(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trần Thiên Cù!”
Trần Thiên Cù quay người lại, thấy Kiều Dạng đang chạy về phía mình, liền dừng lại hỏi: “Sao cậu lại ra đây?”
“Tôi chạy ra đi vệ sinh.” Kiều Dạng hít một hơi, hỏi cậu: “Có phải vừa rồi tôi đã nói sai gì không?”
“Đâu có.”
Kiều Dạng lẩm bẩm: “Thế thì tại sao bầu không khí lại là lạ nhỉ?”
“À.” Trần Thiên Cù mở miệng, hai người tiếp tục đi cạnh nhau: “Chỉ là Mạc Tri từng tỏ tình với Mạch Sơ ấy mà.”
“Thật á hả?” Khả năng này vừa lóe lên trong đầu Kiều Dạng, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ về nó. Hiện tại đã nhận được xác nhận từ Trần Thiên Cù, cô thấy thật khó tin.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hồi đó vừa hết lớp 10, đang vào kỳ nghỉ hè.”
Trần Thiên Cù nói với giọng điệu nghiêm túc: “Cậu đừng nói là tôi kể chuyện này nhé.”
Kiều Dạng giơ tay thề: “Tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối.”
“Vậy tại sao cậu ấy lại nói ‘đã từng’ nhỉ?”
“Bởi vì Mạc Tri kể rằng khi ấy Mạch Sơ đã trả lời như thế này——”
“Ha ha ha.” Trần Thiên Cù cười lên ba tiếng một cách vô cảm, sau đó lại thở dốc giả vờ kinh ngạc, chỉ vào không khí trước mặt nói: “Ông nghiêm túc đấy à??”
Kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự vụng về, Kiều Dạng mím môi nhịn cười: “Trời ạ.”
“Cho nên bình thường con người ta phải nghiêm túc vào.” Trần Thiên Cù buông tay xuống: “Nếu không, cho dù cậu có nói chuyện nghiêm túc cũng sẽ bị coi là lời nói bông đùa.”
Kiều Dạng cười không đáp, Mạch Sơ thông minh như vậy, sao có thể không phân biệt được là đùa hay thật? Có lẽ cậu ấy không biết phải đáp lại thế nào nên đành giả vờ không hiểu nhưng lại phản tác dụng, tính sát thương còn cao hơn nhiều so với việc bị từ chối thẳng.
“Vậy chẳng phải Mạc Tri sẽ đau lòng lắm sao?”
“Cũng không đến nỗi ấy.” Trần Thiên Cù nói: “Cậu ta ấy mà, có bớt đi xíu cơ bắp hay một phần lá phổi thì qua hai ngày là lại như bình thường thôi.”
Kiều Dạng gật đầu.
Ánh đèn đường kéo dài cái bóng của hai người, Trần Thiên Cù cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Không, tôi ổn mà.”
“Ờ.”
“Bên kia hình như có toilet.” Trần Thiên Cù bước chậm lại, đút tay vào túi áo khoác: “Cậu có giấy chưa?”
“Không cần, tôi cũng không phải thực sự muốn đi vệ sinh.” Kiều Dạng xoay người đi về: “Tôi về trước nhé.”
“Ừ.”
Kiều Dạng trở lại bãi cỏ, Lư Dịch Huy đang chạy quanh đuổi theo Mạc Tri, cô khoanh chân ngồi xuống, hỏi Mạch Sơ: “Mọi người đang chơi trò gì vậy?”
“Thả khăn tay[35].”<code>[35]Thả khăn tay là một trò chơi dân gian truyền thống của Trung Quốc. Trước khi bắt đầu, mọi người sẽ chuẩn bị một chiếc khăn tay, sau đó chọn một người để ném nó, những người còn lại ngồi thành một vòng tròn lớn. Trò chơi bắt đầu và người được chọn ném chiếc khăn tay sẽ đi dọc bên ngoài vòng tròn. Người ném khăn phải vô tình ném nó ra sau một người trong số họ. Người ném khăn phải nhanh chóng tìm ra chiếc khăn, sau đó nhanh chóng đứng dậy đuổi theo người ném. Người ném khăn sẽ chạy dọc theo vòng tròn và ngồi xuống khi đến vị trí của mình. Nếu bị bắt, người đó sẽ phải biểu diễn một tiết mục bao gồm nhảy múa, ca hát, kể chuyện, v.v.</code>Kiều Dạng không nhịn được cười: “Từ khi tốt nghiệp tiểu học đến giờ tớ chưa từng thấy ai chơi trò này cả.”
