(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Dạng không chớp mắt nhìn Kiều Tịch, như thể trong đầu vẫn đang phân tích ý nghĩa của câu này, mặc dù nghe có vẻ đơn giản dễ hiểu.
“Dù sao bây giờ em cũng lớn rồi.” Kiều Tịch ngồi vào bàn ăn: “Bây giờ chị có thể nói cho em biết.”
“Không biết lúc đó họ đã làm xong thủ tục chưa. Khi ấy, mẹ đưa chị về nhà bà ngoại ở rất lâu. Một hôm, bố đến mang theo một bó hoa to, người lớn nói chuyện rất lâu ở bên ngoài, lúc đó chị còn quá nhỏ nên không hiểu lắm, ngay sau đó nhà chúng ta chuyển về, rồi sau đó có…”
Kiều Dạng ngắt lời Kiều Tịch, xác nhận lại lời chị vừa nói: “Là trước khi em sinh ra hay trước khi có em?”
Hai câu thoạt nhìn không có gì khác biệt, Kiều Tịch không trả lời. Chị không ngờ em gái mình lại nhạy cảm đến vậy.
“Đừng nói là vì có em nên hai người họ mới tái hôn nhé?”
Kiều Tịch tránh ánh mắt của em gái, đứng dậy quay trở lại phòng bếp: “Hai người họ trời sinh đã không hợp nhau, có lẽ là lần đầu hơi bốc đồng. Em còn nhớ khoảng thời gian trước khi chị tốt nghiệp cấp ba không? Trong nhà đột nhiên không còn cãi vã nữa, tự dưng hòa thuận một cách bất thường.”
“Đúng vậy.” Kiều Dạng sao có thể không nhớ? Đó là kỷ niệm cuối cùng của cô về gia đình mình.
“Lúc đó chị đã hiểu hai người họ hết thật rồi.” Kiều Tịch vặn vòi nước: “Đến cả cãi vã cũng lười.”
Cổ họng nghẹn lại, Kiều Dạng gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng, cố gắng nuốt xuống để che đậy cảm giác khó chịu.
“Chị không phủ nhận rằng có thể họ vẫn còn tình cảm với nhau nhưng tốt hơn hết là đừng quay lại nữa. Đó là điều tốt nhất cho tất cả mọi người.”
Trời mưa dầm suốt nửa tháng, trong gió đã có dấu hiệu của mùa đông.
Gợn sóng cảm xúc giống như một đám mây đen dày đặc, không chỉ Mạch Sơ mà ngay cả Hàng Dĩ An cũng có thể nhìn ra Kiều Dạng đang có tâm sự.
“Cậu ấy bị sao vậy?” Cậu trai nhỏ giọng hỏi bạn cùng bàn.
Trần Thiên Cù cũng bối rối không kém: “Điểm thi bài kiểm tra giữa kỳ cũng không tệ, tại sao vẫn không vui?”
“Ê Mạch Sơ.”
“Hở?”
“Gần đây có chuyện gì xảy ra với bạn cùng bàn của bà vậy?”
Cô gái bên cạnh vừa vào lớp đã nghiêm túc ngồi làm bài, Mạch Sơ lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.”
“Có lẽ là do thời tiết.” Mạch Sơ nhìn cành cây trơ trụi ngoài cửa sổ: “Nếu không nhìn thấy mặt trời nữa, tôi nghĩ mình sẽ mốc meo mất.”
“Ai làm xong Dick rồi cho tôi mượn cái?” Mạc Tri bước đến bàn của họ, một tay cầm bút đỏ, một tay cầm cuốn bài tập tiếng Anh và hỏi: “Mạch Sơ, bà xong chưa?”
Mạch Sơ đang uống nước, chỉ vào Trần Thiên Cù phía sau.
“Ông xong chưa?” Mạc Tri hỏi.
Trần Thiên Cù mở vở ghi, cầm bút lên: “Xong ngay đây.”
Nhìn thấy trên vở ghi của Trần Thiên Cù còn có một khoảng lớn chưa được sửa lại, Mạc Tri lại hướng sự chú ý về phía Kiều Dạng: “Kiều Dạng, cậu làm xong Dick chưa?”
