở lại?”

Hạ Xán ngoảnh mặt đi thở dài, nói: “Cậu nói vậy thì thà đừng nói còn hơn.”

Hứa Trường Khê lại nói: “Vậy cậu có thể tìm bậc thang cho đối phương xuống, tự nhiên vào, kiểu dụ như ‘Vấn đề này tớ không biết giải, cậu chỉ cho tớ đi’.”

Hạ Xán gật đầu suy tư.

Ánh đèn pha chói lóa của ô tô lóe lên, Hứa Trường Khê nheo mắt lại, nghe thấy hai tiếng còi xe.

“Mẹ tôi đến rồi. Nhà cậu ở đâu? Tôi sẽ nhờ bà ấy chở cậu về.”

Điện thoại rung lên, Hạ Xán cúi đầu nói: “Không cần, bố tôi gọi điện đến rồi.”

“Ồ.” Hứa Trường Khê mặc áo hoodie đội mũ, hai tay đút vào túi quần: “Vậy tôi đi trước.”

Hạ Xán gật đầu với cậu ta, quay người nhận điện thoại: “Bố ơi, con ở dưới lầu.”

Ngôi trường chỉ lớn như vậy, từ tòa nhà dạy học, nhà ăn đến thao trường và nhà thể chất. Nhưng dù là số phận trêu đùa hay ai đó đang trốn tránh ai đó thì Hạ Xán đã không gặp Kiều Dạng gần một tuần.

Có lẽ nên gọi đây là sông có khúc người có lúc.

“Cái hộp to đựng đồ tươi đó vẫn còn ở chỗ Tịch Tịch phải không con?”

“Vâng, lần trước lấy ra để đựng hoành thánh rồi.”

“Mấy cái còn lại quá nhỏ, để mẹ đi lấy.” Dương Nam Thanh từ trong bếp đi ra, “Chắc là hai chị em còn chưa ngủ.”

“Để con để con đi cho! Con đến nhà Kiều Dạng lấy đồ về!” Hạ Xán đặt đũa xuống, cầm chiếc áo khoác trên ghế sô pha lên.

Hạ Phong Minh gọi cô lại: “Xán Xán con đừng đi. Ăn xong bữa khuya rồi đi ngủ sớm đi.”

“Không sao.” Hạ Xán đã thay giày, mở cửa nói: “Con đi nhanh rồi về!”

“Kính coong——”

Nghe thấy tiếng bước chân sau cánh cửa, Hạ Xán hít một hơi thật sâu, không biết tại sao bản thân lại căng thẳng như vậy.

Cửa vừa mở, Kiều Tịch đã chào cô: “Xán Xán.”

“Chị Tịch.” Hạ Xán bước vào nhà và đóng cửa lại.

Kiều Tịch đưa hộp đựng đồ tươi trên bàn cho cô, nói: “Chị đã đọc tin nhắn của mẹ em, cái hộp đã được rửa sạch rồi.”

“Dạ.” Hạ Xán liếc nhìn cửa phòng ngủ đã đóng kín, thấp giọng hỏi: “Kiều Dạng đâu rồi chị? Ngủ chưa ạ?”

“Chắc là đang học bài.”

Hạ Xán gật đầu: “Em vào xem cậu ấy.”

“Ừ, đi đi.”

Hạ Xán đứng ở cửa phòng, nhưng tới lúc giơ tay lên lại do dự, từ khi nào mình phải gõ cửa trước khi bước vào phòng ngủ của Kiều Dạng.

Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên, cô tự động viên mình, ấn vào tay nắm cửa và gọi: “Kiều Dạng.”

Cô gái ngồi sau bàn ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi: “Chào.”

Hạ Xán nghịch cái nắp của hộp đựng thực phẩm tươi, hỏi: “Cậu, cậu đang học bài à?”

“Ừ.” Kiều Dạng cúi đầu: “Ngày mai tôi phải viết lại.”

“Có một bài môn Chính trị mà tớ không hiểu lắm.” Hạ Xán nói: “Tớ lên QQ gửi cho cậu nhé?”

