(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạch Sơ bước vào lớp, giơ chồng phiếu phản hồi lên và hét lớn: “Các bạn số lẻ thì đến chỗ tớ lấy phiếu, mang về nhà để phụ huynh điền vào. Ai không đến cũng phải ghi rõ lý do.”
Kiều Dạng ôm hộp sắt, cầm một miếng bánh bông tuyết đưa vào miệng: “Mẹ của Trần Thiên Cù mở cửa hàng tráng miệng à? Làm bánh ngon hết sẩy.”
Mạch Sơ há miệng cắn một miếng rồi phân phát sấp phiếu trong tay cho các bạn cùng lớp đến nhận.
“Hình như cô ấy đang làm việc tự do. Bố cậu ấy làm việc ở sân bay và thường không ở nhà, Trần Thiên Cù do một tay mẹ cậu ấy chăm sóc.”
Kiều Dạng khẽ gật đầu.
“Cậu ăn ít thôi.” Mạch Sơ nói: “Ăn nhiều nóng đấy.”
“Nóng không thì không biết, nhưng cậu không thấy gần đây tớ tăng cân sao?” Kiều Dạng nâng cằm: “Cằm dưới của tớ đã biến mất rồi.”
Mạch Sơ xoa hai má của cô: “Không tệ, mặt cậu vốn dĩ đã tròn, dễ thương mà.”
“Nhưng không thể để nó tròn mãi được.” Kiều Dạng đóng nắp lại, đưa hộp sắt cho Hàng Dĩ An ở phía sau: “Ông ăn đi.”
Trần Thiên Cù đi theo Vu Mai về lớp trước khi tiếng chuông báo hiệu giờ Ngữ văn vang lên, Mạch Sơ đặt tờ phiếu phản hồi cuối cùng lên bàn của cậu.
“Ê.” Trần Thiên Cù gọi cô bạn: “Cái này cho bà.”
“Cái gì vậy?” Mạch Sơ cầm lấy tờ giấy chứng nhận có bìa da lộn màu đỏ trên tay, “Của tôi?”
“Đã có kết quả cuộc thi viết văn lần trước.” Vu Mai đứng trên bục: “Có hai học sinh khối 11 của chúng ta đã đoạt giải. Một bạn nữ lớp 11/8, bạn còn lại là Mạch Sơ của lớp các em, cả hai đều đạt giải ba nhưng rất đáng được khích lệ.”
Các bạn cùng lớp vỗ tay nhìn về phía Mạch Sơ, chỉ có Kiều Dạng và Hàng Dĩ An im lặng nhìn Trần Thiên Cù ngồi phía sau cô bạn.
“Bài văn đó cậu viết cho cô ấy à?”
Trần Thiên Cù sắc mặt tái xanh: “Ừ.”
Mạch Sơ đã phải kìm nén cả buổi học, sau khi Vu Mai rời khỏi lớp, cuối cùng cô bạn cũng có thể chống tay lên hông, ngẩng đầu cười lớn.
“Năm mươi tệ còn có giấy chứng nhận. Thiên Cù quân, ngài quá tận tâm, khiến tôi cảm động quá chừng.”
Cô bạn không hề kiềm chế nụ cười tươi trên mặt, nét mặt chẳng có chút cảm động nào, Trần Thiên Cù nói với vẻ buồn bực: “Bài của cậu, tôi viết trong chưa đầy một tiền đồng hồ, còn bài viết của mình, tôi đã lên kế hoạch cẩn thận trong hai ngày. Ban giám khảo chấm điểm kiểu gì thế? Tại sao chứ?”
Hàng Dĩ An vỗ vai cậu, thở dài: “Tạo hóa trêu người.”
“Tôi đã nói với ông từ lâu rồi.” Mạch Sơ giơ ngón tay cái chỉ vào mình: “MC always win. Vấn đề là bài viết này có tên của tôi.” (Lynn: MC ở đây là viết tắt phiên âm tên của Mạch Sơ nhé, Mạch Sơ đọc là Mài Chū)
Kiều Dạng đưa bài kiểm tra mới phát cho hai chàng trai, nhìn Trần Thiên Cù rồi đột nhiên hỏi: “Đãi ngộ ở gánh xiếc thế nào?”