Mạch Sơ đưa cho cô miếng khoai tây chiên: “Vừa đúng lúc, hồi tưởng lại tuổi thơ.”
Những khoảnh khắc hạnh phúc luôn thoáng qua. Đêm cuối cùng của chuyến tham quan, họ chuyển ghế ngồi vào hội trường, nhà trường cũng chuẩn bị pháo hoa và ruy băng. Trước mắt là buổi lễ long trọng và náo nhiệt, nhưng Kiều Dạng lại tựa đầu vào vai Mạch Sơ, thở dài thườn thượt.
“Sao đấy?”
“Tớ thấy hơi buồn.” Kiều Dạng nói: “Ngày mai phải về nhà, ngày mốt lại đi học, xong rồi lại sắp thi giữa kỳ…”
Mạch Sơ ngắt lời cô: “Cậu có nhất thiết phải nhắc đến chuyện này vào lúc đang vui như vậy không?”
Kiều Dạng bĩu môi: “Chỉ là tớ cảm thấy chuyện mà mình mong đợi bấy lâu cứ thế mà kết thúc.”
“Được rồi, tớ hiểu cậu mà.” Mạch Sơ nhẹ nhàng vỗ về cô: “Tớ cũng không muốn về nhà, gần đây nhà tớ lại sắp xảy ra một cuộc chiến tranh thế giới khác.”
Kiều Dạng ngồi dậy: “Bởi vì bố cậu sắp kết hôn?”
“Ừ.” Mạch Sơ lộ ra vẻ mặt khó diễn tả.
Màn sân khấu được kéo lên, người dẫn chương trình trong bộ lễ phục bước lên phát biểu khai mạc.
“Cũng trang trọng phết đấy.” Mạch Sơ nghển cổ lên: “Còn mặc cả bộ vest.”
Kiều Dạng vỗ tay cùng mọi người, nói với Mạch Sơ: “Thật là chỉ muốn vừa mở mắt ra là được quay trở lại ngày hôm đó.”
Tiết mục đầu tiên là màn đồng ca của các nữ sinh lớp 11/3. Lúc nghe thấy tiếng sột soạt phía sau, Mạch Sơ và Kiều Dạng quay lại thì thấy nhóm nam sinh lẻn ra ngoài mua đồ ăn vặt đã quay lại.
“Này.” Trần Thiên cù đưa cho bọn họ hai cây kem.
“Bọn tôi còn có phần cơ à.” Mạch Sơ cầm lấy túi nhựa.
“Làm sao có thể quên hai bà được?”
Có người chạm vào cánh tay, Kiều Dạng quay đầu lại thì thấy là một chiếc kem của Dove[36], cô đưa tay nhận lấy và nói “cảm ơn”.<code>[36]Dove: một thương hiệu sô cô la của Mỹ do Mars sở hữu và sản xuất. Dove sản xuất nhiều loại kẹo sô cô la, cũng như các sản phẩm khác có chứa sô cô la như sữa, bánh ngọt và kem.</code>
Thay vì buồn bã vì niềm hạnh phúc sắp qua đi, tốt hơn hết hãy nắm bắt khoảnh khắc này và tận hưởng nó, cô bỏ lại sau lưng mọi suy nghĩ lung tung.
Các cô gái trên sân khấu ngây thơ lại xinh đẹp, Kiều Dạng cắn một miếng kem sô cô la, gật đầu với vẻ hài lòng.
“Sau đây xin mời bạn Lâm Thư Tịnh lớp 11/11 lên trình diễn tiết mục hip-hop.”