Kiều Dạng nhìn cô: “Tôi đưa điện thoại cho chị tôi rồi.”

“Ồ.”

“Vậy tớ về đây.”

“Này.” Kiều Dạng bỏ chéo chân xuống, hỏi cô: “Tuần sau chị tôi sẽ về trường để làm báo cáo, cuối tuần này tôi có thể đến nhà cậu được không?”

“Được.” Hạ Xán giãn cơ mặt, nhìn cô nói: “Để tớ về nhà nói với mẹ một tiếng.”

“Ừ.”

“Cậu học đi, tớ về đây.”

“Bye.”

“Bye.”

Hạ Xán đi ra ngoài không mang theo chìa khóa. Từ cửa sổ phòng bếp, Dương Nam Thanh nhìn con gái đi vào hành lang, bà gọi chồng: “Con bé về rồi, anh mở cửa đi.”

“Gì mà vui thế.” Hạ Phong Minh vừa mở cửa thì thấy con gái đang mỉm cười rạng rỡ, liền véo má Hạ Xán hỏi: “Sao con lại cười?”

Hạ Xán gạt tay ông, đưa hộp đựng thức ăn cho Dương Nam Thanh: “Kiều Dạng nói cuối tuần sẽ tới nhà mình ở, chị Tịch phải về trường học.”

“Được, mẹ biết rồi.”

Sau gần một tháng mưa triền miên, bầu trời cuối cùng cũng trong xanh nhưng nhiệt độ lại đột ngột giảm hơn mười độ.

“Meow meow.” Con mèo mướp trong giỏ nằm yên không động đậy, híp mắt ngủ một cách uể oải.

Hạ Xán giơ tay lên rồi thu lại, chống nạnh buông tiếng thở dài một cách bất lực.

“Cậu làm gì vậy?”

Hạ Xán quay đầu lại, chỉ vào giỏ của mình nói: “Nó không chịu đi.”

Thấy Hứa Trường Khê muốn đưa tay ra, cô vội vàng ngăn lại, nói: “Này, mèo hoang, đừng trực tiếp chạm vào.”

“Không sao đâu.” Hứa Trường Khê cởi chiếc khăn quàng cổ màu xám đen, quấn lên người chú mèo con trong giỏ rồi nói: “Hoa Hoa, chúng ta chuyển sang chỗ khác ngủ nào.”

Cậu ta tìm một góc nơi ánh nắng có thể chiếu tới, nhẹ nhàng đặt mèo con trong tay xuống rồi nói với Hạ Xán: “Chắc là nó nhìn thấy trong giỏ xe của cậu có đệm, ngủ trên đó quá thoải mái.”

Ánh nắng chiếu vào má cô, Hạ Xán nheo mắt, ngẩng đầu nhìn thiếu niên hỏi: “Khăn quàng cổ của cậu phải làm sao giờ?”

“Dùng nó làm chăn đi.” Hứa Trường Khê trở lại chỗ xe đạp của mình, lấy chìa khóa rồi ngồi xổm mở khóa: “Nó không phải mèo hoang, thi thoảng chú bảo vệ vẫn cho nó ăn.”

“Ồ.” Hạ Xán lên xe đạp.

“Cậu đi đi, buổi tối gặp lại.” Hứa Trường Khê kéo áo khoác lên trên, thu vai che đi nửa dưới khuôn mặt.

Cậu ta biến mất khỏi tầm mắt chỉ trong phút chốc, Hạ Xán nói “Tạm biệt” rồi quay lại nhìn chú mèo con đang cuộn tròn trong góc.

“Hoa Hoa.” Cô vịn vào tay lái và đạp lên bàn đạp xe: “Tao thực sự ghen tị với việc mi được ngủ nướng mỗi ngày.”

*

Kể từ khi đến chỗ thầy Quan học bù vào tối thứ Bảy, Hạ Xán khó có thể phân biệt được hôm nay là thứ mấy, ngày nào cũng vậy, nhắm mắt là ngủ, mở mắt là học.

Cô nàng ngáp dài rồi trở về nhà, ném cặp sách lên ghế sofa.