Cô nghiêm túc hỏi, Hàng Dĩ An lại không hiểu: “Gánh xiếc gì cơ?”
Trần Thiên Cù ôm ngực, giọng nói cũng vì tức giận mà trở nên run rẩy: “Cô ấy mắng tôi là thằng hề chứ sao.”
“Há há há!” Mạch Sơ càng cười to hơn.
Trong mắt mang theo nụ cười ranh mãnh, Kiều Dạng nhếch miệng, viết tên mình lên tờ bài thi mới phát.
“Ờ ha.” Cô cầm bài thi lên, quay lại hỏi Hàng Dĩ An: “Ông vẫn chưa điền tên mình phải không?”
Hàng Dĩ An lắc đầu: “Chưa.”
“Cái này đưa cho cậu, tôi tiện tay viết tên cậu.” Hàng Dĩ An luôn không nhớ cách ghi tên mình. Mỗi lần thu bài tập, Kiều Dạng đều điền tên hộ cho cậu ấy, Có lẽ vì gần đây viết nhiều quá nên cô đã vô thức viết chữ “木” khi cầm bút lên. (Lynn: Trong chữ Hàng (杭) có một bộ Mộc (木))
“Ồ.”
“Tại sao cậu không viết cho tôi một cái?”
Kiều Dạng cau mày: “Cậu là học sinh tiểu học à?”
Mạch Sơ lấy bài kiểm tra của Trần Thiên Cù đưa vào tay Kiều Dạng: “Giúp cậu ấy viết đi. Hôm nay người ta đã thảm lắm rồi, dỗ dành người ta một chút.”
Dù sao cũng là tiện tay, Kiều Dạng cầm bút viết vào chỗ trống “Lớp 11/11, Trần Thiên. Cô ngẩng đầu lên hỏi Mạch Sơ: “Viết chữ Cù thế nào ấy nhỉ?”
Mạch Sơ viết chữ Cù (衢) vào vở nháp rồi đưa cho cô xem.
Kiều Dạng cẩn thận chép lại từng nét chữ, Mạch Sơ quay đầu nhìn Trần Thiên Cù, hỏi bằng khẩu hình: Giờ ông thấy vui chưa?
Trần Thiên Cù mỉm cười gật đầu.
Mạch Sơ cạn lời: Trẻ trâu.
Mặc dù dạo gần đây, một học sinh ban Xã hội 100% như Kiều Dạng phải bắt đầu lại với việc học Hóa Lý Địa Sinh, nhưng thật may mắn là cô đã dần thích nghi với cuộc sống ở lớp chọn.
Quay đi quẩn lại một nửa học kỳ đã trôi qua, cạnh bên có thêm một nhóm bạn đồng cam cộng khổ chia ngọt sẻ bùi, cô nhận thấy cuộc sống của học sinh cấp ba không khó khăn như mình tưởng.
“Xán Xán đến nè.” Kiều Tịch hét lên ở bên ngoài.
“Dạ.” Kiều Dạng buông bút xuống, tay chân luống cuống giấu khung tranh sau tấm rèm.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, cô chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười tươi chuẩn mực với Hạ Xán: “Sao cậu lại tới đây?”
“Cậu đang làm gì thế?”
Kiều Dạng chà vết màu trên ngón tay: “Có làm gì đâu, tớ đang dọn dẹp đồ đạc ấy mà.”
“Bà nội tớ làm rất nhiều hoành thánh, mẹ bảo tớ mang sang một ít cho hai chị em cậu.”
“Ồ.”
Hai người đã lâu không gặp, Hạ Xán nhìn Kiều Dạng, cảm thấy cô có vẻ mất tự nhiên.
“Gần đây cậu ổn chứ?”
“Tớ ổn mà.”
“Nè cậu biết gì chưa?” Hạ Xán ngồi bên giường cô: “Hứa Trường Khê cũng đến chỗ thầy Quan học thêm.”
“Hả? Cậu ta không cần luyện tập à?”
“Không biết nữa.”
Hạ Xán ôm con gấu bông nhỏ trên giường vào lòng, hỏi cô: “Thứ Bảy này cậu rảnh không?”
“Thứ Bảy tuần này? Hình như hôm đó Mạch Sơ rủ tớ đi xem phim.”
