(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mọi người, xin hãy im lặng.”
Khi cả lớp đều đã ngẩng đầu lên, Mạch Sơ hỏi Kiều Dạng đang đứng bên: “Cậu nói trước đi?”
“Ừ.” Kiều Dạng đứng trên bục hỏi: “Mọi người ơi, ngày cuối cùng của chuyến tham quan sẽ có một chương trình văn nghệ. Có ai muốn lên sân khấu biểu diễn không?”
Nghe thấy hai chữ tham quan, mọi người lập tức bắt đầu châu đầu thì thầm với nhau, nhưng cô nhìn xung quanh không thấy ai giơ tay.
Kết quả nằm trong dự liệu, Kiều Dạng mấp máy môi, nói: “Ca hát chơi nhạc cụ đều được, hoặc có thể biểu diễn theo nhóm.”
Mọi người vẫn phớt lờ, cô ngẩng đầu lên nhờ Mạch Sơ giúp đỡ.
“Trâu Trâu.” Mạch Sơ ngoắc tay về phía Trâu Tâm Ý: “Bà có muốn tham gia không?”
Trâu Tâm Ý giơ hai tay làm dấu X, nói: “Tôi chỉ hát được một bài thôi, hồi Tết Nguyên Đán tôi đã biểu diễn rồi.”
Ngoại trừ Mạch Sơ và hai nam sinh ngồi ở hàng sau, Kiều Dạng không mấy quen thuộc với những học sinh khác trong lớp, không biết ai có tài năng gì, cũng không biết phải nhờ ai giúp đỡ.
Chẳng lẽ mình phải tự lên biểu diễn?
“Thực sự không ai muốn tham gia sao? Tiết mục gì cũng được.” Kiều Dạng lấy hết can đảm để thực hiện đấu tranh lần cuối.
Đột nhiên từ trong góc có một bàn tay vươn ra, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô gái, Trần Thiên Cù đứng dậy, chỉ vào tổ bên cạnh rồi nói: “Mạc Tri nói cậu ta muốn lên nhảy.”
“Biến, tôi nói thế bao giờ!” Mạc Tri cầm hộp bút ném về phía cậu.
“…” Nhìn bọn họ cười đùa gây gổ với nhau, Kiều Dạng chỉ muốn đáp luôn bông xóa bảng trong tay.
“Mặc kệ bọn họ.” Mạch Sơ đứng cạnh cô: “Những người này khó vào được nơi sang trọng, nếu thật sự đăng ký, tớ sẽ không để bọn họ lên đó tự làm xấu mặt mình.”
“Phải làm sao bây giờ?” Kiều Dạng muốn khóc.
“Cậu có biết hát nhảy gì không?”
“Tứ chi bất lực, lại còn tông điếc.”
“Tớ cũng vậy.”
“Cậu đang tìm người biểu diễn à?” Lâm Thư Tịnh ôm một chồng bài Toán bước lên bục giảng.
“Đúng vậy.”
“Nếu không có ai tham gia, tôi có thể tham gia một tiết mục nhảy.” Lâm Thư Tịnh nói: “Chỉ là không biết trường học có cho phép hay không.”
“Cho chứ!” Nếu không phải sợ hù dọa người ta, Kiều Dạng đã muốn chồm đến ôm hôn cô ấy: “Cậu tự chuẩn bị nhạc rồi chép vào USB, đến lúc đó nhớ mang theo là được!”
Lâm Thư Tịnh cười đáp: “OK.”
Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn trong lòng, Kiều Dạng quay sang nói với Mạch Sơ: “Các bạn nữ vẫn đáng tin cậy hơn.”
“Cô ấy định chuẩn bị tiết mục gì vậy?”
Kiều Dạng lắc đầu. Lâm Thư Tịnh có làn da trắng, chân dài, khuôn mặt và khí chất cổ điển. Cô đoán: “Là điệu múa Trung Quốc? Hay múa ba lê?”
“Dù sao cũng chỉ cần có người biểu diễn là được rồi.” Mạch Sơ khoác tay lên vai cô rồi đi về chỗ ngồi.
Kết quả thi hàng tháng của Hạ Xán không được khả quan lắm nên Dương Nam Thanh đã gửi cô ấy đến nhà giáo viên để học thêm từ thứ Bảy tuần trước.
Kiều Tịch hôm nay trực ở bệnh viện không thể tới được, Kiều Dạng đành phải bắt xe về nhà.
Vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, nhận thấy trên trời đang có mưa nhỏ, cô mở ô ra rồi gọi Mạch Sơ đang đứng dưới mái hiên: “Tớ cho cậu đi nhờ ra cổng trường.”
