(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái gọi là tiện lợi đơn giản, cơm rang trứng thương hiệu Kiều Dạng đúng như tên gọi, chỉ gồm ba nguyên liệu đơn giản nhất là cơm, trứng gà và muối.
Mười bảy năm qua cô chỉ vào bếp có mấy lần, mà những lần đó cũng chỉ là ngẫu hứng thôi, không thể nói là màu sắc và hương vị đã trọn vẹn nhưng chắc chắn không khó nuốt.
“Xong rồi.” Kiều Dạng bưng hai bát cơm rang từ trong bếp đi ra.
Mạch Sơ kéo ghế ngồi xuống: “Thơm quá.”
“Thật sao?” Kiều Dạng tìm trong tủ lạnh một gói dưa cải muối chua: “Cậu tâng bốc hơi lố.”
“Thật mà.” Mạch Sơ múc một thìa cơm cho vào miệng, giơ ngón tay cái lên nói: “Ngon!”
Dù trong đó có bao nhiêu phần là khen xã giao đi chăng nữa, Kiều Dạng cũng cảm thấy vui vẻ khi nghe những lời này.
Cô nhấc điện thoại trên bàn lên, trên màn hình hiện ra rất nhiều tin nhắn nhóm, cô hỏi Mạch Sơ: “Những ai đang nói chuyện ở đây?”
“Chắc là tụi Mạc Tri.” Mạch Sơ bật camera hướng vào món cơm rang trứng trước mặt: “Họ rất ồn, tốt nhất là cậu nên bật chế độ Không làm phiền.”
Kiều Dạng xem qua tin nhắn nhóm trò chuyện: “Tớ tưởng các cậu bình thường không dùng điện thoại di động.”
“Sao có thể.”
Trong danh sách tin nhắn có mấy yêu cầu kết bạn, Kiều Dạng ghi lại từng cái tên, ngẩng đầu thì phát hiện bát cơm của Mạch Sơ đã gần hết.
“Cậu ăn nhanh thế?”
“Hình như tớ chưa no, còn nữa không?”
“Trong nồi còn một ít.” Kiều Dạng duỗi tay nói: “Để tớ lấy thêm cho cậu.”
Mạch Sơ đứng dậy nói: “Tớ tự làm được.”
Là bởi vì đồ ăn ‘má Ngô’ nấu thực sự không ngon, hay là kỹ năng nấu nướng của mình tiến bộ vượt bậc? Kiều Dạng nhìn bóng lưng Mạch Sơ đang xới cơm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đây không phải là đại tiểu thư trong gia đình tổng giám đốc, ai không biết còn tưởng rằng cậu ấy là Tiểu Yến Tử vừa trốn khỏi Hàn Hiên Kỳ Xá. (Lynn: Nhân vật và địa điểm trong phim Hoàn Châu Cách Cách phần 2)
“Đã đủ chưa? Hay là để tớ lấy thêm cho cậu?” Kiều Dạng bưng bát của mình lên.
“Đủ rồi, đủ rồi, tớ không phải thùng cơm.” Mạch Sơ cầm đũa gắp miếng dưa muối chua, nhướng mày ngạc nhiên: “Cái này cũng ngon nè.” (Lynn: chỉ người ăn khỏe)
Kiều Dạng nói đùa: “Hay là cậu cầm lấy hai túi mang về nhà?”
Mạch Sơ thật thà hỏi: “Được không?”
“… Dĩ nhiên là được.”
Kiều Dạng cũng gửi tin nhắn cho Kiều Tịch, nói với chị rằng hôm nay có bạn cùng lớp tới nhà.
Kiều Tịch tranh thủ trả lời bằng giọng nói: “Chị biết rồi, hai đứa ăn xong thì ngủ sớm đi. Bố nói sáng mai sẽ đưa hai con gà đến để bồi bổ cho em. Em muốn om hay hầm?”
Kiều Dạng trả lời: Để hầm đi chị.
“Có chị gái tốt thật đấy.” Mạch Sơ nói.
Kiều Dạng bỏ điện thoại xuống, hỏi cô bạn: “Cậu có anh chị em không?”