Kiều Dạng ngẩng đầu lên: “Dick là cái gì?”
Mạch Sơ nói với cô: “’Dictation[37]’, cậu ta muốn mượn vở ghi tiếng Anh của cậu.”<code>[37]Dictation là phương pháp luyện nghe tiếng Anh hết sức hiệu quả mà nói nôm na là luyện nghe và chép chính tả.</code>“À à.” Kiều Dạng trầm giọng nhắc lại hai lần, cười nhẹ.
Cô lấy cuốn vở ghi đưa cho Mạc Tri, khi cô quay lại thì phát hiện ba người kia đang nhìn mình.
Kiều Dạng ngả người ra sau: “Sao các cậu lại nhìn tôi như vậy?”
Trần Thiên Cù nói: “Sau mấy ngày, cuối cùng cậu cũng cười rồi.”
“Vậy sao?”
Mạch Sơ nắm chặt tay cô: “Cậu không sao chứ? Gần đây tớ chẳng thấy cậu nói gì cả.”
“Không sao, tớ vẫn ổn mà.” Kiều Dạng giơ bài thi môn Sinh lên: “Chỉ là chút sự cố ‘Resident Evil[38]‘ thôi. Cậu có thể cho tớ xem ghi chép của buổi học trước được không? Tớ cảm thấy có phần mình đã chép sai.”<code>[38]Resident Evil, được biết đến ở Nhật Bản với tên Biohazard, là một series trò chơi điện tử kinh dị sinh tồn và là thương hiệu truyền thông kinh dị Nhật Bản được Shinji Mikami và Tokuro Fujiwara tạo ra, được phát triển và thuộc sở hữu của Capcom.</code>“Được.” Mạch Sơ đặt cốc xuống, tìm vở ghi môn Sinh trên bàn.
Trần Thiên Cù nhìn mặt bên của cô gái, vẫn thấy lo lắng.
“Ông xong chưa? Tôi còn đang đợi chép nè.” Hàng Dĩ An hối thúc.
Trần Thiên Cù không nhìn nữa, cúi đầu nói: “Xong ngay đây.”
Tiết học tiếp theo lại là giờ sinh hoạt lớp, Hồ Lượng cầm một tập giấy đi vào lớp, nhờ bạn nữ ngồi bàn đầu phân phát xuống dưới giúp.
“Chiều thứ Tư tuần này là ngày hội mở cửa[39] của trường, bố mẹ các em sẽ ngồi cuối lớp để nghe giờ học của các em. Tuy nhiên, sức chứa của lớp có hạn nên lần này chỉ có phụ huynh của các bạn số lẻ mới được đến. Học kỳ sau sẽ đến lượt số chẵn, tin nhắn đã được gửi cho bố mẹ các em rồi. Về đến nhà, các em cũng nên thông báo lại cho phụ huynh, nhớ đến đúng giờ và đừng vào nhầm phòng.”<code>[39]Ngày hội mở cửa (còn được gọi là ngày mở cửa hoặc ngày hội dành cho phụ huynh) là một sự kiện được tổ chức tại một cơ sở giáo dục, trong đó mở cửa cho gia đình của học sinh để mọi người có thể tham quan và tìm hiểu về cơ sở giáo dục. Những sự kiện này thường được tổ chức tại các trường học và trường đại học để thu hút những học sinh tương lai, giúp họ (và phụ huynh của họ) làm quen với các cơ sở vật chất, cho phép học sinh mới làm quen với các cơ sở vật chất và gặp gỡ những người khác, hoặc mở ra các kênh giao tiếp không chính thức giữa nhân viên nhà trường và học sinh cùng phụ huynh của họ.</code>Kiều Dạng thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin chỉ phụ huynh của các học sinh số lẻ cần đến.
“Hai tiết đầu của chiều thứ Tư là môn gì nhỉ?” Mạch Sơ hỏi.
“Hình như là Tiếng Anh và Hóa.”
“Ha.” Mạch Sơ cười lạnh: “Tớ mời bố đến thì liệu ông ấy nghe có hiểu không?”
Cô bạn cầm danh sách lên, nhìn vào rồi lẩm bẩm: “Nhưng chưa chắc ông ấy đã đến đâu.”