Mạch Sơ quay sang nhìn Kiều Dạng: “Tớ không nghe nhầm chứ? Hip-hop? Lâm Thư Tịnh?”
Kiều Dạng cũng ngơ ngác, hai ngày nay cô hỏi Lâm Thư Tịnh có muốn cùng mình luyện tập không, nhưng đối phương nói không, cô ấy chỉ nói cô ở trong ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe. Đây là lần đầu tiên Kiều Dạng biết Lâm Thư Tịnh sẽ biểu diễn hip-hop trên sân khấu.
Trước khi cả hai kịp phục hồi sau cú sốc, âm nhạc vang lên khắp hội trường, một luồng ánh sáng trắng chiếu vào cô gái mặc đồ đen, khán giả lập tức ồ lên reo hò.
“You gotta go and get angry at all of my honesty”
Cô gái ở giữa sân khấu dang rộng tay chân theo nhịp điệu của âm nhạc, tư thế thoải mái nhưng từng động tác đều chính xác theo nhịp điệu. Dưới ánh sáng, mái tóc của cô ấy dường như đang tung bay theo nhịp.
Kiều Dạng và Mạch Sơ đan hai tay vào nhau, đầu ong ong, máu trong người sôi trào.
“Is it too late to say I’m sorry now”
Lâm Thư Tịnh đứng dậy, vén mái tóc dài ra sau và nở nụ cười với khán giả.
“Ahhhhh!!!”
“Lâm Thư Tịnh! Lâm Thư Tịnh! Lâm Thư Tịnh!”
Kiều Dạng cảm giác màng nhĩ sắp nổ tung, cô che ngực, mạch đập dưới da nảy lên.
“Tớ cảm thấy.”
Mạch Sơ chăm chú nhìn người đang đứng trên sân khấu, sau đó tiếp tục nói: “Tớ muốn.”
Nửa câu sau, hai người đồng thanh nói: “Yêu cậu ấy.”
Đám nam sinh không hiểu được bầu không khí hiện trường đột nhiên hưng phấn đến lật tung cả nóc nhà, cả đám quay ra nhìn nhau. Mạc Tri thậm chí còn cảm thấy buồn cười, huých nhẹ vào tay Trần Thiên Cù rồi hỏi: “Ông nghe thấy gì chưa? Họ nói họ muốn yêu cậu ấy kìa.”
“Vì sao?”
“Ai mà biết, hahaha.”
Lâm Thư Tịnh vừa bước ra đã bị các cô gái trong lớp vây quanh. Lưu Gia Lạc học theo các rapper trên TV và chào cô: “Yo, hip-hop girl!”
“Tôi và Kiều Dạng còn tưởng cậu sẽ lên múa cơ.” Mạch Sơ nhìn trân trân vào người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt: “Cậu ngầu quá đi mất.”
“À thì.” Không biết Kiều Dạng vừa xảy ra chuyện gì, đột nhiên cô không dám nhìn người ta. Cô đỏ mặt, từ trong túi móc ra một thanh sô cô la, đưa cho Lâm Thư Tịnh nói: “Cậu đói không? Tôi có một ít sô cô la.”
“Còn khoai tây chiên không?” Mạc Tri hỏi Trần Thiên Cù.
Thấy đối phương không trả lời, Mạc Tri giơ tay lên vẫy qua vẫy lại trước mặt cậu: “Này anh bạn, bị sao vậy?”
“Cô ấy thế mà.”
“Thế mà cái gì?” Mạc Tri huých nhẹ vào khuỷu tay cậu: “Có khoai tây chiên không hả?”
Trần Thiên Cù nghiến răng nghiến lợi, xoay người ném một túi đồ ăn vặt trên mặt đất vào trong lòng cậu ta.
Mạc Tri đau đớn hét lên, xoa ngực, lẩm bẩm: “Sao tự dưng lại nổi khùng lên thế?”