“Ừ, có không ít.” Mạch Sơ đếm trên đầu ngón tay, “Tớ có một người anh ruột hơn tớ ba tuổi, và một cặp chị em song sinh cùng cha khác mẹ.”
“Cậu có anh trai à?” Kiều Dạng không khỏi tò mò: “Cảm giác như thế nào? Có phải vui lắm không?”
“Haha.” Mạch Sơ lắc ngón trỏ: “Hồi nhỏ ngày nào anh em tớ cũng cãi nhau, sau đó dần dần không nói chuyện nữa, bây giờ cả hai đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.”
“Huh? Tại sao?”
Mạch Sơ dùng thìa cạo đáy bát: “Bây giờ cậu và bố cậu có chuyện gì để nói không?”
Kiều Dạng lắc đầu.
“Như nhau cả.” Mạch Sơ vét thìa cơm cuối cùng cho vào miệng.
“Vậy cậu với chị gái có cãi nhau không?”
“Hình như là chưa. Giữa chị em tớ chênh lệch tuổi tác lớn nên không có gì phải tranh cãi cả.”
“Vậy nên có chị gái vẫn tốt hơn.” Mạch Sơ đứng dậy, bỏ bát đĩa vào bồn rửa, xắn tay áo lên nói: “Để tớ rửa bát.”
“Không sao đâu, cậu cứ để bát đũa ở đó đi.”
Mạch Sơ không nghe lời cô, mở vòi nước hỏi: “Đây là nước rửa chén à?”
Kiều Dạng quay đầu lại nói: “Ừ.”
“OK.” Mạch Sơ mang bát đĩa ra cọ rửa dưới vòi nước.
Trong bát Kiều Dạng vẫn còn hơn một nửa số cơm, cô luôn thích ăn chậm rãi nên giờ phải tranh thủ ăn nhanh.
Ăn tối xong, Kiều Dạng đi gội đầu, tắm rửa, lau tóc rồi trở về phòng. Mạch Sơ chỉ vào điện thoại di động trên bàn đầu giường, nói: “Vừa có người gọi điện cho cậu.”
“Ai gọi?”
“Tớ chưa xem. Nó reo một lúc rồi tắt.”
Kiều Dạng mở màn hình, thấy là Hạ Xán, cô nhanh chóng gọi lại.
“Này, cậu gọi cho tớ à?”
“Ờ, tớ chép xong đề Tiếng Anh rồi, tối tớ đưa qua cho cậu nhé?”
“Không cần đâu. Những câu bị sai tớ đã sắp xếp lại, tạm thời không dùng nữa, tạm thời cứ để lại ở chỗ cậu.”
Đầu bên kia điện thoại có tiếng động, Kiều Dạng hỏi: “Cậu đang ở nhà thầy à?”
“Ừ, tớ vừa làm xong một bộ bài kiểm tra, mệt muốn xỉu. Cậu đang làm gì vậy?”
“Mạch Sơ đang ở nhà tớ, tớ vừa tắm xong.”
“Mạch Sơ? Tại sao cậu ấy lại ở nhà cậu?”
Kiều Dạng nhìn sang bên cạnh, đáp: “Thì đến chơi thôi.”
“Ồ, không buôn với cậu nữa, giờ nghỉ giải lao sắp kết thúc rồi.”
“Ờ, bái bai.”
Kiều Dạng cúp điện thoại, nghe thấy tiếng thở dài của Mạch Sơ.
“Có chuyện gì thế?” Cô nhảy lên giường.
“Đồng phục lớp kiểu này xấu quá.” Mạch Sơ giơ điện thoại lên trước mặt cô: “Cậu nhìn xem.”
Giao diện của ứng dụng mua sắm khiến người ta hoa mắt, Kiều Dạng thử nhấp vào phần chi tiết sản phẩm: “‘Tuổi trẻ tự do bay lượn’ và ‘nỗ lực hết mình’, nghe nó phèn thực sự.”
Mạch Sơ xoa thái dương đau nhức: “Tờ thà chết còn hơn mặc chiếc áo xấu xí như vậy.”