Hạ Xán sửng sốt hỏi: “Phim gì?”
“Thor III: Tận thế Ragnarok.” (Lynn: Từ chi tiết này có thể thấy là bối cảnh của truyện được viết vào năm 2017)
“Cậu bắt đầu xem phim Marvel từ khi nào vậy?”
“Mạch Sơ dẫn tớ đi xem hai bộ phim rồi, tớ thấy khá hay. Hay cậu đi xem cùng luôn?” Hạ Xán chưa kịp trả lời, Kiều Dạng đã nói: “À không được, thứ Bảy cậu còn phải đi học thêm mà.”
“Tớ về nhà đây.” Hạ Xán chợt đứng dậy khỏi giường.
“Đã về rồi?” Kiều Dạng theo cô nàng ra khỏi phòng ngủ.
“Chị Tịch ơi, em về đây ạ.”
“Ừ, khi nào có thời gian lại ghé chơi nhé.”
“Bái…” Hạ Xán đóng cửa lại trước khi Kiều Dạng kịp nói xong lời tạm biệt.
Kiều Tịch ngồi trên sô pha, cắn một miếng táo, nói: “Không còn sớm đâu, em nhanh chóng tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ đi.”
Kiều Dạng xoay người trở về phòng: “Màu trắng không đủ, ngày mai chị mua giúp em một ít nhé.”
“Biết rồi.”
Đêm đã khuya, cuồng phong gào thét, ép cong cành cây.
Tiếng cửa đóng lại cái “rầm” luôn vang lên trong đầu Kiều Dạng, cô trở mình, cầm chiếc đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường lên nhìn.
Đã 1h14 rồi, sáng mai mình còn phải đến trường.
Kiều Dạng kéo chăn lên rồi lại giật gối ra, nằm ngửa rồi chậm rãi thở dài, cố gắng tìm kiếm chút buồn ngủ.
Hôm nay là ngày 14, cô chợt mở mắt và cầm đồng hồ báo thức lên một lần nữa.
Thứ Bảy tới… là ngày 18?!
“Hạ Xán!”
Giờ giải lao kết thúc, các học sinh xếp hàng đi về lớp.
Bốn phía náo loạn, Hạ Xán đang nói chuyện với những người xung quanh, lại không nghe thấy Kiều Dạng gọi mình.
Nhưng không hiểu sao Kiều Dạng cảm thấy bạn cô có nghe thấy, chỉ là cố ý không quay đầu lại.
“Hạ Xán.”
Hạ Xán vừa bước ra khỏi cửa lớp, một người đã nhảy ra trước mặt, khiến cô nàng loạng choạng.
Hôm nay, Kiều Dạng đã thu dọn cặp sách từ sớm và lao đến cửa lớp 11/6 ngay khi chuông reo.
Cô mỉm cười và nói: “Hai ngày nay trên đường về, tớ đều gọi cậu nhưng cậu lại làm lơ tớ.”
Hạ Xán nắm chặt quai cặp đi về phía cầu thang: “Vậy sao? Tớ không nghe thấy.”
Kiều Dạng đi theo Hạ Xán, liếc nhìn vẻ mặt của cô ấy rồi hỏi: “Cậu hỏi tớ thứ Bảy tuần này có rảnh không, là muốn rủ tớ đi chơi phải không?”
“Đâu có.”
Rời khỏi tòa nhà dạy học, Hạ Xán chỉ vào nhà gửi xe nói: “Tớ đi lấy xe, tạm biệt.”
Kiều Dạng vẫy tay, nhưng tảng đá lớn chặn trong lòng vẫn còn nguyên.
Hạ Xán giận à? Là giận hay là không? Mình đã làm gì sai sao?
Kiều Dạng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì chứ đừng nói đến việc nên làm gì.
Hồ Lượng cho lớp ra muộn năm phút. Khi Kiều Dạng thở hổn hển chạy đến cửa lớp 11/6 thì Hạ Xán đã về rồi.
Không chút do dự, cô đi thẳng đến nhà gửi xe.
Gió lạnh thổi vào da đến mức đinh tai nhức óc, cũng may Hạ Xán vừa dắt xe ra ngoài.