Kiều Dạng thấp giọng hỏi: “Anh trai cậu đâu? Đang ở ngoài học Đại học à?”
“Ừm, ở bên kia bờ đại dương.”
“Ồ.”
Ngày hội Phụ huynh là một hoạt động mới được nhà trường phát động trong năm nay. Sau giờ nghỉ trưa ngày thứ Tư, Thẩm Lệ Vân đã đến lớp 11/11 sớm để chuẩn bị.
“Cô giáo, cô căng thẳng à?” Trâu Tâm Ý giúp cô giáo Thẩm bật máy chiếu lên.
“Căng thẳng chứ!” Thẩm Lệ Vân chà sát tay: “Đây là lần đầu tiên cô giảng bài cho các phụ huynh.”
“Haha.” Trâu Tâm Ý an ủi cô giáo, cô bạn nói: “Không sao đâu ạ, mẹ em sẽ không hiểu đâu, cô muốn nói gì thì nói.”
Các bạn nam vào nhà kho để dọn ghế ngay khi giờ học kết thúc, các phụ huynh lần lượt vào lớp.
“Vãi chưởng.” Mạch Sơ che miệng kêu lên: “Lư Dịch Huy và bố cậu ấy giống nhau y đúc luôn.”
Kiều Dạng nhìn theo hướng tầm mắt của cô ấy: “Giống thật.”
“Thiên Thiên.”
Kiều Dạng và Mạch Sơ quay đầu nhìn Trần Thiên Cù: “Đừng nói là có người đang gọi ông đấy?”
Trần Thiên Cù lạnh mặt đứng dậy: “Đúng vậy.”
Hai cô gái nhìn nhau mỉm cười, lặng lẽ học theo: “Thiên Thiên~”
“Nhưng mẹ của Trần Thiên Cù đẹp thật ấy.” Kiều Dạng nhìn người phụ nữ ở cửa sau lớp học, chiếc áo len sáng màu khiến bà trông càng dịu dàng, khi nói chuyện người phụ nữ còn khẽ cười.
Các vị phụ huynh ngồi xuống phía cuối lớp, Trần Thiên Cù cầm một chiếc hộp sắt quay lại chỗ ngồi, đưa cho mọi người rồi nói: “Mẹ tôi làm bánh bông tuyết, bảo tôi đem chia cho các cậu ăn thử.”
“Cảm ơn, mẹ cậu thật tốt bụng.”
“Mà mẹ của cậu xinh thế.” Kiều Dạng nói: “Nhìn cô ấy như 8X.”
“Bà ấy sinh năm 79, coi như cũng gần đúng.”
“Còn trẻ thế cơ à?”
“Bình thường mà.” Trần Thiên Cù không hiểu tại sao họ lại sốc như vậy.
Mạch Sơ chỉ vào mình và Kiều Dạng rồi nói: “Bọn tôi đều là con thứ trong nhà, vậy mà mẹ ông còn chưa đến bốn mươi tuổi.”
Kiều Dạng đồng tình. Kiều Khải và Tô Đồng đã ngoài ba mươi khi họ sinh ra cô.
“Ngon không?”
Kiều Dạng gật đầu: “Ngon.”
Trần Thiên Cù đóng nắp lại, đưa cả hộp cho cô: “Cậu cầm lấy, ăn nhiều vào.”
Nhận ra Mạch Sơ đang nhìn sang, Trần Thiên Cù lập tức nói thêm: “Hai người ăn nhiều vào.”
Đã đến giờ vào lớp, Mạch Sơ nhét nửa chiếc bánh bông tuyết còn lại vào miệng, dùng tay che khóe miệng đang nhếch lên.
Khi chuông reo, Thẩm Lệ Vân đứng trên bục hô: “Vào lớp.”
“Cả lớp đứng lên.”
Các học sinh đứng dậy khỏi ghế, vừa ngẩng đầu vừa hô: “Chúng em chào cô ạ.”
Mạch Sơ lặng lẽ nhìn ra cửa sau, nơi đó đã đóng, những vị phụ huynh đáng lẽ phải có mặt đều đã đến đông đủ.