Kiều Dạng nghe được tiếng đóng cửa liền bước ra khỏi phòng ngủ.

“Về rồi?”

Hạ Xán yếu ớt “ừm” một tiếng.

“Có đói không?” Dương Nam Thanh hỏi: “Mẹ làm cho hai đứa bát mì nhé?”

“Cái gì cũng được.” Hạ Xán ngồi phịch xuống ghế sô pha, chỉ vào tủ lạnh nói với Kiều Dạng: “Lấy hộ tớ một chai Coca.”

Sợ Dương Nam Thanh ở trong bếp nghe thấy, Kiều Dạng nhẹ nhàng mở cửa tủ lạnh, lặng lẽ lấy ra một chai Coca, ngồi cạnh Hạ Xán hỏi: “Cậu phải học thêm đến cuối học kì à?”

“Khi nào đuổi kịp chương trình mới thì không phải đi nữa.” Hạ Xán giật nắp, những bong bóng nhỏ nổ tung dày đặc, cô nàng ngẩng đầu uống một ngụm lớn Coca và nói: “Thật hâm mộ cậu vì đã có một cuối tuần trọn vẹn.”

“Chỉ hơn cậu một buổi tối mà thôi, tớ còn một đống bài tập về nhà.”

Trong bếp vang lên tiếng xoong chảo, Kiều Dạng lấy lon nước từ tay Hạ Xán đưa lên miệng. Khi dòng nước ngọt mát lạnh trôi xuống cổ họng, cô thở hắt ra, nói với vẻ thỏa mãn: “Sảng khoái ghê.”

“Kiếp sau làm chó hay mèo đều được, tớ sẽ không bao giờ làm người nữa.” Hạ Xán tựa đầu vào vai Kiều Dạng: “Quá mệt mỏi.”

Đêm khuya dưới nhà có những chiếc xe lướt qua, đèn pha chiếu sáng trần nhà, rồi chớp mắt vụt tắt.

“Cậu ngủ rồi sao?” Kiều Dạng khẽ hỏi trong bóng tối.

Hạ Xán mở mắt ra, trả lời cô: “Chưa.”

“Tớ có một câu muốn hỏi cậu.”

“Câu gì?”

“Cậu cũng thương hại tớ sao?”

Hạ Xán quay lại: “Cái gì mà thương hại?”

“Tớ chưa bao giờ có cảm giác này.” Kiều Dạng nằm thẳng trên giường, nhìn ánh sáng và bóng tối trên trần nhà rồi nói: “Đáng tiếc? Đau lòng? Tớ không biết, chỉ sau khi gặp được Mạch Sơ, tớ mới có cảm giác này, cảm giác muốn bảo bọc.”

“Đây là lần đầu tiên tớ gặp một người như vậy. Mối quan hệ gia đình của cậu ấy phức tạp hơn tớ. Mạch Sơ nói trong nhà chỉ có một dì giúp việc có thể nói chuyện với cậu ấy. Bà và chị tớ đều nghĩ món cơm rang trứng tớ làm vừa dầu mỡ lại mặn, nhưng hôm đó cậu ấy đã một mình ăn hai bát. Mạch Sơ học giỏi, nhân cách tốt, gia cảnh tốt. Hồi mới vào lớp, cậu ấy luôn quan tâm đến tớ. Nhìn thì có vẻ là một người giỏi giang nhưng thực chất… bên ngoài thì mạnh mẽ bên trong lại vụng về, tớ không biết đây có phải là cách miêu tả đúng về cậu ấy không.” Dừng vài giây, Kiều Dạng lại bổ sung: “Hôm đó ở cổng trường nhìn cậu ấy giống như một con mèo hoang bị ướt mưa, nên tớ đã nói: ‘Cậu có muốn đến nhà mình không?’”

Hạ Xán khẽ thở dài, trong lúc im lặng, cô ấy lại nghĩ đến một cô bé khác.

“Mẹ cậu không đến đón cậu sao?”

“Cậu cũng sống ở Vịnh Tinh Hà à?”

“Bố ơi, chúng ta đưa bạn ấy về nhà đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.