“Họ ghi là có thể tùy chỉnh logo và chữ in của riêng mình.” Kiều Dạng ngẩng đầu lên: “Hay là chúng ta tự thiết kế một mẫu nhé?”
“Thiết kế kiểu gì?”
Kiều Dạng từ trên giường đứng dậy nói: “Để tớ đi tìm iPad của chị tớ.”
Mạch Sơ đứng dậy nhường đường cho cô, Kiều Dạng ngồi vào bàn, mở phần mềm vẽ trên máy tính bảng ra.
“Vẽ cái gì đây?” Cô chọc bút vào má mình.
“Vẽ Gru thì thế nào?” Mạch Sơ vỗ vai cô, hưng phấn nói: “Cậu còn nhớ không? Bức cậu vẽ trên giấy nháp trước đây!”
“Được.” Kiều Dạng lập tức có cảm hứng, lấy bút vẽ lên canvas một phiên bản chibi của Hồ Lượng: “Vẽ thầy ấy thành siêu nhân?”
“Được đấy!” Mạch Sơ cởi tóc và buộc lại thành búi: “Giờ tớ đi tắm cái đã.”
“Ừ.” Kiều Dạng cúi đầu khoác thêm áo choàng cho người đàn ông chibi trên màn hình, rồi tự mình bật cười khi thu nhỏ hình ảnh lại.
Chuyến tham quan mùa thu của khối lớp 11 kéo dài năm ngày bốn đêm. Nhà trường quy định mọi người phải mặc đồng phục lớp vào ngày đầu tiên và ngày cuối cùng.
Tám giờ sáng, mười bốn lớp đứng ở cổng trường chờ khởi hành.
Các giáo viên đi qua đi lại, khi đi ngang qua Hồ Lượng, họ đều ăn ý dừng lại và rút điện thoại ra.
“Thầy Hồ ơi, mình selfie một tấm nào.”
Hồ Lượng xua tay đuổi đối phương đi: “Về lớp mấy người đi.”
“Hình này ai vẽ thế? Nhìn giống hệt thầy luôn.”
Hồ Lượng chỉ vào đám học sinh phía sau và nói: “Tác phẩm của một nữ sinh lớp tôi.”
Một giáo viên nọ nhìn ông với vẻ thích thú: “Hôm nay lớp thầy chắc chắn là phong cảnh đẹp nhất!”
Thật là một cơ hội hiếm có cho một chuyến du lịch nhóm như thế này. Mạch Sơ đưa máy ảnh cho Lưu Gia Lạc và nói: “Bạn chụp hộ tớ và Kiều Dạng một tấm.”
“Được.” Lưu Gia Lạc giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía hai người.
Mạch Sơ kéo gấu áo khoe hình siêu nhân “Gru” trên người. Kiều Dạng giơ tay nhìn vào ống kính với nụ cười ngượng ngùng.
“Mạch Sơ.” Hồ Lượng đứng ở phía trước hét lên.
“Dạ.”
“Đếm lại sĩ số lớp và chuẩn bị lên xe.”
“Mọi người lại đây.”
Nhà trường thuê mười mấy chiếc xe buýt, mỗi lớp một chiếc. Thời điểm Kiều Dạng lên xe, các hàng ghế trước đều đã kín chỗ, cô để lại hàng ghế cuối cùng cho nam sinh và tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy Mạch Sơ đi về phía mình, Kiều Dạng liền lấy cặp sách ra khỏi ghế bên cạnh.
“Tớ tưởng cậu sẽ ngồi phía trước.”
“Tớ không muốn ngồi cạnh Gru.” Mạch Sơ mở cặp sách ra tìm túi kẹo mút: “Cậu muốn ăn vị gì?”
“Vị cocacola!”
Mạc Tri đặt tay lên ghế của họ, bất thình lình nói: “Tôi cũng muốn ăn kẹo.”
Mạch Sơ ném số kẹo còn lại cho cậu ta: “Các ông tự chia nhau đi.”