Lễ bế mạc kết thúc. Ngày hôm sau, bọn họ bắt xe buýt về trường. Kiều Dạng vẫn ngồi bên cửa sổ, quay đầu nhìn ra cửa cơ sở thực hành, cô bất chợt có cảm giác mất mát.
“Đây có lẽ là lần cuối cùng trong đời chúng ta được đến đây.”
Mạch Sơ bóc giấy gói kẹo, nói với vẻ không đồng tình: “Chưa chắc, sau này có khi tụi mình sẽ còn gửi con sang đây.”
Nói xong cô bạn ôm bụng ngửa người cười lớn.
“Cười gì vậy bà?”
Mạch Sơ lấy chiếc kẹo que trong miệng ra, trả lời cô: “Tớ chỉ đang nghĩ là lớp chúng ta có khả năng sẽ có một cặp đôi, khà khà khà, nghĩ đến thôi đã thấy buồn cười.”
“Gì cơ?” Kiều Dạng ngửi được tin sốt dẻo, hỏi với vẻ hồ hởi: “Là ai với ai?!”
“Không phải, nhưng nghiên cứu xã hội cho thấy tỷ lệ đối tượng kết hôn là bạn học cũ rất cao.” Mạch Sơ nói: “Bố mẹ tớ là bạn học cấp hai của nhau.”
Kiều Dạng hít một hơi rồi nói: “Bố mẹ tớ là bạn học cấp ba.”
Mạch Sơ nhún vai: “Cậu nhìn kìa.”
Kiều Dạng quay lại nhìn bảy chàng trai ở hàng sau, Mạc Tri nghiêng đầu dựa vào vai Hàng Dĩ An ngủ ngon lành, Trần Thiên Cù đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ nghe nhạc, còn Lư Dịch Huy và một vài người khác đang chơi game.
“Ghê quá đi.” Kiều Dạng lắc đầu: “Dù sao cũng không phải là tớ.”
Mạch Sơ ừm một tiếng, cười nói: “Tốt nhất không nên là cậu.”
Hôm nay là thứ Bảy, Kiều Tịch còn đang làm việc ở bệnh viện, buổi sáng chị đã gọi điện cho Tô Đồng, nhờ bà đến đón Kiều Dạng.
“Hôm nay con ở lại chỗ mẹ nhé? Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi học.” Trên đường về Tô Đồng hỏi Kiều Dạng.
Kiều Dạng lắc đầu từ chối: “Cách trường học quá xa, con muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Vậy thôi.”
Tô Đồng chở Kiều Dạng về đến dưới tòa nhà cũ, phát hiện xe của Kiều Khải cũng ở đó.
“Bố con cũng đến à?” Bà rút chìa khóa xe.
Kiều Dạng cũng nhìn thấy chiếc xe màu đen, giải thích: “Có lẽ là mang đồ sang đây.”
“Về rồi.” Kiều Khải vứt tàn thuốc xuống đất rồi dập tắt.
Kiều Dạng vén những lọn tóc trên má ra sau tai, gọi ông: “Con chào bố.”
Tô Đồng không nhìn nơi đó, bà đi ra đằng sau mở cốp xe định lấy vali của Kiều Dạng ra.
“Để tôi.” Kiều Khải bước tới.
Tô Đồng thu tay lại, tránh sang một bên, nhìn Kiều Dạng rồi nói: “Vậy con lên nhà đi, mẹ về đây.”
“Mẹ giết gà, cô cũng mang một ít về ăn đi.”
“Không cần, để cho hai đứa nhỏ ăn.” Tô Đồng vẫy tay với Kiều Dạng: “Đi đi con, có chuyện gì thì gọi cho mẹ.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.”
Kiều Khải xách vali của Kiều Dạng lên lầu, hỏi cô: “Sao nào? Đi chơi vui không con?”
“Vui ạ.” Kiều Dạng đi theo sau bố: “Vui quên lối về.”
“Còn tiền tiêu vặt không?”
“Còn ạ.”
Kiều Khải mang đồ vào trong nhà, lúc chuẩn bị ra về còn dặn dò: “Con nhớ chú ý tới an toàn của mình, chị con sẽ sớm về thôi.”