Mạch Sơ ôm cặp sách trong tay, chui vào dưới ô của Kiều Dạng hỏi: “Cậu về nhà bằng cách nào?”
“Hôm nay tớ tự về, có ai đón cậu chưa?”
“Có.”
“Vậy tớ sẽ đợi cùng cậu.”
Cổng trường càng đông đúc hơn vào một ngày mưa, những chiếc ô sặc sỡ che kín bầu trời, Kiều Dạng cố gắng co vai lại nhưng cánh tay vẫn ướt đẫm, quần áo dính vào da khiến cô rùng mình khi cơn gió lạnh thổi qua.
“Vãi chưởng, không phải chứ.”
Kiều Dạng ngước mắt nhìn Mạch Sơ, sau đó nhìn theo hướng ánh mắt của cô bạn, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tao nhã.
Người phụ nữ có mái tóc dài xoăn, mặc vest, đi giày cao gót màu đen trên sàn xi măng, đôi khuyên tai ngọc trai hai bên lủng lẳng khi người này rảo bước.
Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình Mạch Sơ, cộng với vẻ mặt hơi ủ rũ của cô ấy lúc này, Kiều Dạng dường như biết đó là ai.
“Cậu có muốn đi cùng tớ không?” Cô gần như buột miệng thốt ra.
“Gì cơ?”
“Hôm nay ở nhà tớ đi.” Kiều Dạng nắm lấy tay Mạch Sơ, nói nhanh hơn: “Để tớ giúp cậu nói với cô ấy nhé, được không?”
Mạch Sơ ngơ ngác nhìn cô, gật đầu: “Được.”
“Sơ Sơ.” Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười vẫy tay với Mạch Sơ: “Lại đây, bố của con còn đang họp.”
“Dì Trần,” Kiều Dạng nói: “Đêm nay dì có thể cho Mạch Sơ ở lại nhà cháu được không?”
Người phụ nữ nhìn cô một cái, không nói đồng ý mà chỉ hỏi Mạch Sơ: “Con muốn ở nhà bạn cùng lớp?”
“Ừm, đây là bạn cùng bàn của tôi, chúng tôi có chuyện ở trường cần bàn, hôm nay tôi sẽ ở nhà cậu ấy.”
Người phụ nữ lấy điện thoại từ trong túi ra: “Vậy để cô hỏi bố con nhé.”
“Không cần.” Mạch Sơ kéo Kiều Dạng về phía trước: “Tôi sẽ tự nói với ông ấy, dì về đi.”
“Vậy để cô tiễn hai đứa. Cô bé sống ở đâu vậy, bạn cùng lớp?”
Mạch Sơ chỉ đáp: “Không cần đâu.”
“Ở đây không dễ bắt được taxi.” Mạch Sơ bước rất nhanh, Kiều Dạng đành phải tăng tốc: “Chúng ta đi bộ đến ngã tư đi.”
“Nhà cậu ở đâu?”
Kiều Dạng chỉ về một hướng: “Cứ đi thẳng tới chỗ đèn giao thông rồi rẽ trái, cũng không xa lắm đâu.”
Mạch Sơ nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Kiều Dạng đổi tay cầm ô: “Được, nhưng mà trời đang mưa.”
“Không sao.” Mạch Sơ níu tay cô: “Cậu có lạnh không?”
“Mình vẫn chịu được.”
“Vậy đi thôi.”
Cơn mưa thu tí tách rơi, những chiếc lá rơi xuống mặt hồ ven đường.
Kiều Dạng liếc sang một bên, ho khan hỏi: “Vừa rồi là mẹ kế của cậu sao?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt căm thù đó của Mạch Sơ.
“Không phải, đó chỉ là bạn gái của bố tớ thôi.”
“Không biết mẹ cậu đã nói với cậu chưa.” Cô vẫn luôn kìm nén, trong lòng khó chịu, nhân cơ hội này lựa chọn nói thẳng: “Bà ấy là khách hàng của mẹ tớ.”
“Khách hàng.” Mạch Sơ ngẩng đầu lên: “Khách hàng gì?”
“Mẹ tớ là luật sư, chuyên giải quyết các vụ ly dị.”
“Ồ~” Mạch Sơ cong môi cười: “Trùng hợp thật đấy.”
Kiều Dạng giật giật khóe miệng: “Ừm.”
“Vậy nên có lẽ tớ biết chút ít về gia đình cậu.”
Mạch Sơ gật đầu, đút hai tay vào túi: “Lố lăng quá phải không?”
Kiều Dạng lập tức nói: “Không.”