Bây giờ đã là cuối tháng 10, hiếm có thời tiết ấm áp như vậy, nắng chiếu rực rỡ, lá bạch quả vàng óng xán lạn.
Xe buýt chuẩn bị rời bến, Kiều Dạng nhìn đường phố ngoài cửa sổ với nụ cười trên môi: “Hồi cấp hai tớ còn chưa được đi dã ngoại bao giờ, thế mà giờ lên cấp ba lại được đi.”
“Đừng vui mừng quá sớm.” Mạch Sơ mở cuốn sổ nhỏ mà Hồ Lượng vừa đưa cho mình. “Cậu xem hành trình này. Ngày mai chúng ta còn phải leo núi, mệt chết.”
Kiều Dạng không để tâm: “Chỉ cần không đến lớp, bảo tớ leo lên Himalaya, tớ cũng tình nguyện đi.”
“Xã hội ngày nay là một xã hội phát triển nhanh chóng, yêu cầu đối với thế hệ trẻ ngày càng toàn diện. Vì vậy, các bạn học sinh, chúng ta không chỉ phải chăm chỉ học tập, làm giàu kiến thức mà còn phải chú trọng trau dồi khả năng thực hành xã hội, kế thừa tinh thần lao động chăm chỉ…”
Đã hơn hai giờ đồng hồ, Hiệu trưởng phát biểu xong lại đến Hiệu phó, hiệu phó nói xong lại đến thầy chủ nhiệm bắt đầu thao thao bất tuyệt[33].<code>[33]thao thao bất tuyệt: nói liên tục, nói không ngớt, nói mãi không ngừng.</code>Kiều Dạng dậm chân, chân đã đau nhức, Mạch Sơ còn bị Hồ Lượng gọi đi, cô dù muốn cũng không tìm được ai để nương tựa.
“Ai có đồng hồ? Mấy giờ rồi?” Một nam sinh ở phía sau hỏi.
Kiều Dạng giơ cổ tay lên nhìn, sau đó quay người nói với nam sinh: “Mười một giờ hơn rồi.”
“Má ơi.”
Kiều Dạng buông tay xuống, phát hiện những người phía sau đều ngơ ngác nhìn mình.
“Sao thế?”
Lư Dịch Huy chỉ vào mũi mình nói: “Cậu chảy máu mũi rồi.”
“Hả?” Kiều Dạng lau đi dòng máu, ngón tay có cảm giác ẩm ướt và mát lạnh.
“Mau ngẩng đầu lên!” Lư Dịch Huy quay lại hô lên: “Ai có giấy ăn không, Kiều Dạng bị chảy máu mũi rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
Là giọng nói của Trần Thiên Cù, Kiều Dạng ngẩng đầu lên, có người nhét giấy ăn vào tay cô, cô xoa mũi rồi đáp: “Có gì đâu, chỉ chảy chút máu mũi thôi.”
“Tôi biết phòng y tế ở đâu.” Trần Thiên Khúc đưa tay ra: “Tôi dẫn cậu đến đó.”
Kiều Dạng không muốn làm ảnh hưởng đến người khác, cũng không cảm thấy cơ thể khó chịu chỗ nào nên từ chối: “Không cần đâu.”
Lưu Gia Lạc lau máu trên tay Kiều Dạng, khuyên cô: “Cứ đi đi, cậu có thể qua đó nghỉ ngơi một lát cũng được.”
“Thôi được.”
“Vịn vào người tôi nè.” Trần Thiên Cù vươn tay về phía cô: “Cậu có chóng mặt không?”
“Tôi không choáng.” Kiều Dạng bám vào tay cậu, thận trọng bước về phía trước, “Tôi không sao đâu. Có lẽ là thừa dinh dưỡng, gần đây được bồi bổ quá mức.”
“Không choáng thì tốt.” Trần Thiên Cù nhắc nhở cô: “Có bậc thang, đi chậm rãi thôi.”
Thầy giáo trong phòng y tế dùng bông gòn lau vết máu trên mặt Kiều Dạng: “Đừng ngẩng đầu lên, máu sẽ chảy ngược lại. Cứ ngồi bình thường là được.”