Kiều Dạng cúi người chống tay vào đùi thở ra hít vào, sau đó đi về phía cô nàng hỏi: “Sao dạo này cậu không để ý đến tớ thế hả?”
Hạ Xán nắm lấy tay lái, tránh ánh mắt của cô, phủ nhận: “Tôi đâu có phớt lờ cậu, chẳng phải tôi đang nói chuyện với cậu đấy thôi?”
Rõ ràng cô ấy không có ý đấy, cảm thấy tủi thân buồn bực, sâu trong lòng có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được. Kiều Dạng vô thức thốt lên thành lời: “Gần đây cậu cư xử lạ lắm, cậu có biết không?”
“Có cậu mới lạ ấy!” Hạ Xán hét lên với cô.
Tháng 11 vạn vật đều tiêu điều, bầu trời luôn xám xịt không có ánh nắng.
Kiều Dạng khịt mũi, nhẹ giọng lại: “Tớ không quên sinh nhật cậu, cậu đừng vì chuyện này mà giận, tớ chỉ không nghĩ ra hôm đó là thứ Bảy thôi.”
“Tớ không giận.”
Lại là thái độ này, Kiều Dạng gần như sụp đổ, tức giận, máu dồn lên não. Cô hỏi đối phương: “Vậy cậu bị sao thế? Không giận thì sao mặt mũi lại xưng xỉa lên cho tớ xem?”
“Tớ.” Hạ Xán ngập ngừng.
“Tớ không muốn tỏ ra hẹp hòi.” Hai giọt nước mắt rơi xuống, Hạ Xán nói: “Như thể tớ không cho phép cậu có bạn bè ấy, nhưng càng không muốn quan tâm thì tớ lại càng để ý.”
Kiều Dạng ngơ ngác nhìn bạn rồi mới nhận ra: “Bởi vì Mạch Sơ mà cậu giận tớ sao?”
“Tớ không giận cậu.” Hạ Xán quay mặt sang một bên, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại hơi thở đang run rẩy của mình.
“Tớ đã muốn hỏi cậu từ lâu rồi.” Cô nàng nhìn người trước mặt rồi nói: “Nếu bây giờ có người hỏi bạn thân nhất của cậu là ai, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu cậu sẽ là ai? Là Mạch Sơ hay là tớ? Hay còn có một người khác?”
Trong đầu Kiều Dạng hỗn loạn, cô vô thức kháng cự việc phải trả lời câu hỏi này.
“Không, cậu và Mạch Sơ khác nhau mà, còn tớ, tớ với cậu ấy biết nhau chưa được bao lâu.”
“Đúng vậy, cậu quen cậu ấy chưa được bao lâu.”
“Tôi còn phải đến lớp.” Hạ Xán lấy mu bàn tay xoa má, nhảy lên xe đạp rồi nói: “Đi đây.”
“Hạ Xán.”
Để lại cho Kiều Dạng chỉ là một bóng lưng đang khuất dần.
Hạ Xán mấy ngày nay đã nói dối rất nhiều, trong đó có câu vừa rồi.
Hôm nay là sinh nhật thứ mười bảy của cô, Dương Nam Thanh xin phép giáo viên nghỉ sớm nên mấy ngày trước cô mới hỏi Kiều Dạng có rảnh không.
Thay vì ăn tối bằng một bàn tiệc lớn với những người họ hàng mà mình không biết rõ, Hạ Xán muốn kỷ niệm những khoảnh khắc quan trọng trong đời với người bạn thân.
“Nhân vật chính.” Người đàn ông không biết nên gọi là chú hay bác đứng cạnh cô với ly rượu và nói: “Ta đến chúc cháu một ly. Chúc cháu học tập thành tài và có một cuộc sống tốt đẹp, sinh nhật vui vẻ!”
Hạ Xán nâng ly nước cam trong tay lên, khóe miệng khẽ chạm vào chiếc cốc: “Cháu cảm ơn…”
Hạ Phong Minh thấp giọng nhắc nhở: “Chú nhỏ.”
“Chú nhỏ.”
“Chị ơi.” Hạ Dương Dương giật ống tay áo của Hạ Xán.
Hạ Xán đang đè nén cảm xúc, nói với vẻ bực tức: “Làm sao?”
“Cho em mượn điện thoại của chị chơi một xíu.”