“Bố mẹ tớ cũng đã ly hôn.”
“Tớ nhìn ra rồi.” Mạch Sơ nói: “Hình như tan học là chị cậu tới đón? Hoặc là cậu sẽ đi chung với cô bạn lớp 11/6 đó.”
“Ừm, bây giờ tớ ở với chị gái.”
Hai người sóng vai mà đi, không khí mưa tràn ngập mùi cỏ và đất, đường phố inh ỏi tiếng còi xe.
“Chắc hôm nay dì ấy sẽ đến đón tớ về nhà ông nội ăn cơm.” Mạch Sơ ngẩng đầu thở dài: “Bố tớ muốn cưới dì ấy.”
Kiều Dạng đang suy nghĩ nên tiếp lời thế nào thì Mạch Sơ lại nói: “Cảm ơn nhé, cậu đã cứu mạng tớ.”
Kiều Dạng không hiểu: “Tại sao lại nói là tớ cứu mạng cậu?”
“Nếu không, chắc tớ chết luôn trong bữa tiệc tối nay.”
Kiều Dạng sửng sốt, không thể tin mình sẽ nghe được những lời như vậy từ miệng Mạch Sơ.
“Chị tớ thường rất bận rộn.” Có lẽ vì cùng chung cảnh ngộ nên đồng cảm cho nhau, cô nói: “Cuối tuần không muốn về nhà thì cậu có thể đến nhà tớ.”
“OK, cậu nói rồi nhé, ngày mai tớ sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển đến nhà cậu.”
“Hả?”
Mạch Sơ mỉm cười với Kiều Dạng, vỗ vai cô nói: “Đùa thôi, tớ biết rồi, sau này khi nào muốn đến nhà cậu thì tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Kiều Dạng nhếch môi, đúng rồi, đây mới chính là Mạch Sơ mà cô biết.
Về đến nhà, tóc và quần áo của họ đều ướt đẫm, Kiều Dạng đặt cặp sách xuống, hỏi Mạch Sơ: “Cậu có muốn thay quần áo không? Tớ có một bộ đồ ngủ mới chưa mặc.”
“Có.” Mạch Sơ vừa vào cửa liền nhìn thấy bằng cấp dán trên tường phòng khách, cô ấy hỏi Kiều Dạng: “Đây đều là giấy khen của cậu à?”
“Đa phần là của chị tớ, của tớ là hồi tiểu học.” Kiều Dạng nói: “Đây là ngôi nhà cũ của gia đình tớ. Bố mẹ tớ đã chuyển đi sau khi ly hôn. Bây giờ chỉ có tớ và chị gái sống ở đây.”
Mạch Sơ cảm thấy kỳ lạ: “Cậu đi theo chị gái hả?”
“Cũng không phải, quyền giám hộ và nuôi dưỡng là thuộc về bố tớ, nhưng chỗ này gần trường học và bệnh viện. Tớ chuyển về đây khi vào lớp 10. Trước đây tớ đã từng sống với ông bà nội.” Kiều Dạng đưa khăn giấy cho cô bạn: “Lên cấp ba phải đi sớm về muộn, ông bà ngày càng già, không tiện chăm sóc tớ nữa.”
Mạch Sơ rút ra mấy tờ giấy lau tóc, gật đầu nói: “Ừ, đúng thật.”
Kiều Dạng mở tủ ra, hỏi cô ấy: “Người thường xuyên đến đón cậu là bố cậu phải không?”
“Không phải.” Áo thun bên trong cũng ướt. Mạch Sơ nắm góc áo cởi ra: “Đó là tài xế nhà tớ.”
Kiều Dạng chỉ thấy tiểu thư nhà giàu trong phim truyền hình, cô hỏi: “Nhà cậu không có má Ngô đấy chứ?”
“Má Ngô?”
Kiều Dạng giải thích: “Là vú nuôi trong truyện tổng tài đó.”
“Có một người, nhưng bà ấy không phải họ Ngô.”
Mạch Sơ đi vào phòng ngủ của cô, hỏi: “Đồ ngủ ở đâu?”
Kiều Dạng đang thay quần áo, cô vô thức bảo vệ trước ngực, nói: “Trên ghế.”
“Có gì phải ngại?” Mạch Sơ mặc áo sơ mi dài tay, cài cúc hỏi: “Chị của cậu đang ở cơ quan?”
“Ừ, chắc là phải khuya hôm nay chị ấy mới về.” Kiều Dạng thả tay xuống, mặt đỏ bừng nhanh chóng mặc đồ lên người.
“Bữa tối cậu muốn ăn gì?”
“Sao cũng được.” Mạch Sơ ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Mì ăn liền cũng được.”