Cô bạn mở cuốn sách giáo khoa trên tay ra, tự nhủ phải tập trung nghe giảng và ngừng mong đợi những điều căn bản không thể xảy ra.
“Bố mẹ em đâu, hôm nay họ có tới không?”
“Họ có việc bận, không tới được.” Hứa Ân Lâm cầm bài kiểm tra trên bàn lên.
“Tôi còn đang định kể cho họ nghe về cuộc thi của em, vậy em nhắn phụ huynh rảnh rỗi hãy gọi cho tôi nhé.”
“Vâng.”
Hứa Ân Lâm ôm bài thi từ phòng bộ môn Toán đi ra, ngẩng đầu liền thấy Đinh Lam đang đứng ở đầu cầu thang nhìn quanh.
“Ân…”
“Lớp 11/5 ở tầng hai.”
Nói xong cậu liền cất bước đi tiếp, Đinh Lam chỉ có thể ở sau lưng con trai quát: “Con cũng không thèm chào mẹ một tiếng?”
Hứa Ân Lâm giơ ngón tay chỉ xuống tầng dưới.
Ở trường tiểu học và trung học cơ sở, cả hai con trai đều học cùng lớp, có thể tổ chức họp phụ huynh cùng nhau. Tuy nhiên, Hứa Minh Thăng đã rời khỏi thị trấn vào tuần này, bà là người duy nhất rảnh rỗi tham dự ngày hội mở cửa của trường.
Đinh Lam biết lúc này mình phải xử lý sự việc một cách công bằng, sau khi nhận được thông báo, bà hỏi Hứa Ân Lâm và Hứa Trường Khê: “Không phải có hai tiết sao? Hay là mỗi tiết mẹ tới nghe một lớp nhé?”
“Đừng.”
“Không cần.”
Đinh Lam nhìn hai đứa con trai của mình: “Tại sao?”
“Mẹ nên đến lớp của Hứa Trường Khê. Lớp bọn con chẳng có gì thú vị đâu.”
Đinh Lam còn muốn thảo luận thêm, nhưng Hứa Ân Lâm lại cầm cặp sách lên nói: “Vậy đi, mẹ đừng đến lớp con.”
Anh trai vừa đi, Hứa Trường Khê cũng từ trên ghế sô pha đứng lên: “Mẹ nên đến lớp của bọn họ. Con trai đứng nhất trường vẫn nở mày nở mặt hơn mà.”
“Hai cái thằng này.” Đinh Lam tức giận đến mức nhói tim.
Các cửa sổ kính bị hơi nước bao phủ, hơn bảy mươi người thở ra khí CO2 khiến lớp học trở nên ngột ngạt và nóng nực.
Một tiết Ngữ văn và một tiết Chính trị khiến Đinh Lam buồn ngủ, ôm miệng ngáp dài mấy cái.
Ngẩng đầu lên, bà phát hiện Hứa Trường Khê ngồi bên bục giảng cũng đang buồn ngủ rã rời, bà lặng lẽ giơ điện thoại lên.
Hứa Minh Thăng hỏi trên WeChat: Ngày hội phụ huynh thế nào?
Đinh Lam gửi bức ảnh bà vừa chụp cho chồng và gõ tin nhắn trả lời: Ngày hội phụ huynh cái nỗi gì, bắt bọn em tới nghe giảng, buồn ngủ chết đi được.
Đinh Lam: Anh nhìn ngai vàng của con trai út nhà anh kìa.
Hứa Minh Thăng: Đây không phải là vị trí cũ của anh sao?
Ông lại hỏi: Sao em không đến lớp của Ân Lâm?
Đinh Lam: Đừng nói nữa, con trai lớn của anh không cho em đi.
Hứa Minh Thăng: Gặp sự cố?
Đinh Lam không trả lời mà hỏi: Anh nghĩ xem?
Sau giờ học, giáo viên chủ nhiệm cũng vào lớp, nhiều phụ huynh tụ tập xung quanh muốn nói chuyện riêng với giáo viên chủ nhiệm.
Đinh Lam đi tới chỗ ngồi của Hứa Trường Khê hỏi: “Lúc tới đây mẹ đã hỏi thầy Quan, thầy ấy nói trong danh sách vẫn còn chỗ trống, thứ Bảy mẹ chở con đi nhé?”