“Vâng.”
“Em có cảm thấy khó chịu ở nơi nào khác không? Gần đây em có thường xuyên bị chảy máu cam không?”
Kiều Dạng lắc đầu: “Chỉ lần này thôi.”
Bác sĩ nhét một ít bông cầm máu vào mũi cô: “Không sao đâu, chỉ cần máu ngừng chảy là được.”
Cửa sổ được mở ra, gió lùa vào, Trần Thiên Cù nhìn cô gái đang ngồi trên giường bệnh, khóe môi nhếch lên cười.
“Sao cậu lại cười?” Kiều Dạng cau mày: “Trông tôi bây giờ tệ lắm phải không?”
“Không phải.” Trần Thiên Cù ngồi xuống đối diện cô: “Chỉ là ở một nơi quen thuộc với một người quen, nên cảm thấy thú vị thôi.”
Kiều Dạng không hiểu: “Cái gì thú vị?”
Trần Thiên Cù chống hai tay vào hông, hỏi cô: “Lúc huấn luyện quân sự năm lớp 10, chẳng phải cậu cũng ở nơi này còn gì? Cậu còn nhớ không?”
Kiều Dạng gật đầu, nhưng vẫn nghi hoặc: “Huấn luyện quân sự rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ngày đầu tiên báo cáo chẳng phải cậu bị hạ đường huyết sao? Sau đó cũng được đưa vào bệnh xá.”
“Ờ nhỉ.” Kiều Dạng vẫn nhớ chuyện này. Ngày đó khởi hành, cô không thấy thèm ăn, lên xe với chiếc bụng đói. Kết quả vừa đến cơ sở huấn luyện liền bị bắt đứng dưới nắng hơn một giờ, trời nóng hơn 30o, thời tiết xấu khiến Kiều Dạng tối sầm mắt rồi ngất đi.
“Gần như là ở vị trí này.” Trần Thiên Cù nhớ lại: “Chúng ta vô tình nhìn nhau, cậu đưa sô cô la trong tay cho tôi, tôi nói không cần, bản thân chỉ bị cảm nắng chút thôi.”
Kiều Dạng nhìn cậu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu bảo tôi tự nhéo vào gan bàn tay mình, nói là làm như vậy sẽ giảm bớt.” Trần Thiên Cù giơ tay chứng minh cho cô xem: “Tôi tự véo mình một phát, nhưng cậu bảo sai rồi, phải véo thật mạnh, sau đó cậu nhéo mạnh vào tay tôi, nói lực như vậy là đủ rồi.”
Kiều Dạng phì cười: “Sau đó thì sao?”
Trần Thiên Cù nhìn cô rồi quay mặt đi, kể tiếp: “Sau đó tôi đau đến mức chửi thề, nhưng tôi đã kìm lại và nói cảm ơn.”
“Tôi chẳng có ấn tượng gì hết.” Kiều Dạng không ngờ lại có chuyện như vậy, cô cũng cảm thấy thú vị, đang cười lại trở nên nghiêm túc: “Nhưng nhéo hổ khẩu[34] thật sự có tác dụng mà.”<code>[34]hổ khẩu: hoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.</code>Trần Thiên Cù cong khóe miệng, cười nói: “Lúc đó vẻ mặt của cậu cũng giống như bây giờ.”
Kiều Dạng gãi má: “Cậu nhớ rõ như vậy sao?”
“Ừ.” Trần Thiên Cù đưa tay ra trước mặt cô: “Có lẽ khi đó cậu nhéo tôi đau quá, nên tôi vẫn nhớ.”
Bên ngoài phòng có tiếng ồn, chắc là mọi người đã giải tán.
Kiều Dạng lại ngước mắt nhìn chàng trai đối diện, cơn gió thổi tung rèm cửa, cô chợt nhăn mặt trước đôi mày và đôi mắt sáng ngời của chàng trai đối diện.
“Kiều Dạng!” Mạch Sơ chạy vào phòng y tế: “Cậu không sao chứ? Họ nói cậu bị ngất xỉu!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");