“Thế sao được.” Kiều Dạng vẫn hiểu đạo đãi khách, cô mở cửa tủ lạnh ra nhìn: “Hay là tớ tráng trứng rồi rang cơm cho cậu ăn nhé?”
Mạch Sơ không trả lời, Kiều Dạng nghe thấy có tiếng nói, hẳn là cô bạn đang nói chuyện điện thoại với người nhà.
Trong tủ lạnh có cơm nguội còn sót lại từ hôm qua, Kiều Dạng lấy thêm hai quả trứng.
“Biết rồi.”
“Mấy người cứ cứ ăn uống linh đình đi, con không chết đói được đâu.”
“Cúp đây.” Mạch Sơ bỏ điện thoại xuống.
Trong bếp có động tĩnh, cô bạn đứng dậy đi tới, nhìn thấy Kiều Dạng đã đeo tạp dề và đang đánh trứng, Mạch Sơ nói với vẻ kinh ngạc: “Cậu định nấu ăn à?”
“Ừ.” Kiều Dạng mở máy hút mùi: “Tớ làm trứng tráng và cơm rang cho cậu.”
Thấy tư thế của cô khá thành thạo, Mạch Sơ dựa vào khung cửa, nói: “Tự dưng thấy ngượng ghê, ở nhà cậu rồi còn bắt cậu nấu cho tớ ăn.”
“Tớ cũng biết nấu mà.” Kiều Dạng lấy xẻng đảo cơm.
Cảnh tượng trước mắt thật thú vị, Mạch Sơ giơ điện thoại lên, hướng camera về phía Kiều Dạng: “Giữ nguyên tư thế này nhé, đừng cử động.”
Nhận ra cô bạn đang chụp ảnh mình, Kiều Dạng vội vàng quay mặt sang một bên: “Chụp ảnh tớ làm gì?”
“Lần đầu tiên có người nấu ăn cho tớ, tớ sẽ lưu giữ lại.”
Kiều Dạng cười: “Cậu nói như vậy thì má Ngô tính sao?”
“Đừng nói nữa, ‘má Ngô’ cho rằng gia vị nào cũng có thể gây ung thư. Dì ấy thậm chí còn hiếm khi cho xì dầu vào lúc nấu ăn. Ngày nào tớ cũng không nuốt trôi được.”
Kiều Dạng bật bếp gas: “Vậy cậu không thể đổi dì giúp việc khác được sao?”
“‘Má Ngô’ chỉ nấu ăn hơi tệ, nhưng dì ấy rất tốt bụng, mặc kệ tớ muốn làm gì thì làm.” Mạch Sơ giơ điện thoại lên nói: “Người trước báo cáo mọi chuyện với bố tớ, phiền chết đi được.”
Phía trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn mới, Mạc Tri nhắn tin hỏi bài tập cuối tuần là gì.
“Này Kiều Dạng, chúng ta vẫn chưa kết bạn à?”
“Phải ha.” Dù sao thì cả hai cũng gặp nhau hàng ngày nên cô hoàn toàn quên mất việc lưu số điện thoại.
“Số QQ của cậu là gì? Đọc cho tớ.”
Kiều Dạng đổ trứng đã đánh vào chảo rồi đọc cho Mạch Sơ một dãy số.
“Đã thêm, cậu chấp nhận đi.”
“Hình như điện thoại của tớ ở trên bàn ăn. Cậu bấm giúp tớ. Mật khẩu là 0904.”
“Được.” Mạch Sơ quay người tìm điện thoại di động: “Vậy tiện thể tớ thêm cậu vào nhóm chat của lớp mình luôn.”
“Lớp chúng ta còn có nhóm chat à?”
“Nó được lập ra từ hồi nghỉ hè. Không phải tất cả mọi người đều ở đó, chỉ một số ít ở lớp cũ thôi.”
“À.”
Mạch Sơ mời Kiều Dạng vào nhóm, lập tức có người nhắn tin hỏi: Ai đấy?
Mạch Sơ cầm điện thoại di động của cô, trả lời hộ: Tôi là Kiều Dạng.
Ngay khi rời khỏi nhóm trò chuyện, điện thoại của Kiều Dạng nhận được một lời mời kết bạn.
“Clm.” Mạch Sơ nhếch khóe miệng, “Nhanh đến thế cơ à?”
Kiều Dạng vẫn đang bận rộn trước bếp, tưởng cô đang nói chuyện với mình: “Cái gì?”
“Trần Thiên Cù gửi lời mời kết bạn, tớ chấp nhận hộ cậu nhé.”
“Ờ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");