Kiều Dạng gật đầu.
Trước khi rời đi, ông lấy trong ví ra một ít tiền.
“Bố về ạ.”
“Ừ.”
Đóng sầm cửa lại, Kiều Dạng mở vali, ném hết quần áo bẩn vào thùng giặt.
May mắn thay, các giáo viên không điên đến mức giao bài tập cuối tuần. Cô tắm nước nóng, mặc đồ ngủ rồi chui vào chăn.
Mấy ngày không ngủ trên chiếc giường nhỏ này, Kiều Dạng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Ngoài nhà, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ. Cô ngáp dài, kéo chăn lên và nhắm mắt lại.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, Kiều Dạng nhìn lên trần nhà tối om, nhất thời không biết bây giờ là đêm hay ngày.
Cô bật đèn trong phòng ngủ, dụi mắt rồi rời khỏi giường.
“Dậy rồi à?” Kiều Tịch đang ngồi trên ghế sofa xem TV: “Chị về thấy em ngủ ngon quá nên không đánh thức em.”
“Mấy giờ rồi ạ?”
“Bảy giờ hơn rồi.” Kiều Tịch cầm điều khiển từ xa lên, ấn tạm dừng: “Có đói không?”
“Hơi hơi.”
“Chị sẽ hâm nóng canh gà cho em.”
“Đừng canh gà nữa.” Kiều Dạng nói: “Hôm nọ em còn bị chảy máu mũi.”
“Hả? Khi nào?”
“Là hôm em đi.”
“Có chuyện gì vậy?” Kiều Tịch lo lắng hỏi: “Em có báo cho giáo viên không?”
“Không có gì, chỉ là chảy máu mũi thôi. Em nghi là do uống quá nhiều canh gà. Gần đây em cứ có cảm giác tỉnh dậy cái là đổ mồ hôi lưng.”
“Chị muốn bồi bổ khí huyết cho em nên có thêm một ít đương quy và mấy thứ khác.” Kiều Tịch sờ má cô: “Trời đang nóng thật, chị sẽ không cho em ăn canh gà nữa.”
“Tuyệt đối đừng bảo em uống nữa nha.”
Dưới màn đêm tĩnh lặng, trong ngôi nhà nhỏ bình yên và ấm áp, với mọi thứ quen thuộc trước mặt, Kiều Dạng chợt nhớ đến nhà chung ồn ào khiến người ta khó ngủ ấy.
“Chị ơi.”
“Hở?”
“Em có thể hỏi một câu hỏi ngu được không?”
“Câu gì?”
Kiều Dạng mím môi, hỏi dò: “Chị nghĩ bố mẹ có khả năng tái hợp không?”
Kiều Tịch đặt đĩa cơm vào lò vi sóng: “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”
“Thì là.” Kiều Dạng nhấc ngón tay, không biết nên nói thế nào.
“Bạn cùng bàn của em, bố mẹ cậu ấy cũng đã ly hôn, nhưng bố cậu ấy có bạn gái và đang chuẩn bị kết hôn, còn mẹ cậu ấy cũng đã có con mới.” Kiều Dạng dang tay ra: “Nhưng bố mẹ mình chẳng phải vẫn không có ai đấy thôi, nên em nghĩ, liệu có khi nào, ừm…”
Một tiếng “Ting”, lò vi sóng ngừng hoạt động, Kiều Tịch bưng đồ ăn đã hâm nóng lên bàn.
“Chị cứ coi như em chưa hỏi gì đi.” Kiều Dạng vừa hỏi ra đã cảm thấy hối hận, sự im lặng của Kiều Tịch khiến cô càng cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn.
“Em nghĩ vậy cũng là bình thường.” Kiều Tịch đưa đũa cho cô: “Hồi nhỏ chị cũng từng mơ như vậy.”
“Hồi nhỏ chị cũng từng mơ như vậy là sao?”
“Em chắc chắn không biết.” Kiều Tịch cười nói với cô: “Bố mẹ đã từng tái hôn trước khi sinh ra em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");