Hạ Xán lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho em họ, không quên nghiêm giọng cảnh cáo: “Xem vừa thôi.”
“Em biết rồi.”
“À trước hết mày cứ đưa lại cho chị cái đã.”
Hạ Dương Dương ngẩng đầu: “Dạ?”
“Mà thôi, em cứ chơi đi.”
Bữa ăn đến gần chín giờ mới kết thúc, em họ trả lại chiếc điện thoại đã hết pin cho cô. Trong nửa giờ qua, Hạ Xán chán đến mức trong đầu đánh vần chữ Solitaire bằng tiếng Anh.
Hạ Phong Minh uống một cân rượu đế, đi không vững. Nhìn đám người lớn không nỡ rời đi trước cửa khách sạn nói đùa, Hạ Xán không khỏi cười nhạt. Rốt cuộc ai còn nhớ cô là nhân vật chính hôm nay? Cái gọi là tổ chức sinh nhật chỉ là lý do để người thân họ hàng quây quần liên hoan, sôi nổi và vui vẻ đều thuộc về người khác.
“Tịch Tịch vừa nhắn tin hỏi nhà mình có về sớm không, nói rằng sẽ đưa quà đến.”
Cuối cùng cũng được lên xe, Hạ Xán thắt dây an toàn, tựa đầu vào cửa sổ xe, uể oải đáp lời: “Ồ.”
Về đến nhà, Kiều Tịch đã đợi ở cầu thang. Hạ Xán mở cửa xe gọi chị: “Chị Tịch.”
“Ừ.” Kiều Tịch trước tiên đưa túi nhựa trong tay cho Dương Nam Thanh nói: “Đây là gà rừng do bà nội cháu nuôi ở trên núi, lòng mề tim gan và những thứ khác đều đã được xử lý xong, cô cứ thế cho lên nấu là được.”
“Ôi chao, đúng là đồ ngon, cảm ơn cháu nhé.”
Kiều Tịch mỉm cười, đưa bức tranh trong tay còn lại cho Hạ Xán: “Kiều Dạng gửi cái này cho em, hôm nay là sinh nhật của em hả?”
“Vâng.”
“Chúc mừng sinh nhật.” Kiều Tịch xoa đầu cô: “Chị về đây, em và cô chú lên nghỉ ngơi sớm đi.”
Hạ Xán cầm lấy bức tranh, muốn nhờ chị chuyển lời cho Kiều Dạng, nhưng cuối cùng cô chỉ nói: “Tạm biệt chị.”
“Thứ gì vậy?” Hạ Phong Minh người nồng nặc mùi rượu đi tới, Hạ Xán vội vàng trốn sang một bên.
“Anh tránh ra.” Dương Nam Thanh kéo chồng lên lầu: “Anh đừng có làm hỏng của con bé.”
“Anh xem, anh chỉ xem thôi mà.”
Dương Nam Thanh quay người lại, phát hiện Hạ Xán vẫn đứng đó, gọi cô: “Mau lên đây.”
Hạ Xán tỉnh táo lại, cầm bức tranh đi về phía cầu thang.
Kiều Dạng vẽ bằng sơn acrylic[40]. Bầu trời mùa hè trong trẻo có ánh mặt trời rực rỡ, cây cối xanh tươi phủ kín bức tường và những bông hoa tường vi màu cam nở rộ.<code>[40]Sơn acrylic là một loại sơn khô nhanh được làm từ hỗn dịch chất màu polymer acrylic. Sơn acrylic tan trong nước nhưng trở nên chống nước khi khô. Tùy thuộc vào lượng pha loãng với nước, hoặc điều chỉnh với gel acrylic gel, sản phẩm nghệ thuật sử dụng sơn acrylic cho vẻ giống tranh màu nước, màu bột, tranh sơn dầu hoặc có đặc điểm riêng không thể có được từ các chất liệu khác.</code>“Ồ, cái này là Kiều Dạng vẽ à?” Dương Nam Thanh đi tới nói: “Đẹp quá, ngày mai con có muốn bố lấy đinh treo trong phòng không?”
“Có ạ.”
Hạ Xán nhìn hai dòng chữ ở góc dưới bên phải được Kiều Dạng lưu lại.
—HAPPY BIRTHDAY
—To my best friend
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");