“Vâng.”
“Học hành cho tốt.” Đinh Lam vỗ vai con trai: “Mẹ về đây.”
Hứa Trường Khê gật đầu: “Tạm biệt mẹ.”
Trước khi rời trường, Đinh Lam lại đi một chuyến tới phòng bộ môn Toán lớp 11.
Bà gõ cửa và hỏi: “Cho hỏi thầy Dương Bình là ai?”
Người đàn ông ngẩng đầu khỏi giáo án: “Là tôi đây.”
“Xin chào thầy Dương.” Đinh Lam mỉm cười đi tới: “Tôi là mẹ của Hứa Ân Lâm.”
Mạch Sơ quay đầu nhìn về phía cửa.
“Ồ, xin chào chị.” Dương Bình đứng dậy, đưa tay về phía bà: “Tôi vẫn muốn tìm chị. Hứa Ân Lâm nói hôm nay bố mẹ em ấy không tới được.”
“Tôi có tới.” Đinh Lan nắm chặt tay, chỉ về phía sau mình rồi nói: “Tôi đến lớp 11/5 nghe giảng.”
“Lớp 11/5?”
Đinh Lam nói: “Em trai thằng bé học lớp 11/5.”
Dương Bình vẫn còn mơ hồ: “Em trai?”
Đinh Lam mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, nhà tôi có một cặp song sinh. Khi tới đây, tôi đã đến phòng bên cạnh tìm thầy Quan, nên cũng không kịp tới tìm thầy.”
“Ồ, chuyện này tôi thật sự không biết, vậy tại sao Ân Lâm lại nói hôm nay bố mẹ em ấy không rảnh tới?”
Nụ cười của Đinh Lam chợt tắt, bà chớp mắt rồi chợt nhận ra một điều.
“Đếm xong chưa?”
Mạch Sơ sắp xếp lại số phiếu phản hồi trong tay: “Xong rồi ạ, hai mươi bốn tờ.”
Hồ Lượng nói với cô: “Phát cho các bạn số lẻ mỗi người một tờ, bảo các bạn điền vào rồi ngày mai nộp cho thầy. Phụ huynh nào không đến cũng phải ghi rõ lý do.”
“Vâng ạ.”
“Em về đi.”
Mạch Sơ đi ra khỏi văn phòng, nghe thấy phía sau có người gọi: “Cháu gái ơi.”
Cô bạn dừng bước, quay người lại, người phụ nữ mỉm cười với cô và hỏi: “Cháu có biết lớp 11/12 ở phòng nào không?”
“Vậy cô đi với cháu đi ạ.” Mạch Sơ nói: “Cháu học lớp 11/11, lớp 11/12 ở cạnh lớp bọn cháu.”
“Được, cảm ơn cháu nhé.”
Bây giờ là sau giờ học, mọi người ra vào hành lang, tòa nhà giảng dạy đầy tiếng ồn.
Nhận ra người xung quanh đang nhìn mình, Mạch Sơ cứng cổ nhìn về phía trước, vô thức tăng tốc độ.
“Cháu gái, cháu tên gì? Cô nhìn cháu trông quen quen.”
“Cháu tên là Mạch Sơ.”
“Cháu là Mạch Sơ à.” Đinh Lam cười nói: “Cô luôn nhìn thấy tên cháu trong danh sách học sinh ưu tú. Cháu thật xuất sắc.”
“Không, không có đâu ạ, Hứa Ân Lâm mới thật sự xuất sắc.” Mạch Sơ nói xong liền nhanh chóng giải thích: “Vừa rồi cháu ở văn phòng có nghe được nên mới biết cô ạ.”
“Vậy cháu có quen biết Ân Lâm không?”
Không biết tại sao, gần đây cô luôn bị hỏi câu này. Mạch Sơ lắc đầu nói thật: “Dạ tụi cháu không thân.”
“Cô ơi, lớp 11/12 ở ngay đây.” Cô chỉ vào phòng học trước mặt nói: “Cháu về lớp đây.”
“Ờ, cảm ơn cháu nhé.”
“Không có gì đâu ạ!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");